“Anh……” Thời Sơ Thần dừng bước, nhìn anh có phần bất ngờ.
Đàm Lễ khẽ gật đầu với cô.
“Phía sau phía sau.” Bạn cùng lớp của Thời Sơ Thần đứng bên cạnh đẩy đẩy cô: “Ngồi phía sau đi.”
Thời Sơ Thần đi theo họ đến mấy hàng cuối, sau khi ngồi xuống vẫn nhịn không được mà lại nhìn về phía trước.
“Cậu biết người vừa rồi à?” Bạn cùng lớp bên cạnh Thời Sơ Thần hỏi cô: “Ai cơ?”
“Một…đàn anh khóa trên.”
“Có bạn gái chưa?” Bạn học liền hỏi cô.
Thời Sơ Thần liếc cô ấy một cái: “Tớ không biết, tự mình đi hỏi đi.”
Bạn học cong cong môi: “Bỏ đi, cái này gọi là gì ấy nhỉ, hoa trên đỉnh núi cao phải không?” (chỉ người có khí chất cao quý, người thường khó có thể với tới, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.) Cô ấy vỗ ngực ngã trên người Thời Sơ Thần “Hức.”
“Sao các cậu quen nhau vậy?” Bạn học tiếp tục hỏi cô.
Thời Sơ Thần còn chưa kịp trả lời, thầy giáo đã bắt đầu tiết học.
Hôm nay giảng viên có một hội nghị nghiên cứu ở ngoài trường nên đến giữa giờ là phải đi, Đàm Lễ tự nguyện đến giúp dạy thay.
Trong lòng Thời Sơ Thần hiểu rõ, lý do anh chịu đến hỗ trợ, ít nhiều chắc do có cô.
Vốn dĩ cô không nghiêm túc học lắm, Đàm Lễ xuất hiện càng khiến cô mất tập trung hơn.
Anh vẫn như mọi khi, tiết học của anh không thú vị lắm, nhưng luôn có một sức hút khó giải thích, làm cho con người ta buộc phải ghi nhớ rất nhiều thứ ở nửa tiết học sau.
Tất nhiên, điểm thu hút khó giải thích này có thể là khuôn mặt của anh.
“Đi? Cùng ăn cơm không?” Sau khi tan học bạn học hỏi Thời Sơ Thần.
Thời Sơ Thần lắc đầu: “Các cậu đi trước đi.” Cô nhìn người trên bục giảng kia: “Tớ về ký túc xá tìm Tần Tinh.”
Đây là tiết học cuối cùng trong buổi sáng, mọi người đều cố gắng chạy đua đến nhà ăn nên người trong giảng đường như ong vỡ tổ đi gần hết.
Thời Sơ Thần nhét sách vào cặp sách một cách chậm chạp, thỉnh thoảng còn lén liếc trộm lên bục giảng.
Đợi phòng học không có ai, Thời Sơ Thần khoác cặp lên lưng, từng bước từng bước đi xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh anh.
“Anh giống như không phải là học trò của thầy giáo bọn em, sao có thể đến dạy thay?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Hai vị giáo sư quan hệ rất tốt, anh chỉ là…” Đàm Lễ bắt gặp ánh mắt của cô: “Được rồi, anh thừa nhận, lúc đầu giáo sư Lưu phải đổi tiết này.
Anh vì muốn gặp em, nên anh chủ động nói đến thay nửa tiết.”
Thời Sơ Thần gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Hóa ra thật sự là chủ động.”
“Em……”
“Anh……”
Im lặng một lúc, hai người đồng thời lên tiếng.
“Em nói trước đi.” Đàm Lễ nói với cô.
“Lát nữa anh có bận gì không? Nếu không bận gì, em mời anh ăn cơm.”
Nói xong, Đàm Lễ cười: “Anh vừa định hỏi em, chiều có phải học không? Nếu không thì anh mời em ăn cơm.”
Đàm Lễ lái xe đưa Thời Sơ Thần vào trong thành phố, tìm một nhà hàng Thái Lan.
Buổi trưa ngày thường cũng không có nhiều người dùng bữa, không khí trong nhà hàng cũng yên tĩnh hơn.
Món ăn đã sớm chuẩn bị xong, Thời Sơ Thần chưa từng ăn ở chỗ này, cô ngạc nhiên là món ăn mà Đàm Lễ gọi đều là món cô thích, món nào cũng ngon.
Một bát súp Tom Yum Goong cay nồng, kích thích, mồ hôi lấm tấm trên trán và chóp mũi Thời Sơ Thần.
Đàm Lễ rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô, cô vén tóc mái lên, dùng một chiếc dây buộc tóc đen đeo trên cổ tay buộc tóc đuôi ngựa.
Có lẽ vì đang trong khoảng thời gian hẹn hò với Thời Sơ Thần nên mới khiến cho mùi vị của đồ ăn bỗng dưng trở nên đậm đà hơn, Đàm Lễ cảm thấy bát canh này ăn ngon vô cùng.
“Nhà hàng này thực sự không tệ.
Có một món cà ri xanh trong thực đơn trông rất ngon.”
“Vậy thì lần sau…” Đàm Lễ thận trọng thăm dò.
Thời Sơ Thần ngước nhìn anh: “Lần sau có thể lại đến thử.”
“Được!” Đàm Lễ nói tiếp: “Xin lỗi vì ngày hôm đó, là do anh đã quá bốc đồng.
Anh không giỏi ăn nói, nếu cách cư xử của anh khiến em cảm thấy khó chịu, cho anh xin lỗi.”
“Lần trước anh nói, anh thích em? Phải không?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Phải.” Không ngạc nhiên trước sự bộc trực của cô, đây mới là Thời Sơ Thần mà anh quen biết.
“Vậy anh thích em ở chỗ nào?” Thời Sơ Thần không nghĩ ra được lý do để anh thích mình: “Anh đừng nói kiểu như tình yêu không cần lý do, chỉ có càng ngày càng đậm sâu các kiểu nhé.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Đàm Lễ không phải chưa từng nghĩ tới câu hỏi này, rốt cuộc anh thích cái gì ở cô gái trước mặt đây? Chỉ là vì anh thích cô ở một thời gian và không gian khác ư?
Anh được số phận sắp đặt để quay về đây, không sớm thì muộn, chính là vào thời điểm này gặp được cô.
“Em có tin vào số phận không?” Đàm Lễ hỏi cô.
Thời Sơ Thần lắc đầu.
“Trước đây anh cũng không tin.”
“Sau khi gặp tôi anh đã tin sao?”
Đàm Lễ không trả lời câu hỏi của cô: “Một nhà văn nổi tiếng từng nói rằng, nếu thích một người vì một đặc điểm nào đó, rất có thể đến cuối cùng cũng sẽ chia tay vì đặc điểm đó.”
“Vậy là có ý gì?” Thời Sơ Thần không hiểu lắm.
“Ví dụ, em thích một người đàn ông vì anh ta nhiệt tình, rất có thể đến cuối cùng chia tay vì anh ta nhiệt tình với tất cả mọi người.
Trên thực tế, không có sự phù hợp tuyệt đối, có lẽ sự không phù hợp giữa chúng ta sẽ bổ sung cho nhau.”
“Tác giả nào nói vậy? Lỗ Tấn à? Hay Trương Ái Linh?”
Đàm Lễ cười nói: “Một tiểu thuyết gia kinh dị rất nổi tiếng.”
Thời Sơ Thần cong môi, không có hứng thú quá lớn về người đó..
Cô đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: “Em xin lỗi vì đã từ chối anh ngày hôm đó.” Đàm Lễ muốn nói không cần, nhưng lại bị cô cắt ngang: “Anh nghe em nói xong đã, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy bản thân mình quá độc đoán rồi, em cũng thấy rất khó hiểu về cảm giác của mình đối với anh, tuy vẫn chưa thể nói là thích, nhưng em cảm thấy chúng ta cũng nên cho nhau một cơ hội, ít nhất nên để anh theo đuổi trước xem sao.”
“Em không cần xin lỗi.
Tuy lúc đó em đã từ chối anh yeutruyen.net rồi, nhưng anh không cho rằng em đã làm sai điều gì, đồng thời cũng cảm ơn em có thể cho anh một cơ hội nữa.”
Thời Sơ Thần ngược lại có hơi xấu hổ, cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Đừng quá đắc ý, theo đuổi được hay không còn là một vấn đề đấy.”
Đàm Lễ nhịn không được nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Anh nhất định sẽ nắm thật chắc cơ hội này.”
Sau ngày hôm đó, Đàm Lễ bắt đầu kiên trì theo đuổi Thời Sơ Thần.
Không phải Thời Sơ Thần chưa từng được theo đuổi, nhưng Đàm Lễ là người tốt nhất cô từng gặp.
Mọi món quà anh tặng đều hợp ý cô, còn sẽ không khiến cô cảm thấy áp lực.
Tình cảm có tiến có lùi của anh khiến Thời Sơ Thần cảm thấy thoải mái.
“Thế nào, hẹn hò với thầy giáo Đàm vui không?” Tần Tinh mở hộp bánh ngọt Thời Sơ Thần mang về ra, cắn một miếng rồi gật gù ra chiều hài lòng.
“Vui chứ.” Thời Sơ Thần không che giấu cảm xúc của bản thân: “Anh ấy tốt lắm.”
“Anh ấy rất tốt.” Tần Tinh nhại lại cô: “Không biết ai đó còn nói không thích người ta kìa.”
“Tớ chuẩn bị cho anh ấy chuyển thành chính thức.”
“Nhanh thế?” Tần Tinh kinh ngạc, “Còn chưa nổi một tháng luôn đó.
Chẳng phải cậu còn muốn để anh ấy theo đuổi ba tháng sao.”
“Lức đó là tớ mới nói về chuyện đó, lại nói, đã thích, sao còn làm khó người ta làm chi.”
“Cũng phải, như vậy là có thể thân thiết ôm ấp động chạm rồi?” Hai mắt Tần Tinh híp lại: “Nhất Nhất của chúng ta dáng người đẹp như vậy, thật là hời cho thầy giáo Đàm rồi nha.”
“…” Thời Sơ Thần lại không nghĩ nhiều như vậy, cô nói chỉ là cảm thấy ở bên một người đàn ông mình thích sẽ cảm thấy mãn nguyện hơn là cứ ở bên người có bằng hình thức mập mờ như đang theo đuổi chẳng hạn.
Thời Sơ Thần muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Đàm Lễ, nghĩ đến đây liền cao hứng, nhưng không nhận ra mấy ngày này Đàm Lễ đều rất bận.
Đã tròn một tuần kể từ lần gặp trước, tuy không gặp trực tiếp, nhưng nói chuyện nhắn tin qua lại thì không ít, Thời Sơ Thần có thể cảm nhận được sự bận rộn của Đàm Lễ.
Thứ bảy hôm đó, Đàm Lễ hẹn cô đi ăn đồ Nhật.
Thời Sơ Thần cảm thấy Đàm Lễ yeutruyen.net giống như đã gắn máy theo dõi, mỗi một điểm cô thích, anh đều nắm rõ.
Nhưng chỉ có Đàm Lễ mới biết mình gắn ở chỗ nào, biết trước đáp án chẳng qua là do gian lận thôi.
Từ nhỏ đến lớn đây có khả năng là lần duy nhất anh gian lận…Trong bất kì trường hợp nào anh nhất định đều sẽ có một lần gian lận.
Buổi tối Đàm Lễ đưa Thời Sơ Thần về nhà.
Làn gió buổi tối sau khi sang thu mang theo một chút mát mẻ, cô mặc không nhiều, gió mát ập đến, cô không khỏi rùng mình hai cái.
Đàm Lễ khoác áo cho cô.
“Thực ra…” Với ánh trăng sáng và ánh đèn đường dịu nhẹ, Thời Sơ Thần chậm dãi mở lời: “Đạo này anh cũng rất bận nhỉ?”
“Ừm, có một dự án, hoàn thành xong là hết bận rồi.”
“Ban nãy anh ngủ gật khi xem phim.”
“Anh…” Đàm Lễ không thể phản bác lại được, anh đã bận mấy đêm liền, cuối cùng cũng làm được gần hết rồi mới giành ra được thời gian để hẹn cô ăn cơm tối nay.
“Theo đuổi em như vậy, anh cũng rất mệt phải không?” Thời Sơ Thần xoay người, kéo sát áo, đối mặt với anh: “Hay là anh đừng theo đuổi em nữa.”
Nghe xong lời cô nói, sắc mặt của Đàm Lễ không được ổn lắm, Thời Sơ Thần nhìn vẻ mặt cau có rối rắm của anh, không khỏi bật cười.
“Ý em là……Đừng theo đuổi nữa, rất mệt mỏi.” Cô dừng lại: “Để em làm bạn gái anh đi.”.