Hai người đang sống sờ sờ bỗng dưng mất tích, chủ trọ hiển nhiên phải báo quan rồi, chẳng bao lâu sau quan tra án đã tới, chẳng tra ra được manh mối nào, chỉ hỏi vài câu cho có, rồi phủi mông đi mất đất.
Trình độ cỡ này mà cũng bày đặt làm quan, có mà quan liêu á! Quý Quân rủa thầm trong bụng, đành phải tự mình điều tra vụ án này thôi.
Anh đầu bếp đi cùng mình đến đây vẫn luôn trọ ở ngoài, e là không biết gì về chuyện xảy ra trong quán trọ, Quý Quân cho gọi dám Yêu Kê, Tứ Vạn với Lục Điều lại, ba đứa này cộng thêm Tam Đồng đều là hầu cận, ở chung một phòng, ít nhiều cũng phải biết được gì đó chứ?
Anh triệu tập ba người họ lại, hỏi thăm một lượt.
Yêu Kê bảo, tối qua lần cuối cùng cậu thấy Tam Đồng là vào lúc Quý Quân trở về, Tam Đồng lo đi chuẩn bị nước nóng, sau thì chẳng thấy đâu nữa.
Tứ Vạn bảo, Yêu Kê nói đúng.
Lục Điều bảo, Tứ Vạn nói đúng.
“Nếu đã vậy, Tứ Vạn, Lục Điều, tiền lương của các ngươi, đều phát cho Yêu Kê vậy.”
Lời vừa nói ra, Tứ Vạn lật đật nhớ lại, lần cuối cậu ta thấy Tam Đồng, hình như là sau khi Tam Đồng căn dặn nhà bếp xong, rồi ngồi nghỉ ở sảnh lớn.
Lục Điều cũng bắt chước mà vắt óc theo, đúng thế, khi thấy Tam Đồng ngồi một góc trong sảnh, cậu còn hỏi Tam Đồng ngồi đó làm chi nữa mà, Tam Đồng đáp, để tiện trông chừng tiểu nhị coi có cẩu thả biếng nhác không.
Hai người họ kể xong còn chỉ về phía vị trí ngồi lúc đó, chính là ngay kế bên cửa sổ.
Nghe ra cũng giống lời mà Tam Đồng sẽ nói lắm chứ.
Quán trọ này quy mô rất lớn, có thể xem như một nơi cao cấp, để tránh khói dầu ảnh hưởng tới khách trọ, nhà bếp được xây riêng hẳn một khu.
Vị trí sát cửa sổ, là một nơi vừa đẹp để từ đó nhìn xuống cửa sổ nhà bếp, tuy bị ngăn cách bởi mấy bụi hoa, nếu là người thường có khi sẽ nhìn không rõ được gì, nhưng Tam Đồng trời sinh có đôi mắt tinh anh, thừa sức thấy được trong bếp đang làm những gì.
Cậu ta ngồi đó giám sát đám tiểu nhị làm việc, cũng hợp lý phết.
Song bọn họ lại nói, kể từ lúc đó, thì không còn thấy Tam Đồng đâu nữa.
Thế thì mới lạ lùng làm sao.
Ở một nơi còn lạ nước lạ cái thế này, Tam Đồng chẳng có lý do gì để không báo ai tiếng nào đã bỏ đi mất.
Chưa kể là, Tam Đồng hầu hạ Quý Quân đã nhiều năm rồi, hai người trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực chất Quý Quân vẫn luôn đối đãi cậu ta như anh em trong nhà, cho dù có lỡ làm sai chuyện gì, trong lòng cả hai đều hiểu rõ Quý Quân sẽ không nỡ phạt nặng.
Vả lại Tam Đồng trước giờ nhanh nhẹn cẩn trọng, bao nhiêu năm nay có từng xảy ra sai sót gì đâu.
Vì vậy, đoan chắc Tam Đồng không phải tự mình chạy đi mất đâu.
Thế thì, tại sao lại mất tích, bị bắt cóc ư?
Quý Quân ôm theo mối ngờ vực trong lòng, đầu tiên là phái vài người vào trong thành lùng sục thử, bản thân anh thì bước đến chỗ tối qua Tam Đồng ngồi, ngồi vào đó.
Đêm qua, Tam Đồng đã ngồi ở đây như thế này, theo dõi nhà bếp qua song cửa.
Quý Quân cũng nhìn ra ngoài, đằng xa đúng là nhà bếp, nhưng lại bị ngăn cách bởi lùm cây rất rậm rạp, anh thì không được như Tam Đồng, nên chẳng thấy gì ráo trọi.
Anh quan sát một hồi, bỗng có phát hiện mới.
Quán trọ này do một căn nhà một tầng liên kết với một căn hai tầng tạo thành, căn đằng sau rộng rãi hơn căn đằng trước nhiều, tầng trệt nằm khuất ngay sau chuồng ngựa, mà tầng một và tầng hai bên trên, có bốn gian phòng nằm mé ngoài, cửa sổ của chúng, nằm lệch so với bên này.
Chuồng ngựa?
Nói thế thì, gian phòng nằm ngay tầng một nọ chính là phòng của người thương buôn mất tích.
Anh đếm tới đếm lui, mới chợt nhận ra, phòng của anh, ở ngay bên trên phòng của vị khách ấy.
Điều này khiến Quý Quân phần nào cảm thấy phiền hà.
Anh nhớ kỹ phòng sát vách không có người ở, ánh mắt anh chuyển hướng về phía gian phòng bên cạnh người lái buôn.
Cửa sổ chỉ he hé, chẳng biết bên trong có gì.
Sau một hồi đăm chiêu, anh cho gọi tiểu nhị tới, chỉ vào gian phòng nọ rồi hỏi: “Căn phòng kế bên vị thương nhân kia, có ai ở không?”
Tiểu nhị nhìn sơ rồi nói ngay: “À, tối qua có người nhận phòng rồi.”
Quý Quân nhỏ tiếng lại: “Người đó vừa mới tới ở, đã xảy ra vụ mất tích, mà hắn ở ngay bên cạnh, có phải là kẻ đáng ngờ nhất không, hay là báo quan tới tra xét thử xem?”
Tiểu nhị nhìn Quý Quân như thể một sinh vật lạ: “Nhưng thưa Quý lão gia, gian phòng đó do chính ngài yêu cầu mà.”
Ơ hay?
“Là ngài sai người đặt gian đó cho vị khách hay đi cùng với ngài đó.”
Lúc bấy giờ Quý Quân mới nhớ ra, đúng ha, tối qua anh có kêu Tam Đồng thuê một phòng cho Lạc Hạ Thạch.
Vậy nên, người trọ ở gian phòng đó chính là Lạc Hạ Thạch à?
Quý Quân bất thần nghĩ tới một chuyện.
Phải rồi, còn có Lạc Hạ Thạch mà! Sao mình lại chẳng nhớ tới nhỉ? Vị khách thương nọ mất tích một cách bí ẩn, nếu đổi lại là do y gây ra, thế thì chẳng có gì là bí ẩn cả, về cơ bản, với y mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Lạc Hạ Thạch từng vác theo mình chạy đi chạy về giữa quán trọ và vùng núi sâu rừng thẳm chỉ trong vòng một đêm mà chẳng hề tỏ vẻ mệt nhọc tí nào, cũng từng nhàn nhã xử gọn cái tên đầu lĩnh đòi làm âm dương hôn kia, với thân thủ của y, hoàn toàn có thể lẻn vào qua lối cửa sổ, rồi bắt người rời đi không một tiếng động.
Y chả việc gì phải giẫm lên đống rơm trên mái chuồng ngựa dưới lầu cả, thành ra mới chẳng để lại dấu vết gì cả.
Thế nhưng hà cớ gì Lạc Hạ Thạch lại phải làm vậy?
Quý Quân nghĩ mãi mà chẳng thông, lại không thể mở miệng hỏi được, chỉ biết mặc cho nỗi muộn phiền giày vò chính mình, đứng ngồi không yên, thôi thì dứt khoát ra ngoài dạo cho rồi.
Anh cứ đi thơ thẩn trong vô định, dần dà ra tới tận chùa Phổ Chiếu ở ngoại thành, nơi các thiện nam tín nữ đang thành tâm cúng bái.
Tiếng khánh du dương, khiến mớ ngổn ngang trong lòng Quý Quân phần nào được ghém gọn lại, anh lững thững bước tới, trong chùa người qua kẻ lại, nhìn ngắm một hồi, bỗng thấy lòng an yên đến lạ.
Tuy Quý Quân không được sáng dạ cho lắm, song có thể chèo chống sản nghiệp của gia đình đến bây giờ, cũng coi như không đến nỗi ngốc nghếch, khổ nỗi mấy bữa nay anh cứ luân phiên gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cái thì vui cái lại sợ, không còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi.
Chỉ có giây phút này đứng nơi cửa Phật, mới thấy lòng thanh tịnh, đủ để chiêm nghiệm sự tình.
Chung quy thì, anh và Lạc Hạ Thạch quen biết theo cách chẳng ai ngờ, sau lại ngày ngày ăn nhậu bù khú theo cách chẳng ai hiểu, đôi bên cũng rất ăn ý mà đều chẳng hỏi về chuyện riêng của nhau.
Anh không biết gì về Lạc Hạ Thạch, thế nhưng, sau một thời gian tiếp xúc, dù không lâu, anh nhìn ra được Lạc Hạ Thạch không chỉ là một tên cướp sở hữu bộ kỹ năng thượng thừa, mà còn là một quái kiệt có thể giao du với yêu quái theo cách thức kỳ quặc.
Song điều lạ lùng hơn là, y không chỉ cố lấy lòng mình, mà còn không chút tiếc rẻ phô bày ra hết mọi ngóc ngách không ai biết được của thế giới này, mở ra cho anh một cánh cửa muôn màu muôn vẻ, khiến con đường đời vốn đang thẳng đuồn đuột của Quý Quân, bỗng rẽ theo một hướng khác xa ban đầu.
Quý Quân không thể không thừa nhận, anh đã bị cám dỗ.
Trong vô thức, cái sự mê muội của anh dành cho Lạc Hạ Thạch nó cứ lồ lộ ra đó, còn biết bao điều hấp dẫn ly kỳ mà Lạc Hạ Thạch có thể mang đến nhỉ, anh khấp khởi mong đợi được biết đến.
Thế nhưng những thứ này, chẳng lẽ không cần trả bất kì cái giá nào sao?
Quý Quân nhìn chăm chú vào Đại Hùng bảo điện, bên trong là dãy đèn trường minh cùng với nến đang được thắp sáng, trong một thoáng ngẩn ngơ, cứ ngỡ như được thấy lại dòng sông vẽ nên từ đàn đom đóm rực rỡ đêm qua, lại thêm tiếng khánh vang vọng, chẳng khác nào âm thanh khi hàng triệu con đom đóm bay ngang, chúng sẵn sàng đâm đầu vào chỗ chết, chỉ để tận hưởng tiếng nhạc thánh thót.
“Coong…” Một tiếng chuông ngân, bỗng chốc kéo Quý Quân từ trong dòng hồi ức tươi đẹp về lại với thực tại.
Trong một sát na ấy, khi đứng trước điện thờ Phật, Quý Quân tự dưng nảy sinh một ý nghĩ, phải chăng bản thân mình cũng giống bầy đom đóm ấy, đang mù quáng lao đầu vào chỗ chết?
Quý Quân đứng bên ngoài Đại Hùng bảo điện, bất giác buông tiếng thở dài.
Có vị hoà thượng đi ngang qua, trông thấy anh đứng thẫn thờ trong sân, hẳn là lòng mang ưu tư, mới hỏi thăm: “Bổn tự trước giờ rất linh thiêng, nếu thí chủ đang gặp rắc rối, sao không thử xin một quẻ xăm, nhờ Phật tổ chỉ đường dẫn lối?”
Quý Quân vốn không có ý định này, song khi nghĩ về Tam Đồng đã mất tích, thôi thì gieo một quẻ cầu may cho cậu nhóc cũng được, dù sao lúc này tâm trí anh cũng bộn bề với những lo toan, chẳng biết làm sao, chi bằng cứ xin chỉ dẫn từ thần phật, biết đâu chừng lại có biện pháp.
Anh nhanh chóng bước vào đại điện, quỳ xuống bồ đoàn trước tượng Phật, lạy ba lạy, trong lòng nghĩ đến Tam Đồng, đang định rút một quẻ xăm cho cậu, thế mà khi tay vừa chạm vào ống xăm, khoé mắt bỗng cay cay, bất giác ứa ra một giọt lệ.
Quý Quân sững người ra, cảm thấy như có điềm gì đó, bèn hấp tấp dùng hai tay dâng thẻ xăm lên cho vị cao tăng chuyên luận giải quẻ xăm, thành tâm nhờ vả: “Kính mong đại sư giải thích giúp tôi.”
Cao tăng nhìn sơ qua rồi đáp: “Thí chủ, cậu rút được quẻ thượng thượng, vạn sự đại cát!”
Quý Quân lắc đầu nguầy nguậy, “Nếu thật là vậy, thì tại sao đúng vào lúc tôi rút thẻ xăm ra, lại vô duyên vô cớ rơi nước mắt? Lẽ nào Phật tổ truyền lời, rồi tôi cảm ứng được?”
Cao tăng nhìn anh lom lom, như đang suy tư điều chi.
“Lẽ nào người mà tôi xem bói giùm, đã gặp chuyện chẳng lành?!”
Cao tăng vẫn một mực lặng thinh.
Quý Quân dập dầu vái lạy: “Là may hay rủi, kính mong đại sư nói rõ tiền căn hậu quả!”
Sau rốt cao tăng mới thở dài một hơi, nhỏ nhẹ hỏi: “Nếu đã như vậy, thí chủ, xin thứ cho lão nạp nói thẳng, cậu có chắc là không phải vì sặc khói nhang trong chùa đấy chứ?”
-Hết chương 19-.