Nhưng trên đường đi ra cổng nhạc viện không ít các ánh mắt dòm ngó, soi mói...đủ kiểu. Cả anh và nó đều ghét nhưng chả làm gì được chẳng lẽ cấm người ta nhìn bắt nhắm mắt lại à. Nên nó thì nắm áo anh mặt ngó lơ đi chỗ khác. Ra được đến cổng nhạc viện thì nó thu được mấy chục thùng đạn công với mấy trăm thùng kẹo nhờ mấy người trong nhạc viện.
_Jen - Hoàng tự nhiên gọi nó, làm nó giật bắn mình
_ Ơ hở, dạ...- Nó. Không đâu tự nhiên bị gọi à, bực bội à
Nhìn nó lóng ngóng vậy anh mắc cười lắm nhưng mà phải nín lại. Đang nghiêm túc cơ mà. Anh gỡ tay nó ra khỏi áo rồi nắm chặt bàn tay nó trong bàn tay mình.
_Lần sau á, có nắm thì nắm tay chứ đừng có nắm áo nghe chưa ?- Hoàng cười. Lúc này mấy nữ sinh ở ngoài cổng nhạc viện xịt máu mũi, chết lâm sàng vì từ sáng tới giờ mấy anh đẹp trai cứ lạng vạng ở nhạc viện.
_Anh hết giận rồi hả ?- Jen ngước mặt lên hỏi
Thay vì câu trả lời, Hoàng dắt nó đi ra khỏi nhạc viện. 2 đứa nó đi bằng xe máy của Hoàng ra gần bãi biển rồi gửi xe, 2 người đi bộ xuống dưới. 2 người đi đến đâu cũng gây sự chú ý bởi sự lạnh lùng độc đoán của Hoàng và lí lắc của nó đi đâu cũng nghe thấy tiếng nó (chưa thấy người mà thấy tiếng đó mà)
2 người chọn một chỗ ngồi có thể ngắm biển ở góc độ đẹp nhất. Bãi cát vàng trải dài như bất tận với hàng dừa nghiêng nghiêng lâu lâu được gió đung đưa. Nước biển thì trong vắt, có những con sóng bạc đầu xô vào đá bắn bọt biển lên rồi tan biết ngay sau đó hòa vào nước biển.Bầu trời thì trong xanh có những cánh diều, xa xa thì có những con thuyền...Tất cả tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời và đều khiến nó và anh cuốn vào.
_Anh à, có bao giờ em sẽ mất anh nhanh như bọt biển tan vào nước biển không ? - Nó hỏi khi thấy bọt biển tan rất nhanh, nó sợ tình yêu này cũng không bền lâu và sẽ tan nhanh
_Lại ngốc nữa rồi nè, em thấy nhé, sóng là bạn của biển phải không? - Hoàng hỏi lại
_Dạ -Jen
_Nếu vậy bọt biển sẽ là người yêu của sóng- Hoàng giải thích
_Tại sao hả anh? - Jen
_Bởi vì nếu không có sóng sẽ không có bọt biển, khi đập vào tảng đá thì thân sóng đập vào đá trước để bảo vệ cho bọt biển nè. Và hết đợt sóng này sẽ tới đợt sóng khác mang theo những bọt biển vì vây tình yêu của chúng ta sẽ không kết thúc. Họa chăng chỉ là một sự khởi đầu mới, mang theo bao mới mẻ thôi - Hoàng mỉm cười, anh xiết chặt tay nó lại, anh thề sẽ không để cho nó phải đau khổ, anh sẽ không bao giờ buông tay nó ra trừ khi nó muốn
_Anh à, em bây giờ đang hạnh phúc - Nói xong nó ngả đầu vào vai anh và cảm nhận phút giây hạnh phúc này.....Gió thổi làm tung bay tóc nó, hiện giờ trái tim nó đang đập cùng 1 nhịp với anh. 2 người, người con gái tựa đầu vào người con trai nhắm mắt lại cảm nhận hương vị của hạnh phúc, có lẽ trong lúc này đối với nó sự tồn tại của anh là quan trọng, rất quan trọng và anh cũng vậy. Người đi đường ngang qua, nhìn thấy cảnh này cũng rất ghen tị, bởi vì khóe miệng của 2 người đều nở 1 nụ cười, nụ cười của hạnh phúc xóa tan niềm đau. Mọi thứ rất yên bình....nó mong khoảnh khắc này sẽ luôn tồn tại trong tim nó, sẽ không bao giờ quên.
*1 tháng trôi qua* cái tin nó và anh quen nhau lan rộng khắp nhạc viện. Một số người nhắm mắt cho qua vì có muốn phá cũng đâu làm được gì bởi nó chơi thân với bộ ba của nhạc viện rồi, nhưng trong số đó vẫn có 1 số phần tử không chịu chấp nhận và đang cấu kết với 1 người nào đó.
Hàng này mọi người vẫn chứng kiến nó tay trong tay với anh, không có 1 cuộc cãi vã nào dù chỉ là nhỏ nhất. Là sóng gió chưa đến hay là sẽ không bao giờ đến hoặc là có anh đã che chắn hết cho nó, đã lo hết cho nó nên nó không cảm nhận được.À quên chưa nói về việc nó thi thố, rất tốt vì bãn nhạc mà nó soạn không mang mỗi một màu u buồn cô đơn như mọi khi, lần này nó đã soạn 1 bản nhạc mà vừa có đầy đủ những thăng trầm của cuộc sống, lúc vui tươi làm người nghe muốn nhảy theo bản nhạc, có lúc lại trầm buồn làm não lòng, nó đã thuyết phục ban giám khảo với số điểm cao nhất nhạc viện từ trước đến nay 99 điểm. Chỉ thua mỗi anh, mặc dù anh mới trở lại nhưng anh đã đánh piano bằng cả tấm lòng của mình chỉ để dành tặng cho nó, 1 ca khúc buồn phải rất buồn. Có lẽ anh rất sợ mất nó, sợ hơn chính bản thân mình bị chết...vì vậy anh soạn bản nhạc này trong tâm trạng lo lắng và buồn nhất.
Dạo này ba mẹ nó rất bận, chả biết vì sao công việc của ba nó cứ chồng chất lên, lúc thì thiết kế không ổn lúc thì xảy ra trục trặc mặc dù ba nó đã kiểm tra rất kĩ. Nên con gái của họ cũng không chăm được như trước kia, nhưng nó không cảm thấy buồn vì điều này, ngược lại còn thấy thương ba mẹ nó hơn, lúc nào cũng khoảng 12h đêm, 1h sáng nó mới thấy đèn ở phòng làm việc của ba nó tắt. Vì vậy dạo này sáng nào nó cụng thức dậy thật sớm, để chuẩn bị bữa sáng cùng với mẹ nó.
Chỉ còn 1 tuần nữa, nó sẽ nhập học ở trường chính. ...
Nhưng chả có gì là hoàn hảo mãi, bởi luôn có 1 kế hoạch được thực hiện nhằm phá vỡ hạnh phúc của nó và Hoàng. Hôm này ngày 28 tháng 7 năm 2012 cuộc xung đột giữa F7 và hội của Văn lại xảy ra một lần nữa.
_Phải chăng anh luôn muốn giết tôi? - Nó hỏi Văn
_Phải, tôi luôn muốn giết cô, tôi căm ghét bản mặt của cô. - Văn giọng hận thù
_Vì vậy anh đã làm việc đó? - KHông thể ngờ, nó không thể lường trước được ngày này.
_Đúng, là tôi - Văn vênh mặt trả lời mà không biết sắc mặt của nó đang dần tối lại, ngày càng tối, hẳn nó rất tức giận
_Vậy thì đỡ lấy - Jen hét lên. cả 2 bên xông lên đánh nhau
Jen đánh Văn rất thảm hại, nó đã được luyện tất cả các thế sử dụng côn. Mỗi lần nó đánh nó lại hét lên, có vẻ rất căm phẫn, công với rât đau khổ. Nước mắt nó bắt đầu chảy, thằng này là cái thá già mà dám làm hại người thân của nó cơ chứ. Nó đánh Văn gần như là tàn phế, nó chỉ nhằm chân và tay mà đập, nó căm ghét bàn tay đó, bàn tay đã cướp đi sinh mạng người thân nó. Văn rên lên những tiếng đau đớn, lần đầu tiên cậu thấy nó tức giận đến vậy, phải chăng cậu đã sai không phải, cậu đúng cơ mà
_Jen dừng lại, em giết người mất - Hoàng từ đằng sau ôm lấy Jen, anh mong có thể ngăn được con quái thú đang hiện diện trong người nó. Dù là bây giờ anh cũng đau lắm nhưng nhìn thấy nó vì người khác mà kích động, tự làm khổ mình thế này, anh lại càng đau hơn.
_Ổn rồi ổn rồi, có anh ở bên rồi, đừng kích động, anh sẽ luôn luôn ở bên em - Hoàng lai dỗ dành, lúc này nó đã buông côn xuống, nước mắt nó lại chảy. Nó không muốn mình yếu đuối ít nhất là vào lúc này. Nhưng sao nó không kìm được lòng mình thế này? Chị Bam của nó, nó đã mất người chị lúc nào cũng yêu thương nó.
*Cách đây 1 tuần* Anh họ nó bất ngờ trở về, và đây chính là mối tình đầu của Bam. Một mối tình khắc sâu trong tim cô, sau khi 2 người chia tay cũng là lúc Bam sa ngã. Cô bắt đầu lao vào các quán bar, vũ trường, uống rượu và ở đây cô lại gặp Phong. Phong giống với anh họ nó đến kì lạ, tính cách, giọng nói, sở thích như một bản sao. Và chị Bam đã trao trái tim mình cho Phong lần nữa và coi Phong như một vật thay thế, một bản sao hoàn hảo. 2 người đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc, hạnh phúc như Hoàng với nó như bây giờ nhưng mãi Bam chỉ coi Phong như một bản sao thôi, sẽ không bao giờ chấp nhận.
Nhưng đâu có cái gì là mãi mãi được đâu nhỉ? Hay cái mãi mãi ấy chỉ tồn tại trong cổ tích, trong những câu chuyện có hoàng tử và công chúa. Ở đời thực, mãi mãi là không thể, chính vì điều đó, sau khi biết được sự thật là Bam chỉ coi mình như vật thay thế, Phong đã không chịu được đau khổ mà rời khỏi thành phố Vũng Tàu mà đi tới một thành phố khác. Ở đấy Phong đã gia nhập F7 và làm việc cho họ.
Tự nhiên anh họ nó trở về, nó cũng không rõ lí do. Tuy nhiên nó cũng thấy vui lắm vì nó với anh họ nó cực kì thân nhau. Bao lâu rồi nhỉ? có lẽ gần 5 năm, nó xa anh họ nó.
Nhưng 2 người đó gặp lại nhau tại học viện không vui mừng mà còn rất đau khổ.
_Chào - Bam, chị rất đau khổ khi nhìn lại người con trai này. Người con trai đã khắc sâu vào tim chị một vết thương không thể lành, một ký ức buồn không thể xóa
Đáp lại lời chào của chị chỉ là ánh nhìn lạnh lùng nhất. Điều đó càng làm trái tim của Bam rỉ máu, không thể chịu được chị chạy khỏi học viện, trốn khỏi cảnh đó.
Tuy nhiên nó chả biết gì về quan hệ giữa Bam và anh họ nó. Chỉ thấy cảnh chị Bam chạy rất nhanh, đụng cả vào người nó, có vẻ như rất đau khổ.
_Anh quen chị Bam à? - Nó hỏi
_Không - anh họ nó trả lời lạnh lùng, nó nhắc đến. Như Bam anh cũng đau, nhưng anh về đây là vì bị bắt ép, nếu không mẹ anh sẽ bị tổn thương cũng chính là bác nó.
_Người gì mà lạnh lùng, hứ - Nó tức, ai biểu dám lạnh lùng với nó. Nên nó quay mông đi luôn, chả thèm quay lại. Từng hành động của mọi người đều thu vào tầm mắt của một người đang đứng từ xa.
_Hừ, từ từ, rồi sẽ thấm- Người con trai đó cười nửa miệng, rồi rời đi nhanh chóng