Ngày qua ngày, chuyện nó bị tai nạn dường như đã đi vào lãng quên. Chỉ còn gia đình nó ngày nào cũng vào thăm nó, chăm sóc nó. Kể chuyện cho nó nghe, với lời cầu nguyện của mẹ nó hằng đêm. Nhưng mắt nó vẫn nhắm, vấn không một lần nào mở ra nhìn gia đình nó. À trong thời gian nó bị tai nạn, ngày nào cũng có 1 cậu nhóc vào thăm nó, cậu nhóc ấy hơn nó 5 tuổi. Đó là Nguyễn Vương Hoàng, cậu nhóc chơi với nó từ lúc nó sinh ra, cậu nhóc thích nó từ lúc bé, từ cái tính hay khóc nhè, đến nụ cười hết cỡ của nó cùng với cái tính nhí nhố khó phai cũa nó, chỉ riêng nó mới có. Cậu gặp nó lúc mà mẹ cậu tới nhà mẹ nó chơi, thăm em bé mới sinh là nó. Từ đó cậu sang nhà nó thường xuyên và nó lúc đầu cũng hơi nhát, sau khi chơi quen với cậu, nó đã mạnh dạn hơn, nhiều lúc bắt nạt cậu. Nhưng sau này cậu cũng bị lãng quên theo kí ức của nó.
1 tháng nó vẫn chưa tỉnh
2 tháng
3 thang, dường như mọi người đều muốn từ bỏ. Chỉ còn mẹ và anh nó và cậu bé đó vẫn thăm nó thường xuyên. Bố nó thì đang bận công việc, để trang trải tiền viện phí và chi tiêu cho gia đình nên mỗi tuần đến được 2 lần là nhiều.
Nhưng vào một ngày không nắng và đang có chuyển biến chuẩn bị mưa. Mẹ nó đang nằm cạnh nó, liền bật dậy sau khi thấy máy đo nhịp tim có thay đồi, tay nó thì đang động đậy. Bà hoảng hốt, liền kêu bác sĩ. Bác sĩ chịu trách nhiệm nó là một bác sĩ già, có kinh nghiệm lâu năm, và đặc biệt cũng rất quý nó. Thương tiếc cho số phận của nó, còn quá nhỏ để chịu những vết thương này.
Bác sĩ vô khám và đưa ra kết luận khiến mọi người đều bàng hoàng. Bác bảo:
_Cháu gái đã tỉnh, mọi người có thể thăm cháu nhưng…. – bác sĩ không nỡ phá niềm vui lúc này ông đành thở dài rồi đi để mọi người vui vẻ.
Sau khi nghe bác sĩ nói, mẹ nó ngất đi trong nước mắt, trong niềm vui sướng, những lời cầu nguyện của bà đã thành hiện thực. Bác sĩ đở mẹ nó dậy và cười mỉm ra khỏi phòng khám, để nó và mẹ nó có thể nghỉ ngơi. Anh nó sau khi nghe được tin liền xin phép cô về thăm em gái, bố nó thì bỏ dở dang công việc về luôn. Quên nhắc tới cậu bé nhỉ, cậu bé thì luôn túc trực ở bệnh viện rồi, là người biết tin đầu tiên và cũng là người báo tin ọi người. Cấu bé hạnh phúc, và mong nó sẽ không quên cậu .
Nó tỉnh, nó tỉnh vào ngày 13 tháng 12 năm 2003. Mọi người trong gia đình nó lấy ngày đó làm ngày sinh nhật mới của nó luôn, dường như niềm vui sướng của mọi người đã làm quên đi những hậu quả của tai nạn dành cho nó. Không một ai còn nhớ đến lời bác sĩ nói hôm phẩu thuật cách đây 3 tháng, trừ cậu bé. Xem diển biến của nó sau phẩu thuật thế nảo, và nó có vượt qua nó hay không nhé???