*trở lại phòng làm việc của anh* Trong lúc nó đang ngủ no say trên ghế thì anh đang vào mail nó để giúp nó giải quyết công việc của phía bên MIL. Đột nhiên mail nó báo nhận thư mới, người gửi thì là vô danh, tiêu đề là XXX. Tò mò anh nhấp chuột vào xem là ai gửi...
*Bộp, xoảng* Chiếc máy tính xách tay đã bị anh ném thẳng vào tường khi thấy nội dung trong đó. Tiếng vỡ quá lớn khiến nó tỉnh giấc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra nó đã bị anh kéo ra khỏi công ty.
_Này này...anh làm gì vậy? Thả em ra - nó khó hiểu, cố gắng vùng vẫy ra khỏi bàn tay kìm chặt của anh. Đã có chuyện gì xảy ra cơ chứ, sao mà nhìn anh tức giận đến vậy. Người người nhìn vào nó và anh, họ đang thấy 2 vị chủ tịch lừng danh đang chuẩn bị đánh đập nhau, anh thì mặt mũi đỏ lè có lẽ là rất tức giận, nó thì cứ gào thét bảo anh buông ra. Có lẽ tin này ngày mai sẽ lên trang nhất của các mặt báo rồi đây.
Anh kéo nó ra xe, đẩy nó vào xe của anh, qua ghế lái anh khởi động xe phóng thẳng ra khỏi công ty. Chiếc xe lao vun vút trên đường, tốc độ ngày càng tăng không có chút giảm, nó ở ghế bên cạnh bắt đầu cảm thấy lo sợ cho anh. Có chuyện gì mà anh lại tức giận đến như vậy, anh làm nó sợ, nước mắt nó bắt đầu rơi...lần đầu tiên nó thấy anh như thế này. Nó làm gì sai cơ chứ, chả làm gì cả, khẽ ngước nhìn anh, nó quyết định phá vỡ bầu không khí khó thở này
_Có...chuyện gì...vậy anh? - Nó run sợ quay qua anh và hỏi
_Im lặng - Anh ra lệnh giọng anh rất tức giận. Nghe anh nói vậy nó cũng không nói gì thêm vì bây giờ có nói cũng chẳng ích gì. Nó và anh cứ im lặng như vậy đến khi anh dừng xe. Nơi anh dừng chân là biển Mũi Né, tại sao anh lại đưa nó đến đây...
_Xuống xe - Anh mở cửa xe và đi ra bỏ lại nó trong đó với bao câu hỏi. Nhưng mà cũng bước ra theo lời của anh
Lại kéo tay nó đi thẳng ra biển, anh lôi nó xuống bãi cát. Nó cố gắng vùng vẫy vì cổ tay của nó bắt đầu sưng lên, thấy nó như vậy anh cũng bỏ nó ra. Bãi biển bây giờ vắng lặng không có một ai vì hiện tại là 9h tối, những cơn gió làm nó lạnh nó muốn anh che chở nhưng làm sao có thể khi bây giờ anh đang giống một con ác quỷ thế kia. Nó đối mặt với anh, hai người một trai một gái bóng trải dài trên bãi cát bởi ánh sáng của trăng.
_Tại sao...lại có...âm mưu giết ...mẹ...tôi - Anh nói từng tiếng một thật khó khăn. Nó nghe anh nói như sét đánh ngang tai...nó nào dám cơ chứ. Tại sao anh lại vu oan cho nó như vậy cơ chứ
_Bằng chứng? - Nó ngước lên hỏi trống không với anh, kẻ nào dám vu oan cho nó, nó quyết không tha.
_Đây...xem...- Anh nói rồi đưa cho nó cái điện thoại kết nối hộp mail của nó và vào cái mail lúc nãy. Mặt nó tái đi khi nhìn thấy những dòng chữ trong đó, lại còn có hình nó đang định bỏ thuốc vào tách trà nó chuẩn bị mang ẹ anh nữa chứ. Những thứ này ở đâu ra, nó tròn mắt đánh rớt cái điện thoại anh xuống dưới nền cát
_Sao???? Quá đúng hả? - Anh nói nhẹ nhưng những lời nói ấy cũng đủ làm thế xác nó tan nát,nhất là tim...tại sao anh không tin nó chứ, thương mẹ anh không hết
_Em...không...không có - Nó nhìn anh sợ hãi và chối cãi
_CÔ...CÔ CÒN NÓI NỮA HẢ? CÔ GIẾT BA TÔI...LÀ QUÁ ĐỦ RỒI? TẠI SAO CÔ LẠI ĐỊNH GIẾT CẢ MẸ TÔI CƠ CHỨ. CÔ CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI NỮA KHÔNG? - Anh gào thét, đau đớn, giọt nước mặt trên khóe mi anh chảy xuống nền cát lạnh. Nó lại một lần nữa ngạc nhiên, nó nào có giết ba anh.Như đoán được suy nghĩ của nó anh tiếp tục
_CÔ CÓ BIẾT NGƯỜI MÀ CÔ ĐÂM PHẢI CÁCH ĐÂY 2 NĂM LÀ AI KHÔNG? HẢ? CÔ CÓ BIẾT KHÔNG? - Gào thét trong nỗi đau, có lẽ đây là nỗi đau lớn nhất mà anh từng trải qua. Nó ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào, phải cách đây 2 năm nó đã đâm chết 1 người đàn ông, nhưng sau đó được anh thu xếp ổn thỏa, nó thật sự không biết đó là bố anh mà vì nó chưa gặp bác lần nào chỉ gặp được mẹ anh thôi. Cổ họng nó nghẹn ứ, nước mắt nó bắt đầu tuôn rơi,
_Chuyện bố anh...em không cố ý...chỉ là sơ suất...còn chuyện em hãm hại mẹ anh...em không dám...thật sự là vậy...nếu anh...không tin...- Nó chưa kịp nói hết câu anh hạ một bạt tai xuống má nó làm nó chao đảo như muốn ngã nhưng cuối cùng cũng không chịu được mà ngã xuống, quá bất ngờ trước hành động của anh
_CÔ IM ĐI, CHẲNG PHẢI LẦN ĐÓ DO CÔ UỐNG SAY MÀ TÔNG PHẢI NGƯỜI TA À? HẢ? CÔ NÓI ĐI...HỌ CÓ TỘI TÌNH GÌ? - Anh quỳ xuống nâng cằm nó lên và hét. Từng giọt nước mắt trong veo chảy xuống hòa cùng với ánh trăng tạo thành một bi kịch, đau thương. Tiếng sóng biển xô vào bờ một cách mạnh mẽ rồi lại tan đi.
_Anh...không...tin em? - Nó hỏi lại
_Đúng..- Anh nói rồi đứng dậy, vội quay người đi trước khi đi một giọt nước mắt của anh rơi trên khuôn mặt hoàn hảo đó. Bỏ lại nó ở đó cùng với nỗi đau cả thể xác và tinh thần. Nó đã làm mất lòng tin của anh rồi sao, nhìn bóng anh trải dài trên cát sao thấy thân thương. Vội đứng dậy, chạy lại theo anh.
Anh đang bước đi trên bãi cát dài với nỗi đau bất tận, nó làm gì...anh cũng tha thứ. Nhưng tại sao phải giết cả mẹ anh cơ chứ, bà thương yêu nó lắm mà, nó làm thế với anh, nó có biết anh đau đến mức nào không. Đột nhiên có một vòng tay mềm mại ôm lấy anh từ đằng sau, nếu như lúc trước anh sẽ chẳng ngại ngùng gì quay lại ôm lại người đó.
_Thật sự...xin lỗi - Nó nói trong nghẹn ngào
_Quá...muộn rồi - anh đứng khựng lại...chầm chầm...gỡ tay nó ra.
bỏ lại nó trên bãi biển mênh mông này, không một bóng người chỉ có bóng đêm.
Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nó, nó đau lắm cảm giác như từng tế bào bị xé nát ra vậy. Anh đã đi rồi, nó ôm gối khum người lại mắt ngước nhìn ra biển, những đợt sóng tấp nập xô vào bờ tung những bọt trắng xóa lên. Hết rồi...hết thật rồi. Nó nhớ lại lần anh đưa nó ra biển để ngồi ngắm như thế này, lần đấy ấm áp lắm vì còn có vòng tay của anh bên cạnh. Nhưng bây giờ chỉ còn mình nó chơ chọi những cơn gió lạnh như những mũi dao cứa thêm vào vết thương lòng làm nó càng rỉ máu hơn..
Đang miên man suy nghĩ nó nghe thấy tiếng nói.
_Mày định bao giờ mới khử MIL? - Một người con trai trong bóng tối nói. Nghe đến MIL nó quay mặt ra, trong bóng tối nó không nhìn được khuôn mặt người đó vì đang đứng đối lưng lại với tầm nhìn của nó. Tại sao lại có người muốn giết nó, cố gắng im lặng để người đó không chú ý đến mình
_Tôi...tôi không thể - Một người con trai còn lại gãi đầu nói. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay lại lần nữa. Nó kinh ngạc nhận ra người con trai trong bóng tối ấy là Diou - đàn em thân thuộc của nó. Đến lúc này, nó không thể cố gắng như là không biết gì nữa, đứng dậy, lững thững bước lại chỗ 2 người con trai kia đang trao đổi.
Từ xa, Diou nhìn thấy nó, cậu rất ngạc nhiên, mắt càng ngày càng mở to. Trên tay nó bây giờ là khẩu súng nó luôn mang theo người, đó là lí do vì sao nó luôn mặc áo vest đi làm.
_Chủ...chủ...nhân - Diou lắp bắp. Nghe Diou nói vậy người con trai cũng quay lại, cũng khá ngạc nhiên vì sự hiện diện của nó và càng kinh ngạc hơn với khẩu súng trên tay nó.
_Cậu, muốn tôi...xử lí như thế nào? - Nó giơ khẩu súng lên nhắm thẳng vào Diou mà chẳng cần quan tâm đến người con trai còn lai. Người kia thì cười nhếch miệng, lấy tay mình đặt lên tay nó ý muốn hạ súng xuống. Diou thì quá ngạc nhiên đến nỗi không nói được gì, quả thật bây giờ nó đang rất bực mình, 2 mắt nó đỏ lên
_Ý gì? - Nó quay nòng súng sang người con trai ý muốn nó hạ súng xuống. Tuy nhiên khi nó nhìn vào khuôn mặt người con trai đó, một cảm giác sợ hãi đến với nó.
_HAHA, nhận ra...tôi không? - Người con trai đó thấy ánh mắt nó như vậy thì chỉ vào mặt mình.
_Hoàng...Văn..- Nó run sợ khi nhìn vào khuôn mặt người con trai đó. Hầu như tất cả đều bị biến dạng và điều đặc biệt chỉ còn lại một con mắt mà thôi. Tuy nhiên những đường nét đó, nó chẳng bao giờ quên được, người đã đẩy nó vào đau khổ. Chính tên này....đã hãm hại bố mẹ của nó. Nó hận tới tận xương tủy...vì nó biết thằng anh họ đần độn của nó không thể lên một lịch trình như vậy được. Nở một nụ cười nửa miệng...nó sẽ phải giết người này.
_Đúng...là tôi. Tôi đã giết bố mẹ của cô...chính là tôi HAhaha, nhưng bù lại, tôi lại chịu cái khuôn mặt này đây - Văn rít từng tiếng một
*Cạch cạch* Diou rút súng ra chĩa thẳng về phía nó. Nó quay nòng súng về phía Diou.
_Haha, hư - Văn ra vẻ như chẳng biết gì rồi lại cười lên từng tiếng man rợ.
*Pằng* Một nhát súng đâm thẳng vào tay nó, máu chảy xối xả. Là Diou đã bắn nó, một giọt nước mắt khẽ rơi...người nó coi như là em của mình lại bắn nó. Nó đã cho cơ hôi
*Pằng* Thêm một tiếng súng nữa nổ lên nhưng không phải là của Diou mà là của nó. Nó đã muốn tha cho Diou trong 1/1000 giây, nhưng không thể, có lẽ người em này nên ra đi. Vì bắn trúng đầu nên Diou đã chết ngay tức khắc. Giờ chỉ còn lại nó và Văn, 2 người đứng đối diện nhau. Bóng 2 người trải dài trên nền cát, dưới ánh trăng 2 con người này như tỏa sáng.
Nó quay nòng súng vào VĂn
*Cạch cạch*
_Chết tiệt - Nó buông khẩu súng xuống vì súng nó đã hết đạn. Tại sao lại hết đạn vào lúc dầu sôi lữa bỏng thế này cơ chứ.
_Haha, Không dễ đâu cô em - Văn chĩa súng vào đầu nó, lúc này nó đang rất sợ. Nhưng mà phải kiềm chế, máu từ tay nó chảy ra không ngừng làm nó hơi chóng mặt. Vụ mất máu chiều nay đã là quá đủ bây giờ lại bị như vậy. Nó bèn lựa lúc Văn không để ý xoay người đá cho Văn một cú vào bụng, tuy nhiên vì bây giờ nó đã yếu nên lực cũng giảm đi nhưng vẫn làm Văn phải ôm bụng. Thừa thời cơ, nó chạy đi. Mắt nó bây giờ đang hoa hết cả lên, chân tay muốn rụng rời, nhưng nó không thể chết ở đây được, phía sau Văn vẫn đang đuổi theo nó và bây giờ lại thêm cả đàn em của hắn.
Chạy lên bờ, ra đường lớn, nó cứ thế chạy mãi
_Đứng lại...con kia. Mày đứng lại cho tao - Cả một đội quân đằng sau đang đuổi theo nó. Gắng sức chạy, nó mệt mỏi, tim nó như ngừng đập. Có lẽ...nó nên chết tại đây, trong đầu nó xuất hiện hình ảnh của anh, thấy anh đang cười dịu dàng với nó. Đang chạy thì thấy có cái hẻm nhỏ, nó cố gắng chạy vào để đánh lạc hướng bọn chúng.
_Má...nó chạy đâu rồi? Tìm tiếp cho tao - Bọn chúng chạy ngang qua con hẻm tối tăm mà nó đang ở trong đó
Quả thật, nó đã tránh được, nhưng với tình trạng của nó bây giờ...nó không thể làm gì hơn. Mắt muốn sụp xuống, máu chảy rất nhiều, nó cảm thấy hơi lạnh rồi, 2 tay của nó gần như tê liệt, vết khâu hồi chiều có lẽ đã đứt chỉ. Thở hồng hộc...nó có gắng chút sức lực cuối cùng, thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra và bấm số.
Trong vô thức, nó đã bấm số một người mà nó cũng chẳng nhớ là số của ai. Sau một hồi chuông dài, mới có người bắt máy
_Alo - Giọng người con trai lạnh lẽo cất lên. Có lẽ người này không muốn nghe điện thoại của nó
_C...ứ..u e..- Chưa kịp nói hết câu tay nó đã chìm vào bóng tối, sức lực của nó đã cạn kiệt, buông thõng 2 tay xuống. Nó muốn nghĩ ngơi nó không muốn tỉnh dậy...cùng với đau khổ. Một giọt nước mắt lăn dài trên bờ mi
_Alo...em đang ở đâu? - Thấy bên kia không nói gì, người con trai trong điện thoại rất lo lắng. Đó chính là Hoàng đấy
_MẸ KIỆP - Hoàng chửi thề ném điện thoại vào tường, bỏ công việc ở đó, anh vội lấy cái áo khoác và ra xe, phóng thẳng về MŨI NÉ. Anh rất lo cho nó đấy chứ, lúc anh ra xe anh đã chần chừ không biết nên quay lại đón nó không nhưng rồi quyết định là không. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không nữa. Chiếc xe BMW màu đen lao vun vút trong màn đêm mang theo một tâm hồn lo lắng, bồn chồn...
_Hãy...chờ anh - Anh nói một mình khi đang lái xe về nơi có nó.
Tới bãi biển Phan Thiết nơi cách đây 2 giờ đồng hồ trước anh đã bỏ nó ở lại một mình. Chạy xuống tìm kiếm nó nhưng có tìm như thế nào cũng không thấy bóng dáng nó hiện diện ở đâu. Bất chợt, anh nhìn thấy những vết máu và cả khẩu súng của nó nữa quan trọng hơn anh thấy Diou đang nằm ở đó. Anh không thể quên người này được vì chỉ có hắn mới làm anh bị bắn mà thôi, chạy lại kiểm tra anh thấy người đó đã chết. Linh cảm có chuyện chẳng lành anh bèn rút điện thoại
_Cậu Kim, điều hết quân trong hội đi tìm chủ tịch MIL ngay cho tôi, cho dù lùng sục hết Mũi Né cũng phải tìm ra. - Anh tức giận, bậy giờ anh cảm thấy hối hận cực độ rồi đây, phải chăng lúc đó anh không bỏ nó ở lại. Nhìn những vết máu kia mà anh thấy lòng mình đau như cắt, nó đã xảy ra chuyện gì rồi.
_Dạ...vậng - Người đó sợ sệt, cúp máy và làm theo lệnh của anh
Anh lần theo những vết máu đó và cầm theo khẩu súng của nó. Đi theo dấu máu, anh đi ra đường lớn, phải rất xa, rất xa rồi, làm anh càng sốt ruột hơn. Đã 2 tiếng rồi, hiện giờ đạ là 4h sáng, những người già đã dậy để đi tập thể dục. Đột nhiên có người phụ nữ trung niên đằng trước anh la lớn
_AAAAAA....có người....- Vừa la người đó vừa chỉ vào trong con hẻm, nơi mà máu chảy lan ra cả vỉa hè và đã có dấu hiệu khô lại. Anh bèn chạy lại, anh có linh cảm nó đang ở đó.
_Jen....- Anh chạy lại, ôm nó vào lòng khi xác nhận đó chính là nó. Người nó bê bết máu và rất lạnh nữa chứ, đôi môi tái nhợt. Trái tim anh quặn thắt, siết chặt nó trong vòng tay mình nhận ra nó đã bị bắn và vết thương tối qua anh khâu cho nó đã nung mủ. Nguy hiểm cận kề mà anh thấy người phụ nữ cứ đứng đấy mà nhìn anh
_Này...mụ kia...gọi cứu thương đi. Đứng đó làm chó gì - Anh tức giận hết vào mặt bà kia, bà kia quá hoảng sợ thì cũng rút điện thoại ra mà gọi điện thoại cho cấp cứu. Anh ôm nó vào lòng mong có thể sưởi ấm cho cơ thể đang trở nên lạnh lẽo kia, có lẽ...cảm nhận được hơi ấm nó dần mở mắt ra.
_A...n..h- Nó định hình đó là anh, nở một nụ cười hạnh phúc định đưa tay lên nhưng mà nó một lần nữa chìm vào bóng tối, nơi nó đã cố gắng thoạt ra. Nắm chặt bàn tay nó, nhìn thấy nó như vậy anh lại càng đau lòng hơn.
_Jen...Jen ơi!!!- Anh đau lòng.
*Tí toe..tí toe* Cuối cùng xe cứu thương cũng tới, mau chóng chở nó tới bệnh viện mang theo một sinh linh thật yếu đuối. Đang cận kề với cái chết...