Số Phận Của Nhóc

Nó được đưa vào bệnh viện trung ương của tỉnh, hơi thở nó đang yếu dần làm anh càng sốt ruột hơn.
_GỌI BÁC SĨ GIỎI NHẤT TỚI ĐÂY CHO TÔI - Anh hét lên trong nỗi sợ hãi, đúng là anh đang sợ mất nó. Ở đây không ai là không biết anh, chủ tịch tập đoàn KEY và mọi người chắc chắn rằng người đang nằm trên băng ca kia chính là chủ tịch MIL. Sau tiếng hét của anh, ngay lập tức có cả một đội quân bác sĩ chạy theo đến cửa phòng cấp cứu
_Thưa anh...anh ở ngoài đợi ạ - Cô y tá run rẩy nói với anh khi thấy anh như muốn đốt cái bệnh viện này lên vậy. Anh nghe nói vậy cũng dừng lại và hụt hẫng nhìn theo nó đang được đẩy vào phòng cấp cứu, cánh cửa dần khép lại cũng là lúc anh khuỵu xuống.
Trái tim anh đau như cắt, từng nhát dao đang cào xé trái tim và nội tâm anh. Có lẽ lúc ấy anh không nên bỏ nó ở lại, nên tin tưởng nó anh quá nóng vội và hậu quả thì thật đau đớn. Anh không thể tưởng tượng được sẽ sống thiếu nó
_Aaaaaaaaaaa- Anh bất lực đấm vào tường bệnh viện làm nó muốn nứt ra. Nỗi đau đang giày xéo anh, nó phải sống.
I-I’m feeling your thunder
The storm’s getting closer
This rain is like fire
tiếng nhạc chuông từ máy điện thoại anh vang lên. Chán nản bắt máy
_Thưa chủ tịch, cổ phiếu MIL đang tụt thảm hại ạ, dự đoán sẽ không trụ nổi trong 3 ngày - Giọng nói trong điện thoại vang lên sự lo lắng
_Cậu giải quyết cho tôi, cho khai trương bảo tàng đi - Anh nói rồi cúp máy luôn, không để cho người bên kia nói gì thêm. Quả thật anh vẫn luôn giải quyết công việc hộ nó, việc nó bị như thế này thì cổ phiếu MIL đang trên đả tụt lại càng tụt thêm. Nhìn phòng cánh cửa phòng cấp cứu, anh đã phần nào bình tĩnh hơn kiên nhẫn ngồi đợi....
Lúc sau có một bác sĩ trẻ tuổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ và khuôn mặt điển trai vội vã chạy tới phòng cấp cứu. Nghe thấy tiếng người tới, Hoàng ngẩng mặt lên, thấy bóng dáng quen thuộc
_Anh Ken - Hoàng ngờ ngợ
Người bác sĩ đó nhìn lại chào theo kiểu quân đội, mỉm cười và chạy vào phòng cấp cứu. Hoàng le lói hy vọng anh Ken thì có thể cứu nó rồi.
3 tiếng...4 tiếng.....5 tiếng....8 tiếng....Bác sĩ cứ chạy ra chạy vào làm Hoàng càng sốt ruột hơn. Bây giờ đã là trưa nhưng mà ca cấp cứu ấy vẫn chưa xong.
9 tiếng....Ken bước ra đi nhẹ nhàng lại chỗ của Hoàng vả vỗ nhẹ. Ngẩng mặt lên nhìn Ken, Hoàng bật dậy
_Jen...thế nào? - Anh hỏi trong tình trạng gần như kiệt sức.
_Cậu...đi ăn gì đó đi hạy đại loại là rửa cái mặt đi rồi vào phòng anh - Ken dặn dò rồi bước thẳng để lại Hoàng một cục tức, đang sốt ruột nó bị làm sao cơ mà. Nhưng bây giờ Hoàng mới nhìn lại mình, quả thật trong rất bẩn, ao anh thấm đẫm máu của nó màu áo sơ mi trắng của anh bị loang lổ trong thật kinh dị. Sờ thử lên mặt thì thấy râu mọc lỡm chởm ở cằm, cái mặt nhìn như chết trôi. Lúc này còn ai nhận ra Hoàng chủ tịch lẫy lừng nữa không vậy trời. Đi thay đồ và tắm thật nhanh rồi bước vào phòng làm việc của Ken phòng của trưởng khoa.
2 người con trai ngồi đối mặt với nhau, cả 2 đều mang vẻ đẹp thiên thần nhưng có lẽ người con trai mặc áo sơ mi đen kia còn có nét đẹp của ác quỷ.
_Jen sao rồi? - Hoàng hỏi lại câu hỏi lúc nãy
_Bình tĩnh, cánh tay của Jen sẽ có khả năng bị liệt - Ken nói

_Sao? - Hoàng bật dậy, ánh mắt hoảng hốt trong đó lẫn lộn sự đau đớn
_Bình tĩnh...đó chỉ là khả năng. Vì bị nhiễm trùng...- Ken nói. Không để Ken nói hêt câu Hoàng đã rút điện thoại ra gọi ột người
_CẬU TÌM NGAY CHO TÔI KẺ NÀO ĐÊM HÔM QUA ĐÃ Ở ĐÓ VÀ GIẾT CẢ THẰNG ĐÓ CHO TÔI. SAN BẰNG JHU NGAY LẬP TỨC - Hoàng hét vào điện thoại rồi bỏ đi, Ken thở dài và thầm cầu nguyện cho nó
Lúc này Hoàng đang ở trong phòng bệnh của nó nhìn gương mặt xanh xao của nó mà lòng anh như bị xé thành trăm mảnh. Là vì anh không tốt là vì anh đã quá tức giận, anh đang hận chính bản thân mình lúc ấy tại sao lại nhẫn tâm bỏ nó ở lại cơ chứ. Càng nghĩ thì lòng anh càng đau hơn, nhựng giọt nước mắt trong suốt dần rơi xuống trên khuôn mặt hoàn mĩ đó. Rớt xuống cả bàn tay của nó
_Anh...anh xin lỗi - Hoàng nhìn nó cổ họng anh nghẹn đắng vì anh mà nó đã chịu khổ quá nhiều.
1 tuần trôi qua....
Nó vẫn chưa tỉnh, vẫn nằm đó và sắc mặt xanh xao. 1 tuần qua khắp các báo đài, ti vi,..đều đưa tin vị chủ tịch MIL đang lâm vào hôn mê, tuy nhiên các công việc của công ty đều được Hoàng giải quyết một cách nhanh chóng. Trong tuần qua số lượng công việc gấp đôi khiến anh mệt mỏi nhưng hôm nào cũng dành thời gian vào thăm nó. Người ta chỉ thấy hàng ngày có một người con trai vào lúc khoảng tầm 3h, 4h giờ sáng vào phòng nó, phải đó chính là anh. Khối lượng công việc cùng với lịch trình dày đặc khiến anh chỉ có thể gặp nó vào thời gian đó vào lúc công việc của một ngày đã được giải quyết xong. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bây giờ là 4h30 sáng, anh đang trong phòng nó, nhìn ngắm nó ngủ mà anh cảm thấy thật bình yên.
_Em...mau tỉnh lại đi, người yêu em sắp chết dần chết mòn rồi đây này - Anh nắm lấy bàn tay nó rồi nói đùa, nó mà cứ nằm thế này thì có ngày chắc anh kiệt sức vì công ty mất. Nở một nụ cười nhưng đan xen là những nỗi buồn đang giằng xé trái tim anh.
Ngày nào anh cũng cố gắng giải quyết công việc thật nhanh để đến đây với nó, để mong ngóng nó tỉnh dậy nhưng đã 1 tuần rồi nó vẫn cứ nằm đó và chẳng có động tĩnh gì. Ngồi ngắm nó trong vòng 1 tiếng ngắn ngủi, anh lại phải đến công ty rồi. Hôn nhẹ lên trán của nó, anh rời khỏi phòng bệnh.
Về phần nó trong 1 tuần qua nó luôn nhìn thấy một người con trai, phải nói là rất đep trai luôn, từng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt, trông rất quen nhưng lại không nhớ được đó là ai. Người đó nhìn nó rất đau khổ, như sụp đổ niềm tin nó định níu kéo người đó lại nhưng người đó đã quay lưng lại với nó. Để lại nó một mình với bóng tối, sợ hãi, cô đơn là những gì nó đang cảm nhận được bây giờ. Sau đó nó lại nhìn thấy chính nó đang bước đi một mình trên con đường cát kia và cả Diou nữa, Diou mỉm cười với nó rồi cậu cũng biến mất ngay sau đó. Tại sao ai cũng rời bỏ nó hết vậy, nó có làm gì đâu chứ, khóc, hoảng sợ...nó sợ cảm giác này, cảm giác chỉ còn mỗi mình trên thế gian này. Cố gắng thoát khỏi cái cảnh bóng tối đáng sợ đó.
_Ư...- Nó thở dốc, mở mắt ra. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ mà thôi, thở phào nhẹ nhõm. Ngồi dậy, định với chai nước đang ở trên bàn
*Bụp* Chai nước rơi xuống....sao tay nó đau quá mỗi lần cử động như hàng vạn mũi kim châm vào vậy. Nghe thấy tiếng động y tá chạy vào xem có chuyện gì xảy ra thì thấy nó đang nhăn nhó ôm cánh tay bị thương.
_Cô không sao chứ? để tôi gọi bác sĩ - Nói rồi cô y tá cũng chạy ra ngoài luôn. Nó đang dùng tay trái của mình để nắm chặt chỗ bị thương bên tay phải. Giở ống tay áo ra, nó mới sực nhớ thì ra nó đã bị bắn và chính tay nó đã giết Diou. Nở một nụ cười cay đắng nó đau đớn khi nhớ ra được tình cảnh của mình. Nhưng còn chi tiết gì nữa tại sao nó lại thấy hơi hơi trống rỗng thế này cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui