Hôm nay như thường lệ, sau khi tan ca nó về nhà để có thời gian nghỉ ngơi. Với một tâm trạng hết sức không vui vẻ vì khó chịu ông Long, nó bước vào nhà một cách bực dọc. Mở cửa trong trạng thái như muốn gục, sao dạo này người nó lại hay mệt mỏi quá
Bịch - chiếc túi xách từ trên tay nó rớt xuống ngay khi nó vừa bước vào nhà. Một đôi trai gái đang ngồi đó, hôn nhau rất thắm thiết. Một là Dương, một là Hoàng, như có tiếng động, 2 người quay lại, Hoàng với ánh mắt ngạc nhiên. Nó đứng đó, trước mắt nó như sụp đổ. Anh sao có thể làm thế với nó cơ chứ, tim nó sao lại đau vậy cơ chứ, đầu nó sao lại muốn nổ tung ra thế này, nó không tin đây là sự thật, sao có thể như vậy...từng thớ thịt trên người nó như muốn nứt ra, cớ thể nó làm sao thế này, nó cảm giác như có dòng hơi nóng đang trào trong người nó.
Tách tách...1 giọt, 2 giọt...từng giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Cả 3 người cứ đứng nhìn nhau như vậy, một khoảng thời gian đối với mọi người là không dài, nhưng đối với 2 người là nó và Hoàng đây là rất dài. Cảm giác tội lỗi đang xâm chiếm lấy Hoàng, còn Dương thì cười mãn nguyên, ngồi đấy và chờ xem kịch.
Tất cả cứ chìm vào im lặng và nhìn nhau như vậy nếu như từ trong mũi và tai nó xuất hiện một thứ chất lỏng màu đỏ. Và ngay khi thứ chất lỏng đó rơi xuống sàn chính là lúc nó đã không còn trụ nổi, trước mặt nó tối đen. Hơi thở đang tắt dần.
_Jen - Hoàng chạy lai lo lắng. ANh đã làm gì thế này. Câu nói của bác sĩ hôm bữa lại văng vẳng trong tâm trí anh "Bệnh nhân sẽ chết ngay khi cô ấy cảm thấy đau đớn về tinh thần nhất". Càng thêm lo lắng càng nguy hiểm thì DƯơng ở bên cạnh lại càng cười. Hoàng mau chóng bế nó ra xe đưa đến bệnh viện.
_Jen...anh xin lỗi..đừng ngủ mà - Giọng anh đau đớn. Thật tội lỗi
Đến bệnh viện, anh hốt hoảng
_Gọi Ken...gọi bác sĩ Ken ngay cho tôi - Hoàng la toáng ở bệnh viện
_Thưa anh, xin...l
_GỌI NGAY CHO TÔI - Không để cô y tá nói xong anh đã ngắt lời
Ngay sau đó mọi người cũng nhận ra đó chính là chủ tịch KEY lừng danh. Sau khi bị dạo cho hết hồn...cô y tá cũng gọi cho KEN, người bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện này.
_Cô ấy bị sao? - Ken giọng khó chịu khi thấy nó. Chẳng lẽ Hoàng chưa biết bệnh của nó sao, tại sao lại để ra nông nỗi này
_LÀ do tôi - Hoàng buồn rầu đáp
_Cứ để đấy, sau khi cứu Jen xong, tôi sẽ xử tội - Ken răn de rồi cũng nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu
1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng, thời gian đối với Hoàng lúc này như chính là vật cản giữa anh và nó. Cuối cùng Ken cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu với tâm trạng mệt mỏi, nó đước đẩy ra ngoài, sắc mặt nó xanh xao, Hoàng nhìn theo. Ken nhanh như cắt bước đến nắm cổ áo Hoàng lên. Lúc này đây hình tượng bác sĩ hiền dịu, vẻ mặt như thiên thần kia đang bị che khuất bởi con quỷ khát máu
_Cậu...đã...làm gì? - Ken tức giận nói không ra hơi
Hoàng không đáp lấy tay gỡ tay Ken xuống. NHưng thật không may, điều đó lại càng tăng thêm sự tức giận trong người Ken.
_NÓI MAU - Ken hét lên, tiếng của anh vang vọng hết hành lang bệnh viện rồi tiếng nói đó lại dội lại
_Jen đã nhìn thấy...cảnh tôi hôn người con gái khác - Hoàng chán nản đáp. Câu trả lời đó dường như kích cơn giận của Ken lên đỉnh điểm
Bốp
_Cú này cho Jen
Bốp
_Cú này cho tôi vì đã nhường Jen cho cậu
Bốp
_Cú này dành cho hành động bỉ ổi của cậu.
Ken cứ thế đánh nếu không có một giọng nói yếu ớt vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai
_Dừng lại...đi anh! - Là nó, nó trong bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt mệt mỏi, phảng phất đâu đó là sự đau khổ. Chả là vừa mới được đưa vào phòng hồi sức thì nó tỉnh lại, dù cho đang rất mệt nhưng nghe thấy giọng của Ken, nó biết là anh đang rất tức giận.
Nghe nó nói, cơn giận của anh cũng nguôi xuống, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị. Hoàng cũng vì vậy mà được thả ra, anh nhìn nó, nó cũng nhìn anh. Nhưng ánh mắt của nó không còn vui tươi mà thay vào đó là ánh mắt dành cho kẻ phản bội. Tim Hoàng đau, nước mắt anh chảy ngược vào trong.
_Vào phòng bệnh đi, em mới ngất mà - Ken giọng lo lắng
_Mình đi - Nó khoác tay Ken mặt đi.
Hoàng bật dậy, thật nhanh anh chạy lại ôm nó, mong mỏi có thể giữ nó lại bên mình. Từ đằng sau, nó cảm nhân được một vòng tay quen thuộc, nhưng bây giờ đối với nó vòng tay này, hơi ấm này đã trở nên xa lạ. Nhẹ nhàng gỡ tay Hoàng ra, nhưng như thế thì Hoàng càng siết chặt. Miệng anh đang sưng lên vì bị đánh
_Buông - Nó nói một tiếng lạnh lùng, tảng băng ngàn năm đã trở lại. Nó không chấp nhận người phản bội