Chỉ một từ thôi, rất ngắn gọn nhưng đã làm cho Hoàng có cảm giác như vừa rớt xuống địa ngục vậy. Anh đành nới lỏng vòng tay rồi dần dần rời khỏi nó. Cuối cùng thì anh cũng chả giữ được nó ở bên cạnh. Nó khoác tay Ken, bước đi thẳng, không một lần quay lại. Hoàng nhìn theo bóng dáng hai người song song với nhau mà lòng quặn thắt. Ngồi thụp xuống anh nén giọt nước mắt chảy ngược vào trong.
Mấy ngày trong bệnh viện, nó không ăn uống gì, chỉ suốt ngày vùi đầu vào công việc. Hôm nào nó cũng chỉ ngủ có 2 tiếng, rồi thức dậy tiếp tục làm việc vì thế nên trông nó đã xanh xao lại càng xanh xao hơn. Ken nhìn thấy rất xót xa nhưng anh không tài nào khuyên được nó, vẫn cho nó uống thuốc đều và truyền đạm.
_Nói...bệnh của em...là bệnh gì? - Nó chất vấn Ken khi thấy hôm nào cũng uống cả đống thuốc mà không cho xuất viện. Ken đang thay bình nước cho nó mà khựng lại, nhìn nó rồi quay mặt đi
_Chỉ là suy nhược cơ thể - ken không dám nhìn thẳng vào mắt nó mà nói. Vì anh biết được nó có khả năng nhìn nhận được lời nói đó là nói dối
_Có...khả năng chữa được không? - Nó ngả lưng vào đầu giường, giọng rất mệt mỏi. Ken nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ nó biết gì rồi
_Em...hỏi gì lạ vậy? - Ken cầm lấy vai nó, và hỏi giọng gấp gáp
_Em hỏi...có chữa được không? - Nó nhìn thằng vào mắt anh mà nói. Ánh mắt ấy như muốn đánh thức tình yêu trong người Ken lúc này. Ánh mắt ấy hiện rõ sự đau khổ mà mọi người khi nhìn vào có thể sẽ cảm thấy con người này toàn đau thương.
Nó mệt mỏi gỡ bàn tay anh ra, đưa cho anh cái máy tính xách tay của mình. Ken ngơ ngác không hiểu nhưng tim anh lại khựng lại, khi trên màn hình hiện chữ...BỆNH EASTU KHÔNG THỂ CHỮA (tác giả chế bệnh). Anh nhìn lại nó
_Em...biết tin này khi nào? - Ken hốt hoảng nhìn vẻ mệt mỏi của nó.
_Lúc em nằm viện cách đây 1 tháng rưỡi. - Nó đau đớn nói. Nó biết, nó biết bệnh của nó chứ, nên nó luôn làm mọi cách để tình yêu giữa nó và Hoàng luôn hạnh phúc, không đau khổ. Và luôn giữ ọi người xung quanh nó không ai phải đau khổ. Nhưng đâu ai ngờ được, anh lại là người phản bội như vậy, và nó cũng biết trong suốt mấy ngày nó nằm viện, anh đều đứng ngoài cửa phòng ngó vào trong, những lúc như vậy nó vờ ngủ, mong sao có thể tránh được ánh mắt của anh. Ánh mắt mang sự hối lỗi, nó không thích điều đó
_Em hãy tin anh, anh sẽ tìm ra cách chữa - Ken nói chắc chẳn