Như mọi tuần hôm nay là chủ nhật là ngày nó đi học nhạc. Và hôm nay cũng là ngày lớp nó có học sinh mới. Nó theo học lớp A, là lớp cao nhất trong các lớp có ở đây.
Lớp nó có 14 học sinh, trong đó thì có nó, chị Bam, anh Ken, và anh Kib là học giỏi nhất. Nó là người ít tuổi nhất trong lớp nên rất được mọi người cưng lắm. Nó cũng mang nhiều giải thưởng về chuyên môn organ về cho lớp nó. Còn về thanh nhạc và nhạc lí thì nó học í ẹ lắm. Toàn nhờ người đi thi hộ cho qua, hoặc bỏ bài thi, vì nó quan niệm môn này học để thư giãn chứ không muốn làm nhạc sĩ.
Nó đi học như bao chủ nhật khác, vẫn hiền và không quan tâm ai nhiều lắm. Chị Bam cũng thương nó nhưng vì sau này chị Bam yêu Văn nhưng Văn yêu nó nên chị Bam vì ghen tuông nên ghét nó rồi mọi thứ cũng ổn sau khi anh họ nó về Vũng Tàu. VàNó chẳng quan tâm lắm là ai ghét nó và ai thương nó, có chị Bam thì có người bảo vệ, không phiền đến bố mẹ.
Nó bước vào hội trường thấy một đám đang tụm 5, tụm 3của lớp B lại bàn tán về học sinh mới từ nhạc viện thành phố Hồ Chí Minh về. Một nhỏ nói:
_ Nghe nói anh ý cũng đẹp trai, là cựu thành viên của nhạc viện thành phố, không biết tại sao lại chuyễn về học viện của chúng ta.
_ Ừ, chắc anh ý giỏi lắm mới được vào lớp A, là cái lớp mà cái con nhỏ kia kìa – một nhỏ khác vừa nói vừa chỉ chỏ nó
_ Đúng rồi đó, nhìn mặt thấy ghét, nhưng công nhận là con ấy về chuyên môn của nó thì nó cũng giỏi, nhưng mà hình như chả bao giờ cười với nói với mọi người thí phải – một thằng khác chen vào vừa nói vừa bĩu môi, không phục nó
_ Nhỏ ấy chắc bị tự kỉ ấy, học nhiều quá điên mà, nó nhỏ tuổi nhất cái học viện này mà vào được lớp A chắc cũng theo học organ khổ cực lắm
_ Chắc thể ấy tụi bay, thôi vào chỗ đi, Sát Thủ vào rồi kìa
Thầy chúng nó bước vào lớp. Được mệnh danh là sát thủ vì ông ấy sở hữu một giọng hát được coi là tuyệt hảo, chỉ có mỗi tội dử dằn. Đứa nào không lên cao được đến giọng Si GIáng, ông cầm cây ông đánh vào mông cho hét tới qua giọng đó luôn.
Nó ổn định chỗ nó, bỏ ngoài tai những lời bàn bạc của bọn kia, nhưng nó dường như nhận ra sự khác biệt là chỗ mình thằng cha nào ngồi???
Tiến lại về chỗ của mình là góc lớp, thấy có một thằng điên đang ngồi hát nhẩm bài The edge of glory của Lady Gaga . Mặt thì thấy ghét, đẹo kính đen, gác chân lên bàn của nó. Nó nhìn thằng đó chằm chằm, không chớp mắt. và con mắt ánh lên tia tức giận. Thằng kia đang ngồi hát, bỗng thấy chột dạ, cảm giác như ai đang nhìn mình, liền ngẩng mặt dậy và nhìn thấy nó. Và cha ấy không ai khác ngoài Văn.
Nó mở miệng, dằn từng tiếng:
_ Cậu là ai? Mà… dám…. Gác… chân… lên bàn tôi
Lúc này mọi người trong lớp nó quay lại, nhìn xem đang có chuyện gì xảy ra trong lớp, lúc naỳ nó k còn là một người hiền lành nữa.Việc nó mở miệng nói là một điều kì lạ trong hội trường. Ánh mắt lạnh cùng với sự tức giận tột độ của nó khiến mọi người sợ hãi và không dám nói nữa lời. Văn cảm thấy lạnh sống lưng, chưa lần nào cậu thấy một đứa con gái có thái độ như vậy với cậu. Nhưng dần dần Văn lấy lại được phong độ, miệng nhai singum, tháo mắt kính, nháy mắt với nó và cúi xuống nói:
_ Định gây sự chú ý à? Mặt mũi cũng được đấy, nhưng dáng người em, chậc chậc…
Nó lúc này lại càng tức giận hơn, thằng cha này đã gác chân lên bàn nó còn nói nó này nọ. Nó không chịu được bèn lên tiếng, lời nói lạnh lẽo nhất có thể:
_ Tôi có gây sự chú ý với cậu? Cậu tưởng cậu đẹp trai, sắc đẹp cóc nhái của cậu không đáng để tôi quan tâm !
Lần này Văn không còn thấy hưng thú mà thấy nóng rừng rực trong người, ngọn lửa trong người cậu đang bùng cháy, lần đầu tiên cậu bị sỉ nhục, sỉ nhục bởi một đứa con gái xấu xí. Bọn trong hội trường thì đang đi tới ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, một con bé thường ngày không nói câu nào, hôm nay lại mở miệng nói với hs mới. Là một điều kì lạ, nhưng đối với Văn cậu không quan tâm nó là thường ngày nó làm sao chỉ riêng lúc này, cậu thấy bực bội hơn ai hết vì cậu bị như vậy, mọi người ở nhạc viện thành phố luôn coi câu là vua vậy mà con nhỏ này không biết trời cao gì hết. Cậu nhìn bàng tên nó được gắn ở trước ngực được gắn lên gọn gang cùng với huy hiệu lớp A – lớp mà cậu chuẩn bị vào học.
_ Hoàng Minh Ngọc à??? Tôi có nghe về cô trong cái học viện này, tưởng mình bé, được mọi người cưng chiều thì ngon à? Có một chút trí tuệ thì hay lắm chắc.
Nó bậy giờ không muốn cãi nhau bèn định đi ra ngoài, dù gì cụng bị gác chân lên bàn, bàn dơ, nó chẳng còn hứng học. Không khí trong lớp lúc này căng thằng, Văn thì thấy đang nói chuyện thì nó bỏ đi, tức lắm, lôi nó lại định tát nó vì nó không tôn trọng cậu thì….
_ Cậu mới vô mà định làm loạn lớp? – giọng Một tên con trai tóc dựng ngược, vuốt keo cá tính, miệng nhai Singum giữ tay Văn lại ngăn cản làm loạn
Đó không ai khác ngoài Kib, là Đăng Quang – người thích nó từ lúc nó mới vô, bởi sự lạnh lẽo, và nó đàn cực hay làm cậu cuốn hút
Theo sau là một cô gái và một chàng trai cao to khác, ăn mặc thời trang, tất cả đểu đang đeo kính đen. Cô gái bước tới Văn và nói:
_ Muốn làm loạn thì bước qua xác tụi này đã nhé! Còn không thì ngoan ngoãn ngồi đó, học viện này không phải chỗ cho cậu làm loạn! – mỗi từ cô gái nói ra càng làm tăng thêm sự tức giận trong con người Văn, nói xong cô làm động tác quyến rũ Văn rồi ấn Văn ngồi xuống.
Cô gái đó và người con trai cao to đó không phải ai xa lạ mà chính là trưởng nhóm F7 Hoàng Trúc, và người được coi như người hoàn hảo trong thế giới này là Toàn – Ken.
Không khí đã căng thẳng nay càng căng thẳng thêm khi có thêm sự xuất hiện của bộ 3 này. Bộ 3 nổi tiếng du côn trong trường nhưng luôn bảo vệ chính nghĩa, không phải thích đánh ai thì đánh.
Nó đã bỏ ra ngoài từ lúc nào, vì tính không thích ồn ào, và bây giờ nó cũng không còn muốn ở trong cái hội trường nhạc lí ấy nữa. Bèn đi vào lớp mình, tự luyện kĩ năng để 2 tháng nữa dự thi cấp tỉnh keyboard. Quang sau khi nhận biết được sự bỏ đi của nó, cậu cũng định chãy đi tìm nhưng trước tiên phải đòi lại công bằng đã.