Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Duyệt cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cô chật vật nửa nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân thể máu thịt be bét mơ hồ cách đó không xa… Hay nói đúng hơn là thi thể.
Phải đúng là thi thể.
Sau khi cô bị đẩy mạnh sang một bên, cô trơ mắt nhìn người đàn ông một phút trước còn đang mỉm cười với cô bị xe tải đụng trúng, sau đó thân thể giống như giẻ lau bị ném lên không trung, lại hung hăng đụng xuống mặt đất lăn nửa vòng, cuối cùng bị chiếc xe màu xanh không kịp phanh trực tiếp nghiền qua đầu.
Tử vong ngay tại chỗ.
Lâm Duyệt không rõ, tại sao mọi việc lại xảy ra đột ngột như vậy?
Hôm nay là kỷ niệm tám năm quen biết của cô và Hứa Nhất Đình, cũng là ngày lễ tình nhân thứ tư sau khi hai người chính thức hẹn hò.
Lần đầu tiên họ gặp nhau vào ngày Valentine sau đó bắt đầu hẹn hò vào ngày Valentine, vì vậy ngày Valentine hàng năm là một ngày kỷ niệm rất đặc biệt đối với họ.
Hôm nay cũng giống như những năm trước, hai người bọn họ nắm tay nhau, trở về trường trung học trước kia, đi trên đường trường quen thuộc nhớ lại quá khứ.
Sau đó còn gặp giáo viên chủ nhiệm năm đó phê bình việc yêu sớm của họ, cười hỏi anh và cô khi nào phát kẹo cưới.
Lâm Duyệt đỏ mặt không nói gì, Hứa Nhất Đình hào phóng nói: “Sắp rồi ạ, chỉ còn nửa năm nữa bọn em tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ đi lãnh chứng ”
Lâm Duyệt trợn to hai mắt nhìn anh: ” Em nói muốn gả cho anh khi nào? ”
Hứa Nhất Đình cũng không ngại ngùng còn ở trước mặt cô giáo, trực tiếp ôm bả vai Lâm Duyệt bảo cô dựa vào vai mình, ra vẻ uy hiếp nói: “Em không gả cho anh thì gả cho ai? Dù sao đời này anh cũng sẽ không buông em ra đâu.
”
Mặt Lâm Duyệt nổi lên rặng mây hồng, vội vàng đẩy anh ra.
Giáo viên chủ nhiệm thấy vậy cũng trêu chọc: “Nhất Đình cậu như vậy không được, người trẻ tuổi các cậu cầu hôn không phải vừa có hoa còn có nhẫn sao.
Sao cậu chỉ nói một câu đã muốn bắt được Lâm Duyệt của chúng ta rồi? ”
Advertisement
Lâm Duyệt ấp úng không biết nên tiếp lời như thế nào, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ Hứa Nhất Đình một cái, không biết liếc mắt một cái này ở trong mắt đối phương giống như mèo con làm nũng vậy.
Hứa Nhất Đình nhìn cô với ánh mắt sủng nịch, trong mắt chứa đầy dịu dàng đến nỗi làm cho người bên ngoài không cách nào nhìn thẳng.
Vì thế bọn họ công khai “liếc mắt đưa tình” tất nhiên là bị cô giáo trêu chọc một trận nữa.
Sau khi nói lời tạm biệt với giáo viên chủ nhiệm, hai người đi ăn một bữa tối dưới ánh nến xa xỉ.
Chuyện cầu hôn không được nhắc lại, Lâm Duyệt coi đó là một trò đùa không còn nghiên cứu sâu nữa.
Đến khi hai người ăn xong bữa tối, nắm tay nhau tản bộ trở về, Hứa Nhất Đình bất ngờ thốt ra một câu: “Em yên tâm, sẽ có hoa cũng sẽ có nhẫn.
”
Lâm Nguyệt bị câu nói thiếu suy nghĩ này của anh làm cho sững sờ: “Anh nói cái gì vậy?”
“Anh nói, khi cầu hôn, anh sẽ chuẩn bị sẵn hoa và nhẫn.” Hứa Nhất Đình dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Lâm Duyệt, vẻ mặt nghiêm túc: “Lời cầu hôn chiều nay, anh không nói tùy tiện đâu.
Anh đang nghiêm túc xem xét việc kết hôn sau khi tốt nghiệp của chúng ta.
”
Sau đó, anh mỉm cười, giọng điệu thoải mái hơn không ít: “ Anh sẽ chuẩn bị hoa và nhẫn cho một màn cầu hôn lãng mạn.
Vì vậy, em không được từ chối anh đâu nhé.”
Lâm Duyệt có chút cảm động, đang định mở miệng nói cái gì đó, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng còi chói tai.
Không đợi Lâm Duyệt kịp phản ứng, cô đã bị Hứa Nhất Đình đẩy mạnh vào bên trong vỉa hè, cô quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe tải mất khống chế lao thẳng lên người đi bộ, đụng phải vị trí bọn họ vừa đứng nói chuyện, sau đó… Đó chính là một màn khiến cả đời Lâm Duyệt không bao giờ quên.
Hứa Nhất Đình đã chết.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh lựa chọn đẩy Lâm Duyệt ra khỏi vòng tay của tử thần, sau đó chết thê thảm trước mặt cô.
Yêu đến tận cùng của tàn nhẫn.
Hiện trường vụ tai nạn ô tô dần dần bị vây kín bởi đám đông, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương dường như vang lên ở phía xa, người qua đường bàn tán không ngớt, nhưng Lâm Duyệt không nghe thấy gì hết.
Một người có ý tốt bước tới muốn đỡ Lâm Duyệt sang một bên, nhưng ngay khi cô được kéo lên, cô lại khuỵu xuống như thể mất hết sức lực.
Đôi mắt cô luôn dán chặt vào thi thể của Hứa Nhất Đình cách đó không xa ánh mắt cô không thể dời đi.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị xé thành từng mảnh, giống như Hứa Nhất Đình bây giờ, đầy vết thương, máu chảy ròng ròng.
Cô đột ngột túm chặt vạt áo của mình, chỉ thấy hít thở không thông, giây sau sẽ chết ngạt.
Sau đó, cô cảm thấy lạnh lẽo.
Xúc cảm lạnh lẽo thoáng cái kích thích đến làm thần kinh Lâm Duyệt gần như sụp đổ, cô giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cẩn thận mở bàn tay đang nắm chặt ra.
Đồ vật nằm trong lòng bàn tay vì động tác quá mạnh mà bị cô kéo từ trên cổ xuống.
Chiếc dây chuyền này cô đã mang theo từ khi sinh ra, bà ngoại từng nói, đây là bảo vật gia đình truyền từ đời này sang đời khác, người sở hữu nó sẽ có được sức mạnh thần kỳ xuyên qua thời gian và không gian.
Lâm Duyệt tất nhiên là không tin, nhưng mà cô vẫn coi nó như bùa hộ mệnh mà đeo trên người, về phần cái gọi là xuyên không thời gian, cô chỉ nghĩ là thế hệ trước mê tín, nghe xong liền bật cười.
Nhưng vào lúc này, Lâm Duyệt lại vô cùng hy vọng truyền thuyết nhìn như hoang đường này là thật.
Cô như người chết đuối bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao nắm chặt dây chuyền trong lòng bàn tay, mặt cô vùi thật sâu vào trong nắm đấm của mình.
Thanh âm run rẩy mang theo sự khẩn cầu: “Nếu bạn thực sự có thể đưa tôi qua thời gian và không gian, xin hãy cho tôi trở lại quá khứ, để tôi có thể cứu A Nhất!” ”
Ngay khi lời vừa nói xong, tay phải đang cầm mặt dây chuyền bạch ngọc của Lâm Duyệt lóe lên một tia sáng trắng chói mắt, rồi lấy đây làm trung tâm, xung quanh bắt đầu đông cứng một cách kỳ lạ với tốc độ rất nhanh.
Trong nháy mắt, mọi thứ Lâm Duyệt có thể nhìn thấy đều bị đóng băng, ngoại trừ bản thân cô.
Lâm Duyệt từ trên mặt băng đứng lên, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt bị đông lạnh.
Cô mở tay phải ra, trên mặt dây chuyền bạch ngọc nằm trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng mờ ảo.
Cô lại nhìn về phía Hứa Nhất Đình.
Anh ấy vẫn nằm trên mặt đất, đóng băng như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật chết chóc cùng với máu đầy đường.
Advertisement
Tất cả những tiếng ồn đã biến mất.
Không có gió, không có âm thanh, bốn phía an tĩnh đến quỷ dị, đến thời gian cũng bị đông cứng, toàn bộ thế giới đều ngừng lại.
Đóng băng… Thời gian, bị đóng băng?
Lâm Duyệt bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Đây có phải là sức mạnh của dây chuyền bạch ngọc không? Thời gian đóng băng? Nhưng thời gian tạm dừng không đủ, cô cần thời gian để quay ngược trở lại quá khứ ngăn chặn cái chết của Hứa Nhất Đình.
Cô quỳ xuống một lần nữa, nắm chặt lòng bàn tay: “Cầu xin bạn, để thời gian lùi lại nữa đi, cho tôi trở lại trước khi tai nạn xe cộ xảy ra, tôi muốn cứu Nhất Đình! ”
Tay phải Lâm Duyệt lần thứ hai hiện lên một ánh sáng chói mắt,đồng thời có một tiếng nứt nhẹ từ mặt băng nơi đầu gối cô đang quỳ, sau đó vết nứt băng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Thanh âm mặt băng nứt ra càng lúc càng lớn, chỗ Lâm Duyệt quỳ hoàn toàn vỡ vụn, cả người cô bắt đầu rơi xuống, dư quang nhìn thấy trên mặt đất vốn bị đóng băng đều bắt đầu ào ào vỡ nát.
Không đợi cô hiểu rõ tình huống, Lâm Duyệtđã lâm vào một khoảng không bóng tối xa lạ.
“…… Tiểu Duyệt? ”
Giọng nam quen thuộc từ bên tai truyền đến, Lâm Duyệthồi phục tinh thần, phát hiện mình đang đứng ở ven đường, Hứa Nhất Đình bên cạnh nhìn cô với thần sắc lo lắng:
“Em làm sao vậy, cứ thất thần thế, có phải mệt mỏi chỗ nào hay không?”
Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn Hứa Nhất Đình trước mắt, nhiệt độ từ lòng bàn tay trái truyền đến làm cho cô cảm thấy không thể tin được.
Hứa Nhất Đình còn sống ở trước mặt cô, còn đang nắm tay cô.
Cô giơ tay phải lên sờ vào ngực mình, sau đó chạm vào một chút lạnh lẽo.
“Hôm nay… là ngày bao nhiêu? ”
“Ngày Lễ tình nhân 14 tháng 2.
Tiểu Duyệt, em có chuyện gì vậy? “Câu hỏi kỳ lạ của Lâm Duyệt khiến Hứa Nhất Đình cảm thấy lo lắng.
Anh mím môi, sau đó do dự mở miệng nói: “Có phải lúc trước anh nhắc tới chuyện kết hôn làm em sợ hãi không…”
Anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Duyệt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Lời nói chiều nay, anh tùy tiện nói ra đâu.
Anh đang nghiêm túc xem xét việc kết hôn sau khi tốt nghiệp.
”
Một màn quen thuộc làm cho Lâm Duyệt cảm thấy hoảng hốt, cô nhớ tới thi thể đầy máu của Hứa Nhất Đình.
Đúng rồi, trước khi tai nạn xe cộ hai người đang nói chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp, cô cảm động bởi lời hứa của Hứa Nhất Đình, sau tai nạn xe cộ xảy đến…
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng còi chói tai.
Tất cả đều quen thuộc như vậy, khác ở chỗ là lần này phản ứng của Lâm Duyệt so với Hứa Nhất Đình nhanh hơn, cô hung hăng túm lấy cổ áo anh đẩy anh vào bên trong vỉa hè.
Hứa Nhất Đình bất ngờ không kịp đề phòng bị cả người Lâm Duyệt đè ngã nhào xuống đất, hai người nguy hiểm tránh được chiếc xe tải mất khống chế lao lên người đi bộ
Nhưng không đợi Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, Hứa Nhất Đình dưới thân cô lại bỗng nhiên ôm lấy cô lăn một bên, đè Lâm Duyệt xuống dưới.
“Anh…”
Lâm Duyệt vừa định hỏi cái gì, chỉ thấy thùng các-tông tràn ngập đang đập về phía mình.
Hứa Nhất Đình từ đầu đến cuối đều gắt gao che chở cô dưới thân mình, tất cả chỗ hàng hóa, đều rơi lên người Hứa Nhất Đình.
Lâm Duyệt và Hứa Nhất Đình bị hàng hóa chôn sống.
“A Nhất, A Nhất! Hứa Nhất Đình! ”
Lâm Duyệt bị đè ở phía dưới không thể động đậy, cô cũng không dám động, chỉ có thể gọi tên Hứa Nhất Đình hết lần này đến lần khác, càng gọi càng tuyệt vọng.
Lúc mới bắt đầu Hứa Nhất Đình còn nhẹ nhàng đáp lại vài tiếng, nhưng sau đó dần dần không còn tiếng động, anh vẫn duy trì tư thế bảo vệ Lâm Duyệt, nhưng Lâm Duyệt biết anh đã hôn mê.
Trên mặt cô có chất lỏng ấm áp chảy qua, đó là máu, máu của Hứa Nhất Đình.
Lâm Duyệt đoán rằng rất có thể là có vật nặng đập vào đầu Hứa Nhất Đình, hơn nữa viết thương vô cùng nghiêm trọng.
Cô cảm giác được Hứa Nhất Đình mất máu càng ngày càng nhiều, nhưng cô cái gì cũng không thể làm.
Cô và Hứa Nhất Đình cùng nhau bị đè dưới bởi vật nặng, chỉ có thể ở một bên tuyệt vọng chờ đợi người tới cứu, một bên trơ mắt nhìn hô hấp Hứa Nhất Đình càng ngày càng yếu.
Advertisement
“A Nhất, tỉnh dậy đi! Đừng ngủ! Đừng ngủ! Anh nói anh sẽ cưới em sau khi tốt nghiệp, tỉnh dậy! Thức dậy đi anh!Chỉ cần anh tỉnh lại, em hứa với anh tất cả mọi thứ! Không có hoa, không có nhẫn cũng không quan trọng, miễn là anh tỉnh dậy, em sẽ kết hôn với anh ngay lập tức! ”
Lâm Duyệt khóc lóc kêu lên, nước mắt cùng máu Hứa Nhất Đình trộn lẫn với nhau, xẹt qua thái dương, chìm vào tóc cô.
Cô không hiểu, rõ ràng cô đã trở lại quá khứ, Hứa Nhất Đình cũng không bị xe tải lớn đụng ngã, nhưng vì sao, vì sao Hứa Nhất Đình vẫn chết?
“A Nhất, đừng ngủ.
Làm ơn, đừng ngủ, em xin anh…”
Hứa Nhất Đình, anh không được chết…
Lâm Duyệt không biết mình bị chôn dưới đống hàng hóa bao lâu, ở trong không gian nhỏ hẹp kia, mỗi một giây đều dài như cả đời.
Khi cô nghe thấy giọng nói của nhân viên cứu hộ bên ngoài, cô thấy như thể cô đã bị chôn vùi suốt cả đời.
Không gian hẹp cuối cùng đã được mở ra.
Nhân viên cứu hộ kéo Lâm Duyệt ra khỏi đống hàng hóa, cùng với thi thể của Hứa Nhất Đình đang bảo vệ cô..