Chương II: Chuyến đi.
Mấy ngày sau khi ông Hoàng đến, nó đã đờ buồn hơn. Gọi điện thoại cho Quân và xin phép bố mẹ cậu bạn cho 2 đứa qua Sing chơi, vì quý và tin Nguyên, lại coi Nguyên như con đẻ nên 2 ng` đã đồng ý luôn.
***
Đồ đạc của Nguyên kko nhiều, chỉ có chiếc vali nhỏ và túi xách à thôi. Khi 2 đứa vừa đến sân bay thì đã gặp mọi ng` đợi ở đó rồi. Trong đó có một ng` mới mà Nguyên ko quen.
***
Gần 3 tiếng ngồi máy bay, cuối cùng đã đến nơi. Vừa xuống máy bay à đã có xe của công ty ra đón, đưa họ về khách sạn. Nó được xếp ở cùng phòng với chị Lan, người vui tính nhất trong phòng thiết kế của công ty. Còn Quân đước xếp chung phòng với người mới.
- Em thấy sếp mới sao? – Vừa vào đến phòng, chị Lan đã hỏi nó.
- Người mới hả chị? Sao là sao? – Nó dửng dưng.
- Đẹp trai ko? – Chị lam tò mò hỏi nó.
- Bình thường. – Nó đáp gọn 1 câu và đi tắm. Nhưng còn nghe thấy tiếng chị lan nói vọng vào
- Nghe nói là con chủ tịch hội đồng quản trị công ty ta đấy. Sống ở nước ngoài từ nhỏ.
- Lên chức nhờ các mối quan hệ. Không có năng lực thực sự. Em ko thích. – Cô đáp lại.
- Nghe đâu là nộp đơn xin việc đi phỏng vấn như mọi ng`. Mới đc điều về làm trưởng phòng mà.
- Đấy là nghe đâu. Còn sự thật thì ai mà biết đc. – Nguyên mở cửa phòng tắm, nhô đầu ra nói phản bác lại lời nói cảu chị Lan.
- Nhưng có vẻ cậu ấy rất chú ý đến em đấy.
- Kệ. – Nguyên nói và đóng sầm cửa lại.
***
Cộc…cộc…cộc…
Nguyên lịch sự gõ cửa phòng bên cạnh. Chừng 1′ sau, 1 chàng trai ra mở cửa. Anh ta khá cao, có mái tóc màu đen, dày, hớt lệch qua 1 bên, hời bù xù. Quần jean, áo chemis đơn giản, màu da ngăm ngăm khoe khoắn.
- Quân có trong phòng ko ạ? – Nó hỏi khi anh chàng nhìn nó 1 lượt từ đầu đến chân.
- Đợi chút. –Anh ta đáp cụt lủn và nói vọng vào trong – Quân ơi, có ng` cần gặp này.
- Vâng. – Tiếng Quân từ trong phòng phát ra. Và ngay lập tức cậu bạn xuất hiện nhìn thấy Nguyên đứng ngoài cửa, cậu bạn cười toe.
- Đi chơi ko? – Nguyên hỏi.
- Đi đâu, vừa khép cửa phòng, Quân hỏi lại.
- Xem đã. Chỗ nào hay thì đi.
- Ừ. Đi thì đi.
***
Với vốn từ tiếng Anh khá ổn, mà nói cho chính xác thì cả 2 đứa đều có thể nói tiếng Anh như gió luôn. 2 ng` bạn bắt xe buýt đi chơi. Quân hết bị lôi đến khu vui chơi dành cho trẻ em, đi vào nhà ma, chơi tàu lượn siêu tốc, vòng quay ngựa gỗ,…rồi lại đi đến sở thú coi tê giác, hổ báo,…Tiếp theo là đi voà viện hải dương học xem cá mập, cá heo. Cuối cùng sau 1 ngày vui vẻ, 2 người đã hạ cánh an toàn về khách sạn lúc 8h tối. Quân phỉa thừa nhận rằng hôm nay cô bạn cảu m` cười rất nhiều. Đặc biệt là lúc đến khu vui chơi. Từ ngay bố mẹ của Nguyên, đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ cười nhiêu như vaya, giống như nụ cười tinh nghịch, nhí nhảnh của ngày xưa. Không còn âu lo, muộn phiền. Khồng còn khuân mặt lúc nào cũng rầu rĩ, đăm chiêu, buồn bã nữa. Quân cũng thấy vui lạ.
Trong bữa ăn tối, tự nhiên mọi ng` nảy ra ý là tối nay sẽ đi đốt lửa trại ở trên núi. Tatas cả mọi ng` trong đoàn đều hưởng ứng. Trừ Nguyên ra. Hôm nay đi chơi hơi nhiều nên cô mệt. Sức khoẻ của cô dạo này hơi yếu vì thời gian qua cô bị suy nhược cơ thể, lại thêm một cú sock lớn, việc ăn uống thất thường, nếu hoạt động liên tục 1 ngày của là quá sức với cô. Xin phép không tham gia cuộc chơi cô lên phòng. Quân muốn ở lại cùng nhưng Nguyên không cho, cô muốn cậu bạn phỉa đi chơi vì đã mất công đi du lịch thì phải chơi cho đã. Đừng vì mình mà làm hỏng mất chuyến đi vui.
- Cậu chắc là cậu ko sao thật chứ? – Quân lo lắng hỏi lại.
- Không sao thật mà. Yên tâm đi. – Nguyên nói trấn an cậu – Mọi người đi chơi vui vẻ nhé. Cháu xin phép lên phòng.
Nguyên nói và đi lên phòng. Có hai ánh mắt nhìn theo cô mà cô không hề hay biết. Một là của Quân. Đó là điều đương nhiên. Cậu bạn luôn chắm sóc cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. Một là của người mới. Đó là 1 ánh mắt rất kỳ lạ. Vừa lạnh lùng lại vừa ấm áp.
***
10h đêm, mọi ng` gọi điện thoại về thông báo có lẽ đêm nay không về được vì gặp trục trặc về xe cộ. Quân rất lo lắng cho Nguyên vì chỉ ở khách sạn 1 m`. Nhưng cô gái nhỏ đã trấn an cậu bạn không nên lo lắng như vậy và chúc mọi ng` đi chơi vui vẻ.
12h đếm. Không ngủ được. Nguyên xuống dưới sân sau của khách sạn. Ở đây cũng có bể bơi. Vừa thả chân xuống nước, cô vừa khẽ hát 1 bài. Khi quay sang bên phải, cô thấy 1 chiếc ví da mà đen. Cầm lên xem. Trong đó có thẻ căn cước, tiền và một vài thứ khác cuả một ng` tên là Hoàng Minh Kiên.
- Ừm. Hoàng Minh Kiên. Mình chưa nghe tên này bao giờ. – Cô lẩm bẩm, nhưng khi vừa nhìn qua ảnh, cô thốt lên – Người mới.
Xem bên trong ví còn có 1 tấm ảnh chụp 2 ng`. Một chàng trai chừng 20 tuổi và 1 ng` đàn ông chừng hơn 50. Chàng trai thì Nguyên nhận ra ngay, đó là Kiên, còn ng` đàn ông thì nhìn rất quen nhưng sao cô lại không thể nhớ ra ông ta là ai nhỉ? Xem mặt sau của tấm ảnh, trên đó có ghi: Kỷ niệm sinh nhật bố của con.
- Mình phải mang trả anh ta. Coi như là làm việc tốt. Chắc giờ này anh ta vẫn chưa đi ngủ đâu. – Nguyên tự nói với m` và đứng lên đi lên lầu.
Gõ cửa phòng 401, Minh Kiên ra mở cửa. Nở một nụ cười xã giao trước bộ mặt lạnh băng của ng` đối diện, Nguyên đưa cho anh ta chiếc ví:
- Tôi nhặt được nó ở bể bơi, trong đó có ảnh của anh nên tối nghĩ nó là của anh.
Cầm lấy chiếc ví, anh chàng khẽ nở 1 nụ cười cảm ơn. Nhưng chẳng may, chiếc ví rơi xuống đất, một chiếc thẻ màu xanh rơi ra. Cúi xuống nhặt hộ nhưng Nguyên dừng lại ngay đưa chiếc thẻ cho chủ nhân của nó. Hình con đại bàng trắng in nổi ở chính giữa. Nguyên biết biểu tượng này. Và cô còn biết rõ lai lịch của chiếc thẻ màu xanh này nữa. Bây giờ, cô đã nhớ ra người đàn ông trong ảnh là ai. Đó là Vũ Tùng – chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất Đông Nam Á. Ngoà ra ông ta còn là một trùm mafia khét tiếng thế giới ngầm với biệt danh Đại bàng. Được mệnh danh là vua thế giới ngầm, ông ta đã làm cho bao nhiêu cảnh sát phải điêu đứng nhưng không có đủ bằng chứng để kết tội nên cho đến bây giờ con ng` này vẫn ở ngoài vòng pháp luật. Là một chủ tịch của tập đoàn đá quý, ai cũng biết đến ông. Nhưng về thân phận trùm mafia thì quả thực số ng` ngoài biết chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Cô và ông bà Quân, Loan là 1 trong những ng` đó. Trên chiếc thẻ đó còn ghi rõ tên Hoàng Minh Kiên. Anh ta là ng` của hội Tam Anh, và cha anh ta là chủ tịch của hội này.
- Anh…- Nguyên lắp bắp.
Không nói gì, vẫn bằng vẻ mặt lạnh lùng, anh kéo mạnh tay cô gái nhỏ vào phòng và đóng sầm cửa lại. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh cất tiếng nói:
- Có lẽ cô biết quá nhiều rồi thì phải. hơi trẻ nhưng rất tiếc, cô phải dừng lại ở tuổi 20 này thôi.
- Anh định làm gì?
Kiên im lặng, không đáp lại, mắt nhìn xa xăm về phía biển. Thấy anh ta không nói gì, Nguyên nói tiếp:
- Anh là ng` của Tam Anh hội, là con trai của Vũ Tùng. Và nếu không nhầm thì anh là kẻ đáng gờm nhất trong hội đó, chỉ sau cha anh mà thôi.
Kiên quay ng` lại. Một cú đấm xoáy đang lao về phía anh. Nhưng nhanh như cắt, anh tránh được và phản công. Nhận định tình hình đã thay đổi. giờ m` rơi vào thế bị động nên Nguyên bám vào vai Kiên và lộn về phía sau.
- Cô nói tôi là ng` đáng gờm nhất hội, chỉ sau cha tôi mà lại dễ đối phó, để một con nhóc như cô đánh ngục hả?
Nguyên không nói gì. Cô lo lắng. Cơ hội tốt nhất đã đi qua. Chắc chắn sẽ không có lần thứ 2 nữa. Đối với Kiên, việc giết 1 con nhóc như cô đâu có khó khăn gì. Cô lùi về phía sau, đưa tay lên vặn nắm đấm cửa. Chết tiệt. Cửa bị khoá rồi.
- Cô tưởng đi dễ dàng vậy sao? Đã bước vào đây rồi thì không dễ đi như vậy đâu? Ít nhất cũng phỉa để lại thứ gì đó chứ. Nhìn cô cũng được. Nếu chét thì tiếc quá. Hay là cô làm ng` của tôi. Được đấy. – Kiên nói và nhếch mép cười khi hoàn thành câu cuối cùng.
- Anh muốn gì? – Giọng Nguyên hơi run – Đừng tưởng tôi sợ anh.
- Gan nhỉ? – Kiên vừa nói vừa tiến về phía Nguyên đang đứng. Tim cô gái nhỏ thót lại rồi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
- Tránh xa tôi ra. – Nguyên hét lên – Nếu không tôi sẽ kêu lên cho anh xem.
- Yên tâm đi cô bé. Sẽ không ai làm phiền được 2 chúng ta đâu. Đây là phong cách âm đấy. Mà cửa tôi đóng kín rồi. Có hét thế chứ hét nữa cũng vô dụng. Hét nữa đi. Hét nữa đi. To vào.
- Anh…- Nguyên bỏ lửng câu nói khi anh ta tiến sát hơn và cúi mặt xuống. Lấy lại ý chí và bình tĩnh, cô thúc gối, đạp thật mạnh vào bụng Kiên, anh ôm lấy bụng nhăn nhó:
- Hơi mạnh đấy. – Rồi anh đứng thẳng lên, mỉm cười và kéo mạnh cô gái nhỏ ngã xuống giường. – Khá khen cho cô, ng` con gái đầu tiên dám đánh tôi. Nhưng bây giờ cô phải từ biệt thời con gái đi.
Nói rồi, Kiên cúi xuống, giữ thật chặt 2 tay của Nguyên. 2 tay và 2 chân của cô gái nhỏ đang cố gắng giãy giụa. Nhưng sức của cô làm sao có thể đấu lại với 1 chàng trai chứ. Và khi môi của Kiên chạm vào môi của Nguyên thì cô thôi không giãy giụa nữa. Quả thực đối với Nguyên, khi môi của cô vừa chạm vào môi của Kiên thì 1 cảm giác gì đó lạ lẫm, ngọt ngào dâng trào lên trong lòng cô. Nhưng ngay lập tức lấy lại lý trí, cô lại tiếp tục giãy giụa, mạnh hơn trước. Nhưng Kiên vẫn giữ chặt lấy tay của cô, không cho cô thoát ra ngoài. Đến bây giờ thì cô hiểu ra 1 điều cô sẽ không thể thoát khỏi tay của Kiên nếu anh không buông tha cho cô. Và cô đành phải nằm im, không giày giụa nữa nhưng cũng không đón nhận nụ hôn đó.
Còn Kiên, anh cảm thấy nụ hôn này rất tuyệt vời. Nói thật đây là nụ hôn đầu của anh. Nhiều lần đi cùng hội trưởng và các anh em trong hội, gặp nhiều cô gái xinh đẹp và gợi cảm hơn Nguyên rất nhiều nhưng anh chưa từng hôn ai. Mới đầu, anh cũng chỉ định trêu cô nhóc này 1 chút cho vui vì muốn thử cảm giác của 1 nụ hôn như thế nào. Nhưng đến bây giờ, khi đã hôn rồi thì anh lại tham lam, không muốn buông ra. Không biết có phải vì đây là nụ hôn đầu hay là ở Nguyên có sự quyến rũ kỳ lạ mà anh không dứt ra được. Anh muốn như thế này mãi mà thôi. Nhưng tự nhiên thấy Nguyên không giãy giụa nữa, anh hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô gái này dễ đàu hàng thế sao? Rồi anh lại bị cuốn hút bởi những mùi thơm như mùi thảo mộc trên người của Nguyên. Dùng lưỡi cố tách bờ môi vẫn đang mím chặt, anh cảm thấy rất hứng thú. Liếm xung quanh bờ môi đó, anh đang tìm cách để tách bờ môi ngọt ngào đó ra. Hơi khó vì có vẻ cô rất cương quyết.
Nguyên đang im lặng. Cuối cùng cô nghĩ ra 1 cách có thể làm cho Kiên tránh xa m` ra. Cô mở miệng, đón nhận nụ hôn của anh. Và phải nói rằng cô đón nhận nó 1 cách rất nhiệt tình
Kiên thấy Nguyên đón nhận nụ hôn của anh như vậy, anh rất bất ngờ. Không thể nào ngờ được. Rồi anh hôn Nguyên rất mãnh liệt và có lỏng tay giữ Nguyên ra.
Cơ hội đã đến. Và chỉ có 1 lần mà thôi. Dùng hết sức lực hiện có, Nguyên co gối, đạp thật mạnh vào bụng Kiên. Anh đau và vội vàng bật ra. Ngay lập tức, Nguyên vùng dậy và chạy về phía chiếc bàn để ở góc phòng, nơi có chìa khoá. Cầm chiếc chìa khóa trên tay, cô chạy tới phía cửa, không quên quay lại nói 1 câu:
- Tôi sẽ không quên anh là ai và anh đã làm gì tôi ngày hôm nay đâu. Nhớ lấy.
Tra khoá vào ổ, mở cửa rồi chạy vụt ra ngoài. Chỉ còn lại 1 m` Kiên ở trong phòng, anh mỉm cười và nói:
- Quả thực nụ hôn này rất tuyệt. Tôi không quên đâu cô bé. Biết đâu sau này chúng ta sẽ có duyên.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 3