Số Phận Mỗi Người

Chương 22: Lễ cưới.
Bà Mary ở nhà, ngay trong đêm hôm đó, vội vàng cho người chuẩn bị. Mua sắm, trang hoàng phòng tân hôn. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo trong một đêm. Đám cưới này cần phải được làm gấp nhưng không được kém phần long trọng và hoành tráng.
Ông Bình ngồi trên xe lăn. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Đằng sau ông là hàng loạt các loại máy móc hộ trợ. Máy huyết áp, đo nhịp tim, máy thở oxy, máy trợ tim… Bên cạnh đó còn sẵn sàng một đội ngũ các bác sĩ giỏi nhất trực sẵn bên cạnh để đề phòng có chuyện gì xấu nhất xảy ra.
Ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức. Nguyên không muốn mình cô đơn trong lễ cưới của chính mình.
Cuộc điện thoại của Nguyên khiến Tâm bất ngờ.
- Mình sẽ kết hôn vào sáng ngày mai. 8h. Cậu nhớ đến nhé. Anh Minh sẽ qua đón. – Nguyên bình thản thông báo cho cô bạn.
- Cái gì? – Tâm hét lên qua điện thoại. – Kết hôn? Vũ Nguyên Anh. Đừng có đùa quá chớn như vậy. Kết hôn không phải chuyện thích đừa là được đâu.
- Mình nói thật. Sáng mai. 8h. Cậu nhất đinh phải đến. Mọi chuyện mình sẽ kể sau. Báo Quân giúp mình. Minh rất bận. Sau khi xong việc, mình sẽ kể rõ mọi chuyện cho các cậu nghe. Thôi nha.
Nói xong, không chờ phản ứng của Tâm, cô đã gác máy. Giọng cô cố gắng bình tĩnh khi nói chuyện với Tâm. Nhưng bây giờ thì không thể. Hai hàng nước mắt lăn xuống gò mà. Cô khóc không thành tiếng. Nhưng ai biết được nỗi đau không thể nói đó mới chính là nỗi đau nhất.
***
Cả đêm qua Nguyên thức trắng. Các cuộc gọi nhỡ không ngừng của Quân khiến cô áy náy. Cô biết Quân thích cô từ hồi học cấp III. Nhưng đó chỉ đơn thuần là những rung cảm đầu tiên của tuổi học trò. Tuy nhiên đến bây giờ Quân vẫn không thôi thích cô. Liệu đó có phải là những rung cảm nhất thời? Có lẽ tại Quân chưa gặp được một người thích hợp. Cũng có lẽ cô là người đầu tiên cậu bạn thích nên mới lâu như vậy. Hai đứa ở gần nhau cũng 21 năm rồi. Không phải ít nữa. Cuối cùng, khi không thể từ chối được nữa, Nguyên đành bắt máy:
- Quân hả?
- Dạ vâng. Là tôi thưa tiểu thư. – Giọng cậu bạn hậm hực đầu bên kia.
- Có chuyện gì không?
- Bố mẹ mình muốn gặp cậu có chuyện chuyện. Chắc mất chừng 15′ thôi. Ra ngay quán cafe gần nhà cậu nhé.
- Chuyện gì nghiêm trọng vậy? – Nguyên hỏi mặc dù cô cũng đã lờ mờ đoán ra lý do.
- Bố mẹ biết hết chuyện của cậu rồi. Là mình nói. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa. – Quân ngập ngừng nói ở đầu dây bên kia.
- Được rồi. Mình ra ngay.
Xỏ vội đôi giày vào chân, Nguyên vội vàng chạy bộ ra tiệm cafe cách nhà chừng 2km.
- Cô. Chú. – Cô chào khi nhìn thấy ông Bắc và bà Ngọc ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, rất dễ nhìn thấy.
- Nguyên hả con. Ngồi đi. Đen đá? – Ông Bắc nói.
- Dạ vâng.
Gọi cho cô một ly đen đá, ông Bắc mới từ tốn nói:
- Nguyên. Chú biết con không muốn người khác biết chuyện của mình. Nhưng chúng ta như người nhà. Vì vậy chú khuyên con đừng vì người khác mà phá hoại hạnh phúc của chính mình.
- Dạ. Chú. – Nhấp ngụm cafe đen, Nguyên trả lời, đôi mày nheo lại. – Con không làm chuyện này vì ai cả.
- Đừng tưởng chú không biết. Chú biết con là ai. và hiện giờ chú đang là người điều trị trực tiếp cho bố của con.
- Con không có ý đó. Nếu chú đã biết thì con cũng xin nói thẳng đó là người đã sinh ra con. Cho con mạng sống này. Con không thể làm một chút việc cuối cùng cho ông sao? – Giọng cô bắt đầu run run.
- Chú không có quyền phản đối và ép buộc con bất cứ điều gì. Chú chỉ muốn nói con đừng có miễn cưỡng bản thân mình.
- Con không miễn cưỡng. Do con tự nguyện. Con cũng có lý do để đồng ý. Lý do đó tốt cho con hơn là bố con.
- Những con không yêu người đó. – Ông Bắc nhấn mạnh lại.
- Tình cảm có thể vun đắp. Ngày xưa chú với cô cũng đâu có yêu nhau. Nhưng 2 người vẫn rất hạnh phúc.
- Nguyên. – Im lặng suốt từ khi Nguyên đến, bây giờ bà Ngọc mới lên tiếng. – Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Đó là quyết định của cả một đời chứ không chỉ trong chốc lát. Cô biết con là một người rất cẩn thận. Không bao giờ nghe theo lời ngước khác. Cô cũng biết con đồng ý chuyện này không chỉ vì bố con mà còn vì bản thân con nữa. Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như hiện tại. Kết hôn rồi thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Con đã bao giờ nghĩ tới chưa?
- Cô. Con biết mọi người lo cho con, quan tâm đến con những con lớn rồi cô ạ. Con biết chuyện nào tốt ình. Con biết chuyện nào nên làm và chuyện nào không nên. Cô chú đừng quá lo lắng.
- Ta biết sẽ không khuyện được con. – Ông Bắc nói. – Quân không đi cùng chúng ta vì thằng bé nói nó biết chắc chắn con sẽ không đồng ý. Đi thêm thì cũng đâu có được gì. Vậy tại sao lại đi. Việc con từ chối sẽ chỉ khiến nó đau lòng hơn và việc xuất hiện của nó sẽ làm cho con khó xử mà thôi.
- Con xin lỗi. – Nguyên cúi mặt xuống đất, nói lí nhí. – Con biết con phụ tấm lòng của mọi người. Nhưng đây là việc con nên làm và con phải làm. Con không thể từ chối được. Vì chính bản thân con và cũng vì chính bố con. Chắc cô chú hiểu. Bố mẹ con ở trên trời có biết thì chắc sẽ không phản đối. Con rất hy vọng cô chú và Quân sẽ ủng hộ con trong quyết định này. Dù nó có đúng hay sai đi chăng nữa.
- Được rồi. – bà Ngọc gật gật đầu. – Cô chú chắc chắn sẽ ủng hộ con. Đi theo con. Tuy không biết có được suốt cuộc đời hay không nhưng ít ra là trong lúc khó khăn này. Con về đi kẻo muộn.
- 8h sáng. Cô chú nên khách sạn Legend chúc mừng cho con. Con không muốn mình đơn độc trong lễ cưới ngày hôm nay. – Nguyên mỉm cười gượng gạo. Trong tía nhìn không có mấy hy vọng. Nhưung câu trả lời ngay tắp lự của ông Bắc khiến cô bất ngờ.
- Chắc chắn sẽ đến. Chú không thể để con một mình được. Chắc chắn cô chú sẽ đến. Yên tâm nha. Để chú gọi taxi đưa con về.
- Vâng.
***
Mất khá nhiều thời gian trang điểm để che đi đôi mắt gấu trúc của Nguyên.
- Nguyên Anh. – Bà Mary hỏi cô gái nhỏ khi nhìn người trang điểm đang phủ phấn lót lên mặt. – Đêm qua con mất ngủ hả?
- Dạ. Một chút xíu thôi. Không sao đâu ạ. – Cô cười xòa.
- Có lẽ con nên ăn một chút gì đấy. Sẽ tốt hơn. Ngày cưới không nên nhịn đói. Mẹ mang cho con con chút bánh ngọt nhé. Con thích chocolate đắng phải không?
- Vâng. Con cảm ơn. – Cô lại cười. Bà Mary nói đúng. Cô cần phải ăn. Suốt một ngày hôm qua gần như không có thứ gì vào bụng. Sáng nay cũng vậy. Lại còn uống mấy ngụm cafe đen khiến cho chiếc dạ dày nhỏ càng cồn cào hơn.
Miếng bánh to hơn sự tưởng khiến cái bụng trống rỗng của cô được lấp đầy. Một chút chocolate đen còn sót lại ở mép khiến bà Mary bật cười. Sự vô tư của cô con dâu làm ch bà thích thú. Không như những tiểu thư con nhà danh giá khác. Nếu chẳng may gặp phải trường hợp như Nguyên thì họ sẽ ngượng ngùng quay đi. Không thể tự nhiên như nhiên lấy giấy ăn lau được. Đó là lý do tại sao bà thích cô gái này. Ở cô có một sự vô tư, tự nhiên mà bà chưa hề gặp ở một tiểu thư Á Đông. Lối sống phương Tây muốn mọi thứ đều tự nhiên. bà cũng vậy. Tuy có cầu kỳ về hình thức. Nhưng việc cư xử tự nhiên giữa người và người sẽ khiến mọi việc thoải mái và dễ nói chuyện hơn.
- Con muốn ăn nữa không?
- Dạ thôi. Con sẽ ăn sau. – Nguyên cười tủm. – Bố con sao rồi ạ?
- Yên tâm. Vẫn bình thường. Mọi người vẫn chăm sóc cho ông ấy cẩn thận. Tâm lý con cần thoải mái một chút. Lễ cưới sẽ diễn ra nhanh thôi. Con cần được nghỉ ngơi. Mọi chuyện để ta và bố con lo. Đi thay đồ đi. 15′ nữa. Bình tĩnh. Mẹ ra ngoài kia có chút việc. Được không?
- Dạ vâng.
Bà Mary đi rồi. Không khí trong căn phòng lại rơi vào im lặng. Những người thợ trang điểm tiếp tục làm công việc của mình. Đôi mắt của cô gái nhỏ lặng đi đôi chút. Nó bình tĩnh, lặng yên một cách đáng sợ. Một ánh nhìn sắc bén nhưng lại không có chút giao động nào.
- Tiểu thư. Đến giờ rồi ạ. – Người giúp việc nhắc nhở cô.
- Cảm ơn chị. – Cô mỉm cười đáp lại. Đôi tay bỗng chợt siết chặt và run lên. Cô đang mất bình tĩnh. Từ nãy đến giờ, cô đã không giữ được bình tĩnh nữa. Chỉ có điều nó bây giờ cô mới nhận ra mà thôi.
Linh từ ngoài đi vào. Cô vội vàng hỏi:
- Chị Linh. Bố em sao rồi?
- Bố không sao đâu. Vẫn rất ổn. Em yên tâm. – Đang định bước ra cửa, Linh quay người lại nói – Hôm nay em rất xinh. Em gái của chị.
Em gái của chị. Nghe mới thân thương làm sao. Nghe được cụm từ đó, cô gái nhỏ chợt thấy ấm lòng. Những nhịp thở dần dần chậm lại. Đôi tay cũng bớt run. Cô nhấp một ngụm trà xanh và bước ra ngoài.
Chú rể đã đợi ở bên ngoài từ bao giờ. Bộ vest màu đen, thắt nơ màu đen, áo sơmi màu trắng. Mái tóc vàng hơi dài. Anh quay người. Đưa tay về phía Nguyên một cách lịch sự. Bàn tay trái đeo chiếc găng màu trắng rụt rè nắm lấy bàn tay phải của người đối diện đang chìa ra. Khi tay Nguyên vừa đặt vào. Nhanh chóng. Nhật nắm chặt lấy và kéo Nguyên về phía mình. Anh khoác vào tay cô. Hai người cùng bước đi. Trước khi cánh cửa mở ra, như để trấn an cô vợ trẻ, anh siết chặt bàn tay hơn. Cuối cùng thì cái giờ phút ấy. Cánh cửa đã mở ra. Đó là điều hiển nhiên. Nguyên tự nhiên cảm thấy sợ ánh sáng chói lòa nơi này. Một phản xạ hay là niểm tien trao vào người mà mình tin tưởng? Nguyên nắm chặt lấy tay Nhật. Một cái nắm tay trao gửi niềm tin?
Con đường trải thám trắng và kết hoa hồng màu trắng. Tất cả tượng trưng cho sự chân thánh và vĩnh cửu. Đôi chân của cô gái nhỏ run run. Nhưng ông Bình ngôi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền ở bên cạnh khiến cô lại tiếp tục bước đi. Chàng trai bên cạnh cô siết chặt vòng tay hơn. Nó chứng tỏ đó là một sự bảo vệ an toàn. Cả hai cùng nhau ký vào giấy đăng ký kết hôn. Tấm bìa cứng có tên và chứ ký của cả hai người. 2 tấm bìa dày màu đỏ tượng trưng ột cuộc hôn nhân. Vậy nó có tượng trưng ột cuộc hôn nhân có tình yêu?
***
Lễ cưới kết thúc. Ông Bình được đưa vào bệnh viện. Nguyên rất muốn đi theo nhưng không thể. Bà Ngọc và ông Bắc nhất định giữ cô lại. Theo quan niệm của người phương Đông, nhất định phải ở nhà chồng v ào ngày đầu tiên. Nguyên cũng không ngoại lệ. Tâm cũng phản đối nên cô đành phải nghe theo. Hôm nay, Quân không đến. Ông Bắc và bà Ngọc mang hộ món quà cưới con trai gửi cho Nguyên. Kết thúc buổi lễ, bà Ngọc mới đưa.
- Quân dặn vậy. Còn nói rằng khi nào về đến nhà thì con hãy mở ra. Không được mở ở đây.
- Dạ vâng. – Cầm lấy món quà. Nguyên nói.
- Được rồi. Con về đi. Xe đang đợi con phía ngoài. Có chuyện gì ta sẽ thông báo cho. Yên tâm nhé. – Ông Bắc ôm lấy cô. Vỗ lên vai an ủi.
- Vâng. Con cảm ơn chú. Con đi đây.
- Đi nhé Nguyên. Khi nào rảnh nhớ về nhà. Mai mình sẽ mang Rex qua.
- Ừ. – Mở cửa ô tô rồi mà cô gái nhỏ vẫn cố quay lại vẫy tay.
Căn nhà được trang hoàng đẹp dẽ. Vẻ u ám ngày trước đã biến mất. Đèn được thắp sáng choang. Dọc con đường từ cổng đi vào treo toàn bộ đèn lồng. Trong ngồi nhà đá đen, mọi thứ cũng được sắp xếp lại. Mang một màu sắc tươi mới, trẻ trung và có sức sống. Căn phòng trên lầu ba là phòng tân hôn của đôi vợ chồng trẻ. Rộng. Thoáng. Ấm. Lò sưởi vẫn đang chạy. Chiếc rộng kê gần sát cửa sổ. Có thể nhìn ra dòng sông ngay gần đó. Bức tường nơi bàn trang điểm sơn màu xanh dương. Những phần tường còn lại sơn màu trắng. Nó tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ. Chiếc tủ âm chạy dọc theo bức tường lớn. Mọi thứ đều được thực hiện một cách hoàn chỉnh. Không có một vết tì nào. Quả thật là một gai đình danh giá. Nhưng trong sự hoàn hảo ấy, Nguyên vẫn lờ mờ cảm nhận được một sự không hoàn hảo như vẻ ngoài của nó. Là gì? Cô gái không biết. Chỉ biết rằng nó không hoàn hảo mà thôi.
- Con có cần nghỉ ngơi một chút không? – Bà Mary đẩy cửa bước vào. – Hôm nay con mệt rồi.
- Không ạ. Con xuống bây giờ. Mẹ đợi con một chút. – Cô nói rồi vội vàng mở vali lấy đồ để thay.
- Ừ. – Bà Mary đóng cửa lại và đi ra ngoài. Lòng bà thầm nghĩ Nguyên Anh là một cô gái đặc biệt. Bà cũng thấy thương cho con dâu mới. Dù gì cũng là con một gia đình quyền quý. Có địa vị mà ai cũng mơ ước. Gia đình có thế lực về mọi mặt. Lại không chịu làm một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Lúc nào cũng ương bướng. Không thích làm những gì mình không thích. Không thích nói những gì mình không muốn nói. Cũng không thích nghe theo sự sắp xếp của người khác. Vậy mà lại sống rất tình cảm. Vì bố mà chịu đi lấy chồng khi mới 21 tuổi. Lúc nào cũng lo lắng cho bố mặc dù thời gain hai bố con ở bên nhau không có nhiều. Bà nhìn thấy ở Nguyên Anh một tố chất mà không phải cô gái nào cũng có. Một cô gái đặc biệt nên dành ột chàng trai đặc biệt. như vậy sẽ tốt hơn.
Gần 8h tối rồi. Minh gọi điện về thông báo ông Bình vẫn bình thường để cho Nguyên yên tâm.
Bữa cơm hôm nay thịnh soạn. Nhưng cô gái nhỏ chỉ ăn chút ít rồi xin phép lên phòng. Nhật vẫn ngồi im. Không nói gì. Lặng lẽ ăn nốt phần còn lại của mình.
Nguyên lên phòng. Mở túi xách lấy ra món quà nhỏ mà Quân gửi. Là một đôi vé máy bay đi Hàn Quốc. Kèm theo một bức thư: “Nguyên. Mình biết mình không thể thay đối quyết định của cậu. Mình cũng biết khi cậu được gả vào nhà đó thì cũng không phải lo lắng gì nên mình rất yên tâm. Cậu bây giờ cần có người bên cạnh để chăm sóc và yêu thương. Người đó không phải là mình và mình cũng không thể làm được điều đó. Vì vậy hãy hạnh phúc nhé. Nếu không mình sẽ rất hối hận. Cô dâu nào cũng được đi tuần trăng mật những cậu thì không. Cặp vé máy bay này cậu nhất đinh phải dùng đến. Hàn Quốc rất đẹp. Khi nào ổn định mọi chuyện thì hãy đi. Cậu không thiếu tiền dể mua vé máy bay đi du lịch nhưng mình sợ cậu sẽ quên không đi. Vì vậy mình cần nhắc nhở cậu. Sang đầu tuần sau mình sẽ đi du học ở Mỹ. Chắc khoảng 5 hay 6 năm gì đó. Nếu có dịp thì hãy sang thăm mình. Hãy cùng Nhật đi đến đâu cậu muốn. Cặp vé đó không có hạn sử dụng nên cậu hãy yên tâm. Nhớ đấy nhé. Hãy cũng Nhật tiễn mình ra sân bay. Hai người hạnh phúc.”
Nguyên gấp lá thư lại như cũ và bỏ vào phong bì. Cặp vé máy bay cũng được để vào vị trí cũ. Hai dòng nước mắt lăn xuống gó má. Quân yêu cô. Nhưng cậu biết không thể làm cho cô hạnh phúc. Và cậu chúc cô hạnh phúc. Quân là một người bạn tốt. Và cô cũng chúc cậu hạnh phúc. Không có cô thì Quân sẽ hạnh phúc hơn. Cô chỉ mang đến rắc rối và phiền toái cho cậu mà thôi.
Nhật đứng ở ngoài nhìn thấy toàn bộ tất cả. Anh định mang lên cho Nguyên cốc sữa nhưng thấy cô đang khóc trong phòng nên anh đứng ngoài. Khi thấy cô không khóc nữa, gương mặt trở về trạng thái bình thường thì anh mới đi vào.
- Em uống sữa đi.
- Cảm ơn. – Đón lấy cốc sữa từ tay anh, Nguyên khẽ nói.
- Ah ra ngoài có chút việc. Chắc chừng 11h mới về. Em cứ ngủ trước đi.
- Vâng.
***
Gần 11h đêm, Nhật mới về. Thực ra anh chẳng có việc gì cả. Chẳng qua anh đi ra ngoài cho Nguyên đỡ phần khó xử. Có muốn làm gì thì cũng đều để cho qua giai đoạn khó khăn này đã.
Nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, anh thấy Nguyên vẫn đang ngồi trên giường nhưng đôi mắt nhắm nghiền. Tự nhiên, khóe môi của anh cong lên thành một nụ cười khó hiểu. Anh thầm nghĩ cô đang ngủ gật. Đúng vậy. Cô đang ngủ gật. Đặt cô nằm đúng tư thế trên giường. Anh lẳng lặng lấy chăn đệm trong tủ dải xuống đất nằm. Anh không muốn làm cô thức giấc.
Nguyên nằm im trong tư thế khi nãy. Không dám cựa quậy sợ Nhật phát hiện ra mình vẫn còn thức. Cô đang ngồi im trong đêm. Không ngủ nhưng cũng không làm gì. Chỉ đơn giản là ngồi và nghĩ về một chuyện nào đó mà chính bản thân cũng không xác định được. Tiếng cạnh cửa rất khẽ khiến cô giật mình. Một bóng đen cao lớn đi vào. Qua ánh đèn mờ mờ từ phía ngoài hắt vào, cô biết đó là ai. Đôi mắt đang mở to vội vàng nhắm nghiền lại.
Cô lúng túng khi anh chạm vào người cô. Nhưng sau đó, anh bế cô lên, đặt cô về đúng tư thế cần cho người đang ngủ. Qua khe mắt mở hé ra một chút, cô thầm cảm ơn khi anh lấy chăn đệm xuống dưới đất nằm. Rồi từ từ, giấc ngủ đến với cô gái nhỏ.
***
- Bố. Bố ơi. Mẹ… – Nguyên giật bắn mình tỉnh dậy.
Giấc mơ quái quỷ. Bố mẹ nuôi cô xuất hiện ở trong giấc mơ đo. Hai người mỉm cười nhìn cô. Rồi một cơn lốc tới. Gió mạnh. Mọi thứ đen ngòm. Cuốn đi tất cả mọi thứ. Rồi nó lại đưa mọi thư trở lại. Lần này có cả ông Bình. Ba người ôm lấy cô. Thân thiết. Một gia đình thật sự. Gió thổi nhẹ. Các đôi tay đang ôm lấy cô dần dần…dần dần buông ra. Cả ba người đang háo cát ngay trước mặt cô. Cô không kịp phản ứng gì cả. Đến khi chỉ còn 6 bàn tay đang chới với trong đống cát màu đen ánh huyền hoặc, cô mới nhận ra và hét lên. Nhưng đã quá muộn. Các đầu ngón tay còn sót lại cố gắng khua khắng, cố gắng níu giữ một vật gì đó để trụ lại nhưng không thể. Vài giây sau. Tất cả biến mất. Không còn gì nữa. Đống cát màu đen đột nhiên tung lên cao, xoáy thành hình phễu rồi theo cơn gió bay đi mất. Tiếng gọi bật ra khỏi cổ họng của cô. Nhưng đã muộn.
Nghe thấy tiếng thét của Nguyên Anh trong đêm. Nhật vội ngồi dậy. Cô đag ngồi trên giường, đôi mắt đầy hoảng loạn.
-Nguyên Anh. – Anh bật chiếc đèn ngủ lên. – Sao vậy?
- K…không… Em không sao. – Cô lắp bắp, bàn tay run lên, lạnh toát trong tay anh.
- Được rồi. Ngủ đi. Không sao hết. – Nhật vỗ về. Đặt cô xuống giường. Cô không nói gì nữa. nằm im. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Lúc đó mới 12h. Đợi khi có cảm giác cô đã ngủ thật say, anh mới trở về vị trí của mình.
Tiếng động nhẹ khiến Nhật tỉnh giấc. Khẩu súng để dưới gối đã được lên đạn lúc nào cũng sẵn sàng. Một cái bóng lò dò đi từ phía cửa sổ tới chỗ anh. Bàn tay đã luồn sẵn dưới gối, chạm vào khẩu sủng kim loại lành lạnh. Đôi mắt vẫn nhắm nhưng độ cảnh giác của anh rất cao. Cái bóng ngồi xuống. Lên tiếng:
- Em ngủ đây được không?
Là Nguyên Anh. Cơ thể trở lại như bình thường. Anh nói:
- Được. Mấy giờ rồi?
- 2h. Em sợ. Em không ngủ được.
- Được. Vào đi. – Anh mở chăn ra. Chỉnh lại chiếc gôi cho cô rồi anh nói. – Không phải sợ. Bố em chắc chắn sẽ không sao đâu. Yên tâm đi.
- Cảm ơn. – Cô chui vào trong chăn. Ấm áp kỳ lạ. Nép sát vào người anh, cô nói. – Xin lỗi. Đánh thức anh lúc khuya như vậy.
- Không sao. Ngủ đi. – Nhật cười khẽ. Đưa tay choàng qua người cô như để tiếp thêm hơi ấm.
Một đêm mùa đông qua đi. Đến ngày mai, ánh bình lên. Cuộc sỗng sẽ tươi đẹp hơn.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui