Chương 27: Trở về.
Sân bay quốc tế lúc nào cũng đông đúc và nhộn nhịp. Nguyên một tay kéo vali, tay còn lại cầm túi xách đang hướng về phía phòng cách ly. Cô trở về trước hai tuần so với dự kiến. Bầy giờ đã lại bắt đầu vào mùa đông. Cũng gần ba năm rồi còn gì. Cô không có về nước lần nào, cũng ít gọi điện thoại. Chủ yếu là gửi email mà thôi.
Có tiếng loa thông báo chuyến bay về Việt Nam còn 30′ nữa là cất cánh, cô vội vàng đi qua cửa soát vé, vào phòng cách ly.
***
Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay khiến Nguyên mệt mỏi. Đứng đợi Tâm ở ngoài mà tâm trạng cô cứ để đi đâu.
- Này. – Có tiếng ai đó gọi. Giật mình quay sang. Đó là Tâm.
- Sao lâu vậy? – Nguyên chau mày.
- Đến được một lúc rồi nhưng thấy cậu mải mê nhìn ai đó nên thôi không gọi. – Cô bạn cầm lấy vali kéo đi, để mặc Nguyên vẫn đứng ở chỗ cũ.
- Bao giờ thì làm đám cưới đây? – Nguyên hỏi.
- Với ai? – Đang lái xe, cô bạn quay sang hỏi không chút ngạc nhiên.
- Anh Minh chứ còn ai nữa.
- Làm gì có chuyện yêu đương ở đây. – Cô bạn lúng túng thấy rõ. – Chỉ là bạn thôi.
- Vậy hả? Bạn thân thiết quá ha. Hôm nọ hai người đi Nhật vui không? – Nguyên liếc mắt.
- Ờ thì… Mà sao cậu biết?
- Quay trên TV đó. Chắc tình cờ lia đến cậu với anh Minh đang ôm hôm thắm thiết bên bờ hồ.
- Ờ… – Tâm ấp úng
- Khai nhanh đi. Mình về hỏi anh Minh, lúc đó anh ý có nói phóng đại thì ráng mà chịu.
- Thế thôi. Yêu đương vớ vẩn ý mà.
- Ừm… Một tuần anh Minh đến nhà mấy lần? Mình dám đảm bảo bây giờ nhà mình toàn màu hồng thôi.
- Mình chuyển đi rồi. 2 tháng trước. – Tâm thú nhận.
- Đi đâu? Đừng bảo với mình là… – Nguyên cười gian.
- Ờ. Mình dọn về đó. Minh bảo sang tháng, đợi cậu về thì làm lễ cưới cùng với Linh và Kiên luôn. Bà nội thì nói nhất định mình phải dọn về đó ở. Không được ở một mình, như vậy nguy hiểm.
- Thế là đúng rồi. Không ngờ mình lại về đúng lúc như vậy. May mắn. May mắn. – Nguyên chép kiệng, cười típ mắt.
- Cậu không định bảo ai thật à? – Tâm hỏi.
- Chuyện gì?
- Cậu về nước.
- Ừ. Chơi ít ngày đã. Mình vẫn muốn tự do thêm mấy ngày nữa. – Nguyên trầm mặc, nhìn ra cửa kính.
- 3 năm là đủ rồi. Cậu cũng phải biết hy sinh một chút. Không nên cái gì cũng làm theo ý mình. Ngày trước, Nhật đồng ý cho cậu đi du học đã là một sự nhân nhượng và anh ấy đã rất tôn trọng cậu rồi. Nói thật, cậu nên biết trước biết sau. Nhật yêu cậu. Cậu biết mà. – Cô bạn dừng lại, nhìn phản ứng của Nguyên, thấy cô vẫn ngồi im, Tâm nói tiếp. – Tuy thời gian hai người biết nhau không lâu nhưng… Thật ra thì suốt thời gian cậu đi, Nhật lúc nào cũng chỉ biết làm việc. Lần trước bị thương. Dẹp mấy băng nhóm mới nổi, gây nhiễu loạn vùng quản lý của Tam Anh và Bạch Nguyệt. Bị trúng 2 phát đạn vào chân.
- Bao giờ? – Tuy không quá hoảng hốt nhưng Tâm nhận ra trong đôi mắt vốn bình lặng đến đáng sợ của bạn đang có một làn sóng giữ ập đến.
- Cách đây khoảng 4 tháng. Mất nhiều máu. Giờ đã khá hơn rồi.
- Mình không thấy ai nói gì cả. Chân có đi cà nhắc không? – Lại quay người ra cửa sổ, nhìn những thứ đang lướt qua mắt nhanh chóng, Nguyên hỏi.
- Không. Không ảnh hưởng đến các cơ. Chỉ là phần mềm thôi.
- Ừ. Vậy là ổn rồi.
- Tại sao cậu lại quyết định đi du học? – Tâm khe khẽ hỏi. Mặc dù cô không hy vọng rằng nhận được câu trả lời.
- Trước khi đi 2 tuần, mình đã từng chần chừ không biết có nên đi hay không. Mình cảm thấy có lỗi. Nhưng mình đã nhìn thấy một chuyện mà mình không nên nhìn thấy. Vậy là mình quyết định đi. – Nguyên kể đều đều.
- Chuyện gì?
- Nhật hẹn hò với cô người mẫu của Sky. Hai người đó nói chuyện rất vui vẻ. Còn mua trang sức các thứ nữa. Mình không thể được Nhật có thể đi như vậy. Cách đó chừng 30s, mình còn đang nghĩ lại xem có nên đi không nữa.
- Có thể đó chỉ là hiểu lầm thì sao? – Tâm chau mày. Không khí im lặng. Không ai nói câu nào nữa.
***
Cuộc điện thoại từ Anh của người bảo vệ bí mật nói với Nhật rằng Nguyên Anh đã đặt một vé máy bay về Việt Nam. Anh ngạc nhiên vì cô không thông báo trước sẽ trở về vào ngày hôm nay. Nếu tính từ khi máy bay cất cánh đến bây giờ thì máy bay đã hạ cánh được một giờ đồng hồ. Chẳng lẽ… Một suy nghĩ thoáng lướt qua nhưng đã bị anh gạt bỏ ngay tức khắc. Chắc chắn cô sẽ không làm như vậy với anh.
***
Tâm đã về. Nguyên không nấu cơm mà ăn tạm mì gói. Không phải vì cô ngại nấu nướng hay đi mua đồ vì Tâm đã mua các thứ nhét đầy tủ lạnh mà là cô không muốn ăn. Đầu óc cô đang nghĩ vẩn vơ đi đâu đó. Bây giờ cô cũng không có tâm trạng ăn uống gì. Tô mì nguội dần. Những lời nói của Tâm cứ vang lên trong đầu cô. Cần hy sinh. Cần tha thứ. Chỉ là hiểu lầm… Cô không biết làm sao cả.
Một luồng khí lạnh thổi vào qua cánh cửa sổ chưa khép hết. Nguyên vẫn chằn trọc không thể ngủ được. Bây giờ mới 9h tối. Một phần vì cô chưa quen múi giờ ở đây, một phần vì cô mất ngủ. Lại ngồi trước màn hình máy tính, xem lại mấy tấm ảnh của Nhật. Không biết từ bao giờ, cô đã để hình của anh làm hình nền máy tính. Mỗi khi mở ra, ảnh một chàng trai có mái tóc vàng đang ngồi trầm ngâm bên cửa sổ khiến cô yên tâm. Trong vô thức, cô cầm điện thoại, gọi vào một số mà đã 3 năm nay cô không dùng đến.
***
Nhật đang xem mấy bản dự kiến tài chính của công ty trong tháng tới thì tiếng điện thoại kéo anh ra khỏi đống công việc đồ sộ. Một số điện thoại mà anh không hề quên trong suốt mấy năm qua. Nhiều lần anh muốn gọi vào số này nhưng không thể. Tự nhiên nó hiện lên, kéo anh từ tâm trạng bất ngờ, ngạc nhiên đến vui mừng, hạnh phúc.
- Alo?
- … – Không có tiếng đáp lại.
- Nguyên Anh?
- Em về nước rồi. – Một giọng nữ cao từ đầu dây bên kia vang lên. – Em đang ở nhà chỗ ngoại ô. Anh đến được không?
- Nhà cũ của em hả? Được. – Anh gấp gáp trả lờ.
- Em đợi. – Chỉ có thế thôi. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi dăm ba câu khiến anh vui mừng. Anh vội vàng đến ngôi nhà ở ngoại ô. Nguyên Anh đang đợi anh ở đó.
***
Có tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng. Nguyên ngập ngừng không biết nên ra hay không. Cô thấy lúng túng và lo sợ. Không biết khi gặp anh thì nói những gì nữa. Tiếng chuông cửa reo lên. Theo quán tính, cô chạy ra.
Chiếc xe ô to phi thẳng vào trong gara đã mở sẵn. Nhật bước xuống. Nguyên hơi sũng người lại. Đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy khuân mặt này, mái tóc này. Anh không thay đổi nhiều. Có chăng chỉ là anh đen hơi đôi chút mà thôi. Cấm lấy chiếc áo khoác cho anh, cô đi vào nhà trước.
- Em về bao giờ? – Uống ly rượu vang đỏ, anh hỏi.
- Cách đây khoảng 4 tiếng.
- Sao em không báo trước. Anh ra đón.
- Công ty dạo này nhiều việc. Em cũng muốn đi chơi vài nơi nữa rồi mới về nhà. Đợi em một chút, em lên lấy đồ rồi chúng ta đi.
- Ở đây cũng được. Bố mẹ sang Pháp thăm dì rồi. Có lẽ tuần sau mới về. Tối nay lạnh. Đi ngoài đường nhiều cũng nguy hiểm. Lắm sương mù.
- Anh ăn gì không?
- Mì đi. Anh chưa có gì vào bụng từ chiều.
Dĩ nhiên là cô đi nấu cho anh ăn. Đúng là từ chiều anh chưa ăn gì nhưng anh không thấy đói. Chẳng qua anh thèm ăn món do cô nấu mà thôi. 15′ sau, món mì đen được bê ra. Anh ăn một cách ngon lành. Rồi đi tắm rửa, thay đồ.
Tối nay vẫn như tối 3 năm về trước. Anh lấy chăn đệm nằm dưới sàn gỗ lạnh. Nguyên không có ý kiến gì. Cô trải đệm giúp anh, lấy thêm gối và mở lò sưởi. Khi anh đưa tay định tắt đèn ngủ thì cô phản đối. Cô nói có ánh đèn cô sẽ dễ ngủ hơn. Anh chiều ý. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi đi vòng về phía chỗ của mình.
Nhưng thật nhanh, Nguyên bật hẳn người dậy. Đưa hai cánh tay trần ôm chặt lấy bụng anh, thì thầm một câu rất khẽ.
- Em nhớ anh rất nhiều.
Câu nói đó như một chất xúc tác đặc biệt. Nhật quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô đang nhìn những biến đổi trên gương mặt anh. Từ từ cúi xuống. Môi anh chạm vào đôi môi bé nhỏ đang run rẩy như chờ đợi một điều gì đó.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 28