Chương 29: Lễ cưới.
Hôm nay là ngày Tâm, Minh, Kiên, Linh tổ chức lễ cưới. Bà Doãn muốn bọn họ cùng làm. Như vậy sẽ vui hơn.
Về nước được gần một tháng, Nguyên vẫn chưa muốn tiếp quản công ty dù Minh đã giục nhiều lần.
- Em phải đến công ty để làm quen công việc đi. Cuối tháng sau anh sẽ trả lại Sky cho em đó. – Minh dọa.
- Anh Minh. Nốt năm nay thôi. Em chỉ muốn chơi thêm chút nữa thôi mà. – Nguyên cố gắng nài nỉ.
- Tâm có em bé rồi. Khi nào chị dâu em sinh là anh mặc kệ. Em muốn làm sao thì làm.
- Em sẽ nói với Tâm bắt anh giúp em. nếu không cô ấy giận anh luôn. Lúc đo thì… – Cô chớp chớp đôi mắt.
- Yên tâm đi Nguyên Anh. Chị dâu em công tư phân minh. Sẽ không có chuyện đó đâu.
Những cuộc nói chuyện như vậy diễn ra khá nhiều lần. Hôm nay cũng vậy. Tuy chú rể bận rộn là thế nhưng hôm nào cũng nhắc nhở của Nguyên chuyện này. Cô cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cô biết Minh sẽ không bỏ mặc cô. Nếu cô chịu khó năn nỉ dài hơi, chắc chắn, anh sẽ giúp cô hết năm nay.
***
Bữa tiệc này Hiên Trần cũng được mời. Cô ta xuất hiện với một người đàn ông đã qua 50. Dáng điện bệ vệ. Ông ta trịnh trọng bước vào. Phía sau còn có rất nhiều người. Mặt Linh trong phút chốc trở nên hơi nhợt nhạt. Ra thế chủ nhà, bà Doãn chống gậy bước lên trước, đưa một bàn tay không chống gậy ra bắt tay người đàn ông này.
- Chủ tich Doãn. – Ông ta nhếch mép nói, đưa tay bắt lấy tay bà Doãn, nói với một giọng Việt Nam lơ lớ. – Dạo này chủ tịch cũng yếu quá nhỉ.
- Ông chủ Thẩm, ông nhìn cũng có vẻ sút đi. – Bà Doãn đáp lại không kém, ánh mắt gườm gườm cảnh giác.
- Không biết bữa tiệc này có hoan nghênh tôi không? – Thấy ánh mắt sắc lạnh của bà cụ già phía đối diện, ông ta vội đổi chủ đề.
- Chỉ cần có thiện ý thì bất cứ ai Tam Anh chúng tôi đều hoan nghênh.
- Nếu chúng tôi không có thiện ý? – Ông ta hỏi lại.
- Chuẩn bị. – Bà Doãn quay người lại, nói to. Tất cả anh em trong hội đều đưa tay ra phía sau. Khe khẽ đâu đó có một vài tiếng lên đạn của khẩu K54.
- Tôi chỉ nói đùa vậy thôi. Chúng tôi có thiến ý. Chỉ muốn dự lễ cưới của người thừa kế Tam Anh hội lừng lẫy trong tương lai mà thôi. – Ông ta nói nhẹ nhàng như muốn làm dịu không khí căng thẳng trong căn phòng rộng lớn này xuống. Nhưng thực ra, nếu ai tính ý thì sẽ biết ông ta đang muốn là không khí căng thẳng hơn mà thôi.
Mọi người bắt đầu nhảy. Khi Nhật đang định mời Nguyên ra nhảy một bản thì Hiên Trần đã xen vào:
- Dany, chúng ta cùng nhảy đi.
Nguyên mỉm cười, quay về phía Tâm và Minh đang tiếp khách cách đó không xa. Nhật gật đầu. hiên Trần giữ chọn Nhật từ đầu đến cuối buổi tiệc. Dù anh muốn thoát ra nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, anh đành phải ngồi cạnh cô gái đó.
Nguyên ngồi một mình, nhấp miệng bằng một chút bánh ngọt.
- Sao vậy con gái? – Bà Lam từ đâu xuất hiện.
- Mẹ. Mấy giờ rồi ạ?
- 4h chiều. Con mệt hả?
- Hơi mệt. Dạo này con không ăn được nhiều. – Nguyên mỉm cười nhượt nhạt, khẽ nói.
- Sang phòng bên nghỉ đi. Chú Chính và cô y tá đang ở đó khám sức khỏe cho bà nội. Con xem bệnh luôn.
- Bà bị sao ạ?
- Bệnh tuổi già. Cũng vì vui quá nên hơi mệt thôi.
- Con đi nghỉ một chút. – Nguyên đứng lên.
- Ừ.
Lúc Nguyên vào phòng thì chú Chính vừa khám xong cho bà Doãn. Quan sát Nguyên một lúc, chú nói:
- Nguyên Anh? Cháu không khỏe hả?
- Chú xem hộ cháu xem. Dạo này cháu thấy mệt kinh khủng. Hay ngủ nữa.
Chú Chính bắt mạch, đôi mày khẽ nhíu lại thành một đường thẳng. Một chút, chú nói:
- Đi theo ta.
Chiếc máy siêu âm dò đi dò lại. Một tờ giấy màu được in ra. Chú Chính đưa cho Nguyên, đôi môi cong lên thành một nụ cười. Cô cầm lấy, xem xét.
- Cháu có thai. Khoảng gần 3 tuần.
Đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu. Một thoáng ngỡ ngàng. Một thoáng ngạc nhiên. Hạnh phúc. Từ sâu trong lòng cô dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 30