Chương 32: Sự thật.
Sáng nay, Nguyên muốn ra viện nhưng Nhật không đồng ý. Anh bắt buộc cô phải ở lại. Điều kiện chăm sóc ở nhà có thể tốt hơn nhưng anh không muốn có người đến làm phiền cô.
- Cuối tuần thì xuất viện. Em hãy ở yên trong này, đừng có chạy lung tung.
- Em muốn về. Em không muốn ở bệnh viện.
- Không là không. – Nhật cương quyết.
- Anh muốn em ở trong này làm gì? Để hai người đi chơi với nhau dễ dàng hả? – Nguyên hét lên. – Vậy thì cứ đi đi. Em không có cản đâu.
- Nguyên Anh. Anh ra ngoài một chút. Sẽ quay lại ngay. – Nhật dịu giọng. – Ở yên nghe chưa? Anh sẽ gọi chị Tâm vào.
- Đi đi. – Nguyên nói ngắn gọn.
Nhật yên tâm đỉa khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhật vừa đi khỏi thì một bóng người xuất hiện ở gần cánh cửa. Mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuân mặt tròn. Cô ta nhìn theo cái bóng của anh khuất xa phía hành lang thì mới mở cửa phòng bệnh bước vào.
Nguyên đang nằm quay lưng ra phía cửa đọc sách. Thấy có tiếng lạch cạch, cô đoán thầm Tâm đến.
- Chị Tâm hả? – Cô lên tiếng, và quay mặt lại. Nhưng người xuất hiện ở đây khiến cô bất ngờ.
- Chị khá hơn chưa? – Giọng nói ngọt ngào của Hiên Trần vang lên.
- Cô… – Nguyên cứng họng trước bộ mặt ngây thơ của cô ta. Rồi nhanh chóng, cô nói. – Ngày mai sẽ ra viện.
- Nhanh vậy sao? Tôi nghĩ chị phải ở thêm chừng vài tuần nữa chứ nhỉ. – Hiên Trần tỏ vẻ ngạc nhiên đầy giả tạo rồi nói tiếp – Hôm đó… Quả thực xin lỗi chị. Chúng tôi cũng không có cố ý để chị nhìn thấy. Nhưng vì chị lỡ nhìn rồi thì tôi cũng xin nói thẳng.
- Hiên Trần cứ nói. – Cô gái nhỏ vẫn giữ được tông giọng bình thường. Nhưng ai biết được rằng cốc nước cô cầm trên tay đang rung lên. Nhưng hạt nước chỉ trực bắn ra ngoài.
- Tôi với Dany biết nhau từ hồi còn nhỏ xíu. Bố mẹ anh ấy cũng rất quý tôi. Và tôi yêu anh ấy. – Hiên Trần ngập ngừng rồi nói tiếp. – Chị chỉ là người đến sau. Dany không có tình cảm với chị. Chị cũng nên biết, hai người kết hôn không có tình yêu. Và nếu biết điều thì chị nên ly hôn.
- Kết hôn không có tình yêu? – Nguyên nhắc lại.
- Đúng vậy.
- Công nhận khi cưới, chúng tôi không có tình yêu. Nhưng bây giờ thì ai mà biết được. Hiên Trần nói bố mẹ chồng tôi rất yêu quý Hiên Trần vậy tại sao không chọn Hiên Trần làm con dâu nhỉ? Hiên Trần yêu chồng tôi thì tại sao không giành lấy ngay từ khi chúng tôi chưa kết hôn? Tôi nói cho Hiên Trần hay, Hiên Trần chọn nhầm đối tượng để dọa rồi. Còn việc ly hôn, Hiên Trần bảo Dany đưa đơn. Tôi sẽ ký mà không có thắc mắc gì hết.
- Chính chị nói đó. Tôi không tin Dany yêu chị hơn tôi.
Hiên Trần bước ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại. Trong lòng Nguyên cộm lên một cảm giác lo lắng. Nếu như Nhật đưa đơn thì sao? Cô sẽ ký vào đó? Nước mắt lại rơi. Một ngày nay, cô không biết mình đã khóc bao nhiêu lần. Cô chỉ thấy mình khóc quá nhiều. Cô đã thay đổi. Cô đã yếu mềm hơn, tình cảm hơn trước kia. Cô hay khóc hơn. Ai đã làm cho cô thay đổi như vậy? Là Nhật? Cái tên này xuất hiện. Đến lúc này cô biết, mình đã yêu anh mất rồi.
***
Nghe trọn cuộc đối thoại giữa Hiên Trần và Nguyên Anh, bà Mary lặng người đi. Bà biết hậu quả của việc mình gây ra lớn như thế nào. Chỉ một chút ích kỷ, bà đã hại chết đứa cháu còn chưa ra đời của mình. Chỉ một chút ích kỷ, bà đã khiến cho cuộc sống của bà như rơi vào địa ngục. Chỉ một chút ích kỷ, bà đã khiến cuộc sống của các con bà bị đảo lộn. Lỗi lầm là do bà gây ra. Bà phải làm sao đây?
Bà không biết phải làm sao. Mọi chuyện bà không thể cứu vãn được nữa. Tất cả chỉ còn trông chờ vào của quyết định của Nguyên Anh mà thôi. Và cách duy nhất giúp cho Nhật thoát khỏi hiểu lầm là bà phải kể lại mọi chuyện cho Nguyên Anh và xin được tha thứ. Với một người có lòng tự trọng cao và sự tôn nghiêm có thừu như bà thì quả thực là khó. Thế nhưng, đánh đổi sự tôn nghiêm và lòng tự trọng lấy cuộc sống thanh thản ình và một cuộc sống hạnh phúc cho các con thì quả là một cái giá quá rẻ.
- Cô. Sao cô không vào? – Tâm ở đâu xuất hiện.
- À. Ừ. – Bà Mary giật mình. – Cô đang định vào. Cháu đi đâu vậy?
- Nhật có việc phải đi gấp, gọi cháu đến coi Nguyên một chút. Cậu ấy sợ Nguyên gặp phải vấn đề gì?
- Nguyên? – Bà Mary lặp lại có ý muốn hỏi Nguyên là ai.
- Là Nguyên Anh đó bác. Mọi người hay gọi cô ấy là Nguyên.
- Ra vậy. Cháu cứ về đi, bác ở đây với con bé. Đừng lo. – Bà Mary nói với Tâm.
- Được không ạ?
- Bác có vài chuyện muốn nói với con bé. Cháu cứ yên tâm.
- Vâng.
Bà đẩy cửa bước vào. Nguyên Anh đang ngồi trên ghế đọc sách. Mái tóc đen cột cao, gọn gàng. Dáng vẻ bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra khiến bà ngạc nhiên.
- Nguyên Anh. – Bà gọi. Không có tiếng đáp lại. Cô cũng không quay ra. Bà lại gọn lần nữa. – Nguyên Anh.
Lúc này cô gái nhỏ mới giật mình đánh rơi quyển sách dày xuống đất.
- Mẹ. Mẹ đến lúc nào vậy? – Cô đưa tay che miệng ngáp một cái dài. – Con xin lỗi. Tại con buồn ngủ quá.
- Mới đến thôi. – Bà mỉm cười, đặt túi sữa và cặp lồng cháo lên bàn. – Đã đỡ chưa?
- Con có bị làm sao đâu ạ. – Cô cố gắng giấu diếm chuyện bị sảy thai vì cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng mẹ chồng vẫn chưa biết gì. – Anh ấy cứ nói quá lên thôi. Mai con ra viện.
- Nguyên Anh. Ta biết hết rồi. Đừng giấu ta. Thật ra thì… – Nói đến đây thì bà ngập ngừng.
- Mẹ biết hết rồi ạ? – Nguyên cười ngượng. – Vậy thì con cũng giấu mẹ nữa. Nếu anh ấy muốn ly hôn thì con sẽ ký. Nếu không thì con cũng ly hôn. Con không thể sống kiểu này được. Cái con cần không phải tiền bạc hay địa vị mà là tình yêu. Con cần một người chồng yêu con thật lòng chứ không phải giả tạo. Mẹ thông cảm cho con.
- Nguyên Anh. Ta biết rằng Nhật đã làm con bị tổn thương. Nhưng thực ra… thực ra lỗi không phải do thắng bé. Tất cả là do ta.
- Do mẹ? – Đôi lông mày thanh tú chau lại đầy thắc mắc.
- Ta không biết con có thể thông cảm và thứ cho ta hay không nhưng hãy tha thứ cho Nhật. Nó không biết gì đâu.
Bà Mary kể tất cả mọi chuyện do bà sắp xếp. Bà cũng nói rõ rằng không hề biết Nguyên có thai và việc gặp tai nạn là ngoài ý muốn. Bà thành thực xin lỗi vì những gì đã gây ra cho cô và làm tổn thương tới cô.
Từ đầu đến cuối, Nguyên chỉ nhìn và nhìn. Không biết cô có nghe được gì không. Chỉ thấy rằng, sau khi bà Mary vừa dứt lời kể thì Nhật lao vào phòng.
- Mẹ. Mẹ vừa nói gì? Con nghe không rõ.
- Mẹ không hề cố ý. – Bà chỉ nói được thế. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và thất vọng tột cùng từ con trai, bà biết anh đã nghe được tất cả.
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau. Chỉ giật mình quay lại khi thấy tiếng động. Nguyên đổ ập về phía trước. Đôi mắt nhắm nghiền.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 33