Chương 33: Thương.
Lại là những giây phút chờ đợi hồi hộp ngoài phòng cấp cứu. Nhật biết sức khỏe của Nguyên Anh dạo này không tốt. Nhất vừa rồi lại sẩy thai, sức khỏe lại càng yếu hơn. Mỗi một lần cấp cứu như vậy lại khiến anh lo lắng vô cùng. Những cú sock liên tục đến. Một cô gái nhỏ bé yếu ớt như cô làm sao có thể chịu đựng nổi.
Cuối cùng thì những vị bác sĩ cũng từ phòng cấp cứu đi ra. Nguyên Anh được đưa ra ngoài bằng chiếc băng ca. Khuôn mặt cô tái nhợt, xanh xao như không còn sức sống. Những mạch máu nối lên trên làm da tái xanh.
- Cậu Nhật. Tôi thực sự không thể hiểu nổi cậu đang làm cái gì nữa. – Ông Bắc cởi bỏ chiếc khẩu trang, nhìn Nhật với ánh mắt rất không hài lòng. – Cậu biết rất rõ tình trạng sức khỏe của Nguyên Anh. Con bé không còn sức đề kháng với những cú sock nữa đâu. Bây giờ, bất kỳ một tin tức nào gây chấn động mạnh đều khiến con bé ngất xỉu. Ngày cưới, cậu đã hứa như thế nào? Tôi nghĩ, cậu nên xem lại tư cách làm chồng của mình sẽ tốt hơn. Nguyên bây giờ cần nơi nào yên tĩnh để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Cần có người luôn bên cạnh nó. Nói chuyện nhiều hơn. Cả sức khỏe và tinh thần của con bé bây giờ đều có vấn đề. Cậu nên bớt chút thời gian chăm sóc nó. Nếu con bé còn phải vào đây cấp cứu một lần nữa thì cậu hãy cẩn thận. Tôi biết cậu có thế lực. Nhưng Nguyên Anh cũng như con gái đẻ của tôi. Cậu không được phép làm tổn thương nó. Cậu hiểu không?
- Cháu hiểu. Cháu hứa sẽ không để việc này tái diễn.
- Tôi đi trước. Con bé không thích mùi của bệnh viện. Chiều nay cậu nên làm thủ tục xuất viện ngay và đưa con bé tới nơi nào yên tĩnh và có không khí trong lành một chút. Tốt nhất là đừng để cái cô Hiên Trần đến làm phiền như sáng nay. Nếu sáng nay cô ta không đến thì có lẽ con bé cũng không như thế này.
- Làm sao chú biết Hiên Trần. – Nhật ngạc nhiên hỏi.
- Cô ta đến đây rất khoa trương. Lúc sáng, tôi đang định qua khám cho Nguyên Anh thì gặp cô ta. Hai người khá to tiếng. Cậu nên bảo vệ Nguyên Anh cẩn thận. Tránh tiếp xúc với những người dễ gây xúc động mạnh.
- Vâng.
Ông Bắc không nói thêm câu nào nữa mà đi luôn. Trong lòng ông dâng lên một cảm giác lo lắng đến kỳ lạ.
***
Con đường dẫn đến ngôi nhà nhỏ của Nhật được san phẳng lì nhưng lắt léo, nhiều đoạn vòng vèo. Sợ Nguyên Anh tỉnh giấc hay khó chịu, Nhật cố gắng lái xe thật chậm. Anh không mang theo người đi cùng. Đến bố mẹ, anh cũng chỉ nói đưa Nguyên đến nơi yên tĩnh một thời gian mà thôi.
Cuối cùng, căn nhà gỗ nhỏ cũng hiện ra. Anh đã mua cả khu này từ lâu. Dựng một căn nhà nhỏ. Mỗi khi có điều cần suy nghĩ hay mệt mỏi thì anh lại lên đây.
Nguyên Anh là người đầu tiên biết đến thế giới này của anh.
Đêm hôm qua, anh đã cho người tới dọn dẹp sạch sẽ. Tất cả mọi thứ đều gọn gàng. Có lẽ do quá mệt và liều thuốc an thần có tác dụng mạnh nên Nguyên vẫn đang ngủ. Lặng lẽ bế cô vào nhà, đặt lên giường, đắp chăn, bật lò sưởi cẩn thận, anh nhìn cô trìu mến rồi đi ra ngoài.
***
Mùi thức ăn thơm phức kéo Nguyên ra khỏi giấc ngủ dài. Lười biếng mở mắt, cô thấy một quang cảnh lạ lẫm. Tất cả đều gần như một màu nâu gỗ. Không còn màu trắng toát của bệnh viện và cũng không ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc nữa. Lại thêm một luồng khí thơm xuất hiện. Dạ dày của cô bắt đầu réo lên. Cũng hơn một ngày cô đã không có gì vào bụng rồi.
Bước xuống giường đi về phía cửa, trong lòng cô thắc mắc không biết ai đã đưa mình tới nơi này.
Một thân hình cao lớn đang đứng quay lưng về phía Nguyên. Đột nhiên, anh quay người lại. Mái tóc vàng có chút mồ hôi rủ trước trán khiến anh tăng thêm phần quyến rũ.
- Em dậy rồi hả?
- Anh đưa em tới đây hả? – Nguyên hỏi lại.
- Em nghĩ là ai?
- Anh.
- Vậy thì là anh. – Khóe môi Nhật khẽ cong lên tạo thành một nụ cười kỳ lạ. – Đói chưa? Đi thay đồ, rửa mặt rồi ăn cơm. Nấu xong rồi.
- Vâng. – Nguyên nói quay người bước đi. Anh đưa cô đến đây làm gì? Hôm qua cô đã nghe được những lời nói của bà Mary. Cô không cảm thấy giận. Cô thấy thương cho bà. Cô biết nếu ở địa vị của bà, có lẽ, cô cũng sẽ làm như vậy. Nhưng không hiểu tại sao, lúc đó, nước mắt của cô cứ trào ra không ngớt để rồi ngất đi. Khi tỉnh dậy thì đã ở trong căn nhà này. Thậm chí, cô còn không biết đây là đâu nữa.
***
Gắp vào bát của cô một ít rau và một miếng cá, Nhật khẽ nói:
- Ăn đi.
Thật không ngờ, Nguyên gắp miếng cá lại bát của anh, nhăn mặt nói:
- Em không thích ăn cá. Nhạt miệng lắm.
- Vậy ăn gì?
- Em tự lấy. – Nói rồi, cô gắp ình miếng thịt quay vàng rộm.
- Vẫn giận anh hả? – Nhật lại mỉm cười, đưa miếng cơm lên miệng hỏi.
- Có gì mà giận. – Cô trả lời. Cái kiểu hờn dỗi này của cô anh chưa quen nhưng đã biết. Nhiều lúc, cô mạnh mẽ như một người phụ nữ từng trải. Đôi khi lại hờn dỗi rất trẻ con.
- Thật không?
- Thật.
- Được rồi. – Anh lắc đầu. – Nếu thật thì ăn hết chỗ thức ăn này. Nếu không là em vẫn đang giận.
- Em không thích.
- Vậy là em đang giận rồi. – Anh phá ra cười rất tự nhiên. Cô cúi gằm mặt xuống, tay mân mê đôi đũa.
- Chẳng có gì mà giận. Anh đưa em về nhà. Em nhớ anh Minh, nhớ mẹ em.
- Bỏ cái lý do trẻ con đó đi. Em bao nhiêu tuổi mà còn lấy lý do nhớ mẹ? – Rồi đột nhiên, mất hẳn sắc thái đùa cợt ban nãy, khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc. – Nguyên Anh, anh biết mẹ đã sai nhưng thử đặt mình vào cương vị của mẹ, em sẽ hiểu. Em hãy tha thứ ẹ có được không?
- Em không giận mẹ. Em biết mẹ làm thế là có nguyên nhân. Nếu em là mẹ có lẽ em cũng sẽ làm như vậy. – Cô ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói. – Em biết mẹ rất thương em. Những việc mẹ làm cũng chỉ vì lo cho em mà thôi. Mẹ sợ anh và em không có kết quả vì vậy mới tìm cách giải phóng cho em. Em không trách cũng không có giận mẹ.
Nhật im lặng, anh không nói gì. Đôi mắt nhắm nghiền trong giây lát rồi mở ra.
- Vậy em giận chuyện gì?
- Không giận chuyện gì.
- Vậy thì ăn đi.
- Em không thích. – Cô vẫn ương bướng, chọc chọc đôi đũa vào bát rất khó chịu. Không thể chịu được cái vẻ mặt của cô nữa, anh đứng lên, kéo ra ngồi sát cạnh, cầm lấy bát cơm và đôi đũa để lên trên mặt bàn, đưa tay, cầm vai, xoay hẳn người cô lại, đối diện với anh.
- Anh biết em đang giận dỗi một vấn đề gì đó. Nhưng anh lại không phải nhà tâm lý học. Anh không thể biết em đang giận chuyền gì. Nói cho anh nghe được không? Như vậy anh mới có thể giải quyết được.
- Em đã nói rồi mà. – Cô gắt lên, hất tay anh ra. – Em không có giận dỗi gì hết.
- Vậy tại sao? Mặt em bí xị như vậy anh không quen. Nguyên Anh của mọi khi đâu rồi hả? – Đôi tay của anh như hai gọng kìm giữ chắc cả thân thể cô. Rồi đột nhiên, cô oà khóc nức nở:
- Em thương con của em. Nó đâu có tội tình gì. Thậm chí nó còn xuất hiện chưa được 3 tuần. Tại sao lại phải chia tay?
Anh ôm chặt lấy người cô đang run lên. Cả người lạnh toát. Anh đã hiểu. Có lẽ ngay từ đầu, cô đã không giận anh hay bất kỳ ai. Cô chỉ thương cho đứa bé của mình. Anh cũng rất đau khổ vì đứa bé không phải chỉ là con của riêng cô. Nó cũng là con của anh. Nhưng nếu phải lựa chọn, anh sẽ chọn cô. Anh cần cô hết mọi thứ trên đời này. Anh biết cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài vốn có. Cô cũng như bao người con gái khác. Muốn được che chở, được yêu thương. Muốn được núp dưới vòng tay của ai đó. Cũng muốn được bảo vệ mỗi khi gặp nguy hiểm. Anh chưa bao giờ che chở cho cô. Khi cô gặp nguy hiểm thì anh cũng chỉ đứng nhìn. Lần cô bị bắt cóc. Như một sự tình cờ anh đã đi ngang qua. Anh biết bọn người bắt cô là ai, biết cô là ai. Vậy mà anh lại đứng nhìn cô bị thương lao xe đi, cả người dính đầy máu. Anh cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại hành động như vậy. Nếu như người khác thì anh sẽ giúp đỡ ngay tức khắc. Thế nhưng, khi nhìn cô bị trúng đạn, anh lại chỉ đứng nhìn. một cảm giác kỳ lạ thôi thúc anh không ứng cứu. Anh linh cảm thấy ở cô có một điều gì đó rất đặc biệt. Nghị lực sống của cô hơn người khác. Bản năng sinh tồn cũng vượt trội hơn hẳn. Trong nguy hiểm, cơ hội thoát thân cũng chỉ là rất nhỏ vậy mà cô vẫn liều mình. Bị trúng đạn mà vẫn cố gắng chạy trốn. Ngay khi chiếc môtô đó phóng đi, anh đã đuổi theo. Khi nhìn thấy cô đã được đưa đến bệnh viện thì anh mới yên tâm. Ngày nào anh cũng đến bệnh viện, nhìn cô qua khe cửa. Anh nhìn thấy được cả nghị lực của cô, tấm lòng luôn khao khát được yêu thương của cô khi cô cố gắng bước đi trên một đoạn đường dài để vào gặp bố. Biết bao nhiêu lần anh tự hỏi ở cô có gì mà cuốn hút anh đến vậy. Nhưng cho đến tận bây giờ, anh vẫn không có câu trả lời. Tuy nhiên, anh biết người con gái của anh luôn đặc biệt.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 34