Chương 34: Điều tra.
Trời đã tang tảng sáng. Tiếng rung của điện thoại đặt trên bàn làm Nhật giật mình tỉnh giấc. Vội vàng chộp lấy, anh lướt qua số người gọi và bắt máy:
- Sao rồi?
- Có vẻ không khả quan lắm. Tuy nhiên, theo những gì người lái xe đó khai thì có liên quan tới nhà họ Thẩm.
- Tiếp tục làm. Chắc chắn có liên quan đến Hiên Trần. – Nhật nói nhỏ như thì thầm, giọng đanh lại.
- Vâng.
Nhật tắt máy. Nguyên khẽ cựa người, cọ cọ mặt vào tay anh:
- Ai gọi sớm vậy? Anh có chuyện phải ra ngoài à?
- Không. Chỉ là anh em hỏi thăm thôi. Không có chuyện gì đâu. Ngủ đi. – Anh đưa tay xoa xoa mái tóc của cô như cố đưa cô trở lại giấc ngủ dở dang. Nhưng đã thức rồi thì làm sao có thể ngủ tiếp được. Lồm cồm ngồi dậy, cô luồn tay xuống dưới gối lấy đồng hồ.
- 6h rồi cơ à. Dạo này em toàn dậy muộn. Có lẽ em sắp thành con mèo lười rồi. – Nguyên càu nhàu bước xuống giường.
- Mèo lười vẫn tốt hơn chuột chăm đấy. – Anh nói rồi phá ra cười tự nhiên.
- Kệ em. Chuột chăm, mèo lười vậy mà vẫn có người chết mê chết mệt, cất công đưa em đến tận cái vùng thâm sơn cùng cốc này để đổi khí cơ đấy. – Cô ngay lập tức hiểu ra câu nói chọc ngoáy của anh, đáp trả thâm thúy không kém.
***
- Xong chưa? Có cần anh giúp không? – Nhật từ phía trong bước ra, ngửi ngửi mùi thơm phức bay từ phía gian bếp nhỏ.
- Xong rồi. Không cần đâu. – Nguyên bưng hai đĩa mì đặt lên bàn.
- Không ngờ em cũng biết nấu ăn. Em còn có thể làm được gì nữa?
- Nhiều thứ. Anh không thể tưởng tượng được đâu. Ăn đi. – Cô nói rồi chan nước sốt lên mì cho anh.
Vừa gắp được hai miếng thì đột nhiên có tiếng điện thoại. Nhìn số điện thoại của người gọi tới, anh nói;
- Anh ra ngoài nghe điện. Em cứ ăn trước đi. Anh vào ngay.
Nguyên ngoái cổ nhìn theo cho đến khi ngay thấy tiếng cánh cửa đóng lại. Trong lòng đột nhiên cộn lên một cảm giác không yên. Rồi chớp nhoáng, anh trở vào, ăn vội vàng hết đĩa mì, lấy thêm áo khoác rồi nói:
- Anh phải đi có việc. Có lẽ chiều mới về được. Vẫn còn một chiếc xe nữa trong gara. Nếu em muốn đi đâu thì cứ lấy. Cẩn thận nhé. – Hôn lên môi một cái hôn tạm biệt biệt vội vàng, anh lại mất hút.
***
Chiếc xe màu bạc phóng tít trên đường lớn. Nhật tập trung cao độ vào tay lái. Vừa có thông tin về vụ tai nạn của Nguyên Anh. Đó không phải là ngẫu nhiên mà có sự sắp đặt. Người lái chiếc xe Inova đã nói rằng có một người đến thuê hắn làm việc đó với giá khá cao. Hình như lão là một chủ quán rượu trong nội thành và trên mu bàn tay trái có xăm một hình con rồng. Người lái xe được thả đi với điều kiện không nói cho ai việc này. Nếu làm trái thì dĩ nhiên hậu quả không thể lường trước. Các quán rượu lại bị lục tung. Không có dấu vết gì. Cho đến khi phát hiện ra một lão già mới đi tẩy một vết xăm trên mu bàn tay. Vết xăm đó hình con rồng. Tuy giàu có nhưng tiếc tiền nên lão đã chọn một nơi tẩy không an toàn dẫn dến hình con rồng vẫn còn in mờ trên tay.
- Khai mau. Ai đã sai mày làm việc đó? – Một người đàn ông thúc mạnh đầu gối vào bụng lão, tay đấm liên tục vào mặt lão mấy cú. Nhật đứng yên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn lão với ánh mắt lạnh băng.
- Hãy nói trước khi quá muộn. – Anh lên tiếng, đôi mắt màu đen léo lên một tia khiến người ta sợ hãi. – Tôi sẽ cho ông một con đường sống nếu nói ra kẻ đứng sau ông là ai.
Lão vần lầm lì, mặt gục xuống, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh. Rồi ông ta cất giọng nói khàn khàn, ghê rợn:
- Mãy nghĩ tao là người có thể bị sai khiến dễ dàng như vậy sao?
- Ông và Nguyên Anh không có thù oán gì. Không có cớ gì để hại cô ấy. Trước khi đến đây, ông nghĩ tôi không điều tra gì sao? Ông là Hoa Kiều. Ngày trước, ông có ơn với Thẩm Chu Sinh. Vũ trường này là do Thẩm Hiên Trần bỏ vốn. Tài sản này cũng thuộc nhà họ Thẩm đó.
- Biết là Thẩm gia tại sao mày vẫn dám động vào? – Lão ta hung hăng đáp lại, hai chân bắt đầu đạp lung tung.
- Dám động đến người của Bạch Nguyệt tức là chán sống. Tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông không nói. Sẽ không còn cơ hội thứ hai. Mọi điều tôi cần biết đều đã biết. Ông đã vô dụng rồi.
Anh quay sang đàn em, gật nhẹ một cái. Một khẩu súng lắp sẵn nòng giảm thanh được lấy ra dí sát vào thái dương của lão. Đợi khi bóng chiếc xe bạc ra khỏi con hẻm thì một tiếng nổ nhỏ mới vang lên. Máu bắn tung tóe trên tường.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 35