Chương 39: Suy nghĩ.
Gọi tới công ty, nhân viên nói anh không đi làm, có dặn là mấy hôm nữa cũng không có mặt. Là một người nhạy cảm, Nguyên biết Nhật đã đi đâu. Đồng thời, cũng lúc đó, trong lòng cô đột nhiên không yên. Một cái gì đó thôi thúc cô phải đi tìm anh. Cuống cuồng sếp đồ vào vali, gọi điện thoại cho Minh nhờ anh điều tra xem Nhật đã lên chuyến bay mấy giờ sang Pháp. Khoảng 15′ sau, khi đang kéo vali ra ngoài xa, Minh gọi là cho cô.
- Nhật không có lên chuyến bay nào.
- Anh xem kỹ chưa? – Cô gặng hỏi lại.
- Chắc chắn. Không lên chuyến bay nào.
- Bạch Nguyệt có chuyên cơ riêng không anh?
- Có.
- Hôm nay mấy giờ có chuyến sang Pháp tiếp theo?
- 8h tối.
- Anh chuẩn bị chuyên cơ riêng cho em. 30′ nữa em sẽ qua.
- Em làm gì gấp vậy? – Minh cố hỏi lại em gái khi cô chuẩn bị tắt máy.
- Có thời gian em sẽ nói.
Thế rồi, đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút vô nghĩa.
***
Hơn 12h ngồi trên máy bay mà lòng cô không yên. Sang đến nơi lại còn phải tìm xem Nhật ở đâu. Bạch Nguyệt có gần 100 căn biệt thự lớn nhỏ trên đất Pháp. Biết anh ở đâu, mà đến bây giờ. Cô rất ngại hỏi bố mẹ chồng. Thậm chí, hai người có thể sẽ không tiết lộ. Trước khi đi, cô qua nhà, nói rằng muốn đi chơi mấy hôm nên bố mẹ đừng lo lắng.
Điện thoại liên tục vào máy anh nhưng tắt máy. Cho người gọi đến từng biệt thự nhưng cũng không thấy anh. Anh đi đâu?
Cả một đêm mất ngủ. Đến khi gần như hết hy vọng thì có tin báo về. Anh đang ở khu biệt thự ở miền Nam nước Pháp. Tức tốc chuẩn bị máy bay. Cô lại đi ngay trong đêm đó.
Ở nơi đây vẫn đang vào mùa đông. Tuyết phủ trắng xóa những rừng cây lá kim. Nơi này là một vùng núi hẻo lánh, ít dân cư. Cô biết anh là một người ưa sự yên tĩnh nhưng cô lại không nghĩ rằng anh thích sự tẻ nhạt như cùng này.
Con đường tuy trải nhựa nhưng hẹp khiến cho chiếc ô tô không thể đạt được vận tốc như cô mong muốn.
Cô tới căn nhà nằm lưng chừng đồi. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ. Mọi người nói từ khi sang, Nhật lên trên đó luôn, chưa thấy xuống. Uống một cốc sữa, dặn người chuẩn bị xe. Cô lại lên trên đó ngay.
***
Đường núi vòng vèo. Mất hơn 1h đồng hồ để tới được căn nhà nhỏ. Nhưng nó đã khiến cho cô thất vọng. Nơi đây vắng hoe. Không hề có một bóng người. Cánh cửa gỗ cũng được khóa cẩn thận.
Đột nhiên, một tiếng tru làm cho cô giật mình. Đó là tiếng tru của một con chó rừng. Ngay sau tiếng tru dài đó là tiếng súng nổ. Tiếng súng vang lên phá vỡ sự trầm mặc của không gian. Như một thói quen, cô với tay xuống gầm ghế, lôi lên một chiếc hộp thép lớn. Bên trong là các loại súng. Lấy 5 khẩu đã nạp đầy đạn giắt vào người, cô còn cầm theo mấy băng đạn nữa. Như đã sẵn sàng, cô lái xe hướng về nơi vừa phát ra tiếng súng nổ.
***
Nhật nã đạn liên tục vào những người đang đuổi theo mình. Hơn 20 người đã tử nạn.
Ngay từ đầu, anh đã đoán trước được mức độ nguy hiểm của lần giao dịch này. Theo đúng lịch trình thì đến cuối tuần mới đến hẹn. Thế những, có một vài sự cố đã xảy ra. Và anh buộc phải lên đường sớm.
Anh không muốn lôi Nguyên Anh vào vụ này mặc dù bố mẹ đã nói nên cho cô làm quen dần. Thiếu phu nhân của Bạch Nguyệt lẫy lừng không thể là người ngoài cuộc được. Anh đồng ý với quan điểm này. Tuy nhiên anh lại không muốn cô gặp nguy hiểm. Chưa bao giờ anh phải phân vẫn như vậy.
Đến bây giờ, anh mới nhìn thấy được sự lựa chọn của mình đúng như thế nào.
Vụ giao dịch này xét về trực diện thì bình thường như bao lần khác. Thế nhưng, chỉ cần phân tích một chút thì sẽ nhận thấy sự bất bình thường đến nguy hiểm nằm phía trong nó. Là một con người dạn dày kinh nghiệm và có trực giác nhạy bén, Nhật dễ dàng nhận ra sự bất thường này. Bên giao dịch là một băng nhóm lớn có uy quyền. Điều đặc biệt là người quản lý cũ đã qua đời vào mấy tháng trước. Con trai của ông ta lên cầm quyền thay. Hắn là một kẻ hiếu thắng. Từ lâu, hắn đã coi Bạch Nguyệt là một cái gai cần được dọn bỏ. Thế những lão già cha hắn lại nói rằng Bạch Nguyệt không dễ đối phó. Cần phải có thời gian. Bây giờ, cha hắn chết, quả là thời điểm thích hợp cho hắn thị oai.
Món hàng giao dịch lần này là một thứ quan trọng. Không phải đồ cấm, không bất hợp pháp. Và chỉ Bạch Nguyệt mới có mà thôi.
Việc lần này do đích thân anh làm vì nó không thể có sơ xuất. Mất nhiều công sức để chuẩn bị mọi thứ kỹ càng. Vậy mà anh không thể ngờ được hắn lại dùng trò bỉ ổi này. Là người trong giang hồ, việc quan trọng nhất là phải giữ chữ tín. Hắn là một người có máu mặt. Cho dù có giết được anh đi chăng nữa thì sau này cũng sẽ mất chỗ đừng trong thế giới ngầm.
- Thiếu gia, phải làm sao đây? – Một người áo đen vội vàng hỏi anh.
- Còn bao nhiêu người?
- 5.
- Rút.
Mệnh lệnh ngắn gọn vang lên. Cả anh và 5 người còn lại cũng nhau rút về phía sau. Đã gần hết đạn. Trong súng của anh chỉ còn lại 3 viên. Sinh và tử chỉ còn cách nhau trong gang tấc. Anh biết chuyện gì sẽ đến với mình và mọi người trong vài phút tới. Sẽ không thể thay đổi được trừ khi có phép màu xảy ra.
***
Tiếng súng phát ra từ trên đỉnh núi lớn bên cạnh ngọn đồi này. Ngày càng rát hơn. Một linh cảm không lành xuất hiện. Mặc kệ con người hẹp và ngoằn nghèo như thế nào, cô phóng xe với vận tốc cực lớn.
Thật may mắn khi chỉ có một con người độc đạo dẫn đến ngọn núi đó. Cô không phải mất thời gian cho việc tìm đường.
Cuối cùng thì cũng tới nơi. Cô hoảng hốt khi nhận ra những vệt máu chạy dọc theo lối trong rừng. Có tiếng nổ rất lớn ở phía trước. Một dáng người quen thuộc hiện ra. Anh đang được hai người khác đỡ. Máu thấm đẫm áo. Đằng sau anh phát tiếng cười to, nghe đến rợn người. Ba người đàn ông hộ pháp đang che chắn cho anh không bị trúng đạn.
Không kiềm chế được bản năng của mình, cô lao người ra khỏi xe, rút súng bắn liên tiếp những kẻ đang truy sát chồng cô.
- Đưa thiếu gia lên xe. – Cô hét lên bằng tiếng Pháp. – Nhanh lên.
Như được tiếp thêm sức mạnh, cô bắn liên tục về phía trước. Đồng thời lùi dần, lùi dần. Đến khi nghe được máy xe ô tô, cô mới nhả ra những phát đạn cuối cùng rồi chui vào trong xe. Chiếc xe màu cứ thế lao vút đi trong trận mưa đạn.
Một đàn xe đen đuổi theo chiếc Volvo màu bạc. Tiếng đạn bắn rất rát phía sau. May mắn thay, chiếc Volvo là loại chống đạn tốt nhất. Mấy viên đạn không nhắm nhò gì. Hơn nữa, vận tốc có thể đạn tới 230km/h.
Cứ thế, người đàn ông lái xe điêu luyện điều chỉnh chiếc xe theo ý mình ra tới đường quốc lộ. Gần về tới biệt thự thì Nhật có vẻ tỉnh táo hơn. Anh thều tháo nói:
- Không được về khu biệt thự đó. Ra sân bay. Về thẳng Paris. Ngay lập tức.
Biết có nguyên do của nó. Nguyên không cãi lại mà nói với người lái xe đưa đến sân bay của Vũ gia. Gọi điện thoại cho người đến yểm trợ, giải quyết đám lằng nhằng phía sau đồng thời cho bác sĩ đến xử lý vết thương của Nhật.
Đạn trúng vào bụng. Đã từng học qua kỹ thuật sơ cứu, cô cầm máu cho anh. Làm một vài động tác cơ bản giúp anh luôn tỉnh táo. Nếu như anh ngủ sẽ dễ bị rơi vào tình trạng hôn mê. Nguy hiểm khó lư� những áp lực mà không biết rằng anh cũng cần có người chia sẽ những áp lực mà gặp phải. Hơn 4 năm qua, cô chỉ luôn nghĩ đến mình mà thôi.
Cô luôn cho rằng mình là người thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này, cô luôn đòi hỏi ở anh quá nhiều. Đến bây giờ cô mới nhận ra mình là con người ích kỷ nhất trên đời.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 40 (end)