Chương 40: Kết thúc.
Vết thương của Nhật đã lành hẳn. Anh đi làm trở lại. Minh cũng nhất định trả lại Sky cho Nguyên Anh với một lý do không thể không chấp nhận. Nguyên nài nỉ anh trai hãy ở lại cho đến khi cô quen với công việc.
- Tại sao? – Minh vặn lại.
- Nếu không nhờ có em thì còn lâu anh mới gặp chị Tâm. Bao giờ chị ấy sinh em bé thì em sẽ để anh đi. Làm ơn.
- Không là không.
Lời nói dứt khoát thoát ra từ chính miệng ông anh trai nổi tiếng rắn như thép khiên Nguyên á khẩu.
- Em sẽ nói với Tâm. Chị ấy nhất định sẽ bênh em.
- Cứ nói đi. Anh sẽ nói cho Nhật chuyện của em.
- Chuyện gì? Em chẳng có chuyện gì giấu anh ấy hết. Em không giống anh đâu.
- Chuyện gì em đang giấu thì tự em biết. Để anh nói ra sẽ không hay đâu.
- Chẳng có chuyện gì hết.
- Anh gọi cho chú Chính vậy. Chắc giờ chú ấy đang ở bệnh viện làm cho em mấy cái xét nghiệm.
- Anh… – Cô gái nhỏ tái mặt đi khi nghe Minh nhắc đến chú Chính.
- Biết điều thì cả hai chúng ta đều tốt đẹp. Nếu vỡ lở thì em sẽ chết trước anh. Anh đi có việc. Gặp lại em sau.
Minh lên xe phóng đi mất hút. Còn một mình Nguyên đứng đó, mặt mày sa sầm lại vì tức giận.
***
Tha thẩn đi bộ về nhà, Nguyên cảm thấy một mối nguy hiểm đang chờ đợi. Cô không biết mối nguy hiểm đó là gì. Chỉ biết rằng, chưa bao giờ thấy sự linh cảm đó rõ nét như thế này. Điều gì đang chờ cô đây? Bắt cóc? Tai nạn? Hay là cái gì đó đáng sợ hơn gấp trăm lần?
Trời đã gần tối. Lẽ ra hôm nay cô nên nghe lời Nhật đi xe hay cho người đưa đi. Giờ hối hận thì đã muộn. Nếu gọi anh bây giờ thì thể nào cũng sẽ bị mắng ột trận. Anh rất cưng chiều cô. Nhưng cưng chiều không đồng nghĩa với việc không bị mắng.
Điện thoại đột nhiên reo lên. Là Nhật.
- Dạ?
- Em về ngay cho anh. – Giọng nói tức tối vang lên ở đầu dây bên kia.
- Có chuyện gì sao? – Cô hốt hoảng hỏi lại.
- Về nhà ngay lập tức. – Câu ra lệnh cụt ngủn. Đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút tút vô nghĩa.
***
Căn nhà lớn tối om. Không hề có ánh đèn như mọi khi. Cửa khoá. Bấm mật mã và tra chìa khóa vào cửa, Nguyên đi vào. Bật hết các đèn trong nhà, cô ngạc nhiên khi không thấy anh.
- Nhật? – Cô lớn tiếng gọi. Đáp lại chỉ là tiếng vang của cô.
Đi lên tầng trên cũng tối om như thế.
Mở cửa phòng ngủ đi vào, cô giật mình khi thấy một bóng đen ngồi lù lù trên giường.
- Trời đất. – Cô hét toáng lên – Anh có cần doạ em thế không.
Nhật im lặng, không nói gì. Cô bật đèn lên. Ánh sáng rọi vào đủ cho cô nhìn thấy rõ vẻ mặt đang đỏ gay của chồng mình.
- Anh sao vậy? – Bỏ chiếc túi vài màu xanh olive xuống ghế, cô hỏi.
- Bao lâu rồi? – Giọng nói vang lên không mang theo âm sắc.
- Bao lâu gì cơ?
- Trả lời nhanh lên. – Anh gần lên.
- Nhưng em phải biết anh hỏi gì mới được chứ?
- Em tự biết.
Nghe đến đây thì mặt cô trở nên xám xịt. Cô cố gắng giấu diếm cũng chỉ được gần này thôi ư? Mất bao nhiêu công sức cũng chỉ được vài tháng. Cô biết rằng chuyện này rỗi cũng sẽ lộ những không ngờ nó lại nhanh đến vậy. Cô thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
- Em…
- Đối với em anh là gì hả? Là chồng em không hay chỉ là người dưng nước lã?
- Em không cố ý.
- Không cố ý. Chỉ cố tình. – Nhật nhếch mép cười khẩy. Anh với lấy chiếc chìa khoá xe trên bàn rồi đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại.
Nước mắt Nguyên cứ thế lăn dài. Cô biết mình đã sai. Nhưng đâu phải cô muốn giấu anh chuyện mình có thai. Chẳng qua cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Mới đầu, cô thấy lo lắng và sợ hãi khi biết tin mình có thai. Sau đó là vui mừng. Cô muốn lấy đó làm món quà sinh nhật cho anh. Thế nhưng đúng vào ngày sinh nhật đó thì anh bị thương, hôn mề gần hai ngày. Khi anh tỉnh thì sợ anh bị sock mà vết thương trở nặng. Đến bây giờ thì công việc tồn đọng quá nhiều, biết cô có thai thì đảm bảo một trăm phần trăm cô sẽ không được đi làm nữa. Mọi công việc dồn lên vai anh. Đấy là chưa kể đến việc còn mất nhiều thời gian vào việc chăm sóc cô nữa.
Tất cả mọi việc cô làm cũng chỉ anh mà thôi.
***
Chiếc Volvo phóng tít mù trên đường cao tốc. Anh mong chờ biết bao một đứa con. Để rồi khi biết sự xuất hiện của nó thì anh lại không vui như mình đã tưởng. Tất cả chỉ vì Nguyên An đã giấu diếm chuyện này. Chính vì thế mà niềm vui của mình đã bị tước mất. Thay vào đó là sự bức tức đến tột đỉnh.
***
Cả một đêm thức trắng. Đến giờ đi làm, cô thay đồ, ăn sáng qua loa bằng chiếc bánh mì bé xíu. Hôm nay là một ngày âm u.
Những cơn mừa phùn khiến người cho người ta rét run lên. Đã sang tháng ba rồi. Thời gian đi nhanh quá. Bước thong thả ra bến xe bus, cô lặng người đi khi nhìn thấy chồng mình đang đi cùng với người phụ nữa khác, cười nói rất vui vẻ. Họ đi vào nhà hàng đối diện với tổng công ty. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, có rất nhiều nhân viên đến đó ăn uống, chẳng lẽ họ không sợ bị đàm tiếu sao? Đôi bàn tay bé nhỏ run lên, siết chặt vào quai túi xách. Bỏ qua kế hoạch đi ăn trưa ở trong nhà hàng đó, cô mua một phần cơm ở canteen công ty rồi lên sân thượng.
***
Ở trên sân thượng của toà nhà cao 78 tầng này thật dễ chịu. Rất ít người lên đây. Đặc biệt vào mùa rét mướt này. Cô ngồi bệt xuống phía sau cánh cửa. Ở đây là nơi ít gió nhất của sân thượng. Như bình thường thì cô sẽ chọn ngồi ngay phía sau hình logo của công ty vì đó có rất nhiều gió. Cảm giác từng làn gió lạnh buốt đập vào mặt mới sướng làm sao. Nhưng bây giờ cô phải nghĩ cho bé con của mình. Không thể tuỳ tiện làm theo ý thích được. Siết chặt chiếc khăn màu xám tra quanh cổ, cô gắng ăn hết phần thức ăn còn lại. Lôi trong túi ra hộp ô mai gừng, cô nhấm nháp từng chút một. Vị cay nồng quyện với mùi chua chua mang lại cho cô cảm giác sảng khoái và nhẹ nhõm. Hơn 4 tháng nay, kể từ ngày mang thai, bên cạnh cô lúc nào cũng có hộp ô mai. Nhiều lúc ở bên cạnh Nhật, dù rất thèm nhưng cô cố gắng nhịn. Rồi sau đó, phải trốn ra một góc để ăn. Có hôm ngồi ăn cùng bà Mary và bà Lam, sợ họ phát hiện ra những biểu hiện bất thường của mình, cô lại phải ăn thật ít để rồi sau đó nửa đêm tỉnh dậy nấu mì tôm.
Chuyện cô mang thai chỉ có chú Chính và Tâm biết. Hàng tháng, cứ đến ngày nhất định, Tâm lại tới đón cô đi khám. Tâm cũng đang có em bé nên hai chị em dễ đồng cảm với nhau hơn. Cô nói những suy nghĩ của mình với chị dâu, và hai người cũng timg hướng giải quyết. Việc cô giấu Nhật chuyện này Tâm rất không đồng ý những lại tôn trọng quyết định của cô. Cả chú Chính và tâm đều bị bắt buộc phải giữ bí mật chuyện này. Lý do của cô đưa ra khiến hai người bọn họ không thể từ chối nổi.
***
Khệ nệ xách túi đồ ăn vào tháng máy, Nhật bấm số 78. Tranh thủ giờ ăn trưa, anh gặp bác sĩ để xin ý kiến về chế độ dinh dưỡng của phụ nữ đang mang thai. Theo như những gì vị bác sĩ đó nói thì Nguyên Anh nên ăn nhiều các loại thực phẩm chứa nhiều canxi, sắt, uống nhiều nước. Hạn chế các loại thực phẩm khó tiêu, giàu protein… Quá nhiều thứ mà anh không thể nhớ hết. Hai người cùng đi chọn thực phẩm, thức ăn, thức uống giàu chất dinh dưỡng.
Anh chú ý thấy cô không vào nhà hàng ăn. Sau đó thấy phó giám đốc tài chính quở trách rằng sao lại để thiếu phu nhân ăn cơm xoàng trong canteen như vậy. Lại còn lên tận tầng 78 nữa. Thật quá nguy hiểm. Đoán ngay ra cô đã nhìn thấy anh đi cũng với bác sĩ, nổi cơn ghen lên đây mà.
***
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Một cơn gió mạnh đập vào mặt khiến Nhật bất ngờ. Anh hiếm khi lên trên này. Không thể ngờ được trong một toà nhà lúc nào cũng ồn ã lại có một nơi tĩnh lặng đến vậy.
Nhìn xung quanh, anh không thấy vợ mình đâu cả. Một hộp cơm ăn hết được gió thổi tới. Đi theo hướng đó, anh nhìn thấy Nguyên Anh đang ngủ ngon lành. Hai chân co lên, tay ôm lấyđầu gối giống như tư thế ngủ của bào thai.
- Nguyên Anh.
- Ai vậy? – Giọng cô ngái ngủ hỏi lại.
- Dậy chưa? Tối qua em mất ngủ hả?
- Nhật? – Cô bật dậy như lò xo.
- Sao? – Đôi mày anh chau lại ngộ nghĩnh. – Không thích anh xuất hiện ở đây hả? Vậy anh đi.
- Anh đi đi. Đi cùng cô gái đó luôn cũng được. Em không giữ đâu. – Đứng thẳng người lên, Nguyên bước tới phía trước, nhặt hộp cơm đã ăn hết bỏ vào thùng rác.
- Cô gái nào cơ? – Anh khẽ nhếch mép thần bí. – Em ghen hả?
- Kệ em. Anh cũng đâu có cần em. Tối qua anh đã bỏ đi rồi. – Vặn nắm đấm cửa, cô bước vào phía trong. Nhật đi theo. Anh không muốn cô ngồi ở nơi gió rét như thế này. Sẽ hại cho sức khoẻ.
- Thôi nào. Lúc đó anh giận quá thôi. Thử đặt mình vào vị trí của anh thì em sẽ hiểu.
- Em không hiểu. Anh thậm chí còn không thèm nghe em giải thích. Em làm thế cũng chỉ vì anh mà thôi. – Nói rồi cô hét ra tatas cả những suy nghĩ trong lòng mình. Giọng khàn đặc vì nói quá nhiều. – Em làm tất cả cũng chỉ anh mà thôi. Vậy mà anh vẫn bỏ đi.
- Xin lỗi. – Ôm lấy cô, đưa vào thang máy, anh ân cần hỏi. – Em muốn gì?
- Ăn. Em đói.
- Đói? Được. – Nhật bật cười khúc khích trước mong muốn nhỏ bé của vợ. – Anh biết em sẽ đói nên đã chuẩn bị sẵn rồi.
***
Người bố trẻ bế đứa con trai vừa tròn 8 tháng lên, búng yêu vào mũi nó. Thằng bé cười toe toét:
- Ư…ư… – Thằng bé ‘nói’.
- Con đói hả? Chúng ta gọi mẹ nhé. Mẹ ơi.
************** THE END **************