Số Phận Mỗi Người

Chương 9: Tiệc mừng
Ồn ào và tấp nập. Đó là tất cả những gì Nguyên có thể nói bây giờ. Cô được bố dẫn đi giới thiệu với tất cả mọi người có mặt trrong bữa tiệc, tất cả những người này cô đều đã nhớ tên, mặt, lý lịch trích ngang, thậm chí là cả sở thích nữa.
Thay vì một ly rượu vang đỏ như tất cả mọi người, Nguyên rót một chút coca ra ly giả làm rượu. Ai cô cũng chạm ly và chỉ nhấp môi một chút.
Rồi tất cả mọi người xôn xao khi có hai chàng trai bước vào. Một người có dáng dấp như một playboy thứ thiệt. Đó là Tú, người anh họ của Nguyên. Người còn lại có vẻ phong trần hơn. Nước da sậm màu hơn. Tóc để dài hơn Tú một chút. Áo phông kết hợp với gile đơn giản. Đó chính là Minh – anh trai của cô.
Ngạc nhiên hơn là theo sau họ còn có một cô gái nữa. Cô gái ấy khoác trên mình chiếc đầm màu xanh dương, trùng màu với chiếc đầm mà Nguyên đang mặc. Nước da có vẻ hơi đen đi so với trong ảnh. Mái tóc ngắn giờ đã dài ra đến ngang lưng và hơi xoăn, có màu hung đỏ tự nhiên được buông ra, che đi bờ vai gợi cảm. Khẽ mỉm cười với tất cả mọi người, cô gái đi đến chỗ bà Doãn vẫn đang đứng đầy ngạc nhiên.
- Bà. Bà không nhớ cháu à? – Linh nũng nịu.
- Có phải bảo bối của bà không? – Bà Doãn ôm lấy cô cháu gái bé nhỏ và nựng.
- Cháu nè bà. Bà khoẻ không?
- Không khoẻ chút nào. Cháu mà không về là ta đổ bệnh luôn đó.
- Lát bà cháu ta nói chuyện sau ha. Cháu ra chào hỏi nhân vật chính một chút nha bà.
- Ừ. Nguyên Anh đứng cạnh bố Bình của cháu đó.
- Vâng.
Linh buông bà Doãn ra và bước tới phía Nguyên. Cô gái nở một nụ cười thật nhẹ và nói:
- Em là Nguyên Anh? Mừng em trở về.
- Cảm ơn chị. Sau này mong chị giúp đỡ em thêm. – Nguyên cười đáp lại rất tự nhiên. Không ngờ nhìn Vũ Huyền Ngọc Linh ngoài đời còn xinh hơn tronh ảnh rất nhiều. Luôn tự tin với chiều cao 1m70 của mình nhưng khi đứng với người này, Nguyên thấy mình nhỏ bé đến kỳ lạ. Cô chỉ đứng đến ngang mũi của Linh mặc dù cả hai đều đi giày bệt. Kiên đứng bên cạnh Linh. Kiên nhỉnh hơn Linh khoảng 5 cm.

- Chắc em không biết chị là ai. – Ngọc Linh nhìn Nguyên.
Nguyên mỉm cười. Cô hơi lúng túng nhìn người đứng trước mình. Không phải cô không biết mà cô chỉ không rõ thôi. Sau đó, cô khẽ nhìn vào đôi mắt của người đối diện:
- Chị là Vũ Huyền Ngọc Linh, niềm tự hào của Vũ gia. Sao em không bbiết chị ơ chứ. Rất vui mừng vì chị trở lại.- Nguyên bắt tay Linh. Linh mỉm cười và lắc đầu khe khẽ:
- Em giỏi thật. Làm sao em biết chị là Linh? Nhưng em nói chị là niềm tự hào của Vũ gia thì không có phải đâu. Làm sao chị dám nhận cơ chứ. Bây giờ chị mời em một ly nhé.
2 chiếc ly thuỷ tinh chạm voà nhau gây ra một tiếng ‘kanh…’ nhỏ. Thứ nước màu nâu nâu đỏ đỏ trong ly sóng sánh như muốn rớt ra ngoài. Ai biết được sau tiếng cụng ly thì chuyện gì sẽ xảy ra.
***
Đâu đầu và chóng mặt vì phải đón tiếp sự chào hỏi xã giao của quá nhiều người, cô gái nhỏ của chúng ta vẫn chưa có thời gian gặp mặt 2 ông anh trai. Cô khẽ giật áo bố:
- Con qua bên kia choà hỏi anh trai con một chút. Bố đi cùng con nhé.
- Ừ. – ông Bình nói rồi xin cáo lỗi với mấy anh em mà ông đang nói chuyện.
Khoác tay bố bước về phía Tú và Minh đang nói chuyện với mấy đồng môn, tự nhiên Nguyên thấy hơi lo lắng.
- Nào, 2 thằng ra đây xem nào. – ông Bình gọi 2 cậu quý tử một cách rất tự nhiên. – Ra hỏi thăm công chúa của bố một câu chứ.
- Dạ. Bọn con tới liền. – đáp lại lời của ông Bình, 2 người bước tới.
Nguyên cúi đầu nhè nhẹ vào khẽ nói:
- Chào 2 anh.
- Chà. Em gái của anh lớn lên giờ xinh quá. Cho anh ôm cái nào. – Minh dang rộng vòng tay về phái em gái mình. Nguyên bước đến và ôm lấy anh trai. Nhưng cô không cảm thấy sự ấm áp trong vòng tay đó. Nó cứ như là một cái ôm xã giao thôi vậy. Nhưng cô không nói gì. Rồi Tú lên tiếng:

- Rồi. Anh tránh ra để em còn ôm em gái chứ. Trời. Xinh đẹp quá. Em anh có khác ha. Nếu anh không phải anh họ em thì chắc chắn anh sẽ hỏi chú Bình cưới em làm vợ đó. Để anh ôm một cái nhé.
Nguyên cũng ôm lấy Tú. Cái ôm này có vẻ ấm áp hơn. Nhưng cô vẫn cảm thấy nó có cái gì đó lạ lẫm mà không thể diễn tả được. Những cái ôm này không giống như bố mẹ nuôi của cô, bố đẻ của cô, cũng không giống cái ôm mà Kiên trao cho. Tóm lại, nó là một cái ôm lạnh lùng, không có cảm xúc. Giống như cái ôm mà bà nội trao cho cô vậy. Sau vài câu nói chuyện, hỏi thăm xã giao bình thường không mấy mặn mà, 3 anh em hẹn nhau khi khác nói chuyện. Liếc mắt quanh căn phòng rộng đầy ních người, Nguyên nhìn thấy Kiên đang khoác tay Linh đi chào hỏi mọi người. Và cô cũng thấy được những ánh mắt mà họ trao cho Linh rất ấm áp, nhiệt tình. Không giống như những nụ cười, ánh mắt mà họ trao cho cô, đầy xã giao và có gì đó xa lạ, coi thường nữa. Tự nhiên Nguyên thấy chán nơi này. Cô thầm trách tại sao mà ông Tùng lại tìm được cô. Tại sao cô lại đồng ý về đây? Tại sao cô lại bị mọi người đối xử như cô không hề quan trọng. Bữa tiệc này được tổ chức để chào mừng sự trở về của cô nhưng hình như tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Linh – niềm tự hào của Vũ gia.
Thấy mệt mỏi vì cái không khí đông đúc này, cô muốn ra ngoài hít thở một chút. Nói nhỏ với bố vài câu, Nguyên chuồn ra ngoài thuận lợi.
Khu biệt thự ở phía đông nên gần đồi. Mà có thể nói đây là vùng đất bán sơn địa, địa hình cao, bằng phẳng. Khí hậu mát mẻ. Lại còn ở gần sông nữa. Bước hẳn ra ngoài vườn tít đằng cuối, cô mới không nghe thấy tiếng mọi người ồn ào. Vì những bài phát biểu, những câu chào hỏi với tất cả mọi người đã xong, Nguyên nói thẳng với bố là cô sẽ không vào nữa mà lên phòng thay quần áo luôn. Với bộ quần jean và áo chemis đơn giản, mái tóc được cột đuôi ngựa như thường ngày, Nguyên trầm ngâm nghĩ về những gì ở trong phòng tiệc. Có lẽ tất cả mọi người đều không nhận ra sự vắng mặt của “nhân vật chính”. Họ đang bận nói chuyện, hỏi thăm Linh. Và trong đầu cô tự biết rằng, nhân vật chính của buổi tiếc ngày hôm nay là Linh chứ không phải là cô. Có lẽ bữa tiệc này được sắp xếp từ trước để mừng Linh trở về và cô chỉ là một cái cớ để bữa tiệc được tổ chức mà thôi.
Cố gắng hít hà không khí lành lạnh mát rượi của núi đồi mà Nguyên mất đi sự cảnh giác thường có từ khi bố mẹ nuôi mất. Nhắm mắt lại tận hưởng, Nguyên hít hà vị không khí trong lành cảu vùng đất bán sơn địa này.
Đột nhiên, một bàn tay chạm khẽ vào vai cô. Giật mình quay lại. Thì ra là chú Chính. Tay chú vẫn cầm ky rượu.
- Thấy tiểu thư chạy ra đây nên tôi muốn nói chuyện với cô một lúc. Cô không phiền chứ?
- Chú cứ gọi cháu là Nguyên thôi. Đối với cháu thì không cần gọi mấy cái từ sáo rỗng ấy đâu ạ.
- Không được. – Chú Chính lắc đầu. – Tiểu thư là tiểu thư.
- Nếu chú mà gọi cháu như vậy thì cháu sẽ không nói chuyện với chú nữa. – Nguyên giả bộ giận dỗi quay đi.
- Thôi được rồi. – Chú Chính lắc đầu. – Cô… À. Cháu quả là ương bướng giống hệt bà cả.
- Chú kể cho cháu nghe về mẹ cháu được không? – Nguyên quay sang hỏi. – Cháu không biết bà ấy như thế nào cả. Cháu không thấy ai nhắc về bà ấy trước mặt cháu hay bà nội.
Chú Chính phóng tầm mắt ra xa như hồi tưởng về một quá khứ nào đó. Một lúc sau, chú nói:
- Xinh đẹp, thông minh, nhạy cảm, mạnh và hiền lành. Cũng là con gái của một tổ chức mafia, bà ấy được rèn luyện trong một môi trường khác. Những cô gái cùng tuổi học trang điểm trong vòng một phút thì bà ấy học cách lắp ráp súng trong vòng một phút. Mọi người đi tập erobic thì bà ấy tập võ. Mọi người đi chơi. Mua sắm thì bà ấy lại dành thời gian đó để rèn luyện bắn súng, bắn cung. Sau đó gặp ông chủ trong một lần 2 tổ chức cùng đưa người đi huấn luyện ở nước ngoài và hai người yêu nhau. Tuy nhiên chủ tịch phản đối. Cố chủ tịch rất ủng hộ cuộc hôn nhân này nhưng chủ tịch lại không muốn vì bà đã nhắm cho ông Bình một người khác có vai vế trong chính trường. Ông Bình không muốn và bất chấp sự ngăn cản, 2 người vẫn kết hôn. Nhưng đến sát ngày cưới thì bố của bà chủ qua đời. Và bà chủ là người thừa kế duy nhất. 2 năm sau thì 2 người kết hôn. Tam Anh hội và Trường Lâm hội sáp nhập thành một dưới sự quản lý của cố chủ tịch. Tuy vậy thì chủ tịch vẫn không thích bà chủ mà nói thẳng ra là ghét. 1 năm sau thì cậu Minh ra đời. Rồi 8 năm sau thì cháu ra đời. Nhưng vụ tai nạn vào 6 tháng sau đó khiến cố chủ tịch, một vài anh em và mẹ cô ra đi mãi mãi. Trước khi chết thì bà ấy cố gắng nói với tôi hãy đưa cô đi thật xa Tam Anh hội. Nếu không có bà ấy thì cháu chắc chắn sẽ không được an toàn.

- Chú là người của Trường Lâm? – Nguyên lơ đễnh hỏi.
- Đúng vậy.
- Anh trai cháu có được bà nội quý không?
- Ngày trước thì không nhưng bây giờ thì nếu gọi là yêu quý thì không phải nhưng quý thì có. Cậu ấy giống bố nhiều hơn.
- Chắc cháu giống mẹ cháu lắm.
- Ừ. rất giống. Đặc biệt là dáng đi, đứng. Khuân mặt.
- Bà ghét cháu.
- Chú nói thật. Có lẽ chủ tịch rất ghét cháu. Đối với người khác thì bà ấy rất vui tính nhưng đối với cháu thì có gì đó lạnh lùng.
- Cháu cảm nhận được đó. Chủ tịch Quý chị Linh nhất. Vì sao vậy?
- Người mà chủ tịch chon cho ông Bình không thành nên ông Bách đã lấy người đó. Cô Linh là con của họ.
- Khi nãy chú nói mẹ cháu muốn cháu đi thật xa Tam Anh hội là sao ạ? – Nguyên đột ngột đổ chủ đề.
Giật mình trước sự nhanh nhạy của Nguyên nhưng nhanh chóng, chú trở lại bình thường.
- Đến bây giờ, khi cháu trở về rồi thì chú sẽ cho cháu biết một sự thật. – Nói đến đâu chú Chính hơi nheo mày lại có vẻ phân vân. – Một sự thật mà chỉ có mình chú biết mà thôi.
- Chỉ mình chú biết. – Nguyên quay sang, mắt mở to như chờ đợi những gì mà chú Chính sắp nói.
- Trước khi ra đi, mẹ cháu nói chú là người mà bà ấy tin tưởng nhất. Sau khi bà ấy đi rồi thì… – Chú nghẹn lời rồi lấy lại bình tĩnh, chú nói tiếp. – …tìm cách để cháu ra khỏi Vũ gia. Vì chỉ có như thế thì cháu mới có thể an toàn.
- An toàn? – Nguyên tròn xoe mắt, miệng há hốc đầy bất ngờ. – Chú đừng nói với cháu…
- Xin lỗi. Đúng vậy. – Chú Chính gật đầu xác nhận. Giọng trầm xuống, rất nhỏ như sợ người khác ngh mất – Tất cả chỉ có 5s để bà ấy nói. Và nhân lúc mọi người hỗn loạn, chú đã để cháu bên vệ đường, đằng sau bụi cỏ dại. Chú nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ bế cháu đi vào 20’ sau đó, khi mọi người còn đang bận bịu, quên mất sự có mặt của cháu.

- Tại sao chú lại làm như vậy. – Nguyên nói cũng thật nhỏ, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đến lạ thường.
- Vì sự an toàn của cháu và sự tin tưởng của mẹ cháu. – Chú đáp lại, mặt đỏ bừng. – Xin lỗi cháu rất nhiều.
- Nhưng cháu không hề gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
- 20 năm cháu xa nhà, và cả 8 năm khi cháu chưa được sinh ra, cậu Minh bị bắt cóc 7 lần. 7 không phải là con số nhỏ. Có sự bảo vệ nghiêm ngặt cảu bà chủ mà vẫn bị bắt cóc 7 lần.
- Nhưng cháu là con gái. Họ sẽ kkhông làm như vậy.
- Cô Linh. 5 lần. Cháu nghĩ sao. Trong nhà này, trừ cháu ra, 4 cô cậu chủ đều không ai có số lần dưới 5 cả. – Chú Chính lại thở dài. Đó là lý do vì sao mẹ cháu lại muốn cháu đi khỏi Vũ gia.
Một bóng người phía sau:
- Chú Chính. Mọi người tìm chú kìa.
- Nhân hả? -Chú Chính lên tiếng. – Được rồi. Chú ra ngay đây. Cô chủ, tôi vào trong một chút.
- Vâng. – Nguyên đáp lại. – Chú cứ đi đi. Cháu ở một mình được mà.
- Vâng.
Chú Chính đi rồi. Còn lại một mình Nguyên ngồi lại. Suy nghĩ về tất cả những gì cô mới biết. Và điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là cô lại không hề ngạc nhiên như bình thường.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động mạnh ở bên tay trái, chạy vội sang xem, thấy Linh trong bộ dạ tiệc rườm rà đang đánh nhau với khoảng hơn 20 người. Bình thường thì thế này không là gì. Nhưng trong cái bộ váy bó sát đó thì quả là khó khăn. Vội vàng xông vào. Hai người cùng đánh. Mất chừng hơn 10’, tất cả đều nằm la liệt dưới đất.
- Cảm ơn. – Linh quay sang nói nhỏ và nháy mắt với cô.
- Không có gì. Nếu không có chị thì em cũng không chống nổi đâu.
Hai cô gái cũng cười với nhau. Rồi, một bàn tay chụp lấy 2 người và một bóng đen bao trùm.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 10


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận