Hai người đối với việc sống cùng nhau như thế này cảm thấy thật mới mẻ.
Không có bất kì ai khác mà chỉ có đối phương, tuy chưa thành thân nhưng lại có một đêm tân hôn ấm áp ngọt ngào.
Sở Lam vốn không muốn điều khiển mã xa, bất quá càng không muốn để Tiểu Liễu ở ngoài phơi nắng, cuối cùng đành phải làm xa phu lần đầu tiên trong cuộc đời.
Có điều chưa đi được hai dặm, cái tên kiêm trọng trách xa phu kia đã dừng xe lại, ôm Tiểu Liễu ngồi trong mã xa ra, cùng nhau cưỡi “Vô Trần”.
Tiểu Liễu cũng không lên tiếng, rúc trong lồng ngực Sở Lam, ngoan ngoãn ngồi ở trên ngựa, kỳ thực y cũng không chịu nổi cảnh không nhìn thấy hắn a.
Hai người, ba ngựa, một mã xa, rời đi như thế.
Sở Lam một tay cầm dây cương, một tay ôm eo nhỏ của Tiểu Liễu.
Giữa tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, hai người cũng không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy được ở bên nhau như thế này thật phi thường hạnh phúc.
Không bao lâu sau đã tới trấn trên, Sở Lam quyết định trọ lại một khách điếm nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bất quá hắn đi khỏi nhà gấp gáp, ngay cả kiếm, ngựa cũng đều là mẫu thân đưa tới, trên người không đem theo chút ngân lượng nào, e rằng phải mang ngọc bội tùy thân đi đổi.
Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Liễu, hắn bất chợt lại muốn trêu đùa y một chút.
Vì vậy sau đó, hắn cố tình trưng ra một bộ mặt khó xử.
“Sở Liễu, trên người ta không mang tiền, sợ là khách điếm cũng không ngụ lại được.”
Tiểu Liễu nhìn hắn dáng vẻ bối rối, trong ngực một trận chua xót trào dâng, là tại mình làm hắn mỏi mệt, một đại thiếu gia như hắn đã bao giờ phải trải qua những ngày gian khổ thiếu thốn thế này đâu.
“Hay là ta đi múa kiếm mãi võ (làm xiếc) kiếm chút tiền trước vậy?”
Tiểu Liễu sắc mặt suy sụp, làm sao có thể để hắn làm cái loại chuyện như vậy.
Y mím môi, yên lặng móc từ trong ngực một cái bố bao nhỏ, đưa cho Sở Lam.
Sở Lam nhíu mi nhìn Tiểu Liễu, sau đó đem bố bao mở ra, bên trong chính là một xấp ngân phiếu vuông vức, xem kĩ thì có đến năm nghìn hai! Tiểu hài nhi không thể có nhiều tiền như thế? Chẳng lẽ là sư huynh cấp cho? Mà họ Tề kia dốc hết sức thì cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy a….Có khi nào là mẫu thân…
Tiểu Liễu cất tiếng nho nhỏ nói: “Là hôm qua lão phu nhân cho ta, ta vốn định không dùng…”
Sở Lam quái dị la lên: “Ta giá năm nghìn hai? Năm nghìn hai để mua lấy ngươi? Ân?” Sắc mặt lộ ra vẻ tính tính toán toán.
“Đều không phải, ta…ta không phải, nàng…ta…” Tiểu Liễu vốn ăn nói vụng về, nay quýnh lên cái gì cũng không nói được rõ ràng minh bạch.
Không ngờ Sở Lam trái lại còn nói: “May mà ngươi đã nhận a, nếu không có khi chúng ta sẽ phải ngủ ngoài trời ấy chứ.
Giờ ngươi là tài chủ của ta, ngươi phải đối với ta thật tốt vì chính ngươi đã hại ta trở nên nghèo rớt thế này!”
Tiểu Liễu gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm việc.” Nhất định sẽ không cho ngươi mãi võ trên đường.
Sở Lam vốn chỉ định đùa tiểu hài nhi một chút, nay lại thấy y nghiêm túc như vậy, trong lòng ấm áp nhưng không khỏi cảm thấy chua xót yêu thương.
Tiểu hài nhi muốn làm việc để nuôi hắn!
Hắn cũng không nói rõ rằng gia sản mình còn có mấy hiệu buôn của sư phụ, sư mẫu hắn để lại, thậm chí còn có nguyên một chuỗi cửa hiệu do chính mình quản lý ở bên ngoài, căn bản vì hắn rất muốn hưởng thụ cảm giác được tiểu hài nhi săn sóc.
“Ta rất khó nuôi.” hắn xấu xa nói.
Đúng nga, người nọ từ trước nay chưa từng sống trong cảnh khổ cực, Tiểu Liễu cố gắng suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Chúng ta trước tiên dùng phần ngân lượng này, nhưng phải tiết kiệm một chút, nhớ lưu lại ít tiền để trả tiền trọ khách điếm …”
Đến đây Sở Lam không kiềm chế được nữa, liền không để y nhiều lời thêm, kéo y thẳng vào khách điếm, chọn gian phòng hảo hạng nhất, sau đó phân phó tiểu nhị chiếu cố bầy ngựa bên ngoài.
Tiểu nhị dẫn bọn họ lên tầng trên, Tiểu Liễu bị Sở Lam gắt gao ôm trong lòng, hơn nữa dung mạo Sở Lam lại phi thường xuất chúng, đi đến đâu cũng khiến bao nhiêu con mắt nhìn ngó theo sau, bất quá lúc này hắn không hề quay đầu lại nhìn, chỉ ghé vào tai y nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải tiết kiệm chút thời gian a, chúng ta…”
***
Tiểu nhị sớm đã ly khai, Tiểu Liễu thầm thì gì đó nhưng liền bị Sở Lam mãnh liệt dùng miệng lấp đi, cả người cũng bị ép sát trên cánh cửa vừa mới đóng.
Sở Lam nhân tiện vừa hôn môi, tay cũng bắt đầu lần mò.
Hai người tựa sát vào nhau, Tiểu Liễu đương nhiên cảm giác được hạ thân hắn đã ngẩng đầu, mà hắn lại đang hôn y cuồng nhiệt, khiến y cũng có chút mong muốn.
Tại sao lại có thể như vậy a?
Tiểu Liễu hoảng sợ với ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Bất quá y cũng không kịp nghĩ ngợi nữa, tay vòng qua cổ Sở Lam, lặng lẽ đáp lại nụ hôn của hắn.
Cử chỉ này khiến cho Sở Lam cao hứng muốn chết.
Tiểu hài nhi vậy mà chủ động, so với việc gà trống hạ tể (gà trống đẻ con =))) còn kì lạ hơn.
Tuy chỉ là chủ động một chút, nhưng lần trước y mới chỉ khẽ hôn môi, lần này đã đáp lại bằng cả đầu lưỡi rồi!
Bất quá khi hai người hôn đến mức khẩu thuỷ (nước bọt) chảy ra, Sở Lam lại dừng lại, bế hông tiểu hài nhi lên, mở cửa gọi tiểu nhị tới.
“Mau đem nước nóng lên đây!” Hắn đã đi đường cả một đêm, tiểu hài nhi cũng đã rúc trong xe ngựa cả một ngày, trước tiên phải sấu tẩy một trận, “Còn có…”, hắn nhìn quanh căn phòng hảo hạng rồi phân phó: “Đem toàn bộ đệm chăn trên giường đi đổi lấy đồ gấm Tô Châu, tiền cứ tính vào sổ.”
Tiểu nhị vốn chỉ bưng nước nóng đến, nay nghe vậy càng gấp gáp đi chuẩn bị.
Tiểu Liễu lúc này không kịp tiếc tiền, mặt đã đỏ bừng bừng trốn ra sau lưng Sở Lam, Sở Lam lại mặc kệ, hết lần này tới lần khác đem y kéo ra bằng được, ghé vào tai y nói: “Ngày hôm nay chúng ta động phòng.” Mà đổi lấy đệm chăn tốt nhất cũng coi như là để tạ lỗi với tiểu hài nhi.
Tiểu Liễu vô cùng xấu hổ, thế nhưng tâm không khỏi có chút chờ mong.
Đợi đệm chăn thay xong, tiểu nhị bên ngoài gian đã chuẩn bị đại dục dũng, bên trong đổ đầy nước nóng.
Chuẩn bị xong xuôi, Sở Lam cũng không làm trò gì xấu, để cho tiểu hài nhi tẩy sạch thân thể trước rồi mới đến mình.
Nhưng khi Tiểu Liễu tắm rửa, hắn lại không chịu đi đâu hết, cứ đứng một bên nhìn không chớp mắt.
Tiểu Liễu dù tự nhủ trên người mình cái gì cũng đã sớm bị thấy hết, bất quá vẫn không không chịu nổi ánh mắt đang chăm chăm nhìn ngắm của người kia.
Cũng không biết hơi nước nóng bốc lên khiến cho da biến đỏ hay do y xấu hổ, toàn thân đỏ rực y hệt con tôm luộc.
Sở Lam thì mặt vô cùng nghiêm túc đứng bên nhắc nhở:
“Rửa sạch chút a.”
“Dùng ngón tay lộng cho sạch a.”
Tiểu Liễu lườm hắn, sau đó cả người ngụp luôn trong nước không chịu ngoi lên.
Sở Lam biết y bơi không giỏi, có chút lo lắng, cố tình bước mạnh vài bước ra hiệu mình đã rời đi.
Tiểu Liễu lúc này mới từ trong nước lộ đầu ra, tiếp tục tắm rửa.
Y cũng muốn tẩy cho thật sạch sẽ ni.
Đổi lượt nước mới, Sở Lam cuối cùng cũng cởi bỏ hỉ phục đỏ thẫm trên người.
Tiểu Liễu xấu hổ không dám nhìn chằm chằm, nhưng cũng len lén đưa mắt liếc vài cái.
Đẹp quá a.
Vai rộng, lưng dài, mỗi tấc da thịt tựa như lóe sáng, tỏa ra từ thắt lưng rồi lan ra toàn bộ cơ thể xinh đẹp.
Phi thường đẹp, nhưng lại không mang chút cảm giác nữ tử nào.
Sở Lam nhẹ bước vào dục dũng, tuy hắn cao lớn như vậy nhưng đến một ít bọt nước cũng không hề tràn ra.
Đôi mắt tà ý nhìn tiểu hài nhi: “Thế nào, làm vợ của ta quả không đáng tiếc a.”
Tiểu Liễu nhấp môi, thành thực gật đầu.
Thành thật như thế, ngoài dự đoán của Sở Lam, hắn mừng rỡ cười mãi không thôi, vẫy tay gọi: “Còn không mau qua đây giúp tướng công tắm rửa.”
Tiểu hài nhi ngoan ngoãn đi tới cầm bố khăn sát (chà,cọ) người cho hắn, không bỏ sót chỗ nào, cẩn thận từng chút từng chút một.
Sở Lam thích nhất dáng vẻ nhu thuận nghiêm túc của y, được y hầu hạ, một cảm giác an bình không nói nên lời lan tràn trong lồng ngực.
Bất quá phía trên an bình nhưng phía dưới lại không nghe lời, bắt đầu rục rịch đòi khởi binh.
Mà bên này, Tiểu Liễu cũng không khá hơn, khuôn mặt vừa mới ửng đỏ nay lại chậm rãi bắt đầu hồng lên, chỗ đũng tiểu tiết khố cũng dần dần căng lên như tiểu trướng bồng (lều vải).
Sở Lam không thốt ra tiếng giễu cợt nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Sở Liễu, hôm nay động phòng, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời a.” Thanh âm mơ hồ không hề có hảo ý.
***
Tắm rửa xong, hai người toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Cởi tiểu tiết khố, Sở Lam nhìn tiểu hài nhi.
Tuy rằng vóc dáng y nhỏ bé, thế nhưng đường thắt lưng vô cùng tinh tế, hai điểm nhỏ hồng hồng ngọt ngào như thể chờ người ta tới hái, làn da non mịn, đỗ tề tròn tròn hiện ra thập phần khả ái đáng yêu.
Cằm nhỏ, môi khẽ cong lên, trong ánh mắt chứa đầy hình bóng hắn.
Nếu nhìn từ phía sau sẽ thấy hai chân mềm mại, thịt trên lưng không nhiều, gầy nhỏ, nhưng cái mông lại cong cong, mềm mềm phi thường căng nẩy, chỗ tế phùng kia còn mơ hồ lộ ra, mà chỉ hắn mới biết nơi ấy hảo như thế nào.
Nhìn thế nào cũng không đủ thoả mãn.
Thế nhưng, Tiểu Liễu bị hắn nhìn trước nhìn sau như vậy, lúc sau đã không kiềm chế được chính mình, tiểu căn cao cao bắt đầu ngẩng dậy.
Sở Lam quay mặt đi, cúi đầu cố nín cười…
“Chúng ta lên trên giường a…” Tiểu Liễu khẽ cọ vào làn tóc đen của Sở Lam, nhẹ nhàng nói, thanh âm và thân thể cùng run rẩy.
“Là ngươi nói nga.” Sở Lam đem y đặt lên trên giường, hạ liêm trướng xuống, sau đó ngậm trong miệng khí quan nho nhỏ, mút lộng cho đến khi nuốt hết dịch trắng tiết ra mới thôi…
Tiểu Liễu đôi mắt mê muội vương nước, thở dồn dập, có chút chờ mong nhìn Sở Lam.
“Sở Liễu nghe lời ta nga.” Sở Lam ngồi xổm trên giường, chỗ nọ đã sẵn sàng, dù rất muốn nhưng vẫn ung dung nói: “Đem chân nhấc lên.”
Tiểu Liễu chớp chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn mà nâng chân lên.
“Dùng tay ôm lấy.”
Y vẫn nghe lời dùng hai tay ôm chân nhưng mặt bắt đầu ửng đỏ.
“Đem chân mở ra hai bên.”
Lúc này, Tiểu Liễu hơi lưỡng lự.
Tuy khi hoan hảo, Sở Lam cũng đem y mở ra như thế, nhưng so với tự làm hoàn toàn khác biệt a!
“Không phải đã nói đêm động phòng toàn bộ sẽ đều nghe theo ta sao!”
“Nhưng…còn chưa tới ban đêm mà.” Tiểu Liễu nho nhỏ phản đối, lập tức đem chân khép lại hạ xuống giường.
“Ngươi quản a.
Ta nói động phòng là động phòng, ngươi mau tách chân ra, người khác động phòng đều là làm như vậy hết.” Mấy từ cuối, thanh âm Sở Lam còn dẫn theo vài phần ủy khuất.
A, người ta động phòng đều như thế này sao? Thật xấu hổ muốn chết.
Tiểu Liễu tuy từng trải nhiều nhưng với chuyện động phòng quan trọng lại không hiểu rõ ràng lắm.
“Nhưng…ngươi làm sao biết được người khác động phòng…cũng đều như vậy a…”thanh âm nho nhỏ như muỗi kêu.
“Ta sao lại không biết.
Hôm qua thành thân, bà mối đã nói cho ta, đối với tân nương động phòng đều là như vậy.”
Tiểu Liễu trong bụng bán tín bán nghi, nhưng lại thấy Sở Lam biểu tình vẫn như cũ, y đành nhắm mắt, theo lời hắn bày ra cái tư thế nọ.
Tách hai chân ra xong, y liền cảm thấy cái gì đó ẩm ướt trơn nhẵn dò xét tiến vào phía sau.
Y vươn tay ra ngăn cản, nhưng bất chợt lại nghe thấy một giọng nói: “Ai cho ngươi động.”
Trải qua thời gian dài, chỗ nọ của Tiểu Liễu đã trở nên vô cùng mẫn cảm, không chống lại được sự liếm lộng, vừa mới tiết ra một hồi nay không ngờ lại ứa ra một lần nữa…
“Xoay người lại đi.”
Tiểu Liễu trờ mình, khẽ thở dốc, hai chân hưng phấn mà run rẩy, cuối cùng cũng đến lúc rồi…
“Nâng mông mình lên.”
Tiểu Liễu nhìn về phía Sở Lam.
“Nghe lời a.”
Tiểu Liễu đem đầu chôn vùi trong chăn, theo lời Sở Lam khẽ nâng người lên một chút.
“Mở rộng chân ra.” Sở Lam kề sát tai y nói nhỏ.
Sao lại có kẻ tồi tệ như vậy chứ.
Lẽ nào động phòng thực sự phải làm như vậy sao? Cô nương nhà khác cũng phải…
“Uy, Sở Liễu, mấy việc nhỏ này mà ngươi đã không làm được, sau này còn muốn nuôi ta ư?” Sở Lam một bên vừa xấu xa cười, một bên lại dùng ngữ khí ủy khuất, nhưng cũng là đang khắc chế khố hạ hùng khởi của mình.
Tiểu Liễu thẹn thùng xấu hổ, nghe xong lời này rốt cuộc cũng làm theo, khi làm xong thì đến cả cổ cũng đỏ bừng bừng.
“Tiếp theo dùng tay bài khai mông mình.”
Cái gì!
Nghe vậy, mông Tiểu Liễu bắt đầu run run, lúc này y ít nhiều đã minh bạch việc động phòng phải làm như thế là do đồ Sở Lam xấu xa bày trò nghĩ ra hết, y cũng không muốn chống đối lại ý tứ của hắn, nhưng mà…nhưng mà…
Sở Lam đem ngón tay dò xét huyệt khẩu mà tựa như không có ý tiến thêm bước nữa, Tiểu Liễu phía trước đã tí tách nhỏ giọt.
“Nhanh a!”
Tiểu Liễu rốt cuộc cũng bất chấp, tay lần ra phía sau tách hai biện mông ra, chỉ nghe được Sở Lam hít sâu một hơi, nhưng lại vẫn là chưa động tĩnh.
Y quay đầu nhìn hắn, vừa thẹn lại vừa có chút đợi chờ.
Sở Lam giọng khàn khàn lên tiếng: “Nói…’tướng công, ta muốn.’ đi”
…
Mãi một hồi lâu, thanh âm nho nhỏ lúng túng từ trong chăn của Tiểu Liễu mới khẽ thốt ra: “Tướng…công…ta…muốn…” Sau khi nói xong, y cảm thấy như không còn mặt mũi nào để gặp mặt người khác nữa, trên người đã thấm một tầng mồ hôi, ngay cả tế phùng cũng co rút liên tục không ngừng.
Không ngờ Sở Lam lại nói: “Ta không có nghe rõ, nói to lên một chút a.”
Chỉ nghe thấy một tiếng vừa tức tưởi vừa ủy khuất của Tiểu Liễu: “Ngươi!” rồi cả người trở mình ngồi dậy, cầm chăn mền quấn bọc lấy người, dẫn theo thanh âm nức nở nói: “Ngươi khi dễ người!”
Sở Lam biết mình làm có phần hơi quá đáng (lại chả -.-), nhưng trên miệng vẫn là không có mềm mỏng đi chút nào: “Không nghe lời như vậy thì không động phòng nữa.” rồi làm như thể sẽ xuống giường.
Tiểu Liễu mím môi, trong ngực lại cấp bách, cũng chưa kịp phát hiện ra khố hạ Sở Lam đã hùng khởi, chỉ thầm nghĩ rằng, nghe theo hắn một hồi sao lại thành ra như thế này cơ chứ, tại sao mỗi lần trên giường hắn lại y như một tên vô lại ni …Dù sao, hai canh giờ trước còn tưởng rằng suốt đời sẽ không còn được gặp lại hắn, vả lại giữa hai người dù thế nào thì cũng phải có một người biết nhường nhịn hơn…
Vì vậy, Tiểu Liễu mới ấp úng nói: “Ngươi…Ta muốn…”
Sở Lam trong lòng đắc ý, trên mặt lập tức thay đổi biểu tình: “Ngươi đã cầu ta, vậy để ta giúp ngươi.” Mặt tỏ vẻ miễn cưỡng quay lại ôm tiểu hài nhi:”Là ngươi muốn a!” Nói xong, hắn xốc mạnh chăn lên, nâng hai chân thon nhỏ của Tiểu Liễu rồi đi vào trong, chờ thêm chút nữa chắc hắn chịu không nổi.
“A…” Tiểu Liễu chịu không nổi loại kích thích này, hưng phấn kêu to lên, hai đùi vô thức vòng qua phía sau Sở Lam, chỗ nọ càng thêm nghênh hướng về phía hắn, eo nhỏ mềm mại linh hoạt chuyển động theo na căn xâm nhập.
Sở Lam bị sự thoáng chủ động này của Tiểu Liễu làm cho mê muội choáng váng, ra sức mà trừu sáp không ngừng.
Cũng không biết trải qua bao lâu hai người mới dừng lại, bầu trời tối đen nay đã bắt đầu hửng sáng..