Sở Sở Ở Thanh Triều

Thôi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, đây là vấn đề lịch sử mình cũng
không cải biến được, chỉ cần ngạch nương a mã sống thoải mái, mình cũng
coi như hiếu đạo rồi. Ăn cơm xong Sở Sở đi hậu viện muốn nói chuyện với a mã ngạch nương, nhưng đúng như Tô ma ma nói, a mã ngạch nương gò bó
cung kính vô cùng, làm Sở sở rất là chán nản. Nguyên lai đây chính là bi ai của quy củ hoàng gia, mình còn phải mau tìm cách sớm có an bài khác
cho a mã ngạch nương, chứ như vậy đừng nói cha mẹ mình, chính mình cũng
chịu không được.

Bị Tô ma ma thúc giục Sở Sở âm thầm quyết định chủ ý, Tô ma ma tỉ mỉ chu đáo nhìn chằm chằm nàng tắm rửa, liền hầu hạ
nàng vào phòng nghỉ qua buổi chiều. Trong phòng Sở Sở ngồi giờ đã rực rỡ hẳn lên, cảm thán hiệu suất của cổ nhân, lúc này mới một ngày ngắn
ngủi, gian phòng ngủ này nghiễm nhiên đã thay đổi hình dạng, thêm một
cái gương to bày ở nơi góc cửa, mặt bên là một bàn trang điểm rất lớnmới đưa tới, hộp nữ trang liền đặt ở phía trên, bên cạnh là hai tủ treo
quần áo khắc hoa rất lớn, chớ nói chi là chăn màn cũng bị đổi thành loại tinh xảo hơn nhiều. Đại Nữu bị Tô ma ma lưu lại, Nhị Nữu đuổi đi phục
vụ phu thê Đông lão hán rồi, Sở Sở cũng rất là mệt mỏi liền cởi áo
khoác nằm ở trên giường, nệm tản ra mùi hương nhàn nhạt lập tức chìm vào mộng đẹp.

Tô ma ma để màn xuống, rón rén đi ra phân phó Đại
Nữu trực đêm bên ngoài cảnh tỉnh chút, mới trở về phòng mình nghỉ. Mấy
ngày sau cho đến 28 Tết, Sở Sở cũng đàng hoàng đợi tại trong trang viết
chữ vẽ tranh, 27 Điền Văn Viễn tìm tới chủ bộ công bộ họa đồ (chắc là
kiến trúc sư như mình bi giờ), là một lão đầu râu bạc họ Lưu, Sở Sở kêu
ông ấy là Lưu đại gia. Đem bản thiết kế đơn giản của mình, thực tế chính là lấy ra sơ đồ trang, đem các nơi mình muốn xây dựng chỉ ra, vị Lưu
đại gia này không có nói gì chỉ là nhìn Sở Sở, khiến Sở Sở sởn cả gai
ốc.

Bất kể như thế nào vị Lưu đại gia này ngược lại
trên đại khái hiểu ý tưởng của Sở Sở, cầm bản thiết kế của Sở Sở trở về
vẽ bản vẽ chi tiết, trước khi ra cửa vị Lưu đại gia này còn hỏi kỹ Điền
Văn Viễn, nói:

“Bản thiết kế địa đồ của vị cách cách trẻ tuổi
này rất rõ ràng đơn giản vừa xem hiểu ngay, rất là thuyết phục, không
biết là nơi nào học được?”

Điền Văn Viễn vỗ vỗ đầu bả vai Lưu lão cười nói:

“Ông già này từ trước đến giờ đều là cô độc ngạo mạn không thương hỏi
thăm chuyện người ta, hôm nay sao khác thường?! Nói thiệt cho ông biết,
vị bên trong kia, phải nói thật là càng suy nghĩ càng không ra, dù sao
trong đầu đầy ý tưởng ly kỳ cổ quái. Tứ gia cũng tùy tính tình của nàng, mặc cho cưng chiều, chúng ta làm nô tài chỉ trông nom làm xong chuyện
được phân phó thôi!”

Lưu đại gia gật đầu một cái thầm nghĩ:
“Sang năm Vạn Tuế Gia muốn ở Thừa Đức xây dựng li cung nghỉ hè, mình vừa đúng theo như bản thiết kế này cẩn thận ghi chú các nơi nữa chẳng phải
tỉnh lược rất nhiều sao. Nhìn kỹ bản thiết kế của tiểu nha đầu này mặc
dù viết ngoáy nhưng cấu tứ lại kỳ diệu, một nha đầu mười sáu mười bảy
nghĩ như thế nào ra nhỉ, giống như là tận mắt thấy qua, huống chi nhìn

kỹ một chút, nếu như mình không nhìn lầm là phong cách vương quốc Lưu
Cầu* bên kia. Chẳng lẽ vị cách cách này đã từng đi qua đó, mình vạn vạn
không tin, huống chi những thứ này nhìn qua nếu so với những mô hình kia mà sứ giả Lưu Cầu mang tới đơn giản lưu loát hơn. Đợi mình trở về thử
xem hiệu quả bản thiết kế này đã, nói không chừng đối với mình sau này
có dẫn dắt chỉ điểm rất lớn” nghĩ đến chỗ này ông mỉm cười hưng trí về
nhà nghiên cứu.

*Vương quốc Lưu Cầu: là một vương quốc thống
trị phần lớn quần đảo Ryukyu từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 19. Các vua Lưu Cầu đã thống nhất đảo Okinawa và mở rộng lãnh địa vương quốc đến quần đảo
Amami là một phần của tỉnh Kagoshima ngày nay, và quần đảo Yaeyama gần
Đài Loan.

Điền Văn Viễn mới đầu còn cảm thấy Đông cách cách mò
mẫm giày vò, nghe Lưu lão đầu bị thuyết phục như vậy cũng vui vẻ phục
tùng, ‘xem ra là người có bản lãnh thật sự. Năm sau đệ đệ ruột của mình
cũng đến kinh thành lâp nghiệp, mình không bằng trước tiên ở trước mặt
Đông cách cách kiếm lời mà nói, chờ đệ đệ mình tới cũng có một chỗ tốt
rơi vào.’ Nghĩ thông suốt liền bắt tay đi làm chuyện Sở Sở giao phó càng nghiêm túc thêm gấp mấy lần.

Đến 28 Khang Hi gia che bút, Tứ gia mới rảnh rỗi ở trước thời gian cơm tối chạy tới, vào thôn
trang không để ý tới gì khác, chạy thẳng tới trung viện. Sở Sở đang ở
trên bàn kháng đông ốc, viết kế hoạch làng du lịch của mình, âm thanh
thỉnh an phía ngoài không có chút nào quấy rầy đến Sở Sở, vẫn còn đang
vừa suy nghĩ vừa viết. Tứ a ca đi tới trước mặt Sở Sở phất tay cho lui
người theo hầu, chậm rãi ngồi ở đối diện nhìn nàng, tỉ mỉ quan sát nha
đầu trước mắt mặc dù mới ba ngày không gặp lại như giống ba năm.

Ánh mắt nhớ mong thiết tha xẹt qua đỉnh đầu cúi thấp của nàng, một mái
tóc đen búi lại đơn giản lộ ra cổ trắng nõn thon dài, chỉ mặc tiểu y
vàng nhạt sắc, tay áo nhỏ, trong tay cầm một bút lông Hồ Châu* đang
nghiêm túc viết cái gì. Nàng viết rất chậm, nhìn ra được giống như không biết dùng bút, tư thế rất quái dị thân thể ngồi rất thẳng, càng lộ dáng vẻ lưng ong ngực cao, vóc người uyển chuyển. Trong mắt Tứ a ca lướt qua một tia lửa, cảm giác mình rục rịch chộn rộn. Sở Sở dĩ nhiên không biết con sói xám đã thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm nàng, vẫn còn đang hết sức
chăm chú, vô cùng nhập thần tiếp tục viết chữ, trong lòng vẫn còn đang
âm thầm nguyền rủa người phát minh bút lông, cái này căn bản là muốn làm khó người sao, mình viết so với chuyện đi hai ngàn năm trăm dặm trường
chinh còn gian khổ gấp trăm lần, rốt cuộc tốn tròn một ngày mới viết
xong. Nhìn coi thành quả lao động của mình vô cùng tự hào, hiện tại chỉ
chờ bản vẽ của Lưu sư phụ, đại sự nghiệp của mình ở Thanh triều có thể
thuận lợi bắt đầu.

*Hồ bút 湖笔:

Nhân đầu tiên được sản
xuất tại trấn Thiện Liễn 善琏 Hồ Châu 湖州 nên có tên như thế. Bút có lịch
sử lâu đời, từ đời Nguyên, sau khi Tuyên bút suy thoái, Hồ bút đã thay
thế vị trí, thịnh hành vào 3 đời Nguyên, Minh, Thanh, là cống phẩm triều đình. Nguyên liệu chủ yếu có lông dê, lông sói, lông thỏ, đặc biệt nổi
tiếng nhất là dùng lông dê. Sắc trắng lông nhỏ, đầu bút mềm. Hồ bút
tuyển chọn nguyên liệu nghiêm ngặt, chế tác tinh xảo. Căn cứ vào độ

thuần tịnh mà bút lông dê chia làm 3 loại: tịnh 净, thuần 纯, túc 宿, đồng
thời trên cán bút có khắc tự dạng “tịnh”, “thuần”, “túc” để người dùng
tuỳ ý lựa chọn. Tịnh 净 và thuần 纯 chỉ loại thuần chính không pha tạp,
không có loại lông nào khác xen vào trong đó; túc 宿 chỉ loại bút dùng
lông dê trải qua đêm rụng tự nhiên để chế thành, dễ ăn mực. Việc lựa
dùng nguyên liệu làm cán bút của loại Hồ bút cũng tương đối công phu,
chủ yếu là loại Kê mao trúc 鸡毛竹 dưới chân núi Lộc Linh Phong 麓灵峰 ở phía
bắc Thiên Mục sơn 天目山 tại phía tây Triết Giang 浙江. Đây cũng là loại trân phẩm trong số các loại bút.

Nghĩ đến chỗ này, thở ra một hơi
thật to, cười hắc hắc hai tiếng, vươn vươn eo giật giật cổ mỏi nhừ đau
đớn, vừa nhấc mắt nhìn đã thấy Tứ a ca ở đối diện, chưa kịp kinh ngạc đã bị ánh mắt của hắn hù. Cái ánh mắt kia đại biểu ý gì mình đã từng “kiểm nghiệm” qua, hơn nữa quá trình thảm thiết đó hiện tại nhớ tới cũng có
chút sợ hết hồn hết vía, huống chi vị này mới vừa được “ăn sơ” rồi rời
đi, tích lũy mấy ngày hỏa khí này cũng là “xả” hết lên người mình, đủ
mình nằm lê lết, mặc dù biết trốn tránh không phải kế hoạch lâu dài
nhưng kéo dài một chút cũng được, vội vàng nịnh hót mà cười nói:

“Gia sao 28 Tết còn chạy đến đây, chuyện trong phủ đều làm xong rồi?”

Tứ a ca thấy bộ dạng nàng có chút nơm nớp lo sợ sợ mình nhào qua, nhất
thời có chút dở khóc dở cười. Đại khái là mình lần đầu tiên “yêu” nàng
quá phóng túng lưu lại hậu di chứng, nhưng trước kia chưa làm qua còn
thôi, giờ đã nếm được vị rồi nếu để cho hắn “ăn chay” tiếp thì thật khó
khăn, chỉ là mình vẫn phải hòa hoãn một chút tránh cho nha đầu này quá
sợ hãi, sau này mình sẽ không ổn.

Suy nghĩ xong mỉm cười áp chế ý niệm lập tức liền đem nha đầu này đặt phía dưới, khẽ mỉm cười nói:

“Tới đây để gia ôm một cái.”

Sở Sở thấy trong mắt hắn khôi phục tỉnh táo thâm thúy trước sau như
một, mới âm thầm nhẹ thở ra một hơi, mất nửa ngày mới chuyển đến bên
cạnh Tứ a ca. Tứ a ca đưa tay túm nàng ôm vào trong ngực, ngay sau đó
liền tìm được cánh môi đầy đặn của Sở Sở, há mồm ngậm, đầu lưỡi đẩy ra
hàm răng khép chặt của Sở Sở, xông đi vào, bắt được cái lưỡi có chút bối rối bên trong, dây dưa thật chặt, tuần tra chung quanh giống như một
quốc vương dò xét lãnh địa của mình, tỉ mỉ kín đáo, mỗi góc đều không bỏ qua.

Một đôi bàn tay duỗi đi vào vạt áo Sở Sở, cảm xúc dịu
dàng nhẵn mềm, tìm được nơi cao thẳng lục lọi giày xéo, có chút gấp gấp, có chút thô lỗ. Sở Sở cơ hồ sắp bị vị đại gia này hôn ngất, mỗi lần đều hôn sâu như vậy, mình cảm thấy không còn là loại nụ hôn thuần khiết
tương đối thoải mái, bị vây ở trong ngực Tứ a ca Sở Sở không có chút nào hơi sức đi giãy dụa phản kháng.

Tư vị quá tốt làm Tứ a ca suýt nữa cầm giữ không được, ngoài phòng truyền đến một tiếng ho nhẹ, Tứ a
ca mới từ từ buông Sở Sở - đã hóa thành xuân thủy- ở trong ngực ra, tỉ

mỉ sửa sang lại váy áo có chút tán loạn của hai người, ôm hông của Sở Sở xong, mới phân phó người bên ngoài đi vào. Chỉ chốc lát sau, Tô ma ma
và Cao Vô Dung đi vào xin thiện, Tô ma ma lặng lẽ dùng đuôi mắt quét qua hai người trên giường mấy lần, cười thầm, thầm nghĩ: ‘vị gia này nhà
mình xem như thông suốt, thế nhưng xem ra lại hơi quá vội vàng, nha đầu
Sở Sở này còn thanh non vô cùng, chỉ sợ là phải bị chút tội.’

Sở Sở đã sớm đói bụng, nghe tới ăn cơm, lập tức có tinh thần, vội hỏi ăn cái gì, Tứ a ca sờ sờ cái trán của nàng cưng chiều mà nói:

“Đông cách cách của chúng ta muốn ăn cái gì

“Không bằng ăn lẩu đi, mùa đông ăn cái này tốt nhất!”

Tứ a ca gật đầu một cái phân phó, chỉ chốc lát sau một nồi lẩu bằng
đồng liền được mang lên. Cao Vô Dung chỉ huy đem bàn bát tiên dựa vào
tường, chuyển hết đồ ăn lên kháng sập, tất cả rau xanh các loại thịt bày ở phía trên rất là phong phú, nhìn không ra là loại thịt gì rất tươi
mới mỏng manh, mặc dù rau dưa ít, nhưng có vài loại nấm, hoa quả khô là
đặc sản miền núi đều rất trân quý hiếm có, giống như nấm đầu khỉ* cũng
la liệt tràn đầy một bàn.

*Nấm hầu thủ hay Nấm đầu khỉ (danh
pháp hai phần: Hericium erinaceus là một loài nấm ăn được và được sử
dụng làm dược liệu thuộc họ Hericiaceae.

Quả thể hầu thủ thường hình cầu hoặc hình ellip, mọc riêng rẽ hoặc thành chùm, có tua nấm dày
đặc, rũ xuống như đầu khỉ, lúc già tua dài và chuyển sang màu vàng trông như bờm sư tử.

Quả thể khi non có màu trắng đến trắng ngà,
thịt màu trắng, khi già nấm ngả sang màu vàng đến vàng sậm, các tua nấm
chính là lớp bào tầng, dài từ 0,5–3 cm, trên bề mặt tua có các đảm màu
trắng mang bào tử đảm hình cầu, giữa bào tử có một giọt nội chất tròn.
Nấm hầu thủ là loại nấm ôn đới, chỉ trồng được những vùng khí hậu mát
mẻ, nhiệt độ thích hợp cho nấm sinh trưởng là 16-20 độ C, nhiệt độ cao
nhất có thể trồng là 19-22 độ C. Hiện nay, loại nấm này được trồng nhiều ở Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc.

Sở Sở chết sống kéo Tô ma ma cùng nhau ăn. Mấy ngày nay Tứ a ca không có ở đây, Sở Sở sớm đã thành
thói quen có Tô ma ma, cơ hồ tất cả thời gian đều cùng bà ở chung một
chỗ, dần dần cũng thích ma ma này, trừ chuyện ăn uống ăn mặc ra, chuyện
khác cũng không quản được Sở Sở. Thường ngày Sở Sở cùng nam nhân khác
bàn việc Tô ma ma cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng ở bên, ăn cơm đều
là cùng ăn chung với Sở Sở, cho nên giống như mẹ con.

Bởi vậy
lúc này Sở Sở lôi kéo Tô ma ma ngồi ở bên cạnh mình, Tô ma ma thật cũng
không từ chối, chỉ ngồi dưới sập, đuổi lui tứ thiện nha đầu cùng Đại Nữu muốn tiến lên phục vụ. Sở Sở tự mình động thủ, thỉnh thoảng gắp chút
thịt đã chín cho Tứ a ca và Tô ma ma. Một bữa cơm ăn khí thế ngất trời,
hoà thuận vui vẻ. Ăn cơm xong, Tứ a ca khuyên Tô ma ma trở về phòng nghỉ ngơi đi, khiến bọn hạ nhân cũng đi ra ngoài chờ, mình và Sở Sở cùng
uống chung trà nói chuyện phiếm, thuận tay cầm lên kế hoạch Sở Sở viết ở bên cạnh ngó kỹ, thấy chữ cũng không tệ lắm, là thể chữ Nhan tròn
nhuận, nhìn ra được dùng mấy phần công phu. Chính là vết mực chợt sâu
chợt cạn, chữ lúc lớn lúc nhỏ có vẻ lộn xộn, có chữ còn thiếu vài nét
bút, mỉm cười lắc đầu nhìn Sở Sở nói:

“Ta thấy tư thế nàng mới vừa cầm bút sai rồi, tới đây gia tự mình dạy nàng.”

Sở Sở le lưỡi làm mặt quỷ nói:


“Mặc dù so sánh không bằng chữ của ngài, nhưng nếu có bút cứng rắn hơn, ta cũng không quá kém vậy.”

“Nào có bút đầu cứng như nàng nói, Đại Thanh chúng ta từ hoàng a mã đến dân chúng phàm là viết chữ đều dùng bút lông, chỉ có những người Bạch
Tấn (giáo sĩ JoachimBouvet)nước ngoài kia mới dùng lông vũ dở dở ương
ương để viết chữ.”

‘Đúng vậy, thế nào quên lúc này có người
nước ngoài đến rồi nhỉ, nếu là quan hệ tốt cùng người nước ngoài, rất
nhiều thứ mình cần không phải kiếm được rồi à.’

Nghĩ đến chỗ này, Sở Sở vội lôi kéo tay Tứ a ca hỏi:

“Ngài nói Bạch Tấn có phải là thầy tu ngoại quốc hay không?”

“Đúng vậy a, thế nào, xem ra nàng biết những thứ này?”

“Vậy ngài khẳng định biết hắn rồi.”

“Ừ, hắn thường xuyên vào cung nói chút chuyện ở Tây Dương cho hoàng a
mã, rất được hoàng a mã yêu thích, gia cùng hắn đương nhiên liền quen
biết chút.”

“Vậy ngày mai ngài mang theo ta đi giáo đường nhìn hắn một chút được không?”

Tứ a ca trợn mắt nhìn nàng hồi lâu nói:

“Dù sao cũng tóc vàng mắt xanh có cái gì để xem!”

“Ta không phải là vì bề ngoài của hắn mà gặp hắn, nhớ hắn ở chỗ này
sinh sống không lâu, nhất định là có đường lấy đồ chơi ly kỳ mới mẻ, thí dụ như bút lông vũ..., ta tìm hắn mua chút thứ mình cần chẳng phải dễ
dàng rất nhiều sao?”

Tứ a ca trầm ngâm hồi lâu, cầm lên xấp giấy bản kế hoạch thật dày của Sở Sở, gõ gõ ót Sở Sở cười nói:

“Quỷ nha đầu linh tinh này nhất định là thích cái gì hiếm có của người
nước ngoài, mới cọ xát lấy gia để dẫn nàng đi tìm Bạch Tấn kia có phải
hay không? Muốn gia giúp nàng, nhưng là có điều kiện.”

Vừa nói vừa nhốt chặt hông của Sở Sở, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói:

“Một lát nàng phục vụ gia cao hứng, sáng mai gia liền dẫn nàng đi.” Vừa nói vừa lè lưỡi liếm viền tai Sở Sở một cái.

Sở Sở nhất thời mặt đỏ tới mang tai, thầm nghĩ: “Tên sắc lang này quả
thật liền t*ng trùng lên óc, thấy nàng sẽ không có chuyện gì khác sao?”

Tứ a ca thấy da thịt bên gáy nàng đều ửng màu hồng, vui vẻ nở nụ cười,
phân phó Cao Vô Dung, dùng áo choàng của mình đem Sở Sở ôm ở trong ngực
đi tắm rửa. Đến phòng ôn tuyền bên cạnh Tứ a ca cho lui hạ nhân, lặng lẽ cởi y phục của mình và Sở Sở, Sở Sở mới hiểu được vị gia này là muốn
cùng nàng tắm uyên ương, Sở Sở thầm nói:

“Ai nói cổ nhân bảo thủ chứ hả, kéo tất cả ra ngoài đánh chết, vị gia này quả thật cởi mở hơn hiện đại sau này rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận