Sở Sở Ở Thanh Triều

Ở cảng khẩu Hồ Châu các quan huyện cùng thương nhân có danh vọng, thân hào nông thôn đang đứng nghênh đón phủ đài đại nhân mới nhậm chức, cũng cung kính đứng ở hai bên chờ. Đứng phía trước lĐài Cao Minh sắp từ nhậm tri phủ Hồ Châu thuộc Bát gia đảng, người này láu cá, mưu mẹo, càng già càng lão luyện trong quan trường, đối với việc điều nhiệm lần này rất bất mãn. Lần này hắn trực tiếp được điều nhiệm làm tổng đốc hà đạo Tứ Xuyên, nói thật dễ nghe, nhưng thật ra là minh thăng ám giáng (ngoài mặt thì thăng chức, thực tế là giáng chức), nghĩ mình cũng coi là nhân vật quan trọng trong Bát gia đảng rồi, xuất thân tiến sĩ, mò mẫm lăn lộn mấy thập niên trong quan trường, cho tới bây giờ vẫn còn không thể diện bằng một khất cái tới xin cơm.

Ở Hồ Châu này có nguồn thu rất béo bở, từ Vạn Tuế Gia đến thất phẩm tri huyện nhỏ nhoi lên không được mặt bàn, người nào không biết, nói thật so với phong cương đại lại(quan lớn ở biên cương) cũng không kém bao nhiêu. Mới ngồi vào cái ghế quan chưa được hai năm ở đây, còn chưa tới thời điểm mãn chức liền bị điều đi. Có thể lần này ở trong kinh thành có biến động, Tứ gia đảng và Bát gia đảng đang đấu đá lẫn nhau, nhìn là biết Tứ gia thắng ván này - phái Lý Vệ - người mà khắp cả Đại Thanh người nào không biết - đến thay. Xuất thân ăn mày xin cơm, giả mạo khâm sai ở Duyện Châu Phủ, không phải do ban đầu tốt số gặp được cách cách thần tiên sao, được Vạn Tuế Gia bổ nhiệm, mới có cảnh tượng hôm nay.

Nhưng chính mình cao hai cấp quan so với hắn, còn phải tự thân nghênh đón người ta, ai bảo người ta biết ôm bắp đùi, Tứ gia coi như bỏ qua. Ban đầu ôm trúng chính là cách cách kia, người nào không biết đó là người mà Vạn Tuế Gia còn cưng chiều hơn so với cách cách trong cung. Đối với Lý Vệ này đương nhiên có thể ân ngộ rất nhiều. Nghĩ xong Đài Cao Minh không khỏi âm thầm than thở.

Xa xa trên mặt sông có một chiếc thuyền quan thuận gió sóng lớn mà đến. Đài Cao Minh vội vàng sửa sang lại quan phục, chỉ trong chốc lát, thuyền quan đã đến phụ cận, mọi người không khỏi sững sờ. Trong đám người, Hồ Điềm Chương không khỏi cười thầm, sớm nghe nói qua Lý Vệ này là một người không dễ bị người khác mua chuộc, dầu muối không vào, cứng mềm không ăn, phong cách rất giống Ung Thân Vương - chủ tử của hắn, vốn không tin lắm, quả nhiên là người hiếm thấy.

Người ta làm quan đi nhậm chức giống như chuyển nhà, hòm xiểng khắp nơi, nha đầu bà tử một đống lớn, vị Lý đại nhân này rất đơn giản, cái gì cũng đều không có. Theo hắn đi lên chỉ có một gã sai vặt đang đỡ một văn nhân năm mươi tuổi giống như sư gia, một bà tử ôm hài tử cùng một phụ nhân tuổi còn trẻ. Phụ nhân tuy nói mặc giống như nhau, nhưng trên đầu cài một kim phượng có viên Đông Châu rất lớn làm loá mắt, làm mọi người nghênh tiếp nhất thời hiểu, đây nhất định là phu nhân Lý Vệ - Lý Nhị Nữu, sư tử hà đông mà bên ngoài đồn, Đông Châu lớn như vậy trừ nội tạo chứ bên ngoài không thể thấy được.

Đài Cao Minh biết Lý phu nhân này cũng có chút lai lịch. Nghe kể rằng đây là nha hoàn thân cận của cách cách thần tiên đã mất. Đài Cao Minh không khỏi thầm than: đây chính là người so với người, hàng so với hàng, người ta chỉ là nha hoàn bên cạnh, cũng có thể làm cáo mệnh phu nhân. Nếu như cách cách đó còn sống, tình huống như thế nào không cần phải nói cũng có thể đoán được mấy phần, đáng tiếc đã chết sớm.

Đám người Lý Vệ lên bờ, hắn và Đài Cao Minh đã có duyên gặp nhau vài lần, hàn huyên một hồi, Đài Cao Minh nói:

“Lý đại nhân một đường khổ cực, Trương hội trưởng thương hội đã đặt tiệc rượu tẩy trần ở Vọng Giang lâu, xin mời!”

Lý Vệ cười ha hả nói:

“Khách khí, hạ quan đường xa mà đến, ngày khác bản phủ làm ông chủ, khiến tiện nội tự mình làm chút món ăn quê chiêu đãi chư vị, hôm nay như vậy thôi!”

Trên mặt Đài Cao Minh cứng đờ, Hồ Điềm Chương thầm nói:

“Nhìn như thanh liêm, không biết vừa tới ra oai phủ đầu hay là làm cao?”

Lý Vệ đẩy yến tẩy trần nhưng vẫn đi phủ nha. Nhà mình vốn ngay cả một bà tử phục vụ cũng không có, Tứ gia chỉ cho gã sai vặt, Lý Vệ sai hầu hạ Chu sư gia tuổi đã lớn. Chu sư gia đi theo mình mười năm nay cũng chưa hưởng qua phúc gì, toàn chịu tội, hôm nay có một gã sai vặt phục vụ cũng tiện lợi hơn, bà tử phục vụ Nhị Nữu là do Đại Nữu tìm đến.

Lý Vệ bảo Nhị Nữu cùng bà tử trở về hậu viện an trí, mình và Chu sư gia theo Đài Cao Minh tới phía trước giao tiếp. Vốn đã sớm biết sẽ là một cục diện rối rắm, cầm lấy sổ sách thiếu hụt, cảm giác cũng hít một hơi khí lạnh. Kho bạc thì đừng suy nghĩ, ngược lại giấy nợ thiếu nông dân trồng chè, người nuôi tằm, một đống lớn, tổng cộng thiếu hụt hơn ba mươi ngàn lượng bạc trắng, nhưng mỗi trương mục đều ghi chú rất rõ rang, không có chút dấu vết tham ô nào. Lý Vệ hiểu cục nghẹn này mình nhất định phải ăn, không ăn cũng không được, dù sao Hồ Châu lớn như vậy, công việc béo bở, Đài Cao Minh của Bát gia đảng có thể lưu lại vật gì tốt cho mình chứ?

May nhờ lúc sắp chỉ điểm mình mấy câu. Lý Vệ không biến sắc nhận danh mục, Đài Cao Minh âm thầm khâm phục thầm nghĩ: đừng xem thường tên khuất cái xin cơm này, ngược lại có mấy phần phong độ của một đại tướng, dù sao mình ăn uống đã no, nhanh chóng thu thập xong chạy tới Tứ Xuyên thôi.

Lý Vệ suy nghĩ một ngày không có ra nha môn. Lão Lý ghi chép trong phủ nha ngược lại là người không tồi, một lão đầu khoảng hơn 50 tuổi cùng Chu sư gia không sai biệt lắm, nói cho Lý Vệ:

“Chủ mẫu Hồ gia ở Lăng Hồ rất sảng khoái lanh lợi, vả lại là chủ một nửa Hồ gia. Đương gia Hồ gia Hồ Điềm Chương cũng là phó hội trưởng thương hội, nguyên là một người sợ vợ nổi tiếng xa gần, thành thân gần mười năm ngay cả một nha đầu thông phòng cũng bị phu nhân Thẩm thị đuổi đi, điểm này ngược lại...”

Nói đến đây, liếc Lý Vệ một cái, Lý Vệ bất giác ha ha cười nói:

“Điểm này ngược lại cùng lão gia ta có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu đúng không. Không có chuyện gì, nói đi, lão gia ta chính là sợ vợ có cái gì mất mặt chứ?”

Lão Lý bất giác mỉm cười, cảm thấy Lý Vệ này mặc dù không phải là một người đọc sách ngược lại tính tình có mấy phần đáng yêu, từ đó đối với Lý Vệ rất là để ý, chỉ điểm rất nhiều, tác dụng so với Chu sư gia cũng không kém bao nhiêu, dĩ nhiên đây là nói sau.

Lão Lý nói:

“Ngài không bằng bảo phu nhân đưa bái thiếp, mời Hồ phu nhân đi du hồ cũng có thể thuận tiện thăm dò đường đi một chút!”

Lý Vệ suy nghĩ một lát nói:

“Ừ! Thật là ý kiến hay.”

Lý Vệ nhanh chóng trở về hậu viện cùng Nhị Nữu thương nghị chuyện này. Ngày hôm sau Hồ phu nhân Thẩm Ngọc Lan liền đáp ứng lời mời mà đến, cùng Nhị Nữu qua lại rất là hợp ý vả lại số tuổi đương nhau, cũng thành khuê mật khăn tay, thường lui tới, hai nhà cũng thân cận không ít. Lý Vệ tính kết giao, Hồ Điềm Chương cố ý phụ thuộc, Lý Vệ và Hồ Điềm Chương cũng dần dần thành bạn tốt, không có gì giấu nhau.

Quả nhiên đoán, đầu tiên Hồ Điềm Chương liền góp năm mươi ngàn lượng bạc trắng cho quan phủ tu bổ đê sông. Trên thực tế một đoạn đê sông là Khang Hi gia tự mình đốc thúc xây dựng, vậy thì có sửa địa phương nào cũng chỉ là một cái cớ thôi. Có tài nguyên phong phú Lý Vệ rất nhanh đem sự vụ trong tay giải quyết thuận lợi, không làm gì liền cùng Hồ Điềm Chương ở chung một chỗ bàn luận như thế nào khiến cho Hồ Châu buôn bán càng thêm phồn vinh. Phương diện tơ lụa hiện tại chỉ có một nhà Hồ gia nhưng thật ra là cầu lớn hơn cung, cho dù Hồ Điềm Chương trong mười năm tăng sản lượng lên mười mấy lần nhưng vẫn không đủ.

Bởi vì hàng loạt tơ lụa của Hồ gia do Sở Sở đề nghị, hàng năm tạo thành mấy thương đội lớn, mang theo lá trà cùng tơ lụa đi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm Mông Cổ, đổi lấy một đống lớn da lông trân quý, tiền lời mặc dù khả quan, nhưng nội địa cần không nhiều. Lý Vệ cùng Hồ gia tiếp xúc sâu mới dần dần hiểu, Hồ gia quật khởi không phải tình cờ mà là tất nhiên, người ta mỗi điểm quan trọng cùng các biện pháp đều là vượt xa quá mức bình thường, người ta không kiếm được tiền mới là chuyện lạ.

Lý Vệ đối với chuyện liên quan tới sản nghiệp nhà bọn họ cảm thấy rất hứng thú, tìm một ngày theo Hồ Điềm Chương đi tới khuôn viên sinh thái hắn mới xây. Lý Vệ cảm giác những từ này giống như mình ở nơi nào nghe qua, vừa quái dị lại thú vị. Khuôn viên sinh thái của Hồ gia xây ở thành tây cách thôn xóm nhỏ Sở Sở ở không xa. Mấy chục mẫu xung quanh cũng bị Hồ Điềm Chương dùng giá tiền rất thấp mua, chỉ vì chung quanh đây tất cả đều là nông dân trồng chè, ruộng trà căn bản đều ở giữa sườn núi, đất nơi này cũng rất cằn cỗi và bị nhiễm mặn, nên Hồ Điềm Chương mua được rất rẻ.

Vừa bắt đầu nghĩ tới dù sao dâu tằm trồng trên đất mặn khô cằn không thể phát triển tươi tốt, hôm nay không tới một năm, trước mắt một rừng dâu không thấy điểm dừng, mặc dù không cao ngược lại dị thường tươi tốt, Lý Vệ không khỏi âm thầm kinh ngạc. Hồ Điềm Chương cười nói:

“Thật ra thì những thứ này cũng không phải là ta có thể nghĩ ra, không nói gạt huynh, cô em vợ ta là một người lanh lợi, đều là chủ ý của nàng, ta chỉ làm theo thôi!”

Lý Vệ kinh ngạc nói:

“Muội tử của phu nhân, chưa từng thấy qua a!”

“Nha đầu kia là một người tính tình ham vui, mỗi ngày ở trong ngọn núi này cùng những thôn nữ kia hái trà, ngược lại rất tự tại!”

Lúc này giữa sườn núi truyền đến một tiếng hát to rõ, Hồ Điềm Chương cùng Lý Vệ cùng nhau theo âm thanh nhìn sang. Xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thôn nữ bận rộn hái trà, ở trong ánh nắng sáng sớm có vẻ rất vui vẻ như không buồn không lo, hai người cùng cười, Lý Vệ nói:

“Thật là muốn gặp cô em vợ này của huynh!”

Hồ Điềm Chương chỉ chỉ một thôn xóm nhỏ phía sau dưới chân núi nói:

“Đó! Ở ngay nơi này, bảo là muốn sống loại cuộc sống điền viên không có ồn ào, một mình ở tại nơi này, thê tử cũng không có cách nào. Sau đó chuyển sản nghiệp tới đây, cái rừng dâu này là năm nay mới mua, cũng bởi vì nhất định ở nơi này, ta cùng thê tử thương lượng cách sản nghiệp nhà mình gần một chút, lúc nào muốn tới đây thuận tiện thăm một chút, mặc dù từ trước đến giờ chính mình thoải mái vui vẻ vô cùng, nhưng ta cùng tỷ tỷ của nàng vẫn không yên lòng.”

Lý Vệ gật đầu một cái, nghĩ đến bộ dạng Đại Nữu đối đãi Nhị Nữu cũng liền hiểu. Cùng Hồ Điềm Chương vào một thôn trang rất lớn dưới chân núi, bên trong mười mấy dãy phòng ốc sắp chỉnh tề, quỷ dị là những phòng ốc này đều không có cửa sổ. Nhìn kỹ dưới mái hiên có vài cửa sổ nhỏ không lộ rõ, mỗi dãy phòng có một cửa ra vào ở bên hông phòng đầu tiên, từng sọt từng sọt nấm từ bên trong được đem ra. Lý Vệ hiếu kỳ cầm lên nhìn kỹ, rất khác với loại nấm hoang dại, có mũ rất dày, rất lớn.

Hồ Điềm Chương chỉ vào mấy hàng phòng ốc kia nói:

“Mỗi dãy phòng đều là những loại nấm khác nhau, vả lại phát triển rất nhanh, nói thật hiện tại nấm này kiếm bạc so với nghề chính kéo tơ của nhà ta còn lời hơn rất nhiều. Vừa bắt đầu ta cũng lo lắng lắm, nhiều nấm như vậy bán cho người nào đây, nha đầu kia ra chủ ý, liên hệ với toàn bộ tửu lâu của Giang Nam, cho bọn họ vài cuốn sách dạy nấu các món nấm, quả nhiên đường tiêu thụ rất tốt, còn dư lại còn có thể phơi thành nấm khô, bán vào mùa đông, giá tiền càng cao.”

Lý Vệ đối với cô em vợ trong miệng Hồ Điềm Chương càng ngày càng hiếu kỳ không khỏi cười nói:

“Huynh đem cô em vợ này nói giống thần tiên, làm gợi lên hứng thú nhất định muốn gặp của ta!”

“Thực tế ta nói vẫn chưa tới một phần mười, huynh không biết đâu, nha đầu kia cũng không phải là một cô nương bình thường, nếu nói câu không xuôi tai, trong phủ Ung vương gia - chủ tử của huynh cũng không tìm ra một người như vậy!”

Lý Vệ xích một tiếng nói:

“Bây giờ còn thôi, mười năm trước thật ra có một người nổi tiếng xa gần!”

Thấy dáng vẻ Hồ Điềm Chương rất buồn bực, Lý Vệ nói:

“Quên đi, nói cho huynh, đại khái huynh cũng không biết là người nào, dù sao người cũng chết rồi, nói gì cũng vô dụng...”

Mắt thấy gần buổi trưa, Hồ Điềm Chương nói:

“Không bằng như vậy, nói nhiều không bằng hành động (câu gốc: cải lương không bằng bạo lực ^^) buổi trưa hôm nay huynh theo ta tới chỗ ở của cô em vợ ta ăn chực một bữa đi. Nha đầu kia mấy chuyện nữ công cái gì đều không biết làm, nhưng làm cơm là số một.”

Nói xong lôi kéo Lý Vệ ra khỏi thôn trang trồng nấm, cũng không phải xa, khoảng cách mấy trăm mét đã đến thôn xóm nhỏ đó. Gần tới buổi trưa, trong thôn có thôn dân ra vào liên tục, đều biết Hồ Điềm Chương, đều thân thiết cùng hắn chào hỏi. Lý Vệ theo hắn đi qua mấy viện nhà nông trước mặt, đến một tiểu viện dựa vào núi, đẩy cửa đi vào, trong viện không có ai, ở giữa là ba gian phòng làm bằng gỗ, bên hông có một căn phòng nhỏ độc lập, cửa có một sọt nho nhỏ, bên trong có chứa nấm lớn nhỏ hơn nửa cái sọt. Hồ Điềm Chương lớn tiếng nói:

“Sở Sở, tỷ phu lại tới ăn chực rồi.”

Một câu nói làm Lý Vệ suýt nữa té ngửa, vừa định hỏi sao cố tình kêu cái tên này, một nha đầu đi ra từ trong phòng bên cạnh, Lý Vệ vừa nhìn không khỏi thất kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui