Sở Sở

Đoàn ngựa thồ một mạch chạy gấp, mắt thấy bầy ngựa kiệt sức liên tục ngã xuống chết, còn đang không biết làm sao, may mắn thay lại gặp một thương lữ khác cũng đang trên đường đi buôn, bọn họ liền cảnh cáo thương lữ rằng cách đó không xa có rất nhiều mã tặc đang đuổi theo. Thương lữ nghe vậy liền lập tức thay đổi lộ trình, nhanh chóng rời khỏi sa mạc. Thấy vậy bảy người sống sót của đoàn ngựa thồ mới thoáng an tâm, xin đi theo.

Bọn họ cũng nói giữa hoang mạc còn một người đang ở lại chiến đấu dũng cảm với bọn mã tặc. Bất quá nguy hiểm nhiều, thương nhân nghĩ, ai lại đi đánh cược tính mạng mình đi cứu một người xa lạ cơ chứ?

Khi Tiểu Liễu tỉnh lại, đoàn người đã ra khỏi sa mạc, xung quanh y dĩ nhiên không có bóng dáng của Sở Lam.

Nhớ lại trước khi mất đi tri giác, Sở Lam vẫn cùng y cưỡi chung một ngựa, mà người nọ lại tuyệt đối không thể quẳng y xuống được…Trong lòng bỗng sinh ra thứ cảm giác bất hảo, y kéo kéo một người trong đoàn ngựa thồ hỏi thăm.

Nguời kia áy náy, ngôn từ không được rõ ràng, chỉ dặn y đừng có nghĩ bậy, chút nữa Sở Lam sẽ lập tức tới.

Tiểu Liễu cực kỳ lo lắng, Sở Lam thân thể hình như có điểm bất thường, hơn nữa một người làm sao có thể đấu lại nhiều tên tặc phỉ như vậy? Có thể hay không đã gặp chuyện rồi? Nhưng giờ y quay lại cũng chỉ gây thêm phiền phức cho hắn…Vì vậy không thể làm gì khác hơn, Tiểu Liễu đành kiềm chế lại nỗi bất an, tiếp tục theo đoàn thương nhân tới bờ sông giao hẹn.

Y ngồi trên ngựa, tâm lo lắng không yên, bỗng vô tình phát hiện ra trên cổ có đeo một khối ngọc bội, vừa nhìn qua đã biết ngay đó chính là ngọc bội tùy thân của Sở Lam.

Trong lồng ngực lập tức dâng lên nỗi sợ hãi khôn xiết.

Y liều mạng hỏi vị dẫn đầu đoàn ngựa thồ mà y quen biết: “Lưu đại ca, ca ca ta rốt cuộc là đã nói cái gì?” Sở Lam bên ngoài mang danh nghĩa ca ca của Tiểu Liễu.

Tráng hán họ Lưu vốn áy náy trong lòng, nay bị Tiểu Liễu gặng hỏi mãi không thôi, cuối cùng đành nói ra sự thật: “Ca ca ngươi nói chờ hắn ba ngày, nếu ba ngày sau không thấy hắn tới, hãy đưa ngươi đến Sở gia ở Duyện Châu, nơi của Tề đại hiệp.”

Tiểu liễu thở hổn hển, cả người lạnh lẽo.

Trong lòng tràn ngập cảm giác hỗn loạn.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đưa mình đến chỗ công tử.

Nước mắt theo khóe mi tràn ra, bất quá không lâu sau, y liền lau đi hàng lệ, thanh âm nho nhỏ lại vang lên vô cùng kiên định: “Ta phải quay lại!”

Đại hán họ Lưu cùng những người khác vội vã khuyên ngăn, vô tình lại càng nhắc đến Sở Lam:

“Ca ca ngươi nói ngươi phải nghe lời ngoan ngoãn chờ hắn.”

“Hắn làm vậy chính là để cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn phụ ý tốt của hắn sao.”

“Hắn bản lĩnh lợi hại, không có việc gì đâu, sẽ mau chóng đến đây thôi.”



Tiểu Liễu lắc đầu, lúc này y đã dừng ngựa, tự mình xoay ngựa theo hướng ngược lại mà đi.


Đám thương nhân đối với ân tình Sở Lam vô cùng cảm kích, nay có thể nào không bảo vệ thiếu niên hắn phó thác cho, vậy nên họ vẫn một mực ngăn Tiểu Liễu lại.

Không ngờ thiếu niên trông nhu nhược kia lại vô cùng bướng bỉnh, bọn họ cản ngựa không cho đi, y lập tức nhảy xuống ngựa, khăng khăng đòi trở về sa mạc.

Tiểu Liễu đứng một mình ở trên mặt đất: “Các ngươi không phải lo, chỉ mình ta quay trở lại thôi. Dù hắn không đến, ta cũng sẽ không đi Sở gia, nếu hắn không…không….” y sao có thể đi tìm công tử!

“Các ngươi đừng ngăn ta!”

Tiểu Liễu hét to, cả đời này y chưa bao giờ lớn tiếng như vậy, trên mặt càng lộ ra vẻ kiên quyết chưa từng thấy.

Đám thương nhân đi với Tiểu Liễu và Sở Lam cả chặng đường dài, kỳ thực đều đã minh bạch quan hệ giữa hai người không chỉ đơn thuần là quan hệ huynh đệ. Trước đây, bọn họ vốn đối với thiếu niên thể chất nhược này ít nhiều xem thường, nhưng lúc này lại không khỏi cảm thấy vài phần kính trọng.

Dù có là phu thê, khi tai hoạ ập đến đều việc ai người nấy chịu. Được như hai thiếu niên đây thật sự là hiếm thấy hiếm tìm.

Tiểu Liễu cắn môi, chọn lấy một con ngựa còn khoẻ, yên lặng chuẩn bị đủ lương khô cùng nước uống, suy nghĩ một lát rồi móc hai tờ ngân phiếu trong ngực ra đưa cho đại hán họ Lưu: “Lưu đại ca, con ngựa, lương khô và nước uống đây ta xin mua. Các ngươi bảo trọng.” Nói xong, y trèo lên ngựa hướng phía ngược lại khởi hành.

Vài đại hán nhìn y kiên quyết bình tĩnh, trong lòng vừa có phần bội phục lại vừa có điểm hổ thẹn, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.

Đợi y cưỡi ngựa đi được một đoạn, tráng hán họ Lưu dậm mạnh chân, nắm tay hướng về phía những người khác, nói: “Các vị hãy giúp ta chiếu cố lão mẫu, đem phần của ta giao cho lão nhân gia nàng!”

Đại hán họ Lưu vốn là người có nghĩa khí, dọc theo đường đi luôn bứt rứt không an lòng, lúc này thấy thiếu niên nhỏ bé kia kiên quyết quay lại, đồng sinh cộng tử, chính bản thân mình đường đường là một nam nhi sáu thước, lẽ nào lại không đếm xỉa gì tới ân nhân cứu mạng nọ! Hắn dẫn theo con lạc đà, đuổi theo Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu cảm kích nhìn nam nhân ngồi trên lạc đà: “Lưu đại ca, ngươi không cần phải theo ta.”

“Ca ca ngươi trượng nghĩa cứu chúng ta, ta cũng đâu phải là một hỗn trướng vô ơn.”

Hai người chạy hơn nửa ngày mới quay lại chỗ bọn họ cùng Sở Lam chia tay, nhưng nhìn chung quanh không hề có chút bóng dáng.

Tiểu Liễu không nói, thúc ngựa tiếp tục hướng phía trước mà đi, đại hán họ Lưu có chút chần chừ, thở dài một tiếng rồi cuối cùng cũng đi theo.

Đột nhiên, một trận gió to thổi tới, dẫn theo một cỗ huyết vị (mùi máu tươi) nồng nặc.

Tiểu Liễu sắc mặt trắng bệch, lần theo mùi máu kia tìm kiếm.

Đi thêm vài dặm liền phát hiện có thi thể, nhìn qua thì đều là bọn mã tặc, đa số đều bị một kiếm đoạt mạng. Bất quá khí hậu sa mạc hanh khô, máu đã khô cạn nhưng thi thể thì chưa mục rữa.

Tiểu Liễu gần như ngã từ trên ngựa xuống, thất tha thất thểu tìm kiếm trong đống xác người.

Càng đi càng thấy nhiều thi thể mã tặc, dù chưa hư thối nhưng từ trên không trung, đám kền kền đã bay thẳng xuống ăn thịt mổ xương.


Lưu đại hán từng trải bao năm mà cũng không tránh khỏi buồn nôn, trong khi đó Tiểu Liễu lại như không cảm thấy gì, liên tục lục lọi.

Đây đều là do Sở Lam giết.

Sở Lam, nếu ngươi đã giết nhiều mã tặc như vậy, vì sao vẫn chưa quay về?

Tiểu Liễu không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không muốn nghĩ ngợi thêm chút nào, chỉ mải miết tìm kiếm trong đống thây xác chồng chất trên biển cát nhuốm đỏ.

Cho đến khi không còn thấy cái xác nào, Tiểu Liễu đứng ngây ngẩn ở dưới ánh thái dương nóng gay gắt, người truyền đến từng đợt lạnh lẽo

Đại hán họ Lưu khuyên nhủ: “Ca ca ngươi chắc là đã trở về rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Tiểu Liễu coi như không nghe thấy hắn nói, tiếp tục tiến về phía trước, không ngờ sau khi vượt qua một núi tế sa (cát vàng), y liền nhìn thấy bảo kiếm Vô Âm Sở Lam luôn mang bên người đang cắm trên mặt cát, nhìn tiếp thì lại thấy một người mình đầy huyết ô đang nằm bên cạnh.

Chạy nhào về phía trước, quả nhiên đó chính là Sở Lam.

“Sở Lam!”

“Sở Lam!”

“Tử Tắc!”

Tiểu Liễu liều mạng bới đống cát bao phủ thân thể băng lãnh trên mặt đất, dùng tay áo lau đi huyết ô trên mặt Sở Lam, lộ ra đôi mắt xinh đẹp đã khép chặt.

Đại hán họ Lưu xem xét hơi thở Sở Lam xong không khỏi lưỡng lự, sau một hồi mới cất tiếng: “Tiểu huynh đệ, người đã chết, nên kìm nén bi thương, tâm của ngươi ông trời nhất định sẽ thấu hiểu!”

“Ngươi nói bậy!”

Tiểu Liễu ôm chặt lấy Sở Lam, kêu lớn: “Ngươi nói bậy! Hắn không chết! Hắn không chết!”

Lưu đại hán bi thương nhìn y, thân thể trên đất rõ ràng là đã lạnh ngắt, hơi thở không còn, nhưng Tiểu Liễu có chết cũng không chịu buông ra, làm sao cũng không tin rằng người nọ đã chết.

Đại hán thương xót, thở dài một tiếng, yên lặng đứng một bên chờ, thầm nghĩ, thiếu niên họ Sở tuy rằng đã chết, thế nhưng thật dũng mãnh phi thường, đem hơn trăm tên mã tặc giết hết toàn bộ rồi mới kiệt sức mà ngã xuống. Nếu không có Sở Lam, hắn và những người thương nhân cùng hội kia đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.

Tiểu Liễu kìm nén nước mắt, kiểm tra thân thể Sở Lam, tuy rằng cả người dính huyết ô nhưng vết thương bất quá không nhiều, hơn nữa khí hậu hanh khô, thương tích cũng không chuyển biến xấu.

Tiểu Liễu trong lòng bình tĩnh, Sở Lam của y rõ ràng vẫn còn rất hảo, chỉ là phải giết nhiều người quá nên mới mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ thôi. Đợi hắn nghỉ ngơi một hồi là sẽ tỉnh lại a!


Y băng bó vết thương của Sở Lam, cho hắn uống nước, chỉ có điều nước đi vào bao nhiêu thì chảy ra bấy nhiêu. Vì vậy y đích thân uống trước một ngụm rồi mớm cho Sở Lam, nhưng vài lần đều vô dụng.

Đại hán đứng bên cạnh không nỡ tiêu tốn nước, bèn nói: “Tiểu huynh đệ!”

Tiểu Liễu không đáp lại hắn.

“Tiểu huynh đệ, người chết không thể sống lại, chúng ta nên sớm an táng hắn thôi…Trở về đi.”

“Không được nói bậy! Hắn chưa chết!” Tiểu Liễu hung hăng trừng đại hán họ Lưu.

Nói xong, y ngẩng đầu nhìn, thấy vầng thái dương gay gắt, sợ rằng ánh nắng khắc nghiệt sẽ làm tổn hại đến Sở Lam, liền đem lều vải từ trên lạc đà ra dựng. Trước kia đều là Sở Lam đảm đương việc dựng lều, nhìn hắn làm cứ ngỡ thật đơn giản, nhưng kết quả khi tự mình bắt tay vào làm thì vô cùng phiền phức rắc rối. Đại hán đứng bên cạnh nhìn y khó khăn vô lực, không thể làm gì khác hơn là đành cùng giúp y dựng lều.

Đợi trong lều vải hơn mấy canh giờ, ngày dần dần về tối. Trên mặt đất, Sở Lam vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hán tử họ Lưu nhìn Tiểu Liễu đem từng túi nước lãng phí cho một người đã chết, thực sự đau xót không thôi. Giữa sa mạc, nước chính là báu vật trân quý, hai người muốn thoát khỏi sa mạc ít nhất cũng phải có một túi nước. Hắn nhịn không được liền kêu: “Tiểu huynh đệ…”

Im lặng ngồi bên Sở Lam một hồi lâu, Tiểu Liễu lên tiếng ngắt lời: “Lưu đại ca, cảm tạ ngươi đã quay trở lại cùng ta. Hiện ta đã tìm được hắn, ngươi nên ly khai, ta sẽ ngồi đây chờ hắn tỉnh lại.”

Đại hán nhìn thiếu niên vốn nhu nhược kia thanh âm vô cùng bình tĩnh, trong lòng sinh ra sầu não không nói nên lời, cắn răng cùng y chờ đợi, đến lúc không chống đỡ được nữa mới ngủ thiếp đi.

Đêm đến, xung quanh không có bất kì tiếng động gì, Tiểu Liễu cảm thấy đêm nay thật dài vô tận. Y nắm bàn tay lạnh lẽo của Sở Lam, tay còn lại thỉnh thoảng lại dùng khăn thấm nước làm ẩm đôi môi nứt nẻ trắng bệch của hắn.

Y yên lặng đưa mắt nhìn ánh trăng khuyết bên ngoài, mới chỉ có một đêm, sao người bên cạnh mình đã trở thành như vậy…

Nếu như không vì mình, làm sao hắn lại phải chịu thảm cảnh này!

Ban đêm phi thường lạnh lẽo, Tiểu Liễu sợ Sở Lam lạnh, liền đem chăn lông đắp lên hai người, sau đó ôm chặt lấy hắn, thế nhưng ngực như chạm vào một khối băng lạnh lẽo, tuyệt không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.

Tiểu Liễu lặng lẽ rơi lệ, đầu dựa vào khuôn mặt im lìm đã không còn tiếng động.

Thực sự không có hô hấp, thực sự không cảm thấy được nhiệt độ, thực sự không còn tiếng tim đập.

Thế nhưng Sở Lam của y làm sao có thể chết được.

Tiểu Liễu ôm chặt lấy người trong lồng ngực.

Hắn bản lĩnh lớn như vậy, nhất định là đang dùng một thứ võ công lợi hại nào đó thôi.

Không phải hắn nói hắn có Quy Tức đại pháp, khi sử dụng sẽ khiến người sống tựa như đã chết sao. Nhất định là như vậy. ( ;_; đoạn trên xe ngựa Liễu giả vờ ngủ xong anh Lam nín hơi lại gần ấy ;_;)

Đáng tiếc chính y không biết phải làm thế nào để cứu hắn.

Chỉ có một điều chắc chắn, đó là y sẽ luôn ở cùng Sở Lam.

Ngày thứ hai, đại hán tỉnh lại, thấy thiếu niên yếu nhược kia vậy mà ôm người chết nằm cả một đêm, vừa thấy cảm động lại có chút buồn nôn. Khuyên nhủ mãi cũng không có tác dụng gì, đành phải tuỳ ý Tiểu Liễu.


Thế nhưng, mắt thấy nước chỉ còn ba túi, tuy Tiểu Liễu không hề dùng tới, bất quá hai người bọn họ còn phải tiếp tục sống mà thoát khỏi sa mạc a! Vì vậy, hắn nhân lúc Tiểu Liễu không chú ý, lén giấu trộm một túi nước, nghĩ thầm rằng nếu như nước đã dùng hết, thiếu niên nhất định sẽ phải tỉnh táo lại mà ly khai khỏi đây.

Nhưng hai ngày lặng lẽ trôi qua, Tiểu Liễu uống rất ít nước, còn đâu cứ nửa canh giờ lại thấm môi cho Sở Lam, thậm chí dùng cả miệng cẩn thận mớm từng chút từng chút. Thời gian còn lại, y cứ si ngốc mà nhìn người đang nằm trên thảm.

Nước đã hết, đại hán họ Lưu khuyên can lần cuối, thiếu niên vẫn im lặng chăm chăm nhìn thân thể băng lãnh trên mặt đất, không đáp lại bất cứ lời nào.

Đại hán thở dài, không ngờ ý chí thiếu niên lại kiên định như vậy, đến giờ tuyệt nhiên vẫn không hề dao động.

Hắn dù tâm không đành nhưng cũng đã hết trách nhiệm, hắn còn muốn về chăm sóc lão mẫu, chỉ có thể đem bình nước còn lại giao cho Tiểu Liễu phân nửa, sau đó rời đi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi hảo hảo ngẫm lại, nhân lúc còn dư nước, mau đi thôi.”

Lưu đại hắn có lẽ từ nay về sau, dù có chết cũng không thể quên ở nơi biển cát mênh mông này, có một thiếu niên yếu ớt mà si tình đến vậy. Hắn vừa ra khỏi sa mạc, đang định lấy thêm nước rồi trở lại, đã thấy chỗ nọ dậy lên một trận bão cát, sau đó bất cứ thứ gì cũng không nhìn thấy nữa.

Hắn thầm nghĩ, trên đời quả thật vẫn còn có người vì tình ái mà chấp nhận hy sinh tính mạng mình.

Đại hán để lại cho Tiểu Liễu hơn phân nửa túi nước đủ để dùng thêm một ngày một đêm.

Từ lúc Sở Lam giết chết bọn mã tặc đến nay đã được sáu ngày.

Tiểu Liễu uống cực ít nước, môi từ lâu đã sớm nứt nẻ, cổ họng như có lửa, người cũng bắt đầu nóng như bị thiêu. Thế nhưng y vẫn cứ đem tất cả phần nước cuối cùng cấp cho Sở Lam nằm trên mặt đất.

Nước tuy rằng theo khóe miệng chảy ra, Tiểu Liễu vẫn tự nhủ hết thảy đều đã được Sở Lam nuốt xuống.

Y liếm từng giọt nước tràn ra, lại vươn tay nhẽ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Lam: “Nước đã hết rồi, ngươi mau mau tỉnh lại a. Ngươi nếu không tỉnh lại…ta sẽ khát mà chết, ngươi cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy ta được nữa!”

Kỳ thực lúc này, Tiểu Liễu đã mơ hồ minh bạch, Sở Lam có lẽ thực sự đã….

Bất quá lại nghĩ, chính bản thân mình cũng không cầm cự được bao lâu, chết đi sẽ có thể được gặp lại hắn.

Y mê man nằm bên cạnh Sở Lam, gắt gao ôm thân thể băng lãnh của hắn, lặng lẽ hồi tưởng lại khoảng thời gian ngắn ngủi khi còn sống.

Tuổi thơ mờ ảo dần hiện ra, mười năm sống trên hoa thuyền, hai tháng sống cùng hộ nông gia, một năm sống cùng công tử trên núi, sau đó chính là gặp được Sở Lam.

Đã tự nói với mình trên thế gian này, kẻ khác nhìn vào tiểu quan đều coi thường khinh miệt, không hiểu sao lại có một người thật tốt, đem mình nâng niu như một thứ vô cùng quý giá.

Đời này chỉ cần như vậy cũng đã đáng lắm rồi.

Bất quá người tốt như vậy, tại sao ông trời lại muốn hắn đi. Người nọ chỉ là lời nói khó nghe một chút, tính tình tồi tệ một chút, thế nhưng tâm hắn thực sự rất hảo.

Còn nhớ quãng thời gian đầu đông nọ, lần đầu tiên gặp nhau, Sở Lam ngang ngược suốt ngày khi dễ y, rồi lại cứu y, triền miên dai dẳng cùng nhau bao ngày tại ôn tuyền. Nhớ cả cái lúc, tại nơi cách xa biệt uyển Sở gia hai trăm dặm, Sở Lam mặc hỉ bào đỏ thẫm, nhếch nhác ngồi ở trên lưng ngựa mà nói muốn thú y…

Y ôn lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời ấy lại một lần, khóe miệng hơi cong, đôi mắt khẽ hạ xuống, đối Sở Lam nói: “Sở Lam, ta thích ngươi, nếu như kiếp sau ngươi không còn muốn ta nữa, ta cũng sẽ đi theo ngươi quyết không rời.”

Lúc này thần trí y đã không còn rõ ràng, nhưng lại cảm thấy lồng ngực mình dần dần ấm lại, trên mặt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận