Sơ tâm chưa dứt



Yến tiệc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tân lang dưới sự vậy quanh của mọi người, hai tay bưng một cái khay có 16 ly rượu, bắt đầu kính rượu từng bàn và nhận hồng bao may mắn. Đi kính họ hàng thân thích trước, tiếng ồn tràn ngập ân tình của người trong giang hồ. Sau đó nữa, đến kính rượu Nhậm Khải Nam đức cao vọng trọng.

Tân lang khuôn mặt cười đắc ý, bỏ khay xuống, hai tay nâng ly đến trước mặt Nhậm Khải Nam. Tiếp rượu là hộ vệ bên phải của ông ta, một ngụm liền uống hết. Tân lang liền đi lấy 1 ly khác đưa đên cho một người ở bàn bên, cứ thế đi hết một vòng.

Trong bóng tối mọi người không thể thấy, tân lang đút tay vào trong áo, nắm lấy một nắm bột màu xám. Bột độc không ai đề phòng bay khắp nơi, đương nhiên, người có sự đề phòng sẽ may mắn thoát được. Ví dụ như Nhậm Khải Nam, đã sớm phòng ngừa ông ta liền lật ngược bàn, hộ vệ bên cạnh lấy ra quạt gấp, gấp gáp vung ra, không để một hạt bụi độc nào bay tới. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Yến tiệc đại loạn, cùng lúc đó khắp nơi bay ra 6 người ăn mặc khác thường, vốn dĩ là “họ hàng bạn bè” đến dự tiệc, mục tiêu của bọn chúng đều giống với tân lang, vung kiếm hướng về Nhậm Khải Nam.

Không khí vui tươi của hôn lễ lại trở thành trận chiến, âm thanh va chạm của kiếm và ám khí bay trên bầu trời bao phủ mọi âm thanh khác. Triệu Trường Sơn hét những người khác trốn sau lưng ông, ông cùng với những người khác cũng ra tay giúp đỡ. Triệu Kiến Lung kêu vị huynh trưởng đã uống say mềm dậy để chạy trốn, nàng cũng không hề tỉnh táo lắm.

Dường như có một quả cân đè nặng trong lòng, nàng lo lắng nhìn về phía phụ thân, sau đó nhìn về hướng bảy thích khách, trong số đó thực sự có Tả Hoan sao?

Bảy tên thích khách đã có hai tên bị đâm chết, những thích khách còn lại phân nhau ra bỏ trốn, 5 tên hộ vệ của Nhậm Khải Nam và hiệp khách trong giang hồ vội đuổi theo.

Lớp này chưa hết lớp khác đã lên, trong lúc mọi người cho rằng đã an toàn muốn đi ra ngoài thì sau cột lớn chạy ra một người áo đen bịt mặt, đá hết tất cả bình hoa, trong không khí tỏa ra mùi dị thường, mọi người liền cảm thấy thân thể mềm nhũn, tiếp đó liền ngã xuống đất. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Người áo đen phóng những kim bạc tẩm độc về phía Nhậm Khải Nam, xuyên qua quạt giấy mà hộ vệ dùng để che chắn. Hộ vệ và Nhậm Khải Nam không động đậy, người áo đen thừa thắng nâng thanh kiếm dài lên hướng về phía bọn họ.


Thanh kiếm bay đến đã làm rách tất cả quạt giấy, lộ ra Nhậm Khải Nam đang đứng phía sau, ông ta dường như bị thuốc mê lúc nãy khống chế, thanh kiếm được bôi sẵn thuốc độc và phản quang xanh chuẩn xác sắp đâm vào tim của ông ta.

Có một chút kì dị nổi lên, người áo đen trong lòng không biết vì sao cảm giác không đúng, định thu kiếm lại, Nhậm Khải Nam vốn đã bị trúng thuốc mê thì dường như không bị ảnh hưởng gì rút ra Diệu Bút đánh rơi thanh kiếm dài, sức mạnh chuẩn xác đó làm hắn cảm nhận được sự khác biệt về nội lực. Còn lại năm tên hộ vệ tóm lấy hắn, ý thức và sự tránh né của hắn rất nhanh, khinh công tuyệt đỉnh, nếu như theo ngày thường hắn có thể thoát thân được. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Loại cảm giác này giống như tất cả mọi người từ lâu đã biết được âm mưu, thợ săn cuối cùng lại bị bắt.

Hắn không tin chuyện xảy ra như vậy, lẩm bẩm: “Thuốc mê ta giấu ở bồn hoa trên đời này không có thuốc nào có thể hóa giải, trừ phi dùng thuốc thánh của chúng ta trước khi xảy ra chuyện, các người sao lại không xảy ra chuyện gì?”

Triệu Kiến Lung kinh ngạc nhìn người áo đen bị bắt đã bị điểm tất cả huyệt đạo, bởi vì âm thanh có quên thuộc. Giống như là….. lúc sau nàng bị Huyết U Tông bắt đi, 2 người áo đen ở lại thu dọn, 1 trong 2 người đã ngăn đồng bọn giết nàng, là tiếng nói của người áo đen đã cứu mạng nàng.

“Haha…..” Nhậm Khải Nam cười ẩn ý. “Thuốc ngươi đặt trong bồn hoa đã bị đổi rồi.”

“Lẽ nào….” Trước khi chết, hắn cũng muốn chết rõ ràng, không bỏ cuộc hỏi: “Các người có phải có nội gián không?”

Nhậm Khải Nam trả lời: “Ta còn chưa thẩm vấn ngươi, ngươi lại đảo khách thành chủ rồi.”

Người áo đen đôi mắt u ám nhìn theo bóng dáng người đang đến gần, ánh nhìn lập tức trở nên sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào người đó, cuối cùng căm hờn xác nhận: “Quả nhiên là ngươi, Trầm Nguyệt. Lúc ngươi trốn khỏi Hồng Hồ Môn, bọn ta vẫn chưa nhận nhiệm vụ này, ngươi làm sao biết trước được kế hoạch của bọn ta chứ?”

Trầm Nguyệt nhìn hắn, bàn tay đặt nơi thắt lưng rục rịch muốn di chuyển. Lúc này hắn chỉ muốn giết chết Tả Hoan, hắn hận đối phương chỉ mới quen biết nàng vài ngày mà nàng đã dễ dàng coi trọng hắn ta, còn hắn 5 năm nay đã làm được bao nhiêu việc, nhận lại được chỉ là sự thù hận của nàng. Thời gian dài hơn nữa, nàng có thể sẽ thích Tả Hoan không, trở thành nam nhân đầu tiên nàng yêu nhất. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành


Điều quan trọng nhất, nếu Tả Hoan không chết thì sau này nhất định sẽ giết chết Triệu Trường Sơn, sẽ càng làm cho cuộc đời nàng thêm đau khổ. Khó khăn lắm mới hồi sinh một lần, cuộc đời nàng nên được trọn vẹn, nếu không hắn nhường sự lựa chọn cho thượng đế há không phải uổng phí sao.

Nhậm Khải Nam nhìn ra ý đồ của hắn, giữ chặt lấy kiếm của hắn, khuyên can: “Các hạ quả nhiên liệu việc như thần, chỉ là người này vẫn chưa thể giết, nếu không để ý thì chúng ta có thể cùng nhau thẩm vấn hắn cho rõ ràng mọi việc.”

“Người này bây giờ có thể giết, có nguồn tài nguyên trong tay ta thì không cần dùng đến hắn nữa.”

Trước khi không hiểu rõ ý đồ của Trầm Nguyệt, hơn nữa đối phương lại là người của Hồng Hồ Môn, giang hồ nguy hiểm trùng trùng nên làm gì cũng phải đề phòng, ai biết được đây có phải là 1 kế hoạch khác không, Nhậm Khải Nam trong lòng đều có tính toán cả rồi nhưng bên ngoài lại không lộ ra. “Nhậm mỗ cần thương lương với các hạ, mời đi bên này.”

Lúc người áo đen bị hộ vệ giải đi vô ý liếc nhìn Triệu Kiến Lung đang trốn ở đó, ánh mắt 2 người gặp nhau, hắn ta như chạm phải lửa nên ánh mắt lẫn trốn, nàng lại tỉ mỉ nhìn kĩ hắn. Quả nhiên là người áo đen đó, lúc đó nàng không thể lên tiếng, trong khoảnh khắc tuyệt vọng lại được sự cứu giúp của người áo đen nên nàng ghi nhớ rất rõ. Nhưng người áo đen vì sao đối diện với nàng lại lộ ra biểu cảm giống như kẻ trộm như vậy, người nên đối diện không phải là nàng.

Trầm Nguyệt nói nhất định phải giết tên đồng môn đó, lẽ nào đối phương đã nắm được điểm yếu bí mật nào của hắn, có phải liên quan đến tông tích của roi Nhiễu Long. Lại thêm nữa lúc đầu người áo đen đã cứu nàng một mạng, cũng coi như là ân nhân của nàng. Bao nhiêu lí do như vậy không thể để huynh ấy chết, nhân lúc Nhậm Khải Nam và Trầm Nguyệt đang thương lượng, phải tìm ra cách gì đó đi hỏi rõ người áo đen đó. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Triệu Kiến Lung đi dạo khắp nơi trong phủ của Biểu huynh, thử tìm kiếm nơi nhốt người áo đen, nhưng chỉ là vô ích. Giống như người trong võ lâm, trong phủ ít nhiều cũng có cơ quan và mật thất, muốn tìm ra không phải là điều dễ dàng, dù sao nàng cũng không pahir là những sát thủ được huấn luyện kia.

Sau khi Trầm Nguyệt và Nhậm Khải Nam trong phòng công kia đàm phán, kết quả đều làm đôi bên hài lòng. Hắn sẽ giúp Nhậm Khải Nam tham gia Đại hội minh chủ võ lâm làn này, loại bớt cơ hội của những người khác. Ngoài ra còn giao cho Nhậm Khải Nam cuốn sổ bí mật ghi chép những giao dịch vài năm nay của Hồng Hồ Môn, đây là danh sách chủ nhân và vật đi săn, trên đó còn ghi chép những nhân vật có máu mặt trong giang hồ, cuốn sổ này đối với Nhậm Khải Nam trong việc tranh đoạt ngôi vị Minh chủ võ lâm mà nói giúp ích rất nhiều.

Có sự giúp sức lớn mạnh của Nhậm Khải Nam, hắn có thể an tâm dưỡng thương, sau đó quay về Ngũ Độc giáo sống tiếp quãng đời sau này.


Thời tiết oi bức cả nửa ngày, cuối cùng nghe thấy âm thanh tiếng mưa rơi lộp độp trên những tấm ngói. Cơn mưa kịp thời gột rửa những vết tích dơ bẩn, cũng xóa sạch những vết máu tươi còn lưu lại trên phiến đá. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Triệu Kiến Lung tay cầm ô, nhàm chán nghịch mưa giống như lúc còn tấm bé, quay người nghịch ngợm những giọt mưa, làm cho những giọt mưa bay lên tung tóe.

Đang trong lúc vui vẻ, lúc nàng quay người thì nhìn thấy một người đang đến gần, nhưng một chân đang nhảy múa đã không kịp thu lại, giọt nước mưa liền bắn lên quần của người đó. Triệu Kiến Lung xấu hổ ngẩng đầu lên, nhất thời lờ mờ, không để nàng thẩn thờ lâu, hộ vệ bên cạnh liền đẩy nàng ra.

Trầm Nguyệt bên cạnh có năm hộ vệ đi theo, kế bên còn có Viễn Chí che ô cho. Hắn nhìn xuống nhìn thấy quần dầy vết mưa, chốc lát, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lại ngẩng đầu đi về phía trước.

Triệu Kiến Lung nghĩ hắn sẽ tức giận, nhưng lại không ngờ đến cục diện như thế này. Nàng cứng đầu vội đi theo, hộ vệ sau lưng hắn liền dừng lại rồi chặn đứng cô, “Cô nương có việc gì không?”

“ Ta…… Ta phải nói chuyện với hắn, làm phiền ngươi châm chước.”

“Thiếu hiệp không hề quan biết với cô nương, thân phận dĩ nhiên không tiện, mời cô nương về cho.”

Triệu Kiến Lung cứng mồm, trừng mắt nhìn tên hộ vệ. Trầm Nguyệt bây giờ lại tỏ ra là người lạ, giống như lời nàng nói ân oán giữa hai người đã chấm dứt. Hắn cũng thật tự nhiên, nói đi liền đi, nói không có quan hệ liền không chú ý đến nàng, nàng không phải không biết hắn trước nay vẫn lãnh khốc vô tình, còn ngốc nghếch cho rằng hắn ít nhiều gì cũng sẽ nhớ đến ngày trước. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Triệu Kiến Lung nghĩ ngợi một hồi, ngập ngừng nói: “Vậy thì ta đi….”

Triệu Kiến Lung đi ra bèn vòng qua cổng sân, đợi một lát lại đi tìm kiếm, lén lút đi theo. Bây giờ mưa lớn như thế này, âm thanh hỗn loạn có thể làm xáo trộn sự cảm nhận của nội lực, hơn nữa tên Trầm Nguyệt đó bây giờ rất cao ngạo, chân tay không tiện cũng không muốn có người dìu dắt, đi đứng rất chậm chạp, nên bây giờ nàng có thể nhân cơ hội này mà theo dõi.

Nghĩ ngợi, liền cắn răng vứt chiếc ô đi, nước mưa làm ướt hết y phục, liền ôm lấy cánh tay, lần nữa đi theo.

Hộ vệ của Nhậm Khải Nam đều có thân thủ rất tốt, với sự theo dõi như người vừa mới bước vào giang hồ như nàng, sao lại không bị phát hiện. Triệu Kiến Lung núp sau bức tường đang nghe ngóng tình hình liền bị bắt, hộ vệ lần này đối xử rất nghiêm khắc, trói hai tay nàng phía sau liền đưa đên trước mặt Trầm Nguyệt.


Tư thế này làm nàng đưa ngực về phía trước, lộ ra sự đầy đặn, Trầm Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền nhớ đến ngày trước nàng cứu hắn, những kẻ dâm dãng của Huyết U Tông cũng làm nàng thành ra bộ dạng không chỉnh tề này. Hắn nắm chặt bàn tay, cây gậy lúc trước đã bị bẻ gãy, lần này trong tay hắn không có vật nào khác, tiếng mưa che mất âm thanh tiếng gân cốt trên bàn tay nắm chặt của hắn. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành

Biểu cảm của hắn lộ rõ hắn đã rất giân dữ, giống như muốn bóp nát nàng vậy. Nàng chỉ là theo dõi hắn một lát, không ngờ khúc gỗ này lại giân dữ như vậy. Triệu Kiến Lung lẽ ra lúc này bộ dạng nhếch nhác ngại ngùng, sợ hãi nhìn hắn, nuột xuống một hơi, ánh mắt lo lắng sợ rằng hắn sẽ ra tay giết chết nàng.

Sự đau đớn trong việc di chuyển bàn chân đã làm hắn tỉnh ra, hắn ổn định cảm chúc trong chốc lát, thấp giọng nói: “Thả nàng ấy ra.”

Sau khi tứ chi được giải phóng, Triệu Kiến Lung có chút sợ sệt, không biết nên bỏ chạy hay là thử cầu xin hắn. Nàng không biết rõ tính cách của hắn nên có chút lo lắng đến sự an toàn của bản thân.

Trầm Nguyệt đợi một lát, thấy nàng đứng đó bị nước mưa làm ướt, thái độ ngoan ngoãn nhìn hắn, trong lòng vừa giận vừa thương. Hắn nắm lấy cái ô trong tay Viễn Chí đưa qua: “Có chuyện gì?”

Lúc nãy còn cho rằng người mà nàng theo dõi sắp nổi giân, không ngờ bây giờ lại giúp nàng. Không biết có phải là do hành động của hắn hay là do thỉnh cầu mà nàng sắp nói ra mà tim nàng đập càng lúc càng nhanh.

Khoảnh khắc Triệu Kiến Lung cầm lấy cái ô, trong đầu lại trống rỗng, đây là điều mà nàng không hề nghĩ đến.

Nàng mở ô ra, dùng hành động để phân tán sự hoảng loạn trong lòng, “Ta muốn….”

Cố ý dùng ô để che mặt, không dám nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng nói:” Muốn xem người mà các ngươi bắt được.”

Nếu như không phải mưa cứ rơi lộp độp trên chiếc ô thì có lẽ hoàn cảnh lúc này đã rơi vào im lặng, nàng cho là như vậy.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, Trầm Nguyệt không phải đang do dự mà là trong lòng nguội lạnh. Nếu như nàng đã quan tâm đến Tả Hoan như vậy, người cùng hắn sống trong địa ngục, tại sao còn đem ánh sáng đến cuộc đời hắn? Lòng đố kị giống như ngọn đuốc đang thiêu ruội mọi thứ đang từ từ được nhen nhóm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận