Editor: Zhang
Ngày hôm sau, Lâm Chiếu Hạc đến địa điểm đã thỏa thuận với bên kia.
Nơi họ gặp nhau là ở một quán cà phê gần đó, môi trường không tệ nhưng giá cả hơi đắt một tí.
Chẳng qua đắt thì cũng kệ, dù sao tiền là do công ty trả.
Điều mà Lâm Chiếu Hạc thích là sự riêng tư ở đây tốt bất cứ nơi nào, dù sao thì hôm qua, sau khi xem tư liệu, cậu đã nhận ra một cách sâu sắc rằng đây không phải là một vị khách hàng của không gian giả tưởng có thể tùy tiện kể về quá khứ, cậu thực sự sợ rằng giọng nói của khách hàng sẽ bị bóp nghẹt nửa chừng.
Sau khi Lâm Chiếu Hạc ngồi xuống liền gọi một ly kem, mới ngồi chưa được hai phút đã thấy một chàng trai cao gầy xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào.
Thoạt nhìn, chàng trai kia không hòa hợp với xung quanh lắm, không phải là không có gì đặc biệt mà là quá hoàn hảo.
Một người ở không gian thật dù có ưa nhìn đến đâu cũng sẽ có phần không hoàn hảo, nhưng trên người đối phương lại không có một khuyết điểm nào, giống như một con búp bê vừa bước ra khỏi tủ kính.
Nhìn thì đúng là xinh thật, nhưng không có chút nhân khí nào.
"Xin chào." Anh mỉm cười chào Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc hơi sửng sốt, lập tức nhận ra đây là khách hàng của mình, cậu vội vàng gật đầu rồi đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Lâm Chiếu Hạc, nhân viên của Nguyện Cảnh, là công ty mà ngài đã ủy thác."
Anh bắt tay Lâm Chiếu Hạc rồi lập tức buông ra, nói: "Xin chào anh Lâm, tôi tên là Nguyên Lương, cậu đã đọc truyện của tôi chưa?"
Lâm Chiếu Hạc khẽ gật đầu.
"Chuyện là như thế này." Nguyên Lương nói, "Chúng tôi đến thế giới này đã gần hai năm rồi.
Hai năm qua rất tốt, nhưng gần đây đã xảy ra một số chuyện nghiêm trọng."
Lâm Chiếu Hạc trở nên nghiêm túc: "Mời ngài nói tiếp."
Nguyên Lương nói: "Hình như anh ấy đã lừa dối tôi."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Tận thế đến nơi rồi mà anh còn quan tâm đến việc bạn trai mình có lừa dối mình hay không à?
Nhưng khách hàng là Thượng đế, cậu không dám nói gì, đành phải đồng ý, "Đây quả thực là một chuyện nghiêm trọng."
"Mong cậu giúp tôi điều tra." Nguyên Lương nói: "Có được không?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Đương nhiên là không có vấn đề gì."
Nguyên Lương gật đầu, lấy trong túi xách ra một xấp tài liệu, đưa cho Lâm Chiếu Hạc: "Đây là những chuyện hàng ngày anh ấy hay làm, chỉ là sơ lược thôi, cậu cần phải tự mình điều tra chi tiết."
Lâm Chiếu Hạc nhận lấy tài liệu, nhìn lướt qua rồi sửng sốt: "Hả?" Trong tư liệu này không phải là tên của một nam chính khác, mà là một nam phụ khác trong tiểu thuyết.
Dường như Nguyên Lương biết Lâm Chiếu Hạc đang suy nghĩ gì, khẽ cười: "Chia tay rồi."
Lâm Chiếu Hạc: "Ồ."
Nguyên Lương: "Tôi đã tìm được một người khác."
Lâm Chiếu Hạc: "Ồ ồ."
Nguyên Lương: "Cậu đã đọc tiểu thuyết rồi, người này hợp gu tôi hơn."
Lâm Chiếu Hạc: "Ồ ồ...!Ồ?"
Nguyên Lương: "Đùa thôi."
Lâm Chiếu Hạc: "Haha." Cậu cố gắng nở một nụ cười.
Nguyên Lương nhấp một ngụm cà phê, tỏ vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Lâm Chiếu Hạc: "Làm trong ngành này lương có cao không?"
Ánh mắt của anh khiến Lâm Chiếu Hạc cảm thấy thời tiết hơi nóng, vì vậy liền nới lỏng cổ áo sơ mi, nuốt nước miếng nói: "Cũng được, cũng đủ sống."
Nguyên Lương nói: "Lúc này rồi mà còn bán bảo hiểm, chẳng phải sẽ mất hết tiền sao?"
Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm, bản thân cậu mỗi ngày đều lo lắng về vấn đề này nhưng đối với khách hàng, cậu vẫn phải thể hiện niềm tin của mình với công ty nên cậu tự tin nói: "Không sao đâu, sếp nhà tôi giàu lắm, khách hàng chết thì bù đại vô thôi à."
Nguyên Lương: "..."
Lâm Chiếu Hạc: "Tôi cũng nói đùa thôi."
Câu đùa lạnh lùng làm cho Lâm Chiếu Hạc cảm thấy mát lòng một chút, nhưng Nguyên Lương lại vươn tay sờ cánh tay nổi da gà, nhàn nhạt nói: "Nhân viên công ty cậu hài hước thật."
Lâm Chiếu Hạc: "Ngài quá khen."
Hai người trò chuyện thêm vài câu trước khi đứng dậy chào tạm biệt nhau.
Lâm Chiếu Hạc thấy còn sớm nên muốn đến công ty báo cáo tình hình với sếp, lại tiếp tục đến công ty.
Hôm nay, rất nhiều người ra ngoài làm việc đã trở về, công ty náo nhiệt hơn ngày hôm qua rất nhiều, Lâm Chiếu Hạc chào hỏi đồng nghiệp rồi lẳng lặng bước đến phòng làm việc của Trang Lạc.
Dường như Trang Lạc biết đó là cậu, cậu vừa bước vào hắn không ngẩng đầu lên liền hỏi: "Bàn bạc thế nào rồi?"
"Tôi vừa mới gặp khách hàng." Lâm Chiếu Hạc do dự.
"Còn có chuyện muốn nói à?" Trang Lạc ngước mắt lên nhìn Lâm Chiếu Hạc, con ngươi của hắn dường như đen hơn người thường, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cậu như vậy khiến Lâm Chiếu Hạc đột nhiên cảm thấy cảm thấy không thoải mái lắm, có chút ngượng ngùng, cậu xoa xoa mũi nói: "Không, không có gì to tát cả, chỉ là đối tượng bạn trai của đối phương có chút sai."
Nghe vậy, Trang Lạc bật cười, đôi môi mỏng cong lên thành một đường vòng cung đẹp mắt khiến Lâm Chiếu Hạc ngẩn người một lúc lâu, đến nỗi không nghe thấy Trang Lạc nói gì.
Cho đến khi Trang Lạc hỏi: "Cậu còn muốn nói gì nữa?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "A? Sếp, anh nói gì cơ?"
Trang Lạc: "Tôi đã nói là cứ làm theo ý khách hàng đi."
Lâm Chiếu Hạc sửng sốt: "Nhưng đây không phải là một vụ gian lận thông thường..." Đã vậy còn cần sếp ra trận nữa.
Trang Lạc nghiêm túc nói: "Rất quan trọng."
Lâm Chiếu Hạc có chút không rõ chuyện quan trọng này có phải là khách hàng của đơn hàng này quan trọng không? Nhưng cậu chưa kịp hiểu thì Trang Lạc đã ngoắc tay với cậu, ra hiệu cậu đi tới, nói: "Xem tư liệu đi, ngày mai chúng ta đi cùng nhau."
"Vâng." Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
Cả hai xem tư liệu do Nguyên Lương cung cấp, đoán ra được quỹ đạo và thời gian di chuyển hàng ngày của đối phương.
Thực ra lịch trình của người này khá là quy luật, mỗi ngày chỉ xoay quanh giữa về nhà và đến công ty, cũng không có hoạt động giải trí gì thêm, thứ bảy và chủ nhật thích đến quán bar ngồi, uống một chút rượu.
Tất nhiên là có lẽ vì vậy, rất dễ dàng tìm thấy những dấu hiệu bất thường ở những người như vậy.
"Vậy lý do Nguyên Lương nghi ngờ anh ta là do nửa đêm tỉnh dậy phát hiện đối phương đã đi rồi?" Lâm Chiếu Hạc nói, "Nhưng cho dù là ngoại tình thì cũng không làm ra rõ ràng như vậy.
Mà cũng lạ khi nhiều ngày liên tiếp đi chơi về khuya."
"Lạ?"Trang Lạc tỏ vẻ không đồng ý.
Lâm Chiếu Hạc nói thầm trong lòng, cảm thấy chuyện này không đơn giản như mình nghĩ, nhưng thấy sắc mặt của Trang Lạc không thay đổi, đành phải nuốt lời nghi hoặc xuống, để không làm cho sếp cảm thấy mình kỳ quái.
"Vậy chiều mai gặp." Trang Lạc nói: "Cùng nhau ăn tối rồi đi."
"Vâng." Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
"Đi đi." Trang Lạc hơi nâng cằm.
Tưởng rằng đã đến giờ tan sở, Lâm Chiếu Hạc hớn hở đi ra khỏi cửa, vẻ mặt trầm tĩnh của Trang Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu.
Mãi cho đến khi Lâm Chiếu Hạc đóng cửa, hắn mới nở một nụ cười rạng rỡ, trông giống như một đóa hoa xuân, nếu Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy, có lẽ cậu ở lại thêm một lúc nữa.
Chỉ cần đi ký kết với khách hàng là xong, thực ra công việc này khá là nhàn đấy chứ, chỉ cần ba giờ chiều là có thể tan sở rồi.
Lâm Chiếu Hạc đi đến bàn làm việc của mình, cất tài liệu xong đang định về nhà, nhưng đồng nghiệp bên cạnh lại không may mắn như cậu, cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc ipad trên tay với vẻ mặt buồn bã.
Lâm Chiếu Hạc nghiêng người nhìn một cái, liền hiểu tại sao đối phương lại đau khổ như vậy.
Dù là từ cái bgm kỳ quái trên ipad hay bức ảnh u ám, có thể thấy rõ ràng đây là một bộ phim kinh dị, sau đó nhìn vào vẻ mặt tái nhợt của đồng nghiệp, Lâm Chiếu Hạc hỏi với vẻ rất thông cảm, "Tiểu Trương, cậu không sao chứ?"
Tiểu Trương tên đầy đủ là Trương Tiêu Tiêu, kém Lâm Chiếu Hạc hai tuổi, cũng là một đứa nhỏ mới vào nghề.
Thế giới giả tưởng có rất nhiều tác phẩm, đủ thể loại phim tình cảm độc lạ, phim thảm họa, phim cổ trang, quá nhiều để liệt kê, nhưng cũng không thể sánh nổi với sức mạnh của phim kinh dị.
Hãy tưởng tượng rằng cái thứ có thể khiến bạn sợ chết khiếp trên màn hình lại xuất hiện trong thực tế, phải gọi là địa ngục trong địa ngục luôn, mở cửa cho ma về nhà.
Vốn dĩ Trương Tiêu Tiêu vẫn đang cố gắng chống đỡ, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Chiếu Hạc, cậu ta lập tức phá bỏ lớp phòng vệ của mình và than thở, "Anh Lâm, tôi có thể làm gì bây giờ! Nếu khách hàng của tôi bị nguyền rủa đến chết, tôi còn có thể bảo là hoàn thành nhiệm vụ được không?" Trong lòng Lâm Chiếu Hạc nghĩ anh hai, cậu ta thật sự yêu sâu đậm công việc này quá nhỉ.
Cậu ta đã nhận đơn hàng này rồi, còn suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Nếu giao cho cậu thì cậu đã sớm cao chạy xa bay rồi.
Nhưng ít nhất cậu không thể ở trong công ty trực tiếp đả kích nhiệt tình của người mới được, vì vậy đành vỗ vỗ vai cậu ta, trịnh trọng nói: "Chỉ cần cậu sống sót, sẽ có năm bảo hiểm, một khoản tiền tiết kiệm và hai ngày nghỉ!"
Trương Tiêu Tiêu: "Oa oa oa thật sao, tôi nhất định sẽ cố gắng, tôi nhất định có thể ngăn chặn việc nhân vật chính bị nguyền rủa đến chết, anh nghĩ sao hả anh Lâm?"
Lâm Chiếu Hạc cân nhắc ba giây trước khi nhẹ nhàng thuyết phục, "Cậu có tính mua bảo hiểm cho mình từ công ty không?"
Trương Tiêu Tiêu: "..."
Lâm Chiếu Hạc: "Nước màu mỡ không để chảy sang ruộng người khác"
(ý chỉ lợi ích của mình không thể cho người khác)
Trương Tiêu Tiêu: "..." Đây là sự giác ngộ của nhân viên xuất sắc của năm à? Ngay cả việc kinh doanh của đồng nghiệp cũng không được tha, đã học được.
Thực ra Lâm Chiếu Hạc cũng có ý tốt, mấy ngày nay tỷ lệ tử vong rất cao, nếu không phải bảo hiểm của công ty quá đắt thì cậu cũng muốn mua cho mình một cái.
"Cố lên." Lâm Chiếu Hạc chỉ có thể vỗ vai động viên cậu ta.
"Được rồi." Trương Tiêu Tiêu đành tiếp tục xem với đôi mắt ngấn lệ.
Thấy không thể làm gì khác, Lâm Chiếu Hạc quyết định tan ca, bởi vì tan ca sớm nên không có việc gì làm, cậu quyết định đi xem siêu thị gần đó.
Siêu thị nhỏ có đầy đủ các loại sinh vật kỳ lạ với các hình dạng khác nhau - thứ mà Lâm Chiếu Hạc không biết có nên gọi nó là sinh vật hay không.
Ví dụ, phía trước có một hình vuông đỏ mặc một chiếc váy ngắn và thắt một chiếc nơ đang với tay lấy trứng, do cơ thể nó hơi lùn nên không thể với tới mấy quả trứng màu xanh lá cây trên cùng.
Lâm Chiếu Hạc nhìn nó nhón chân lên, bàn tay ngắn ngủn vẫn đang cố với tới cái sản phẩm nó muốn cách tay nó một trăm linh tám vạn dặm...!Thật ra cũng có chút đáng yêu.
Lâm Chiếu Hạc im lặng một hồi, thấy đôi mắt to của nó bắt đầu bị sương mù bao phủ, liền đi tới bên cạnh giúp nó lấy hộp trứng xanh xuống: "Í."
Hình vuông màu đỏ nhìn Lâm Chiếu Hạc với vẻ cảm kích.
Lâm Chiếu Hạc nói: "Cầm lấy đi."
Giọng nói của hình vuông đỏ rất nhẹ nhàng, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, không phân biệt được nam nữ, nhưng lại khá đáng yêu: "Cảm ơn ngài."
Lâm Chiếu Hạc nói, "Thấy với tay cực quá, không cần khách sáo."
Hình vuông đỏ gật đầu với Lâm Chiếu Hạc, xoay người khó khăn đẩy xe hàng đi.
Lâm Chiếu Hạc nhìn bóng lưng của nó liền cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cậu không nhớ rõ mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, vì vậy cậu đành chịu thua và cũng lười suy nghĩ về nó nữa..