Sổ Tay Chăn Nuôi Hung Thú

Ở Thần giới, yêu sạch sẽ nhất chính là nhuyễn thể thú, bọn họ mỗi ngày đều muốn tắm!

Còn thú bốn chân cùng phi cầm, bọn chúng căn bản là đám gia hỏa không tắm!

Tiêu Tiểu Bát một bên tắm, một bên ngâm nga ca khúc nào đó, nước chảy róc rách lướt qua da thịt bạch ngọc của y, một vốc nước trong suốt trôi đi, thủy châu đọng lại trên tấm lưng tuyệt mỹ khiến người đang nấp trong bóng tối rình rập không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Thật đẹp...

... Mỹ vị kia!

Đám người rình coi đều đang chảy nước bọt, cao giai thần xinh đẹp như vậy nhất định cũng sẽ rất ngon miệng.

Tắm tắm, Tiêu Tiểu Bát luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tựa hồ quá an tĩnh đi...

Tiêu Tiểu Bát nhịn không được hỏi Trùng Thiên Pháo đang nghịch nước bên cạnh, "Ngươi cảm thấy hơi là lạ không."

Trùng Thiên Pháo: @#¥%... &.

Quả nhiên, hỏi Trùng Thiên Pháo cũng không có ích lợi gì, trời sinh nhuyễn thể thú đối với nguy hiểm không hề mẫn cảm.

Tiêu Tiểu Bát quả đoán lựa chọn mặc quần áo rời đi, cái chỗ này thực sự quá quỷ dị, vừa rồi trên trời còn có chim, trong nước còn có cá, thế nhưng chỉ một chốc sau cái gì cũng không có.

Ngay khi Tiêu Tiểu Bát cột cái nút thắc cuối cùng trên áo, một mũi tên ngắn tẩm lửa từ trong rừng rậm bay ra.

Tiêu Tiểu Bát ôm Trùng Thiên Pháo lăn một vòng trong nước, Ngọa tào, đánh lén người ta!

"Ai, mau lăn ra đây!" Tiêu Tiểu Bát cau mày.

Từ trong rừng vang lên vài tiếng cười ngắn ngủi, lại có một vài mũi tên ngắn lác đác bay ra từ nhiều phía khác nhau, nhắm về hướng Tiêu Tiểu Bát vọt tới, trên những mũi tên này tnh lại đều có lửa.

Tiêu Tiểu Bát hoàn toàn không cảm giác được đối phương rốt cuộc ở đâu, y cau mày, không biết đối phương đã dùng phương pháp gì ẩn tang khí tức. Tiêu Tiểu Bát ôm lấy Trùng Thiên Pháo, tay áo phất lên, vô số bọt nước tạo thành thủy tiễn bay về hướng mưa tiên xuất phát.

"A!" Nghe được vài tiếng kêu thảm thiết, chỉ chốc lát sau có vị máu từ phía rừng cây lan ra. Từng dòng máu giống như suối nhỏ đổ vào lòng sông, chỉ trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ.

Vẫn yên lặng không chút tiếng động.

Vừa lúc đó, một loạt mưa tên từ phía rừng cây bắn ra, Tiêu Tiểu Bát muốn cưỡi Trùng Thiên Pháo chạy trốn cũng không được, mũi tên chằng chịt bay qua theo vòng tròn đem hắn vây quan, Tiêu Tiểu Bát chỉ có thể trốn vào trong nước, bị vô số mũi tên từng bước dồn ép.

Đã chuẩn bị bao lâu, rốt cuộc là lúc nào bị theo dõi?

Tiêu Tiểu Bát huy động bọt nước, biến chúng thành mũi tên tung về bốn phương tám hướng, Tiêu Tiểu Bát lại nghe vô số tiếng kêu thê thảm. Thế nhưng kế tiếp là càng nhiều thanh âm vang lên:

"Y là cao giai thần, ăn y, chúng ta là thần!"

"Lên! Liều mạng!"

Lúc này Tiêu Tiểu Bát mới phát hiện, trong rừng rậm xanh biếc chẳng rõ từ lúc nào đã có đầy người lẫn trốn, ngay cả phụ cận bờ sông cũng đông nghịt người. Bên hông mỗi người đều có một phiến lông vũ kỳ quái.

Tiêu Tiểu Bát trợn to hai mắt, thần dân, đánh lén y cư nhiên là thần dân thông thường, là thần dân không có một tia tu vi nào!

Dù cho những người này đã hiện thân, Tiêu Tiểu Bát cũng không nhận biết được khí tức của bọn họ, rốt cuộc là vì sao!

Tiêu Tiểu Bát chợt nhớ đến nguyên nhân Phượng thần lịch kiếp mấy nghìn năm trước, có rất nhiều chuyện tựa hồ bọn họ đã quên mất, Phượng thần làm sao sẽ trúng mai phục, dựa vào thần thức cường đại của Phượng thần, làm sao không biết bị người âm thầm đánh lén?

Trên trán Tiêu Tiểu Bát bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cùng lúc đó, từ trong ba động không khí, y cảm nhận được một cỗ thần uy cường đại, là Tỳ Hưu. Tỳ Hưu cũng gặp phải mai phục!

"Bọn thần dân các ngươi dám làm ra hành động này, không sợ thiên khiển sao?"

Tiêu Tiểu Bát lớn tiếng quát, y cũng không biết vì sao sẽ nói như vậy, thế nhưng lúc này chỉ có thể dựa vào ra vẻ kéo dài một chút thời gian, ít nhất phải biết được những người này dùng cái gì che giấu hơi thở.

Thần uy của cao giai thần sẽ tạo nên uy áp khiến thần dân lùi bước, từ trong bản năng dâng lên cảm giác thần phục. Thế nhưng những người này khi đối mặt với y lại chỉ cười hỉ hả, tiếng nhạo báng vang khắp núi đồi.

"Cái gì thiên khiển, Phượng Hoàng đã vẫn lạc, còn có cái gì nữa?!"

"Đừng nghe y nói bậy, ăn y chúng ta cũng là cao giai thần!"

Tiêu Tiểu Bát thấy những người này kéo trường cung, lông vũ bên hông đột nhiên chuyển đỏ, trong nháy mắt trường cung trở nên ngắn lại nhưng cũng đồng thời dấy lên liệt hỏa hừng hực.

Đó là cái gì, tiên khí sao? Tiêu Tiểu Bát trợn to mắt, đầu năm nay thần dân cũng có thể sử dụng tiên khí rồi, nghịch thiên sao!

Tiêu Tiểu Bát có linh cảm, bí mật của đám thần dân này đều ở trên phiến lông vũ đó, Tiêu Tiểu Bát triệu hoán bọt nước bắn ra về phía eo bọn họ. Thế nhưng những thần dân này vẫn không ngừng tiến tới, bất kể tử thương, cho dù đã bị Tiêu Tiểu Bát bắn trúng cũng ngoan cố tiến lên, có lông vũ của vài thần dân bị Tiêu Tiểu Bát đánh rớt, khí tức của họ lập tức hiện ra trong thần thức của y.

Ào ào vun vút —— Những mũi tên rực lửa giống hệt như châu chấu kéo đàn lao về phía Tiêu Tiểu Bát, y lại lẩm nhẩm niệm một chú ngữ, quanh thân liền hiện lên áo giáp màu vàng kim. Những mũi tên đó đập vào tầng giáp kia, cho dù Tiêu Tiểu Bát vẫn cảm thấy đau nhưng lại không có thương tổn đích thực nào được tạo thành.

Tiêu Tiểu Bát nhìn những thần dân càng lúc càng tiến gần

"Trùng Thiên Pháo, ngươi có thể bay ra ngoài không?" Tiêu Tiểu Bát nói với con ốc sên trong lòng.

Trùng Thiên Pháo nhìn chung quanh thần dân đông đảo lắc đầu, độ cao nó có thể bay lên rất thấp, căn bản là vô pháp xông khỏi vòng vây của những người này.

Trên trán Tiêu Tiểu Bát tràn đầy mồ hôi, không biết vì sao trong đầu y giống như có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở, nhất định không được lộ ra chân thân, nếu không sẽ còn phiền toái hơn hiện giờ.

Lúc này không thể chạy, chỉ có thể giết chết đám người này, nghĩ đến đây tay của Tiêu Tiểu Bát không nhịn được run rẩy. Y không phải đang sợ, chỉ là nhiều thần dân như vậy, đều phải chết...

Tiêu Tiểu Bát khẽ cắn môi, hôm nay đã đến nông nổi không phải người chết chính là ta vong, Tiêu Tiểu Bát vĩnh viễn nhớ kỹ chuẩn tắc của cao giai thần, tình nguyện tự bạo chứ không để trở thành thức ăn của thần dân. Phổ thông thần dân ăn y, sẽ xuất hiện rất nhiều cao giai thần.

Tiêu Tiểu Bát khẽ niệm chú ngữ, trong tay xuất hiện một hỏa cầu vô cùng lớn, lập tức ném về phía có ít người nhất. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, người phía bên kia đều bị nổ tung huyết nhục không rõ...

Lòng của Tiêu Tiểu Bát cũng run rẩy, khắp nơi đều là từng khúc tay chân bị nổ bạo.

Cứ nghĩ rằng bọn họ thấy như vậy sẽ lui lại, không ngờ nhãn thần của những thần dân kia lại càng điên cuồng, "Nhiều huynh đệ của chúng ta đã chết như vậy, ăn y, ăn y..."

Khắp đồi núi đều vang lên khẩu hiệu "Ăn y".

Từ dao động thần uy ở phía xa truyền đến, Tiêu Tiểu Bát nhận ra được, Cửu đệ Tỳ Hưu của mình cũng đang lâm vào khổ chiến. Những người này rốt cuộc đã để mắt đến bọn y từ lúc nào...

Tiêu Tiểu Bát không muốn cùng những người này tiếp tục dây dưa, y cấp tốc thu nhỏ người lại, ngồi lên lưng Trùng Thiên Pháo, khe hở hỏa cầu vừa nãy tạo ra đã đủ cho bọn họ đào sinh.

"Trùng Thiên Pháo, chúng ta đi!"

Trùng Thiên Pháo hỏa tốc lao ra ngoài vòng vây thần dân, Tiêu Tiểu Bát thuận lợi đoạt lấy lông vũ tử một cổ thi thể. Khi tra xét xong, tâm của y cũng trầm xuống, nếu y không sai, đây chỉnh là một kiện tiện khí do thần khí phân liệt mà thành, tác dụng là ẩn giấu khí tức. Về phần tại sao lại phải chia ra nhiều như vậy, tại sao thần dân thông thường cũng có thể sử dụng nó, Tiêu Tiểu Bát cũng không rõ ràng. Thứ duy nhất y có thể nhận biết chính là chủ nhân của tiên khí, hay phải nói là kiện thần khí này. Đó là người đã chết đến không còn một mảnh thi thể, Tất Phương...

"Trùng Thiên Pháo, chúng ta đi tìm Tỳ Hưu."

Tiêu Tiểu Bát muốn đi tìm Tỳ Hưu, bởi vì theo ba động lúc nãy, y cảm thấy Tỳ Hưu tựa hồ đã bị thương.

Trùng Thiên Pháo nghe được chủ nhân phân phó liền lần theo vị đạo của Tỳ Hưu phóng đi. Thật không ngờ giữa đường cư nhiên lại chạy ra một Trình Giảo Kim!1

Nguyên hình to lớn, thậm chí có thể nói là che khuất bầu trời, nhìn không ra được là loài gì, chỉ có một khối lông nhung đỏ rực. Đương lúc Tiêu Tiểu Bát muốn gọi Trùng Thiên Pháo sửa đường khác chạy trốn thì đã quá muộn. Từ trong đám lông nhung kia vươn ra một móng vuốt đỏ rực chộp lấy Tiêu Tiểu Bát, đem y trực tiếp xách lên.

Vì vậy, Tiêu Tiểu Bát liền nhìn thấy nguyên hình đáng sợ nhất từ trước đến nay y từng gặp, đỏ rực như lửa, hai đôi cánh dài, sáu chân, ngũ quan không rõ, thân hình to lớn. Nguyên hình của bọn Tỳ Hưu, Nhai Tý đứng trước đại gia hỏa này cũng chỉ như mấy con chuột hamster ver chibi mà thôi.

Nội tạng của Tiêu Tiểu Bát co lại thành một đoàn, nhịn không được mà rơi lệ, đây là vận khí kiểu thần mã gì, chỉ lên một tòa núi nhỏ, thế quái nào lại gặp tôn thần đại phật này!

Hỗn Độn, thượng cổ đệ nhất hung thần, cùng với Tất Phương và Phượng thần đã chết kia coi như cùng một thế hệ, cho dù lão cha Long thần của y nhìn thấy kẻ này cũng phải nhượng bộ ba phần.

Hôm nay lão tử xuất môn tuyệt đối quên xem hoàng lịch! Tiêu Tiểu Bát cảm thấy mình sắp biến thành món ốc nướng rồi! Y chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại.

Một thứ gì đó sền sệt, nóng rực, dính dấp, mềm mại dán lên gò má của y, từ gương mặt đến cổ rồi bàn tay... phàm là bộ vị lộ ra khỏi y phục đều không may mắn tránh được.

"Này, vật nhỏ, bắt được ngươi rồi!"

Ngọa tào, lão tử cho dù có chết cũng phải đủ tôn nghiêm, mẹ kiếp, lấy đầu lưỡi của ngươi ra, lão tử muốn tố cáo ngươi, QUẤY! RỐI! TÌNH! DỤC!

——————————————————

"Hỗn đản, buông!"

Tiêu Tiểu Bát giãy dụa, dụng hết toàn lực tạo ra một hỏa cầu đánh tới.

Chỉ là Tiêu Tiểu Bát không nghĩ đến, quanh thân đối phương đều là liệt hỏa hừng hực, hỏa cầu của mình vừa đúng để người này hấp thu!

Tiêu Tiểu Bát lần thứ hai ngưng khí, trên tay liện hiện ra một quả bóng nước, khi nên đến gần người kia chỉ giống như bọt nước bắn lên.

"Này, vật nhỏ, chưa từng có ai dám thi pháp với bổn tọa, ngươi là người đầu tiên, bất quá cũng rất nhanh sẽ biến thành người cuối cùng rồi."

Dứt lời Tiêu Tiểu Bát liền cảm thấy cực nóng, sau đó y phục được y dùng pháp thuật biến ra cũng dấy lên ngọn cửa, là loại nóng nhất trên khắp đại lục Hồng Hoang, tam muội chân hỏa!

Ngọa tào, người này là đang muốn thiêu chết mình!

Bả vai của Tiêu Tiểu Bát đang bị nắm chặt vì thế vô pháp giãy dụa, y chỉ có thể niệm chú ngữ trực tiếp hiện ra nguyên hình, trong nháy mắt kim quang thoáng hiện, một cái vỏ ốc lớn liền xuất hiện. Tiêu Tiểu Bát nằm úp sấp bên trong vỏ ốc, tuy rằng nhiệt độ trong này có chút nóng, thế nhưng cũng không phải không thể chịu đựng.

Những nơi bị lửa lướt qua vô cùng đau nhức, Tiêu Tiểu Bát lại không thèm để ý mà suy tư, lúc nãy khi y bị bắt cũng không có nắm theo Trùng Thiên Pháo, không biết nó có trốn được không, hiện tại ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.

Tiêu Tiểu Bát ôm gối đầu tựa vào vỏ ốc, cuộn tròn người lại, trong lòng không ngừng nhảy loạn. Lão tử cũng sắp trở thành thức ăn rồi, làm sao bây giờ, phải làm sao? Lẽ nào hôm nay táng mạng nơi này?

"Vật nhỏ, mau trở ra đây, cứ để bản tọa ăn ngươi, ngoan ~ đừng cự tuyệt ~ nghe lời ~" Từ phía bên ngoài truyền vào thanh âm triền miên của người kia, chẳng không gì ái ngữ tình nhân, da gà của Tiêu Tiểu Bát đều rớt xuống Ngọa tào, người kia thật biến thái, thanh âm thế này chẳng lẽ là một tên biến thái ẻo lã!

Tiêu Tiểu Bát nhảy dựng lên, ngửa đầu mắng to: "Biến thái chết tiệt, lão tử cứ không đi ra, ngươi là một tên không biết xấu hổ. Thượng cổ thần thú lại đi khi dễ một cao giai thần phổ thong như lão tử, ngươi biết liêm sỉ không. Ngoại tào, lão tử cũng thay tổ tong ngươi mất mặt mười tám lần!"

"Ngươi là cái tên không có trứng, là thứ hèn nhát có trứng không có lông, lão tử cho dù tự bạo cũng không để ngươi ăn, ta nguyền rủa cả nhà ngươi! "

Tiêu Tiểu Bát ở trong Long vực vẫn bị người ta gọi là gà rù, y cũng biết mình không phải đối thủ của mấy huynh đệ kia, vì thế vẫn nhẫn nhục không lên tiếng, còn bị đám huynh đệ vô lương cười nhạo là câm điếc. Hiện tại dù sao cũng phải chết, người này thực lực cùng với lão cha tiện nghi của y không sai biệt lắm, cho dù làm cách nào cũng không thể thoát được, Tiêu Tiểu Bát thẳng thắng bất chấp tất cả, thống thống khoái khoái ở trong vỏ ốc mắng to.

Lão tử có chết cũng muốn chết uy vũ hùng tráng!

"Hừ, bản tọa thật không ngờ, Long tử Tiêu Đồ trước nay kiệm lời ít nói, hóa ra mồm mép lại lưu loát đến thế. Nào! Vật nhỏ ngoan! Lại mắng nhiều thêm vài câu, bổn tọa đã gần tỷ năm không nghe được những lời thô tục đáng yêu vậy, ngươi mắng thêm vài câu, mắng tốt, bản tọa không chừng sẽ tha cho ngươi ~ "

(Tiêu Tiểu Bát: (#‵′) Đệt... Ngươi là biến thái sao!)

Tiêu Tiểu Bát đột nhiên có điểm nản lòng thoái chí, ngay cả mắng người cũng lười, y cảm giác mình sống hơn một nghìn năm hẳn là cũng đủ rồi. Tiêu Tiểu Bát lại thâm tình nhìn vỏ ốc của mình, mấy năm nay cũng là ở trong này nhiều nhất.

Nhiệt độ trong vỏ ốc càng lúc càng cai, Tiêu Tiểu Bát cũng ngày càng tuyệt vọng, thực sự trốn không thoát sao?

Vừa lúc đó, Tiêu Tiểu Bát liền nghĩ dến không gian, trong mắt bắn ra quang mang sáng rỡ, suýt nữa quên mất cái này, đây không phải chính là vũ khí lợi hại nhất của y trên đại lục Hồng Hoang sao!

Tiêu Tiểu Bát ngửa đầu, hai tay nắm chặt lẩm bẩm: "Ta muốn một công cụ giúp ta đào sinh, cho ta một pháp bảo đối phó kẻ này, cho ta một pháp bảo đối phó kẻ này..."

Tiêu Tiểu Bát không ngừng lẩm nhẩm, không gian vẫn không chút động tĩnh nào, Tiêu Tiểu Bát nhắm mắt lại, chẳng lẽ đối mặt với tên biến thái này, cả không gian cũng không nhạy sao?

Ngay khi Tiêu Tiểu Bát sắp buông tha, từ giữa vỏ ốc phát sinh ra một dãy thất thải quang mang rực rỡ, Tiêu Tiểu Bát bị ánh sáng làm chói đến híp lại, trong lòng đại hỷ, tuyệt thế pháp bảo sắp xuất hiện?!

Thất thải quang mang tụ lại thành hình tròn, từ hình tròn lại thay đổi thành khối vuông, kỳ tích chính là cái thứ hình vuông đó từ từ bay đến trước mặt Tiêu Tiểu Bát, thất thải quang mang cũng theo đó mà tiêu thất.

Hình như là một quyển sách?

Tiêu Tiểu Bát đại hỉ, chẳng lẽ quyển trục ma pháp trong truyền thuyết! Tiêu Tiểu Bát vui sướng cơ hồ rơi lệ! Y tung người lên không nắm lấy quyển sách kia!

...

......

.........

Trên bìa sách nóng rực có viếc sáu chữ to màu vàng —— SỔ! TAY! CHĂN! NUÔI! HUNG! THÚ!

+_+ đây là cái trò đùa gì!

Mở ra bìa sách da cứng rắn, trang thứ nhất rành rành viết ra: Pháp bảo đỉnh cấp chăn nuôi hung thú, tuyệt thế thư tịch nhất định phải đọc!

Ta phi...

Tiêu Tiểu Bát cảm thấy vô cùng nhục nhã, không gian đại thần, ngươi là đang chơi ta sao! Tiêu Tiểu Bát ngửa mặt lên trời thét dài: "Lão tử không thể sống!!!"

"Này, vật nhỏ có ý tứ, bản tọa quyết định tạm thời không ăn ngươi!"

Tiêu Tiểu Bát xụi lơ ngã trên giường, giờ khắc này y rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là "Người là dao thớt, ta là thịt cá"!

Cao giai thần luôn rất giữ lời, nếu đối phương đã nói tạm thời không ăn y, Tiêu Tiểu Bát biết, chí ít trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo mình vẫn an toàn. Vì vậy y lần nữa biến về hình người, khiến y bất ngờ nhất chính là bộ dạng của đối phương khi biến hình.

Thảo trường oanh phi, điểu ngữ hoa hương.

Trong nháy mắt nhìn thấy tướng mạo của đối phương, Tiêu Tiểu Bát liền bi phẩn muốn chết. Không phải nói nhân vật phản diện biến thái đều là, mũi tẹt, miệng cóc, mắt đậu xanh, chân thô thối hoắc sao? Vì sao người trước mắt lại đẹp trai đến thế, ngọa tào, đã gặp qua người đẹp trai, nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy!

Đây tuyệt đối không phải nói mát!

Cái người nguyên bản nên cùng tuổi với lão cha tiện nghi lại có một bộ mặt đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn, cùng với bộ dạng ẻo lả của Tiêu Tiểu Bát hoàn toàn trái ngược, hắn có bộ dạng phi thường đàn ông, ngũ quan góc cạnh phân minh, vóc người tỷ lệ hoàn hảo, thậm chí còn có cơ bụng.

Tiêu Tiểu Bát nhìn thân hình không khác con gà luộc của mình, khuôn mặt mềm mại, triệt để tự ti.

Chỉ thấy đối phương vươn vgón tay thon dài ra cuốn lấy lọn tóc mai của Tiêu Tiểu Bát đang rũ xuống, híp mắt lại, ánh mắt có chút mê ly mị hoặc, "Đến đây, vật nhỏ ngoan, để bổn tọa ôm một cái ~ "

Hô hấp nóng rực không ngừng phun lên má, lỗ tai cũng có chút ửng đỏ nóng lên.

Toàn thân Tiêu Tiểu Bát cứng ngắc, biến thái quả nhiên vẫn là biến thái, vô luận bề ngoài của hắn có dễ nhìn đến cỡ nào, thủy chung vẫn chỉ là biến thái!

Người này cư nhiên lại liếm vành tai của mình! Ngọa tào, lão tử là nam nhân, lão tử chỉ thích muội muội!

Vừa lúc đó, lại nghe được một tiếng quát mắng:

"Vô liêm sỉ! Buông Bát ca ra!"

Tiêu Tiểu Bát đại hỉ, cứu binh tới! Tỳ Hưu đệ đệ uy vũ hùng tráng, mau nhanh đến cứu ca ca!

Tiêu Tiểu Bát vội vã đẩy tên biến thái kia ra, cuộn thành vỏ ôc lăn tuốt ra ngoài, ngay trong khoảnh khắc Tiêu Tiểu Bát ly khai, chỗ y vừa đứng liền bị đánh ra một cái hố to.

Tên biến thái cũng không có trốn, sau khi khói bụi tan đi, hắn cư nhiên phiêu phù trên miệng hố, tay trái thưởng thức một quang cầu to lớn, rõ ràng là quả cầu thiểm điện Tỳ Hưu vừa mới ném ra

Thực lực cư nhiên kém nhiều như vậy sao? Cửu đệ, hai chúng ta liên thủ!

Ngay lúc Tiêu Tiểu Bát đang định nói ra mấy lời này, Tỳ Hưu đã lên tiếng:

"Bát ca, tiểu đệ cần đi giải gấp, ta trước đi giải quyết cái đã!"

Nói xong cậu liền biến thành nguyên hình, huy động cánh chim bay về phía chân trời...

TAT, Tỳ Hưu, lão tử và ngươi thế bất lưỡng lập! Ngươi đem đống thịt chim đã ăn nhổ ra cho lão tử!

Lúc này, tên biến thái kia lại dùng sức tách đem quả cầu thiểm điện ra làm hai, để ở trong tay thưởng thức, từng bước từng bước đi về phía Tiêu Tiểu Bát đang bị đông cứng. Hắn dùng tay phải nâng cằm Tiêu Tiểu Bát lên, ngón tay vuốt ve hai gò má mềm mại của y.

"Vật nhỏ thật không ngoan mà ~ Lại còn muốn chạy ~ Là muốn ăn tươi hay muốn lột da hử?"

Da gà của Tiêu Tiểu Bát nổi lên từng cụm, y run rẩy, đứng trước uy áp to lớn của đối phương suýt nửa nói không ra lời, "Thịt của ta không thể ăn, sẽ ê răng đó, trên người ta đều là ghét bẩn..."

Nói xong Tiêu Tiểu Bát liền quỳ rạp xuống đất, ôm lấy cái chân tráng kiện của Hỗn Độn gào khóc:

"Đại hiệp tha mạng! Van xin người buông tha cho tiểu nhân!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui