Editor: tuanh0906
- ---------
"Diệu Diệu, lấy ra đây."
"......!Cái gì?" Nàng chớp chớp đôi mắt.
Hắn kiên nhẫn nhìn nàng: "Đồ Liễu Phất Y đưa."
Lăng Diệu Diệu đột nhiên ngước mắt, trong mắt bốc hỏa: "Không phải ngươi nói ta nhìn nhầm rồi sao?"
Hắn nhếch khóe môi, trên gương mặt bạch ngọc lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Tình cảnh và khoảng cách như vậy vô cớ gây ra cảm giác rơi vào thế bất lợi, nàng dừng một chút, rụt lại: "Không phải cho ngươi."
"......" Hắn nâng lên mặt nàng, vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, hồi lâu mới nhẹ giọng, không biết là nói với nàng hay nói một mình: "Không nghe lời."
Hắn cúi người, môi nhẹ nhàng chạm lên má nàng: "Đã như vậy rồi còn không nghe lời sao?"
Nàng tránh đi, vội vàng nói: "Hẳn là cũng không phải cho ta.
Nếu không phải cho chúng ta, ai cũng không được mở ra."
Hai chữ "chúng ta" vừa nói ra, thiếu niên bỗng khựng lại, sắc mặt dịu xuống, ánh mắt dừng trên mặt nàng, ngữ khí hòa hoãn: "Đặt trong tay nàng không tốt lắm."
"Vẫn là lấy ra đưa cho ta đi."
Lăng Diệu Diệu lắc đầu trừng mắt nhìn hắn, thấy chết không sờn.
Mộ Thanh trầm mặc một lúc, sau đó rũ mắt nhìn nàng, cách không chỉ chỉ vào ngực nàng, đôi mắt như có ý cười lạnh lẽo: "Nàng cho rằng đặt ở chỗ này thì ta không dám lấy sao?"
Vừa dứt lời, hắn đã tiến lên một bước, bất ngờ hôn lên môi nàng, trằn trọc, tay trái đè hai tay nàng ra sau lưng, nhân lúc nàng chưa chuẩn bị, tay phải cởi ra dây áo khoác nàng, chui vào.
"Ưm..." Nàng bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Hắn hơi rời đi, giọng khàn khàn, tựa hồ dùng hết kiên nhẫn cảnh cáo: "Không muốn để ta chạm vào thì đừng lộn xộn."
Lăng Diệu Diệu cân nhắc tình thế sau đó bất động.
Hắn hôn xong, tờ giấy viết thư hơi mỏng cũng rơi vào tay hắn.
Hắn không vội mở ra, mà giúp nàng buộc lại áo khoác trước, kéo lông cổ áo ra, vuốt phẳng, tôn lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng.
Nếu không phải nàng mắt đầy phẫn nộ lườm hắn, hắn còn muốn thuận thế sờ mặt nàng.
Lần này thực hiện được, đánh tan hơn một nửa cơn giận trong lòng hắn, vui sướng trong mắt không tài nào che giấu được.
Hắn vẻ mặt thoải mái mở ra giấy viết thư, bên dưới vết mực lộn xộn có viết một hàng chữ nguệch ngoạc: "Dao Nhi: Đã tìm được phương pháp thoát thân, mười ngày sau hội hợp tại tửu lầu Hoa Chiết ở Vô Phương trấn.
Chăm sóc tốt cho bản thân."
Hắn khẽ chớp hàng mi, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Còn tính có chút năng lực."
"Ngươi đừng vứt nó." Lăng Diệu thò đầu tới xem, hắn rụt tay lại, nhẹ nhàng tránh thoát nàng, không để nàng thấy một chữ, sau đó cất thư trong ngực mình.
"Vì sao ta phải vứt nó?" Mộ Thanh nhìn đôi mắt nàng, cố tình nói: "Liễu công tử nói trở về lập tức sẽ thành hôn với A tỷ."
"......"
Ánh đèn trong quán rượu sáng lên, đại sảnh lầu một vẫn đông nghịt người, tiểu nhị đi xuyên qua đó ra bên ngoài xách nước, nhìn thấy bọn họ, bèn cố ý tiến tới chào hỏi.
"Đúng rồi, Lăng cô nương." Mắt hắn cong cong: "Cô nương đọc xong quyển sách đó rồi chứ?"
Lăng Diệu Diệu ngẩn ra một lát: "Sách..."
Mộ Thanh nửa chắn trước mặt nàng, khuôn mặt thiếu niên tươi tắn nhưng nụ cười lại xa cách: "Chúng ta đi lên trước."
"À..." Tiểu nhị gãi đầu, nghi hoặc nhìn cô nương bị hắn nắm chặt tay dắt lên lầu.
Lăng Diệu Diệu trở về phòng, lục tung một vòng, cuối cùng nhặt cuốn tiểu thuyết còn chưa đọc xong dưới gầm bàn lên, phù phù thổi một chút bụi trên đó, xoay người định đi xuống lầu.
"Nàng đi đâu?" Hắn chắn trước mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu: "Trả sách."
"Ta giúp nàng trả."
"......" Lăng Diệu Diệu nhìn hắn một hồi, như là nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng ném sách cho hắn, quay người vén màn, tức giận nằm lên giường.
Thiếu niên cầm sách xuống lầu, cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Đang đi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hắn chậm rãi cầm sách lên, lật đến trang cuối cùng, nhanh như gió lướt qua kết cục.
Lúc Lăng Diệu Diệu còn tỉnh táo từng nói câu chuyện này kể về một vị công tử yêu thầy giáo hắn, không từ thủ đoạn, cường thủ hào đoạt, bức cho thầy giáo phải tự sát hai lần, nhưng sau đó, hai người vẫn quyết ở bên nhau.
Ánh đèn mờ nhạt lay động trên đỉnh đầu hắn, hàng mi nồng đậm đổ một hàng bóng dưới đáy mắt, hắn hơi mím môi.
Chương cuối cùng trong cuốn sách, tiên sinh không chịu đựng nổi h@m muốn chiếm hữu của hắn, tự sát lần thứ ba, muốn hù dọa công tử một chút, không ngờ lại chết thật.
Công tử bị thương nặng, hộc máu mà chết, trước khi chết tuyệt vọng cười nói: "Dưa hái xanh không ngọt."
Thiếu niên khép "bụp" lại sách, trong đôi mắt đen trơn bóng hiện lên một chút hoảng loạn phẫn nộ.
Hắn siết chặt ngón tay, chịu đựng xúc động muốn tạc hỏa hoa.
Cũng may nàng chưa đọc xong.
"Mộ công tử tới trả sách sao?" Tiểu nhị cả ngày đều mỉm cười, nâng khăn tay lau mặt, nhận sách, đặt lên giá gỗ lầu một, sau đó lại tiếp tục lau bàn.
Mộ Thanh đứng một bên, giọng nói rất thấp: "Người bạn kia của ngươi gần đây có truyền đến tin tức từ trong cung không?"
"Trong cung...!Ngài muốn hỏi về Liễu phò mã?"
"Phải."
"Ta nghe nói Liễu phò mã ngày ngày dốc lòng chăm sóc, bệnh điên của Đế cơ đã khỏi rồi."
Hắn gật đầu, không nói gì nữa.
Tiểu nhị lau bàn xong, lại tò mò hỏi: "Mộ công tử chuẩn bị hôn sự thế nào rồi?"
"Nhanh."
Hắn sửng sốt một chút, không hiểu lắm "nhanh" là có ý gì, chuyển sang chủ đề khác: "Đúng rồi, Mộ công tử.
Ta nghe nói thế gia bắt yêu đều rất kiêu ngạo, không liên hôn với người thường, Lăng cô nương hẳn là rất làm cho người ta thích."
Lúc trước, hắn có vài lần tiếp xúc với Lăng Diệu Diệu, nàng nói ngọt lại không làm giá, là một cô nương rất đáng yêu.
Có điều, nếu muốn làm công tử thế gia bắt yêu vội vàng cưới như bị bỏ bùa, mọi thủ tục đều vội vã chuẩn bị, thật đúng là làm người tò mò.
"Nàng..." Thiếu niên lông mi buông xuống, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ phun ra hai chữ: "...!rất tốt."
"Là ta trèo cao."
- ---------
Lăng Diệu Diệu ôm một bụng tức nằm trên giường chờ, chờ mãi không thấy người tới, ánh nến trên bàn lay động, tỏa ra từng làn khói mỏng, mắt dần dần trở nên mơ hồ, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Khi Mộ Thanh trở về, phát hiện người trong màn chăn cũng không thèm đắp, mặc nguyên quần áo nằm nghiêng trên giường, tay đặt bên gối, ngủ thật sự rất say.
Hắn vươn tay, gỡ xuống ba chiếc trâm cài con bướm sắc nhọn trên đầu nàng đặt lên bàn, kéo chăn ra đắp cho nàng.
Không biết vì sao câu "dưa hái xanh không ngọt" trong sách trước sau cứ luẩn quẩn trong lòng không đi, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Hắn quyết định đêm nay tạm thời buông tha nàng, không quấy rầy nàng.
Thổi tắt ánh nến, trong phòng tức khắc chìm vào bóng tối, một con thiêu thân lao đầu vào lửa đột nhiên bị mất phương hướng, "bụp" một cái đập vào cửa sổ, sau đó phát ra tiếng vỗ cánh phành phạch.
"Mộ Thanh..." Nàng rầm rì lên tiếng.
Hắn ngẩn ra, mượn ánh trăng quạnh quẽ cúi người nhìn, hai mắt nàng vẫn còn nhắm chặt, mày nhăn lại, mơ hồ lẩm bẩm không rõ: "Hừ, ngươi thật là phiền."
"......"
Thổi nến thôi cũng không biết vì sao chọc tới nàng.
Lòng bàn tay hắn không ngừng vuốt v e gương mặt mềm mại của nàng, đè thấp giọng nói: "Gọi ta là gì?"
Nàng không hé răng, cổ tay đặt trên trán, tựa hồ còn đang ngủ mê mang, không buồn mở mắt.
Hắn lại hơi dùng sức, trừng phạt nhéo nàng: "Hử?"
Lăng Diệu Diệu rốt cuộc mở mắt ra nhìn hắn, con ngươi màu đen cực kỳ sáng dưới ánh trăng, trong mắt toàn là ghét bỏ: "Đồ phiền phức."
"......" Đêm nay là không thể ngủ yên.
Ôm nàng từ trên giường lên, hôn lên trán nàng, vừa ôm vừa nhẹ giọng nói: "Gọi Tử Kỳ."
"......"
Hắn ôm càng chặt hơn, kiên nhẫn lặp lại: "Gọi Tử Kỳ."
Lăng Diệu Diệu tức đến bật cười, trừng mắt nhìn hắn: "Gọi ngươi là ba ba được không?"
Hắn trầm mặc hai giây, rũ mi hôn mặt nàng: "Nàng muốn vậy cũng được."
Lăng Diệu Diệu đẩy hắn ra, tức muốn hộc máu: "Ngươi biến đi."
- ---------
Sáng sớm hôm sau, thư hồi âm của Lăng Lộc Sơn và của hồi môn trèo đèo lội suối đưa đến Trường An, cùng tới còn có ba người.
A Ý mặc quần áo xám và biểu thúc biểu thẩm của Lăng Ngu, nghe nói là thay mặt nhà gái tới bàn bạc hôn sự.
Bữa cơm hôm đó, ăn trong sự xấu hổ, bởi vì Lăng Diệu Diệu không hề có ấn tượng với hai người họ hàng quăng tám sào cũng không tới trước mắt này, nàng đành phải dựa gần người duy nhất quen thuộc là A Ý, thấp giọng dò hỏi: "Bọn họ làm chức quan gì?"
"Trong nhà có mấy hài tử?"
"Hài tử bao lớn rồi?"
A Ý làm quản gia rất lợi hại nhưng trong tình huống này lại liên tiếp lau mồ hôi, đứng ngồi không yên, lắp bắp nói: "Tiểu thư, ta không biết......"
"Cái này...!ta cũng không rõ lắm..."
"Ta chỉ là, chỉ là đi dẫn đường..."
Lăng Diệu Diệu hận sắt không thành thép* thầm than một tiếng.
*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Lăng Lộc Sơn giữ chức quan quan trọng, không đi được, lại không có huynh đệ tỷ muội, nên đành phải từ bên họ hàng vong thê chọn hai người xung phong nhận việc tới giúp, đặc biệt chạy tới đánh giá con rể tương lai.
Nói là đánh giá, lại không có chút tự giác đánh giá, ngồi ở trên bàn cơm vui vẻ ra mặt, cần bao nhiêu khách khí có bấy nhiêu.
Mộ Dao vẫn luôn xử sự vững vàng, Mộ Thanh càng là tiến thối thoả đáng, chỉ dăm ba câu đã khiến vị biểu thúc giá rẻ của nàng vui đến nỗi không biết hôm nay là hôm nào.
Trong thế giới này, Thế gia bắt yêu dường như có địa vị siêu quần, cho dù Mộ gia chỉ còn cái vỏ rỗng, đồ có thanh danh bên ngoài, cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa, địa vị không phân cao thấp với gia đình quan lại một phương, mà dường như gả qua đó còn là nàng được lợi.
Mộ Dao thành thật nói: "Gia phụ gia mẫu đã qua đời.
Diệu Diệu gả tới, không có trưởng bối quan tâm, rất mong được thông cảm."
Biểu thẩm cười tươi như hoa cúc: "Ôi dào, không có cha mẹ chồng cần phụng dưỡng là tốt nhất..."
Bị biểu thúc dẫm một chân, lại vội vàng sửa miệng: "À, xin lỗi, xin lỗi.
Ý ta là Diệu Diệu ở nhà được chiều chuộng quen rồi, chỉ sợ chăm sóc cha mẹ chồng không tốt, ha hả..."
Lăng Diệu Diệu cũng xấu hổ cười theo vài tiếng.
Mộ Dao dừng một chút, lại cẩn thận nói: "Người bắt yêu quanh năm phiêu bạt bên ngoài, không có chỗ ở cố định..."
Biểu thẩm lại tán dương: "Diệu Diệu tính cách hoang dã, tuổi còn nhỏ, để nàng ra ngoài dạo thêm mấy năm, coi như đi chơi.
Những người đại môn không ra nhị môn không mại như chúng ta còn hâm mộ đây."
Bà quay đầu ân cần nhìn Mộ Thanh, tựa hồ đối với vị cô gia tương lai đẹp trai này nhìn thế nào cũng thấy thích: "Hơn nữa, không phải còn có Mộ công tử sao?"
Mộ Thanh biểu hiện lễ phép khiêm tốn, còn có một chút ngượng ngùng vừa phải mà trưởng bối thích nhất: "Phải, ta sẽ bảo vệ Diệu Diệu."
"Ông xem, ông xem..." Biểu thẩm quay đầu đưa mắt ra hiệu với biểu thúc: "Ta đã nói mà, không thành vấn đề."
Biểu thúc vuốt râu gật đầu, không giấu được vẻ tán thưởng: "Mộ công tử quả thực là thanh niên tài tuấn..."
Lăng Diệu Diệu ngồi ngây như bình hoa đoan trang đặt trên bàn.
Một lúc sau, nàng quay đầu lại nhỏ giọng hỏi A Ý: "Trên đường ngươi có trông chừng kỹ người không? Đây đúng là họ hàng nhà chúng ta sao? Không bị đánh tráo chứ?"
A Ý há hốc miệng tới mức nhét được một quả trứng gà: "Đánh...!đánh tráo? Bị ai đánh tráo?"
Lăng Diệu Diệu cười lạnh một tiếng: "Cô gia tương lai."
"Hả?" Hắn càng thêm kinh hãi: "Tiểu thư, ngài nói chuyện ma quỷ gì..."
Lăng Diệu Diệu thở dài một hơi, vô lực dựa vào ghế: "A Ý, còn rượu không? Rót cho ta một chút."
A Ý vừa mới vươn tay, bỗng nhiên nhìn ra phía sau nàng, tức thì lời nói đều không lưu loát: "Tiểu...!Tiểu thư, cô gia tương lai hình như đang lườm ta."
Hắn đứng ngồi không yên một hồi, sắc mặt thay đổi, sau đó đứng phắt lên: "Tiểu thư ngồi một lát, ta đi giải quyết nỗi buồn..."
"Ơ..." Nàng duỗi tay túm lại, A Ý chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, chỉ giây lát đã không thấy bóng người.
Nàng quay đầu nhìn Mộ Thanh, thiếu niên khóe miệng cong lên, trong mắt có ánh nước: "Diệu Diệu lại đây, ngồi bên cạnh ta."
Nàng không nhúc nhích, biểu thẩm lại còn chọc nàng, trên mặt mang theo nụ cười hiểu rõ hết thảy của người từng trải: "Đi đi.
Đứa nhỏ này, ngượng ngùng cái gì."
Nàng xách váy, chậm rì rì đi tới ngồi bên cạnh hắn, vừa ngồi xuống bàn tay dưới bàn đã bị hắn nắm lấy, như thể sợ nàng chạy mất, mãi đến khi hắn phải dùng hai tay kính rượu mới không tình nguyện buông ra.
Rượu quá ba tuần, biểu thẩm thăm dò hỏi: "Diệu Diệu, cha con không thoát thân được.
Ông ấy bảo ta hỏi con một chút, con muốn ở đây thành hôn, hay là về Thái Thương, thể theo lệ làng chúng ta ba mươi ngày sau thành hôn?"
Mộ Thanh nghe vào tai, ngón tay nắm chặt cái chén, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
"Không trở về Thái Thương, làm ở chỗ này luôn đi." Nàng bình tĩnh đáp.
Biểu thẩm và biểu thúc nhìn nhau: "Vậy cũng được...!Chúng ta ở lại đây lo liệu hôn sự cho con?"
Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu hỏi: "Biểu thẩm, ngài chuẩn bị một hồi hôn lễ cần bao nhiêu thời gian?"
"À, mất khoảng hai ba mươi ngày." Bà xòe đầu ngón tay tính: "Áo cưới phải đặt may, nhà cũng phải có..."
Thiếu niên rũ mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, yên lặng rót một ngụm rượu.
Lăng Diệu Diệu cười nói: "Mười ngày sau chúng ta sẽ phải đi Vô Phương trấn, hôn sự hết thảy giản lược đi."
Biểu thẩm có chút ngoài ý muốn: "......!Con muốn...!Con muốn giản lược tới mức nào?"
"Tìm miếu Nguyệt lão ở trong thành Trường An, bái đường xong thì coi là thành thân."
Ánh mắt bốn người đều dừng trên mặt nàng, đôi mắt Mộ Thanh đen nhánh, sâu không thấy đáy.
"Cái này?" Biểu thẩm lau mồ hôi: "Cái này sợ là..."
"Thiên địa làm chứng, dao kính cao đường, không có gì phải sợ cả." Nữ hài thoải mái cười, đôi mắt đen trắng rõ ràng: "Làm luôn ngày kia đi."
Vẻ mặt Mộ Thanh chợt cứng đờ, rượu trong chén suýt nữa đổ ra ngoài...
Đúng là ngày cuối cùng trong thời hạn bảy ngày.
- ---------
Đo áo cưới đã mất một ngày, tới chạng vạng, Lăng Diệu Diệu đã sắp không mở được mắt ra.
Trong vòng ba ngày phải thành hôn có nghĩa là áo cưới sẽ không thể làm tinh xảo và tỉ mỉ, thêu thùa đính hạt chắc chắn là không kịp nữa, nên đành phải cố gắng cắt may gọn gàng và hào phóng.
Biểu thẩm hết lòng dốc sức, còn mang theo món quà từ ngàn dặm tới là một đôi giày thêu quý giá đựng trong hộp, mũi giày được trang trí bằng ngọc trai tròn, khi bước đi sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Nghe nói đế giày cũng được làm bằng da cừu, cực kỳ mềm, có điều chất liệu quá yếu ớt không thể dính nước.
Đây là một trong những của hồi môn bên nhà mẹ đẻ Lăng Ngu đưa tới.
Thời tiết lạnh, Lăng Diệu Diệu dùng nó đi trong nhà, vậy là dưới váy có hai vầng sáng như trăng rằm, sáng long lanh.
Giày đi một nửa, nàng ngồi trên giường, duỗi thẳng hai tay, để nữ thợ may kiểm tra chiều dài cánh tay nàng lần thứ ba.
Đo xong xuôi, cửa kẹt một tiếng mở ra, bóng dáng Mộ Thanh xuất hiện, hắn không do dự đi thẳng vào.
Nữ thợ may phát hiện thiếu niên này không hề có ý kiêng dè, mà thiếu nữ cũng tập mãi thành thói quen, ngay cả mặt cũng không thèm nâng, trong lòng có chút kinh ngạc, cất thước, gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Hai ngày nay, Mộ Thanh thật sự rất bận.
Cho dù hôn sự đã giản lược hết thảy, nhưng những việc hắn cần xử lý vẫn chất đầy trên bàn, cả ngày đều chạy ngược chạy xuôi, mãi đến chạng vạng mới có thời gian tới xem Lăng Diệu Diệu.
Nàng dựa vào giường ngủ gà ngủ gật, giày đi một nửa "cạch" một tiếng rơi xuống đất, hắn vén áo ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân nàng, xỏ giày vào.
Ngón tay hắn hơi lạnh, đặt lên mắt cá chân nàng, làm nàng chợt bừng tỉnh.
Nàng cúi đầu, Mộ Thanh đang nhìn nàng từ dưới lên.
Dưới hàng mi dài và rậm của thiếu niên là đôi đồng tử đen bóng thuần khiết, dáng mắt như một nét mực đậm uyển chuyển, hơi nhếch lên về phía đuôi mắt, đuôi mắt hơi ửng đỏ, quyến rũ một cách yên lặng.
Ở góc độ này, hắn càng có vẻ đẹp sắc sảo và ngây thơ.
"Miếu Nguyệt Lão là nàng nghĩ sao?" Giọng hắn rất trầm thấp, như đang dỗ người ngủ.
Lăng Diệu Diệu mềm mại dựa vào thành giường: "Ừ."
Lông mi hắn run lên, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Vì sao?"
"Cái gì vì sao?" Nàng xoa cánh tay đau nhức, ngáp một cái.
"Vì sao giản lược, vì sao...!là ngày kia?" Giọng hắn hiếm khi mang một chút lo sợ nghi hoặc, tựa hồ thật sự khẩn thiết mong nàng chỉ điểm.
Nàng cong môi, nâng cằm lên, ngữ khí tựa như cười nhạo: "Không phải Tử Kỳ rất sốt ruột sao?"
Hắn vô cùng sửng sốt, đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng vuốt v e mặt nàng, hồi lâu, lại có chút mê mang nở nụ cười, như là xuyên qua bình thủy tinh nhìn bông hoa sắp tàn bên trong: "Nếu là nàng thật...!thì tốt biết bao."
Lăng Diệu Diệu nhíu mày: "Ngươi mới là giả đó."
Hắn hơi dừng một chút, gương mặt bạch ngọc thò lại gần, vô cùng kìm nén gọi một tiếng: "Diệu Diệu."
Hắn nâng mặt, hàng mi rũ xuống nhẹ nhàng run, như đang hồi hộp chờ mong an ủi.
Là một tư thế tác hôn* khá thành kính.
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn một hồi, ngón trỏ chạm lên môi mình, dính son môi đỏ rực, sau đó dùng sức ấn lên môi dưới của hắn.
*cầu được hôn.
- ---------
Hôn lễ diễn ra vội vàng, thời tiết cũng không tốt, từ sáng sớm đã bắt đầu âm u.
Bầu trời tụ tập những đám mây lớn, trong không khí lơ lửng hơi ẩm khó chịu, thành Trường An cuối thu mát mẻ, lại có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc của đồ gỗ.
Trong gương, kim bộ diêu yên lặng đong đưa như chiếc xích đu, mười ngón thon dài của Mộ Dao xuyên qua mái tóc màu hạt dẻ của nàng, giúp nàng mang lên chiếc mũ đội đầu phức tạp.
Kim phượng hàm châu*, chuỗi trân châu tinh xảo rũ ở trước trán, một hạt châu nhỏ cuối cùng vừa lúc in lên nhụy h0a điền đỏ bừng.
*Phượng hoàng bằng vàng ngậm hạt ngọc.
Mộ Dao mím môi nhìn người trong gương.
Lăng Diệu Diệu cúi đầu nhìn ngón tay mình, rũ lông mi, đuôi mắt hiếm khi dùng phấn mắt màu đỏ kẻ hất lên, môi còn chưa kịp tô son.
Vào thời điểm này, những tiểu thư khuê các đều sẽ mang lên một chút quyến rũ mà ngày thường không thấy.
"Diệu Diệu...!Muội nhìn xem?" Nàng có chút lạ lẫm đỡ lấy vai Lăng Diệu Diệu.
Lăng Diệu Diệu nghiêm túc nhìn vào trong gương, người trong gương trang điểm đỏ bừng, má đào mắt hạnh, tươi đẹp xuất sắc, nhất thời khiến gương mặt tái nhợt của Mộ Dao càng thêm ảm đạm không ánh sáng.
"Mộ tỷ tỷ..." Nàng có chút kinh ngạc: "Sắc mặt tỷ không tốt."
"Ta..." Mộ Dao cười khổ một chút, chăm chú nhìn nàng trong gương, hồi lâu mới mở miệng dặn dò: "A Thanh, đệ ấy..."
Lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Nếu là nói chân tướng cho nàng, e là sẽ làm nàng sợ.
Nàng do dự một lát, cặp mắt lưu ly trong veo: "......!Nếu đệ ấy bắt nạt muội thì muội phải tới tìm ta, đừng chịu đựng, biết chưa?"
Lăng Diệu Diệu nhấp môi cười.
Nàng trở tay nắm lấy bàn tay Mộ Dao đặt trên vai nàng: "Mộ tỷ tỷ, Mộ Thanh có thể không giống những gì tỷ nhìn thấy bên ngoài, nhưng thật ra cũng không khác bao nhiêu, tỷ không cần sợ hắn."
"......" Mộ Dao ngẩn ra, chợt cứng họng.
Lăng Diệu Diệu lại nói những lời nàng muốn nói trước.
Nàng nhấp môi, nốt ruồi nơi khóe mắt như lóe sáng dưới ánh đèn: "Muội không biết, A Thanh đệ ấy..."
"Mộ tỷ tỷ." Lăng Diệu Diệu lại mở miệng ngắt lời: "Nếu con thú cưỡi mười năm của tỷ đột nhiên phát điên, tiến một bước là vạn trượng vực sâu, lùi một bước là con đường bằng phẳng, thì tỷ sẽ làm thế nào?"
Mộ Dao dừng một chút, theo bản năng đáp: "Đương nhiên là ghìm cương trước vực."
"Tình cảnh rất nguy hiểm, thật ra tỷ có thể buông dây cương nhảy xuống ngựa, để nó một mình lao xuống."
"Nhưng nếu ta có thể túm chặt dây cương, vì sao không thử một lần? Ở chung mười năm, nói vậy hẳn là đã thấu hiểu lẫn nhau.
Cho dù có phát điên cũng không nên..."
Nàng chợt dừng lại, trong đầu ong lên một tiếng, tựa hồ đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng.
Lăng Diệu Diệu cầm tờ giấy son áp lên môi, trong mắt long lanh ánh nước, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, nhìn gương nói: "Vậy mong tỷ kéo hắn một cái, đừng để hắn ngã xuống."
- ---------
hoa điền và kim bộ diêu.