Editor: tuanh0906
----------
Lăng Diệu Diệu mở mắt, trước mắt là hình thêu kỳ lân trên bộ quần áo chỉnh tề của Mộ Thanh, chóp mũi nàng đã sắp dán lên ngực áo hắn.
Trên người hắn sảng khoái mát mẻ, ngay cả mùi huân hương nhàn nhạt cũng có hương mai lành lạnh, mặc dù tay hắn vòng trên eo nàng cũng không làm nàng cảm thấy áp bức khó chịu.
Dựa vào hắn như dựa vào màn giường bằng tơ lụa tốt nhất, có một loại thoải mái, tôn quý, xa hoa lãng phí kỳ lạ.
Cảm thấy nàng đã tỉnh, Mộ Thanh chậm rãi tới gần, cẩn thận hôn từ cái trán nàng thử thăm dò di chuyển xuống dưới, in lên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Lông mi nàng khẽ run, cơ thể hơi động một chút, nhưng lại không giãy giụa, thậm chí còn nâng cằm, cho hắn dễ hôn.
Trong lòng hắn tức khắc có tính toán.
Lúc vừa mới tỉnh dậy là lúc nàng ngoan nhất, không biết giận nhất.
Cánh tay hắn hơi siết chặt, hôn hết sức an tĩnh cẩn thận, Lăng Diệu Diệu trong lòng khẽ động.
Người trước mặt này trong ngoài bất nhất, kiếm tẩu thiên phong*, từ đầu tới cuối vô cùng nghiêm túc thực hiện bốn chữ "không phải người tốt", bộ dạng lạnh lùng tàn khốc, thô bạo, kiêu ngạo của hắn nàng đều đã nhìn thấy.
Nhưng ở trước mặt nàng, không ngờ hắn lại...!ngây thơ kỳ lạ.
Dù sao nàng chưa từng thấy có người hôn môi mà lại cẩn thận dùng môi cọ sát như thế.
*kiếm tấu thiên phong: tìm cách chiến thắng bằng cách ra chiêu bất ngờ, không làm theo thông lệ.
Tay nàng vòng ra sau lưng hắn, sờ lên mái tóc dài đen bóng của hắn, sợi tóc cũng là lạnh, như là bao trùm một lớp sương.
Thiếu niên bỗng dừng lại, căng thẳng nắm lấy cổ tay nàng: "Cái này không thể tùy tiện chạm vào."
Nàng liếc nhìn dây cột tóc màu trắng đi ngủ cũng vẫn đeo của hắn: "Cái đó của ngươi vô dụng đối với ta."
"Vậy cũng không được." Hắn túm tay nàng, ấn mạnh vào bên cạnh người.
Thấy trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của thiếu nữ vẫn không hề có sợ hãi, hắn sờ lên mi mắt nàng, mặt trầm xuống, nửa đe dọa nửa dụ dỗ: "Chẳng lẽ nàng còn muốn làm búp bê của ta?"
"......"
Lại hù dọa nàng.
Nàng vỗ một cái lên mu bàn tay hắn, không chút lưu tình từ trong lòng hắn giãy giụa ngồi dậy: "Rời giường."
- ---------
Đối với việc Liễu Phất Y xem xét thời thế sau đó bỏ trốn, ngoại trừ Mộ Thanh không khách khí cười nhạo, hai người các nàng đều tỏ vẻ thông cảm.
Phòng khách rất rộng rãi thoáng mát, là nơi hàng ngày nhóm vai chính tụ tập thảo luận vụ án.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hoa, chiếu quầng sáng lên tóc Mộ Dao: "Đế cơ điên, liệu có uẩn khúc nào khác hay không?"
"......!Phải." Liễu Phất Y im lặng một lát, vẻ mặt ngưng trọng: "Có người mưu đồ mê hoặc Đế cơ, nhưng mọi việc không như nàng ta mong muốn.
Sau vụ việc ở Chùa Hưng Thiện, bệ hạ ra lệnh các đạo sĩ trong hoàng cung nghiên cứu ba ngày, làm một lá bùa hộ mệnh cho Đế cơ, chuyên xua đuổi tà ma.
Yêu vật muốn xâm chiếm ý thức của Đế cơ, nhưng bị lá bùa này cản lại.
Hai bên giằng co, dẫn đến hậu quả không tưởng được.
Đế cơ mất khống chế tinh thần, thoạt nhìn như bị điên."
Mộ Dao hỏi: "Người đó là ai?"
Liễu Phất Y vén tay áo uống trà, thở dài nói: "Trong cung, gần như không có yêu khí, rất khó phân biệt."
"Ta vừa vào cung đã bị canh gác nghiêm ngặt, chỉ có thể ở một chỗ với Đế cơ, không thể tiếp xúc nhiều với người khác.
Ta đi đến đâu cũng có bốn năm thị vệ đi theo, thật sự không có cách thoát thân.
Có một ngày ta nhân cơ hội cùng Đế cơ ra cung giải sầu, cải trang giả dạng mới có thể thoát thân một lát, vốn định đến khách đi3m của các ngươi đưa phong thư..."
Chàng may mắn cười: "Không ngờ ở trên phố lại trùng hợp gặp được Diệu Diệu."
Có điều thiếu nữ không biết tính nghiêm trọng của sự việc, ở trên đường hô to tên chàng, chàng đành phải ném thư chạy trốn.
Lăng Diệu Diệu hoàn toàn không cảm thấy may mắn, lạnh lùng nhìn Mộ Thanh một cái.
Chính là vì nhận cái tờ giấy này, nàng bị người đè lên cây vừa đe dọa vừa dụ dỗ một trận.
Thật đúng là hiên ngang lẫm liệt, vô tư cống hiến.
Nàng mím môi: "Vậy làm thế nào Liễu đại ca tìm được Hoa Chiết?"
Vô Phương trấn rất nhiều tửu lầu.
Hoa Chiết cũng không phải nơi thu hút nhất, nhưng là từ khi ông lão kể chuyện xuất hiện nháy mắt, đồng nghĩa với việc nó trở thành chiếc chìa khóa mở ra mọi bí mật.
Liễu Phất Y giải thích: "Yêu thuật trên người Đế cơ, thế hệ trước đặt cho nó một cái tên là đồng tâm cổ.
Đồng tâm cổ cũng không phải cổ, mà chỉ là hoặc tâm chi thuật* để người bị khống chế tùy ý yêu quái điều khiển thôi.
Sở dĩ gọi là đồng tâm là bởi vì người trúng cổ sẽ bị tâm trí yêu quái khống chế, cho nên đôi khi sẽ cảm thấy hỗn loạn, nhìn thấy ký ức của yêu quái."
"Ta ở cạnh giường Đế cơ, từng nghe thấy khi nàng bị bóng đè thốt ra hai câu rất lạ.
Câu đầu tiên là: "Lựu Nương, cầu ngươi.""
"Lựu Nương?" Mộ Dao suy nghĩ một chút, nhớ tới nội dung câu chuyện hôm trước nghe được, nghĩ ra nguồn gốc của cái tên quen thuộc này: "Là lão bản nương của "Hoa Chiết" sao?"
Liễu Phất Y gật đầu, sắc mặt trở nên khá nghiêm túc, nói tiếp: "Câu thứ hai là: "Hoa Chiết, như vậy mới coi là sạch sẽ.""
*thuật mê hoặc nhân tâm.
Tiếng mõ vang lên, ông lão vung tay, những mảnh vải màu sắc sặc sỡ như lông gà trên tay áo bay phấp phới.
"Nửa đêm, toàn thị trấn thành pháo hoa rực rỡ, hoả thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết toả khai*."
"Triệu công tử như ý nguyện thấy được pháo hoa, trong lòng thỏa mãn, nhưng không phải do màn trình diễn pháo hoa."
"Cô nương đứng bên cạnh hắn, ngửa đầu tò mò nhìn bầu trời lộng lẫy quang hoa, dường như say mê trong đó, pháo hoa khoe màu đua sắc, mỗi bông đều rơi trong mắt nàng".
Phí dưới im lặng ngắt tờ, mọi người đều gác đũa, dường như nhìn thấy đôi mắt của tuyệt thế giai nhân trên núi đó.
*cây treo đèn sáng ánh bạc như hoa kết hợp với nhau, cầu sao đã mở khoá sắt.
"Các ngươi nghĩ Triệu công tử vì vậy đã động tâm?" Ông lão cười lắc đầu: "Từ đầu ta đã nói, Triệu công tử tính tình nội liễm, làm người ngạo mạn, không phải loại người tuỳ tiện ph óng đãng như vậy.
Ngắm xong pháo hoa, hắn và cô nương kia thật sự trước sau xuống núi, im lặng suốt quãng đường, như hai người xa lạ tình cờ gặp nhau.
Có điều cô nương này không giống với những người hắn đã gặp trước đây.
Đã quen nhìn thấy vẻ kinh diễm và thẹn thùng của người khác khi gặp hắn, đột nhiên lại gặp một người không hề phản ứng với hắn, ngược lại làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, muốn bắt chuyện với nàng.
Hống chi, vào buổi tối đẹp trời này, hai người cùng nghĩ đến việc lên ngọn núi này xem pháo hoa, thật là trùng hợp biết bao.
Hắn vừa đi vừa nghĩ tới người phía sau, do dự không biết có nên quay đầu lại nói chuyện với nàng không."
"Hắn đang thất thần, không để ý đường đi, chân bước hụt, xui xẻo rơi vào thạch động, đụng thương cái trán."
"Triệu gia công tử nhà cao cửa rộng, ra vào thành đều dùng Thất hương xe, đã bao giờ nhếch nhác như vậy? Trong lúc hắn đang ảo não, đột nhiên có một làn gió thơm thổi tới, một cái bóng trắng uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, bỗng ngơ ngẩn.
Cô nương kia lại nhảy xuống theo hắn, không chút do dự vươn đôi tay mềm mại kéo hắn lên."
*hướng nội, khép kín.
**giật mình kinh ngạc trước cái gì quá đẹp.
Người nghe dưới đài xôn xao, tiếng cười nhỏ trộn lẫn với tiếng thì thầm.
Trai đơn gái chiếc, đêm khuya bị nhốt cùng nhau, nhưng thật ra là mở đầu của nhiều cuốn tiểu thuyết th ô tục.
Chỉ là một cô nương như Mộ Dung, có dũng khí nhảy xuống núi làm mỹ nhân cứu anh hùng, đúng là làm người khâm phục.
"Triệu công tử cùng bạch y cô nương ở chung một đêm, nói rất nhiều chuyện.
Nhưng chỉ biết nàng họ Mộ Dung, hỏi tên nàng, nàng lại không nói được, nói cha mẹ gọi nàng là Mộ Dung Nhi, quê nhà ở nơi Cực Bắc."
"Không hiểu sao, khi nàng nói tới Cực Bắc, hắn lại rất tin tưởng.
Cực Bắc chắc hẳn là một cánh đồng tuyết, một vùng đất băng tuyết trắng xóa không tì vết mới sinh ra một đóa hoa tuyết liên không nhiễm bụi trần thế này."
"Dưới chân một ngọn núi cao ở Cực Bắc, có một ngôi làng rất nhỏ, trong làng có rất ít người.
Mộ Dung là một trong số những cô nương ít ỏi trong làng.
Triệu công tử nghe xong, hiểu ra một chút.
Một cô nương từ núi sâu tới, thảo nào chưa từng thấy pháo hoa."
"Theo tính tình của Triệu công tử, người khác rất khó làm vừa ý hắn.
Hắn thích sự chân thật, ghét sự giả tạo đến mức khắc nghiệt.
Nhưng mỗi lời nói mỗi hành động của Mộ Dung cô nương, đều như được thiết kế riêng cho hắn, khiến hắn không khỏi động tâm.
Trong hai mươi năm cuộc đời hắn, lần đầu tiên hắn chủ động thích một cô nương."
"Khi gió vén lên khăn che mặt của nàng, Triệu công tử ngây dại.
Hắn dung mạo điệt lệ, thế nhân khen hắn mạo tựa Phan An, nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt thật của Mộ Dung, hắn nghĩ, bộ dạng hắn trước mặt nàng, mới là sự giả tạo lớn nhất."
"Gương mặt mỹ nhân là do trời tạo ra, mượt mà uyển chuyển, ít một phân tắc nhạt nhẽo, nhiều một phân tắc yêu diễm, nàng chính là vừa lúc hoàn hảo.
Quan trọn hơn là, sự ngây thơ trong mắt nàng tựa hồ chưa bị trần thế làm ô nhiễm, đẹp mà không tự biết, mới là vũ khí giết người."
Tất cả mọi người ngừng thở, rất khó có thể tưởng tượng đó là vẻ đẹp như thế nào, chỉ có thể cảm nhận nàng một cách trừu tượng, giống như cảm nhận những đám mây mềm mại và sương mù dày đặc ở Vô Phương trấn.
Có lẽ cũng là từng sợi từng sợi triền miên không dứt như vậy.
Lăng Diệu Diệu vô thức dùng chiếc đũa chọc bánh hoa quế trong bát, làm nó nát thành từng mảnh, trông thảm không nỡ nhìn.
"Triệu công tử nghĩ cô nương này, hắn chốt rồi."
"Khi một vị công tử phong hoa tuyệt đại mang theo mục đích phải chiến thắng đi săn một cô gái, không ai có thể thoát khỏi bàn tay hắn."
"Mộ Dung thờ ơ hờ hững không phải do tính tình cao ngạo, mà ngược lại, tính nàng rất ôn hòa.
Có lẽ chư vị không tin, nhưng bởi vì nàng xuất thân từ một ngôi làng dưới chân núi, còn chưa thấy sự hỗn loạn của thế gian.
Một cô nương ngây thơ gặp được người đầu tiên lại là người quyết cưới nàng làm thê tử, nàng sao có cơ hội phản kháng?"
Dưới đài có tiếng thổn thức, dường như không hài lòng lắm với việc mỹ nhân dễ dàng bị người thu vào trong túi như vậy.
Mộ Thanh không tập trung lắng nghe, hắn duỗi tay cầm lấy bát Lăng Diệu Diệu, sau đó lại gắp một miếng bánh hoa quế nguyên vẹn đưa đến bên miệng nàng.
Lăng Diệu Diệu theo bản năng ngậm lấy bánh hoa quế, phát hiện là hắn, nàng hận sắt không thành thép cầm đũa đánh khẽ lên mu bàn tay hắn: "Nghe cho tử tế, nghiêm túc nghe."
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên chợt lóe, có chút ấm ức che lại tay, quay đầu nhìn về phía ông lão đang lải nhải, đè bát, bắt đầu ăn miếng bánh hoa quế bị nàng chọc nát.
Vị ngọt ngào lan tràn giữa môi răng, khóe miệng hắn lại lặng lẽ cong lên.
"Tháng ba năm đó, Mộ Dung gả cho Triệu công tử.
Triệu công tử làm người sảng khoái, sau khi cưới Mộ Dung, tự cảm thấy cuộc sống đã viên mãn, bèn quyết định sẽ không trở về Trường An, toàn tâm toàn ý định cư ở Vô Phương trấn, bạc triệu gia tài có thể từ bỏ, công danh lợi lộc cũng có thể vứt hết.
Hắn căn bản không để bụng."
"Sau khi thành hôn, Triệu công tử phát hiện vị thê tử của hắn phản ứng có chút chậm chạp đối với chuyện tình cảm.
Mọi việc của con người, đa số nàng đều không hiểu.
Hắn chậm rãi dạy nàng từng cái, giống như bổ sung một đôi mắt sáng ngời cho bức tranh mỹ nhân đang vẽ dở.
Trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào như mật, Mộ Dung càng thêm xinh đẹp kinh người, ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
Quần áo nàng mặc, đồ trang sức nàng đeo, thậm chí cả những cánh hoa nàng tắm cũng lập tức được nữ tử trong trấn đua nhau bắt chước."
"Triệu công tử đương nhiên yêu nàng, nhưng hắn luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Một nữ tử như vậy, dung nhan tuyệt mỹ, tính tình dịu dàng tốt bụng, toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, dường như không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Hắn không biết phải yêu nàng thế nào mới xứng đôi với người hoàn mỹ như nàng."
"......" Người nghe dưới đài ngẩn ra, lâm vào trầm tư.
"Nhưng rất nhanh, nỗi phiền não vô nghĩa này đã biến mất.
Tháng năm năm sau, khi hoa lựu nở rộ, Mộ Dung có thai.
Triệu công tử cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Vị thê tử lơ lửng trên trời rốt cuộc đã bước vào phàm trần, nàng sắp sinh một hài tử cho hắn.
Đứa bé này có một nửa là cốt nhục của hắn, không có hắn thì không thể tạo thành.
Đây là minh chứng cho tình yêu của hắn và Mộ Dung."
"Triệu công tử nắm tay thê tử, ở trên bàn vẽ cây chuối ngoài sân.
Mùa đông năm đó, nàng đã là người mang thai, Triệu công tử cười nói với nàng: "Đứa bé này là mong đợi trong lòng ta và nàng, vậy gọi là Tử Kỳ, được không?"
Bàn tay đang rót trà của Mộ Thanh đột nhiên run lên, nắp ấm trà rơi xuống, nước trà nóng bỏng từ miệng vòi chảy ra, tưới lên mu bàn tay hắn, da mu bàn tay lập tức đỏ một mảng lớn.
Lăng Diệu Diệu hoảng sợ, giữa hơi nóng bốc khói, nàng vội vàng kéo tay hắn rời xa mặt bàn, trách mắng: "Ngươi làm sao vậy hả?"
"......" Trong mắt hắn chỉ có nỗi hoang mang vô hạn, dường như không hề cảm thấy đau đớn.
*Tử trong hài tử, Kỳ trong kỳ vọng.
- ---------
Lăng Diệu Diệu túm cổ tay hắn, từ bàn ăn đứng dậy: "Ra đây."
Mộ Thanh để nàng lôi kéo, ra khỏi đại sảnh, bước nhanh vào bóng đêm tĩnh mịch, hành lang tối tăm vắng vẻ, hoàn toàn trái ngược với sự sáng sủa náo nhiệt bên trong.
Lăng Diệu Diệu vừa đi vừa nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một cái suối nhỏ cách đó không xa, bên bờ suối còn đặt một cái gáo gỗ.
"Lại đây một chút." Nàng lôi hắn ngồi xuống, nắm lấy cổ tay hắn, kéo đến bên cạnh dòng suối, múc một gáo nước lạnh dội lên mu bàn tay hắn.
Mộ Thanh yên lặng nhìn sườn mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu vô cùng chăm chú cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, dải lụa trên tóc mai hơi tuột ra, buông dài trên vai nàng.
Hắn vươn tay trái, giúp nàng kéo lại dải lụa.
Lăng Diệu Diệu quay lại nhìn hắn một cái, buông gáo, trực tiếp ấn tay hắn vào suối nước.
Nước suối trong suốt, có thể nhìn thấy những viên đá màu sắc rực rỡ bên dưới và bụi cỏ nước mọc tươi tốt giữa các kẽ đá, mấy con cá dài và nhỏ cảnh giác bơi qua lại trong nước, có vài con cọ qua mu bàn tay hắn, mang theo cảm giác trơn trượt.
Lúc này hắn mới chậm chạp cảm thấy nóng rát đau đớn.
Lăng Diệu Diệu vẫn cứ duy trì tư thế nắm cổ tay hắn, nhìn mặt nước cười một mình: "Nhìn kìa, cá con tới cắn ngươi."
"......" Hàng mi mảnh dài của hắn giật giật, cặp mắt đen nhánh chăm chú nhìn nàng, có vẻ vô cùng mềm mại.
Ngâm một hồi, Lăng Diệu Diệu rút tay hắn ra, đưa đến trước mắt nhìn kỹ, mu bàn tay vẫn đỏ bừng một mảnh, cũng may không bị phồng rộp, ngón tay nàng cẩn thận vuốt v e hai cái: "Đau không?"
"Không đau." Hắn bình đạm nói dối.
Lăng Diệu Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay, lau mồ hôi trên trán, liếc hắn, trong đôi mắt hạnh đầy vẻ ghét bỏ: "Thật là, nước mà cũng không biết rót."
Nàng dừng một chút, trưng cầu nói: "Quay về nhé?"
Mộ Thanh bỗng nhiên tóm lấy cổ tay nàng, lại nhúng vào trong nước: "Tay đau."
Lăng Diệu Diệu trong lòng đại khái hiểu ra, hắn tạm thời không muốn nghe.
Nàng cũng không khuyên nữa, nhìn dòng suối nói: "Vậy ngươi tự ngâm đi, kéo ta làm gì?"
Hàng mi đang rũ xuống của thiếu niên khẽ động: "Chắn cá con."
"......" Lăng Diệu Diệu không nhịn nổi, phì cười, tạt chút nước lên mặt hắn, hắn không trốn mà chỉ nhắm mắt, chờ công kích qua đi, lập tức dùng gương mặt dính nước cọ vào mặt nàng.
Hai người ngồi bên cạnh suối nghịch nước, bóng người che khuất ánh trăng, làm cá trong ao hoảng sợ chạy loạn khắp nơi.
- ---------.