Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện


“Lời của Lộ cô nương, không biết có đáng tin hay không?”
Lộ Chi Ngư chớp mắt: "Tất nhiên là đáng tin rồi, Triệu công tử cứ tin ta đi.”
Triệu Thư không đổi sắc, mỉm cười: “Được.

Vậy thì Lộ cô nương có thể tin ta không?”
Lộ Chi Ngư không chút do dự đáp: “Tất nhiên là tin ngươi rồi.”
Thấy vậy, Triệu Thư gật đầu hài lòng bước ra khỏi đình: "Vậy ta muốn mời Lộ cô nương cùng hai vị tiên sư về nhà ta một chuyến, không biết các vị có đồng ý không?”
Dĩ nhiên là không muốn rồi.
Lộ Chi Ngư trong lòng lật mắt trắng.

Gã này thật kỳ quái, bọn họ chẳng quen biết gì, sao lại đột ngột mời người ta về nhà?
Chắc chắn có vấn đề.
Lộ Chi Ngư suy nghĩ một lúc, cười tủm tỉm đáp: “Được.”
“Vậy xin mời.”
Mọi người theo sau Triệu Thư đi về phía nhà hắn ta.

Một lúc sau, Lộ Chi Ngư duỗi lưng đi đến bên cạnh Thường Tịnh, hai người sánh vai đi: "Ngài nghĩ sao?”
Thường Tịnh tay cầm chuỗi tràng hạt, khẽ ngẩng mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng thanh niên áo xanh kia một lúc, rồi thì thầm: “Trên người Triệu công tử có một mùi hương hơi quen thuộc, gần giống như hôm qua.”
“Ngài muốn nói là…” Lộ Chi Ngư nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Thường Tịnh gật đầu.
Lộ Chi Ngư mím môi lẩm bẩm: “Vậy thì hơi khó xử rồi…”
Nhà của Triệu Thư nằm ở một hướng hoàn toàn khác so với nhà trưởng thôn, cách chợ của thôn khá xa, xung quanh bao bọc bởi núi non nên bọn họ mất khá nhiều thời gian mới đến được nơi này.
Căn nhà được xây dựng trên mặt nước, xung quanh là núi non xanh tươi.

Toàn bộ ngôi nhà được làm bằng tre, mái nhà lợp một lớp rơm dày dốc xuống đến hiên nhà.
Bên trong nhà, ánh nắng chan hòa, thông thoáng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lộ Chi Ngư đi đến một giá sách, quan sát kỹ: “Sách của nhà Triệu công tử đều là những cuốn sách mà ta chưa từng thấy qua.” Nàng quay đầu nhìn Triệu Thư, hỏi: “Ta có thể xem được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Lộ Chi Ngư tùy ý lấy một cuốn sách, đọc to: “Duyệt Vi Thảo Đường bút ký? Có vẻ như Triệu công tử rất quan tâm đến chuyện ma quỷ.”
Triệu Thư mỉm cười: “Dù sao cũng phải tìm cách đối phó với cương thi nên ta đã nghiên cứu rất nhiều cổ tịch.”
Nghe có vẻ hợp lý, Lộ Chi Ngư lại lấy một cuốn sách khác đọc: “Tây Sơn Kinh? Đây là sách về cái gì?”
“Lộ cô nương có thể xem thử.”
“Được.”
Lộ Chi Ngư lật vài trang rồi cảm thấy đau đầu, giống như cảm giác khi làm toán hồi còn đi học, nàng cô rùng mình một cái đóng "bộp” sách lại một tiếng và đặt nó trở lại giá sách.
“Lộ cô nương có cảm tưởng thế nào?”
“Không có gì đặc biệt, khá nhàm chán.”
“Thật sao?” Ánh mắt của Triệu Thư thoáng qua một tia thất vọng rồi lại nói: “Vậy cô nương có nghĩ những điều viết trong sách này có thể trở thành sự thật không?”
Lộ Chi Ngư bình tĩnh đáp, không đồng tình: “Những chuyện này chỉ là truyền thuyết mà thôi, trên đời này làm gì có ai trường sinh bất lão? Ngay cả chúng ta tu tiên cũng có một ngày sẽ già và chết đi, cuộc sống của người thường đều là hư ảo, ta nghĩ Triệu công tử cũng hiểu rõ điều này.”
Triệu Thư cầm cuốn sách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách thì thầm: “Lộ cô nương nói đúng…”
Hắn ta từ từ cúi đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Nhưng khi vừa cúi đầu, trên cuốn sách mà hắn ta đã dốc hết tâm huyết, một con mắt màu tím chậm rãi xuất hiện.
Sắc mặt Lộ Chi Ngư đột ngột thay đổi.
Nàng không kêu lên, thậm chí còn bịt miệng Triệu Tử Minh lại ngay khi hắn nhìn thấy, sợ hắn sẽ hét lên.
“Hôm nay đã khuya rồi, chúng ta cũng nên về thôi, cáo từ!”
Nói xong, nàng kéo theo Triệu Tử Minh đang ngơ ngác nhanh chóng rời đi, Thường Tịnh cũng theo phía sau.
Khi mọi người rời đi, Triệu Thư từ từ đặt cuốn sách trở lại giá sách, bước đến bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng của họ, nhẹ nhàng nói: “Họ đã nhìn thấy rồi sao?”
Trong căn nhà tre tĩnh lặng không một ai trả lời câu hỏi của hắn ta.
Triệu Thư đứng bên cửa sổ hạ mi mắt, không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau, một giọng nói rất nhỏ vang lên:
“Thật đáng tiếc.”

“Sư tỷ, đệ… đệ đệ đệ thấy một con mắt!

Con mắt tím ấy tràn ngập sát khí, khi nhấc mí mắt lên, đôi đồng tử đỏ rực tham lam nhìn chằm chằm vào người đối diện khiến người ta lạnh sống lưng.
Lộ Chi Ngư nhíu mày: “Ta biết rồi.”
“Dọa người quá đi mất thôi.”
“Có gì đáng sợ đâu, đêm nay đệ sẽ đối mặt với thứ đáng sợ hơn con mắt kia nhiều!”
Triệu Tử Minh sững sờ một lúc, há hốc mồm: “Hả? Cương thi lại đến à?”
“Không phải cương thi.”
Lộ Chi Ngư lắc đầu, tăng tốc chạy về nhà Triệu Ngôn, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Càng đi xa nhà Triệu Thư, nỗi sợ hãi mà trước đó nàng cố gắng kìm nén lại càng dâng trào như sóng dữ, ngón tay nàng co giật, lòng bàn tay lạnh ngắt như cầm băng.
Nàng cảm thấy tức ngực, đầu óc choáng váng muốn nôn.
Lộ Chi Ngư cảm thấy Triệu Thư chắc hẳn đã phát điên rồi.
Không, cả Triệu Gia thôn đều phát điên rồi.
Đêm nay, họ sẽ đối mặt với thứ đáng sợ hơn cương thi nhiều.
Thực ra nàng đã mơ hồ đoán ra sự thật nhưng chỉ còn thiếu một chút nữa để chứng minh.

Nếu như nàng đoán không sai, chỉ cần đợi đến đêm nay, cái ý tưởng hoang đường trong đầu nàng sẽ được xác nhận.
Là thật hay giả, đêm nay sẽ rõ.
Giờ Tý ba khắc, đêm tối mịt mù.
Bên ngoài bắt đầu mưa, mưa vừa phải như những hạt ngọc sáng lấp lánh rơi xuống đất.
Gió lạnh lẽo mang theo mùi đất ẩm và mưa tạt vào mũi, Lộ Chi Ngư ngồi xếp bằng quấn chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vài hôm trước khi đến đây, khung cửa sổ bị đóng kín, căn phòng lại không thông thoáng, các sư đệ sư muội bị nhốt trong phòng mấy ngày liền vì thế khi sửa sang lại, họ đã tháo cả tấm ván đóng kín cửa sổ.
Triệu Ngôn đi đến ngồi bên mép giường, nhìn theo hướng Lộ Chi Ngư đang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tỷ đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn mưa." Lộ Chi Ngư không quay đầu lại.
"Có gì đẹp đâu mà nhìn?"
"Đúng vậy, có gì đẹp đâu?"
Triệu Ngôn ngạc nhiên một chốc rồi đột nhiên nở một nụ cười: "Tỷ thật là một người kỳ lạ."

Lộ Chi Ngư quay đầu lại, chống cằm bằng một tay nói: "Đệ muốn nói về phương diện nào?"
"Tất cả."
Triệu Ngôn chớp mắt, đôi mắt đen trắng nhìn thẳng vào nàng.
Thật ra ấn tượng đầu tiên của hắn về Lộ Chi Ngư không mấy tốt đẹp, chỉ đơn giản vì sức sống mãnh liệt trong mắt thiếu nữ khiến hắn khó chịu, hoàn toàn trái ngược với hắn.
Hắn thấy rõ ý chí muốn sống của nàng, nhưng hắn lại ghét những người như vậy.
Hắn nghĩ rằng Lộ Chi Ngư sẽ chết dưới tay cương thi, giống như những người mà hắn đã giết trước đây.

Hắn sẽ tận mắt chứng kiến sinh lực tràn đầy dần dần tuột khỏi lòng bàn tay hắn, tận mắt chứng kiến những khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên méo mó, máu nóng chảy dọc theo cánh tay hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cảm giác đó thật tuyệt vời.
Nhưng không phải vậy.
Lộ Chi Ngư đã sống sót và còn tìm ra cách đối phó với cương thi.

Từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt nàng luôn giữ vẻ bình tĩnh, dường như đã dự đoán trước mọi chuyện như một kẻ chủ mưu đứng sau màn.
Rất tốt.
Đứa trẻ nở một nụ cười.
Hắn càng muốn nàng chết đi.
Những người bị Tiết Triền giết trước đây, khi sắp chết, trên khuôn mặt họ đều lộ ra những biểu cảm rất thú vị, oán hận, sợ hãi, kinh ngạc, khủng hoảng, đủ loại vẻ mặt xấu xí, méo mó đến mức cực kỳ kinh tởm, mà Ma Tôn độc ác lại thích nhất là nhìn thấy những điều thú vị như vậy.
Loài người toàn là những kẻ nói dối.
Chỉ khi sắp chết, trong miệng họ mới thốt ra một chút sự thật nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Rất ít người có thể trốn khỏi con mắt của Tiết Triền, chỉ cần liếc mắt qua một cái là hắn có thể biết được người đó là loại người gì.
Nhưng thiếu nữ đang cười rạng rỡ nhìn hắn này...
Hắn không thể nhìn thấu nàng là người như thế nào.
“Tỷ thật là một người kỳ lạ.”
“Con người vốn là những cá thể kỳ lạ, cơ thể họ được cấu tạo từ những tế bào khác nhau, vì vậy suy nghĩ của con người rất đa dạng, điều này khiến tính cách của họ hoàn toàn khác biệt.”
“Không phải sao?”
Giọng điệu của thiếu nữ mềm mại hòa cùng tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng len lỏi vào lòng hắn.
Triệu Ngôn trừng mắt sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hắn mới kịp phản ứng, đôi mắt dài cong lên như một vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, cười đến nỗi không nhịn được, khóe miệng cong lên lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
Rất ít người thấy Triệu Ngôn cười như vậy.
Hắn không phải chưa từng cười với Lộ Chi Ngư, nhưng những nụ cười trước đây luôn khiến nàng cảm thấy giả tạo, giống như cố tình làm ra vẻ ngoan ngoãn vậy.


Nhưng nụ cười lúc này giống như một nụ cười thật sự từ sâu trong trái tim, ít nhất vào lúc này, hắn đã thực sự vui vẻ.
“Tỷ luôn nói ra những điều mà đệ không thể ngờ tới.” Đứa trẻ nheo mắt lại tiến gần đến nàng, nhẹ nhàng nói: “Đệ không ngờ tới đấy.”
Lộ Chi Ngư thoáng sững sờ.
Vì nụ cười này sao?
Điểm cười của cậu cũng thật độc đáo!
Rốt cuộc ai mới là người kỳ lạ? Cậu mới là người kỳ lạ nhất!
Lộ Chi Ngư âm thầm mắng thầm trong lòng.
Nói xong, Triệu Ngôn nghiêng đầu từ từ ngồi trở lại, co ro trong góc, bắt chước nàng ôm gối nhìn mưa.
Chỉ là lần này ánh mắt cậu không còn trống rỗng và đờ đẫn nữa, trong đôi mắt đen trắng xen lẫn một chút ý cười chưa tan hết.
Đúng lúc này: "Cộc cộc” – tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Mọi người trong phòng lập tức cảnh giác nắm chặt kiếm trong tay.
Triệu Tử Minh là người đầu tiên tiến lên, cẩn thận mở cửa.
Cọt kẹt.
“Tiểu Vu cô nương?”
Triệu Tử Minh thở phào nhẹ nhõm định mời Tiểu Vu vào trong, nhưng khi nhìn kỹ, hắn đã sững sờ.
Tiểu Vu nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch đầy nước mưa trông như vừa bị mưa tạt.

Điều kỳ lạ nhất là cô nương cao hơn hắn nửa cái đầu.
Trong lòng Triệu Tử Minh chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, sao chỉ qua một ngày mà Tiểu Vu lại cao lớn đến vậy?
“Sư… sư huynh, huynh… huynh xem!” Các đệ tử phía sau lắp bắp kinh hãi.
Triệu Tử Minh giật mình cúi đầu, đồng tử co rút.
Máu tươi đặc quánh theo những giọt mưa rơi xuống đất.
Phần trên cơ thể của Tiểu Vu bị cắt đứt từ eo trở lên, phần dưới thay thế bằng một cái đuôi rắn khổng lồ dài bằng nửa người, nâng đỡ cơ thể nàng ta đứng lên.
Chưa kịp hoàn hồn lại thì cái đuôi rắn của nàng ta đột ngột vươn ra, túm chặt lấy mắt cá chân của Triệu Tử Minh kéo mạnh.
“A!”
Trước khi bị kéo đi, trong đầu Triệu Tử Minh chỉ kịp nghĩ, trời ạ, đây là quái vật gì thế này?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận