Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện


“Keng” một tiếng.
Thanh chủy thủ nhắm thẳng vào trán Lộ Chi Ngư bị thanh kiếm dài của Mộ Thiên Lý đánh bật.
Lộ Chi Ngư sợ đến nỗi chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ.
Thiếu nữ nuốt nước miếng, vẻ mặt bình tĩnh trước đó lộ ra vài phần hoảng sợ, đợi Mộ Thiên Lý tiến đến hỏi: “Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mộ Thiên Lý nháy mắt mấy cái, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, rút kiếm ra chắn trước mặt Lộ Chi Ngư, lạnh lùng nhìn người vừa tấn công.
Đó là một kẻ điên.
Xiêm y tả tơi, lưng còng, tóc tai bù xù.
Dưới mái tóc rối bù là một khuôn mặt bẩn thỉu, xiêm y trên người chắc hẳn đã lâu không được giặt tỏa ra mùi hôi thối, ông ta chạy chân trần, móng tay đầy bùn đất.
Trong miệng ông ta lầm bầm:
“Đều là tại ngươi, đều tại bọn ngươi, những kẻ xấu xa.

Trả nữ nhi của ta lại đây!”
Ngay khi ông ta sắp chạy đến, từ đám đông hai bên đường đột nhiên xuất hiện hai bóng người, Triệu Hữu Tài và Hà quả phụ túm lấy cánh tay của người điên: "Ngươi nói linh tinh gì vậy? Chúng ta đã nói với ngươi rồi, Tiểu Vu đi ra ngoài mua đồ lát nữa sẽ về.”

“Đồ lừa đảo! Các ngươi toàn là đồ lừa đảo!!”
Triệu Hữu Tài liếc nhìn Lộ Chi Ngư rồi quay lại vỗ về lưng người điên, an ủi: “Ta không lừa ngươi.”
Hà quả phụ cũng ngăn cản người điên, mắng: “Tên điên này, đừng làm loạn nữa, đi theo ta!”
“Ta không đi!”
Ông ta hất tay hai người ra xông lên phía trước.

May mà Mộ Thiên Lý phản ứng nhanh ngăn cản ông ta lại, nếu không thì Lộ Chi Ngư chắc chắn đã bị ông ta bóp chết.
Một mùi hương hoa pha lẫn với mùi hôi thối xộc vào mũi nàng.
Lộ Chi Ngư không né tránh mà đứng thẳng, liên tục chất vấn: “Tại sao lại đuổi chúng ta đi? Ngươi cho rằng chúng ta hại chết nữ nhi của ngươi sao?”
“Chính là các ngươi đã hại chết nữ nhi ta!” Người điên tức giận cào cấu vào lưng Mộ Thiên Lý, đôi bàn tay bẩn thỉu liên tục cào cấu.
Mộ Thiên Lý mím môi quay đầu nhìn Lộ Chi Ngư, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối.
Lộ Chi Ngư dừng lại một chút, đồng tử co lại nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường.
Nàng tiến lên nắm lấy cổ tay của người điên, dùng hết sức đẩy mạnh, lớn tiếng nói: “Buông ra!”
Không biết nàng đã dùng sức mạnh như thế nào mà người điên bị đẩy lùi mấy bước suýt nữa ngã xuống.
Tận dụng cơ hội này, Hà quả phụ nhanh chóng kéo người điên đi, dưới sự giúp đỡ của Triệu Hữu Tài, họ kéo ông ta đi xa.
Những người dân hiếu kỳ cũng dần tản đi.
Chỉ còn lại Lộ Chi Ngư và Mộ Thiên Lý nhìn theo bóng lưng của ba người dần khuất xa.
“Sư tỷ…”
“Hửm?”
Mộ Thiên Lý do dự một lúc, lắp bắp nói: “Vừa rồi hình như ông ta...!viết gì đó lên lưng của đệ.”
Sắc mặt của Lộ Chi Ngư không đổi, đáy mắt lóe lên một tia khác thường, trầm ngâm nói: “Ta thấy rồi.”
“Đệ biết sư tỷ đã thấy.” Mộ Thiên Lý mỉm cười nhẹ nhàng: "Nếu không sư tỷ cũng sẽ không giả vờ đẩy ông ta ra để đưa cho ông ta thứ gì đó.”
Lộ Chi Ngư cong mắt cười nhẹ, giọng nói rất nhỏ: “Đệ phát hiện ra rồi à?”
“Ừm.” Mộ Thiên Lý khẽ mím môi, lộ ra một nụ cười nhạt: "Sư tỷ yên tâm, ngoài đệ ra không ai nhìn thấy cả.”
Từ khi phát hiện ra sư tỷ và người điên có gì đó bất thường, hắn đã chú ý quan sát động tác của Lộ Chi Ngư.


Quả nhiên, khi đẩy người điên ra, Lộ Chi Ngư đã đưa cho ông ta một viên thuốc nhỏ.

Hắn không thông minh bằng sư tỷ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù không hiểu sư tỷ và người điên đã giao dịch gì, nhưng hắn vẫn sẵn sàng giúp sư tỷ che giấu.
“Làm tốt lắm.”
Mộ Thiên Lý đỏ mặt không đáp.
Sau đó, Lộ Chi Ngư không còn nhìn theo bóng lưng của ba người kia nữa mà quay đầu đi về phía nhà của Triệu Ngôn, Mộ Thiên Lý tự nhiên cũng đi theo.
Sau khi họ rời đi, Lý Tư từ trong đám đông bước ra nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lộ Chi Ngư một lúc, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua một chút do dự, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt lặng lẽ đuổi theo Hà quả phụ.
Sư tỷ nói nữ tử này nhất định có vấn đề!
Nàng ấy phải theo dõi sát sao mới được.
Sau núi, căn cứ nghiên cứu nhân xà.
Hà quả phụ lôi kéo người điên đi một đoạn dài, sau khi xuống vài bậc thang xoắn ốc, nàng ta ta hất mạnh ông ta xuống đất, quạt quạt bụi trên người với vẻ mặt khinh bỉ: “Tên này không biết đã bao nhiêu ngày không tắm rửa rồi, hôi kinh khủng.”
Nàng ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đứng trước chiếc bình sành, trên gương mặt đầy đặn thoáng qua một tia quyến rũ.

Sau đó, nàng ta vặn vẹo eo đi tới: "Thủ lĩnh…”
Ánh mắt Triệu Thư vẫn mang theo một nụ cười nhạt nhạt: "Việc làm sao rồi?”
“Đã xong xuôi cả rồi, đám người kia cũng không có phản ứng gì, toàn là một đám tiểu tử không biết trời cao đất dày, làm sao mà phòng bị được chúng ta?”
“Vẫn nên cẩn thận.” Triệu Thư vỗ tay.
Ngay lập tức.

Chiếc bình sành vốn yên lặng trước mặt hắn ta đột nhiên rung chuyển, sau đó, cơ thể của Tiểu Vu uốn éo như con rắn trượt ra ngoài.
Theo lệnh của Triệu Thư, nàng ấy chậm rãi bò đến trước mặt người điên.
Triệu Thư hứng thú quay người lại, cố ý để cho Tiểu Vu đến gần người điên, muốn xem phản ứng của ông ta.
Người cha mất con này sẽ có biểu hiện gì?
Nhưng điều khiến người ta thất vọng là, người điên không hề nổi giận như hắn ta dự đoán, cũng không hỏi nữ nhi mình ở đâu mà chỉ cười hì hì nhìn Tiểu Vu.
Trong lòng Triệu Thư có hơi thất vọng.
Hắn ta nhếch mép, tỏ vẻ chán nản: “Có vẻ như thật sự điên rồi.”
Hà quả phụ vặn vẹo eo đi tới, nói: “Ông ta đã điên hơn hai mươi năm rồi.”
Triệu Thư không trả lời, ngược lại đi đến bên cạnh Tiểu Vu vẫy tay gọi Hà quả phụ: "Ngươi lại đây xem, xem ta tìm thấy gì hay ho trên người nàng ấy này.”
Hà quả phụ tò mò đi tới, khi nhìn thấy cuốn sách mỏng được lấy ra từ người Tiểu Vu, ánh mắt co lại.
“Là phần sau của cuốn sách cổ, cũng là thứ mà trưởng thôn muốn nhất, ngươi nói xem, chúng ta có nên dùng thứ này để đổi với trưởng thôn không?” Triệu Thư cầm cuốn sách cổ lật qua lật lại vài lần.
“Đổi lấy cái gì? Ngươi không muốn giết Lộ cô nương sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận