"Những chuyện sau đó, các vị cũng đã biết rõ rồi đấy."
Ánh mắt Vương Cư An chợt lóe lên một tia đau khổ, giọng điệu bi thương: "Tiểu Vu bị Triệu Thư trừng phạt như phản đồ, còn ta cũng bị Hà quả phụ đưa đến nơi này để xử tử.
Nếu không phải nhờ Lộ cô nương lén đưa cho ta viên đan dược kia, bây giờ ta có lẽ đã hóa thành một hồn ma lên đường cùng với nữ nhi rồi."
Nam nhân nắm chặt nắm đấm, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, trong đôi mắt đen láy ánh lên những cảm xúc phức tạp.
Toàn bộ câu chuyện đã trở nên rõ ràng.
Người đứng trước mặt này quả thực là một trong những thủ phạm gây ra tất cả những bi kịch này.
Nếu không phải ông ta mang cuốn sách cổ vào đây, nếu không phải ông ta cùng với Triệu Hách tiến hành những cuộc thí nghiệm kia thì làm sao nơi này có thể chết nhiều người đến vậy?
Nhưng dù sao đi nữa, ông ta cũng đã cứu mạng họ.
Lộ Chi Ngư cảm thấy đối với người này rất phức tạp, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu.
Tuy ông ta là một trong những hung thủ thật sự, nhưng vào lúc nguy cấp lại hối hận, giả điên giả dại chỉ để bảo vệ bản thân và gia đình, cuối cùng nữ nhi vì nhắc nhở họ mà chết, bản thân cũng suýt mất mạng ở nơi này.
Dù là tình nghĩa hay lý lẽ, nàng đều nên cảm tạ ông ta.
Ánh mắt Lộ Chi Ngư dừng lại trên khuôn mặt của Vương Cư An, dịu dàng nói: "Ta muốn hỏi ngài một câu."
"Xin hãy nói."
"Ánh mắt của thiếu nữ có phần dịu đi, đôi đồng tử màu trà nhạt hiện lên một vẻ phức tạp khó tả: "Người ác, há chẳng lẽ không có quyền được sống sao?”
Không khí như ngưng đọng trong chốc lát.
Đồng tử của Vương Cư An đột ngột giãn ra, đôi môi nhợt nhạt khẽ run rẩy.
Triệu Ngôn vốn ngồi yên lặng bên cạnh, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người nàng, đôi mắt đen trắng phân minh sâu thẳm lạnh lẽo.
Đối với câu hỏi này, Lộ Chi Ngư không chỉ muốn hỏi Vương Cư An mà nàng còn muốn tự hỏi bản thân.
Người ác, rốt cuộc có nên chết hay không?
Trước kia nàng từng nghĩ người ác đương nhiên phải chết, chết càng nhiều càng tốt, như vậy trên đời sẽ không còn nhiều kẻ xấu như vậy.
Rõ ràng, suy nghĩ này vô cùng non nớt.
Trên đời này làm sao có thể không có người ác? Bởi vì, cám dỗ để làm ác quá lớn, lớn đến nỗi không ai có thể cưỡng lại được.
Nhưng, thiện ác là gì?
Một người vợ bị chồng áp bức nhiều năm, một ngày nọ nổi dậy chống lại, vô tình giết chết chồng, cô là thiện hay ác?
Một người đàn ông hàng năm lui tới các trại trẻ mồ côi, nuôi dưỡng người, già đã từng có tiền án giết người, nhưng lúc đó hắn ta đã làm việc thiện nhiều năm, vậy hắn ta là thiện hay ác?
"Trong kinh Phật có một câu mà Lộ Chi Ngư nhớ mãi:
— Buông đao sát sinh, lập tức thành Phật.’
Liên quan đến câu nói này, khi còn ở đại học, họ đã tổ chức một cuộc tranh luận, nội dung xoay quanh việc con người nên làm người tốt hay người xấu.
Có người nói đương nhiên là phải làm người tốt, cũng có người nói nên làm người xấu.
Thế là có người hỏi, vì sao?
Người đó đáp: “Người tốt nếu muốn thành Phật phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, mà người ác muốn thành Phật chỉ cần buông bỏ đồ đao là có thể lập tức thành Phật.
Điều này chứng tỏ mọi người có độ khoan dung đối với người ác cao hơn.”
Lời nói này cũng không sai, nhưng thực sự có phải như vậy không?
Lộ Chi Ngư cho rằng, nói như vậy có phần phiến diện.
Người tốt phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn là vì bản thân họ vốn không có đồ đao trong tay, cho nên đối với họ mà nói, chỉ cần trải qua tám mươi mốt kiếp nạn đau khổ là đủ.
Nhưng đối với người ác thì khác, họ đang nắm chặt đồ đao, muốn họ buông bỏ đồ đao, đoạn tuyệt những vọng tưởng, chấp niệm, si mê, các loại ác ngôn, ác hành, ác ý và các nghiệp ác khác thì có lẽ sẽ khó khăn hơn nhiều.
Trên đời này đa số đều là người tốt, hai bàn tay trắng đều có thể buông bỏ, cho nên họ làm việc thiện, giúp đỡ người khác.
Vậy còn người ác thì sao?
Họ không phải là hai bàn tay trắng tinh, mà đang nắm chặt thanh đao tượng trưng cho vọng tưởng, chấp niệm, si mê, các loại ác ngôn, ác hành, ác ý và các nghiệp ác khác.
Muốn thành Phật, họ phải từ bỏ những thói xấu này, nhưng liệu họ có làm được không?
Đương nhiên, buông bỏ đồ đao không có nghĩa là họ có thể trốn tránh trách nhiệm mà mình phải gánh chịu, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, cho nên xã hội mới có pháp luật để xét xử.
Chỉ có điều, trong thế giới trong quyển sách mà nàng đang sống, pháp luật hình sự đối với những kẻ đó rõ ràng là vô dụng.
Nghĩ đến đám người đó, đầu của Lộ Chi Ngư bắt đầu đau nhức.
Hệ thống giao nhiệm vụ cứu rỗi, cảm hóa, cho nên nàng phải cảm hóa đám người cứng đầu kia.
"Vậy ngươi nghĩ sao?" Ngạc nhiên thay, người đầu tiên lên tiếng lại là Triệu Ngôn.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng.
Người ác, rốt cuộc có quyền được sống hay không.
"Có." Lộ Chi Ngư chậm rãi nói ra câu trả lời trước mặt hai người.
Ngay khi nói ra những lời này, trong lòng nàng dần bình tĩnh lại.
Câu hỏi nhiều năm trước hôm nay đã tìm được câu trả lời, thời gian trôi qua, mỗi khi trưởng thành thêm một tuổi, tâm tính của nàng lại có chút thay đổi.
Triệu Ngôn khẽ cong mày, hỏi một cách ngây thơ: "Vì sao vậy?"
Lộ Chi Ngư suy nghĩ một chút, giọng điệu bình tĩnh và dịu dàng đưa ra một câu trả lời khá khách quan: "Không ai có quyền tước đoạt mạng sống của người khác, trên đời vốn không có sự phân biệt thiện ác rõ ràng, thiện và ác vừa đối lập vừa cùng tồn tại."
Dù có phạm sai lầm, cũng nên để pháp luật phán quyết chứ không phải để Lộ Chi Ngư tự mình quyết định.
Nàng không phải Bồ Tát cũng không phải thánh nhân, làm sao có tư cách nói rằng người ta có tội?
Hơn nữa, nhiệm vụ cứu rỗi thế giới này đã khiến nàng đau đầu, nếu lại bắt nàng làm gì đó để duy trì trật tự thế giới thì nàng cũng đừng làm nhiệm vụ nữa, đi tu luôn đi, còn có thể độ hóa chúng sinh.