Không biết từ bao giờ, những người dân thả hoa đăng đã tản đi hết, ngay cả Triệu Hữu Tài cũng dọn gian hàng đi, rõ ràng là đã dự đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
Nghĩ lại, Triệu Tử Minh lại phủ nhận ý nghĩ này.
Không phải dự đoán, mà là âm mưu.
Đây vốn là một âm mưu nhằm vào bọn họ, nếu hôm nay hắn không thay sư tỷ đến, với tính cách của Lộ Chi Ngư nhất định sẽ một mình đến đây, đến lúc đó thì hối hận không kịp.
Triệu Tử Minh nghĩ đến mà sợ.
"May mà sư tỷ không có ở đây, may mà ta đã đến."
"Phù..." Triệu Tử Minh thở phào một hơi: "Đại sư, đã liên lụy đến ngài rồi."
Thường Tịnh nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Ý ngươi là sao?"
Triệu Tử Minh gãi đầu, cười gượng: "Ngài vốn không cần phải đến cùng ta."
Dù hắn không biết Thường Tịnh muốn làm gì, nhưng hắn cảm thấy Thường Tịnh cũng giống như sư tỷ luôn giấu bọn họ rất nhiều chuyện, nhưng điều này không ảnh hưởng đến thiện ý của hắn đối với họ.
Dù là sư tỷ hay Thường Tịnh, hắn luôn tin rằng việc không nói cho họ biết có lẽ là vì muốn tốt cho họ.
Biết quá nhiều bí mật đôi khi không phải là chuyện tốt.
Nghe vậy, Thường Tịnh chắp tay không trả lời, lại tiếp tục niệm kinh.
Sắc mặt y vô cùng bình tĩnh, chỉ có hàng mi dày như quạt lông khẽ rung.
"Triệu công tử, ta biết ngươi ở đó," Triệu Tử Minh nói lớn: "Sao không ra nói chuyện?"
Trong bóng tre lướt qua vài bóng người, sau lưng đám quái vật có vài người ung dung bước tới, dừng lại trước mặt họ.
"Lộ cô nương có thính lực rất tốt." Triệu Thư một tay giấu sau lưng, tay kia xoay một cây sáo trúc.
Triệu Tử Minh cười nhạt, chế giễu: "Tai của ta đương nhiên là tốt, nhưng mà nhãn lực của Triệu công tử thì không được tốt lắm đâu."
Triệu Thư không hề thay đổi sắc mặt, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Triệu Tử Minh từ trên xuống dưới rồi nhếch mép cười: "A, ta nói sai rồi, phải gọi là Triệu tiên sinh mới đúng."
Triệu Tử Minh hừ lạnh một tiếng đảo mắt nhìn quanh, nói: "Dù không biết các ngươi muốn làm gì nhưng chắc chắn mọi chuyện các ngươi làm hôm nay đều nhằm vào sư tỷ của ta...!Triệu công tử, rất tiếc, kế hoạch của các ngươi đã thất bại rồi, người đến đây không phải sư tỷ của ta mà là ta!"
Triệu Thư nghe vậy, vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và sắc bén nhìn về phía hai người, thong thả nói: "Triệu tiên sinh, ngươi làm sao biết...!ta không biết thân phận của ngươi?"
Vẻ mặt tự tin lúc nãy hoàn toàn biến mất, trong lòng Triệu Tử Minh khẽ giật mình, liếm môi: "Ý ngươi là gì?"
"Các ngươi đã đi đến sau núi rồi chứ?" Hắn nói với giọng điệu chắc chắn, dường như đã nắm rõ mọi chuyện: "Vậy ngươi đoán xem, đám cương thi kia giờ đang ở đâu?"
Giọng nói của hắn như một cơn sóng thần đập vào tâm trí của Triệu Tử Minh.
Triệu Tử Minh đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Thư, đôi mắt đó sáng rực như lửa.
Sai rồi.
Những con quái vật này không quan trọng, quan trọng là đám cương thi kia!
Hắn đã trúng kế điệu hổ ly sơn của tên này rồi!
Lông tơ trên người Triệu Tử Minh dựng đứng, ngón tay siết chặt đến mức sắp vùi vào thịt.
Hắn không ngừng nuốt nước miếng, môi tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không thể kìm nén."
Hắn gần như không dám nghĩ nếu như sư đệ sự muội của mình xảy ra chuyện gì, hắn phải làm sao!
"Nghĩ đến đây, Triệu Tử Minh muốn xông lên liều mạng với tên kia, cơn giận dữ không thể kìm chế sôi sục trong huyết quản.
Hắn giơ tay rút kiếm nhưng đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn.
"Ngài muốn ngăn ta ư?"
Thường Tịnh lắc đầu, lực tay càng lúc càng mạnh.
"A Di Đà Phật." Ánh mắt của y tĩnh lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng.
Triệu Tử Minh sắp phát điên rồi, hắn biết rõ vị hòa thượng này sẽ không nói gì cả! Lập tức giận dữ muốn giãy tay y ra, nhưng không ngờ lực tay của y quá mạnh khiến hắn không thể thoát ra.
Vừa định bấm quyết để rời đi, tai hắn chợt động, mấy tiếng xé gió vang lên.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn.
Trên bầu trời bốn phía, các đệ tử của Thượng Thanh Tông tông lần lượt cưỡi kiếm bay tới, có người khoanh tay đứng, có người ngồi xếp bằng từ trên cao nhìn xuống.
Triệu Tử Minh sững sờ một lúc, không kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Trước khi đi, hắn không phải đã dặn bọn họ khóa chặt cửa, ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn trở về sao? Vậy mà bây giờ sao lại cưỡi kiếm đến đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Thu!"
Ngay sau đó, một đám thiếu niên lần lượt đáp xuống đất, thu kiếm vào vỏ.
Họ vây quanh Triệu Thư và những người của hắn ta.
Rõ ràng là Triệu Thư cũng không ngờ tới tình huống này.
"Có vẻ như các vị tiên sư đã chờ ở đây từ lâu rồi."
Nghe vậy, một thiếu niên nhướn mày cười khẩy: "Sư tỷ đã sớm đoán được ngươi sẽ đối phó với chúng ta vào đêm nay rồi!"
Triệu Thư khẽ nhíu mày: "Ồ...!Có vẻ như Lộ cô nương đã dự đoán được." Giọng điệu của hắn ta không có chút gợn sóng nào, hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ trong thoáng chốc đôi mắt đen láy ấy lại hiện lên một màu sắc khác.
"Nếu các ngươi không mau ra đây, chúng ta sẽ chết hết ở đây mất."
Mọi người nhìn nhau không hiểu hắn ta đang nói với ai.
Chỉ có Thường Tịnh ngẩng đầu lên nhìn qua men theo hướng mà người kia nói.
"Ha ha ha...!Khụ khụ." Một lão nhân lưng còng, một tay để giấu sau lưng chậm rãi bước tới.
Sau lưng ông ta chỉ có một người đi theo, so với nhóm của Triệu Thư thì ít hơn nhiều, nhưng khi ông ta giơ tay lên, bỗng nhiên hàng chục bóng người xuất hiện.
"Đùng đùng..."
Một tiếng động nặng nề vang lên từ xa.
"Đùng đùng..."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những con cương thi nhảy nhót đến, cánh tay căng cứng vươn về phía trước, chúng há to miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Một đội quân cương thi hoàn chỉnh bao vây họ, chỉ chờ lệnh là sẽ xông lên tấn công!
Triệu Hách mỉm cười nhìn đám đệ tử Thượng Thanh Tông đang ngây người: "Ta không biết Lộ cô nương của các ngươi có dự đoán được lão phu là một biến số không?"