Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện


Dưới ánh trăng lạnh, màn đêm càng lúc càng dày đặc.
Triệu Hách ho khan đi về phía Triệu Thư.

Đám cương thi mà ông ta mang theo xếp hàng phía sau những quái vật nửa người nửa rắn, chưa nhận được lệnh của chủ nhân nên không tấn công.
"Lão phu đến cũng không muộn lắm chứ?"
Triệu Thư gật đầu cảm ơn: "Tất nhiên là không muộn, lần này phải cảm ơn trưởng thôn rồi."
"Khách khí." Triệu Hách vuốt râu, nghiêng đầu nhìn đám thiếu niên bị bao vây bởi cương thi: "Các vị tiên sư, đã lâu không gặp."
Một đám thiếu niên cầm kiếm, không ai dám đưa ra quyết định, thấy vậy đều nhìn về phía Triệu Tử Minh.
Triệu Tử Minh (người không biết gì nhưng lại phải gánh hết mọi chuyện): "...?"
Nhìn hắn làm gì?
Vừa rồi sử dụng pháp thuật đã khiến hắn khá mệt mỏi, vừa mới thở phào một hơi đã nhận được tầm mắt cầu cứu từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Hắn đã tạo nghiệp gì mà lại xui xẻo thế này? Đám nhóc này cứ thích hợp tác với sư tỷ để giấu hắn, bảo bọn chúng ở nhà ngoan ngoãn thì không ai nghe! Bây giờ biết sợ rồi đúng không, biết có chuyện rồi đúng không?
Dù mắng là vậy, nhưng rốt cuộc hắn cũng là sư huynh của bọn họ, Triệu Tử Minh thở dài một hơi, yếu ớt nói: "Sư tỷ đã dặn các ngươi những gì? Nói hết cho ta nghe coi."
Lý Tư nói: "Hôm qua sư tỷ từ chối thịt người mà Hà quả phụ tặng, sau đó lén nói với chúng ta là mấy ngày nay phải luôn sẵn sàng, Triệu Thư chắc chắn sẽ ra tay.

Ta đã nói lại lời của người điên cho sư tỷ nghe, lúc ấy sư tỷ không nói gì, qua một lúc lại lén đưa cho ta một mảnh giấy, trên đó viết là chờ huynh và Thường Tịnh đại sư rời đi, chúng ta hãy ẩn nấp theo sau, đừng để người khác phát hiện ra."
"Chính là như vậy."
Lý Tư nói xong chuyện mà Lộ Chi Ngư đã dặn dò trước khi đi liền không nói gì nữa, chờ đợi mệnh lệnh của sư huynh.
Không ngờ, Triệu Tử Minh nghe xong tất cả liền ngây người ra.

Hóa ra chỉ có mình hắn không biết gì sao? Quá đáng quá! Hắn còn lo lắng đủ điều, đáng ra nên lo lắng cho bản thân mình mới phải!
Nghĩ đến đây, Triệu Tử Minh quay đầu lại nhìn Thường Tịnh, vẻ mặt không vui: "Đại sư, ngài cũng biết ư?"
Thường Tịnh chưa kịp nói, Lý Tư đã lên tiếng thay: "Đương nhiên đại sư biết rồi, nếu không thì ngài cũng sẽ không đi cùng huynh." Càng nói, sắc mặt của Triệu Tử Minh càng khó coi, Lý Tư càng nói càng thấy áy náy, cuối cùng hạ giọng, vội vàng tìm cách chuộc lỗi: "Sư huynh đừng giận! Còn có người không biết nữa."
"Là ai?"
"Là sư đệ Thiên Lý đấy."
Ngẫm lại hình ảnh Mộ Thiên Lý ôm kiếm đi theo sau Lộ Chi Ngư, trong lòng Triệu Tử Minh chợt cảm thấy cân bằng hơn một chút, sắc mặt cũng dần trở nên tươi tắn.

Vừa định vui mừng thì lại nghe thấy lũ sư đệ sư muội của mình nói:
"Nhưng mà chắc Thiên Lý cũng đoán được rồi."
"Đúng vậy, lúc chúng ta lén lút nói chuyện, hắn cũng đứng bên cạnh mà."
Nghe vậy, Triệu Tử Minh sửng sốt.

Thế là sao? Mọi người đều biết, chỉ có mình hắn không biết gì ư?
Vậy giờ hắn phải làm sao đây?
Dù tức giận là vậy nhưng Triệu Tử Minh cũng không đến nỗi mà bỏ mặc đại cục, chỉ nghĩ đến việc trừng phạt bọn họ.

Hắn hiểu rõ, nếu làm hỏng kế hoạch của sư tỷ, khi trở về không biết ai mới là người bị trừng phạt đâu.
Triệu Tử Minh nghĩ đến đây, đối diện với ánh mắt của mọi người, lại hỏi: "Sau đó thì sao? Sư tỷ có nói gì nữa không?"
"Không có gì nữa, xong sư tỷ dắt Tiểu Ngôn đi rồi." Lý Tư thành thật nói: "Bây giờ phải làm sao đây sư huynh?"

Trước khi đến đây, bọn họ tưởng rằng chỉ phải đối phó với quái vật.
Vì vậy, mọi người đã đặc biệt nghiên cứu điểm yếu của quái vật.

Những con quái vật nửa người nửa rắn này tuy nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra chỉ là hù dọa, chỉ cần chém một nhát vào tim là xong.
Vấn đề là ở đây không chỉ có quái vật, còn có cả cương thi nữa!
Triệu Tử Minh mím môi, trong chốc lát cũng cảm thấy hoang mang.
Trong lúc bọn họ đang thì thầm to nhỏ, đột nhiên đối phương lên tiếng, giọng điệu có phần không kiên nhẫn.
“Tại sao không nói gì? Chẳng lẽ sư tỷ của các ngươi không ngờ tới ta sẽ đến ư? Điều này thật không thể chấp nhận được, dù sao ta cũng là trưởng thôn của một thôn mà Lộ cô nương lại xem thường ta như vậy.

Thật quá đáng.” Triệu Hách chỉ đứng đó đã toát lên vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Giọng nói của ông ta trầm thấp, hoàn toàn khác với vẻ bệnh tật sắp chết trước đó.
Thấy không ai trả lời, Triệu Hách vuốt râu cười ha hả quay sang nói với Triệu Thư: “Tên nhóc này, ngươi quá nhút nhát rồi.

Dù Lộ cô nương có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một cô nương thôi, một cô nương thì cs thể làm được gì chứ, có gì mà phải sợ?”
“Không phải là sợ nàng.” Đối diện với bậc trưởng bối, vẻ kiêu ngạo trên người Triệu Thư giảm đi phần nào, khóe miệng vẫn mang theo một nụ cười nhạt: "Vẫn nên cẩn thận một chút.”
Triệu Thư đã giao đấu với Lộ Chi Ngư vài lần, vì vậy hắn ta không cho rằng nàng đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hơn nữa, một cô nương mà có thể giải quyết được những chuyện phức tạp như vậy thì cũng không nên xem thường.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Lộ Chi Ngư, thiếu nữ mặc váy trắng, hoa diền trên trán đỏ như lửa, nghĩ đến đó, trong mắt Triệu Thư thoáng qua một tia tiếc nuối.
Hắn ta mím môi.
“Các vị tiên sư, các ngươi cũng đã thấy rồi đấy, các ngươi có chắc chắn mình sẽ thắng trong tình hình hiện tại như thế này không?”
Triệu Hách chỉ về phía sau, cười đắc ý.
“Tất nhiên, thôn dân của chúng ta đều rất mến khách.

Nếu các vị tiên sư gia nhập với chúng ta, ta đảm bảo sẽ cho các ngươi những đãi ngộ tốt nhất!”
Phía sau ông ta là những quái vật đã bị luyện chế đến mức mất đi ý thức và linh hồn, chúng có kẻ là người lạ mặt, có kẻ từng là thân nhân bằng hữu của họ.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của chúng, lòng họ có lẽ sẽ cảm thấy đau xót chứ?
Triệu Tử Minh cảm thấy nghẹn ứ trong lòng như thể bị một cục bông nghẹn lại.
Không, có lẽ họ đã không còn biết đau khổ là gì nữa rồi.
Dù vậy, họ vẫn không hề hối hận, thậm chí còn muốn có thêm nhiều người gia nhập vào với họ à trở thành một phần của họ.
"Dừng lại!" Một đệ tử trong đội hình siết chặt thanh kiếm, là người đầu tiên lên tiếng.
Nam đệ tử này trông còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú nhưng giọng nói lại vô cùng dứt khoát.
"Chúng ta sẽ không bao giờ gia nhập các ngươi!"
Trên mặt Triệu Hách hiện lên một nụ cười: "Ồ? Vậy ngươi nghĩ các ngươi đánh lại được chúng sao?"
Thiếu niên siết chặt thanh kiếm trong tay bày ra tư thế tấn công, không hề sợ hãi mà nói: "Thì cứ liều mạng mà đánh!"
Dù có chết cũng phải chết trong sạch, chết rồi tuyệt đối không làm hại đến nhân gian!
Đó là quyết tâm của hắn!
Vừa dứt lời, một tràng pháo tay vang lên phía sau.


Giống như tiếng sấm rền giữa trời quang, vang vọng khắp không trung.
Nam đệ tử ấy quay đầu lại theo tiếng vỗ tay, trong mắt ánh lên một tia ngạc nhiên.
Hóa ra là Triệu Tử Minh đang dẫn đầu vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi: "Nói hay lắm!"
"Sư huynh..."
"Ừ?" Triệu Tử Minh vỗ vai hắn, đứng cạnh hắn: "Trần Thiếu Thiên, không ngờ ngươi lại có chí khí như vậy!"
Hắn xoa đầu thiếu niên giống như cách Lộ Chi Ngư thường làm, vụng về khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Hắn nhớ ra, sư tỷ cũng thường khen người khác như vậy.
Không biết mình làm có đúng không...!Nếu sư tỷ ở đây chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết, đáng tiếc bây giờ đứng ở đây là hắn, mà Triệu Tử Minh lại không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để giải quyết tất cả mọi chuyện.
Dù vậy, hắn cũng không thể để cho Thượng Thanh Tông mất mặt được.
Dù họ chỉ là một đám đệ tử ngoại môn nhỏ bé, chết đi cũng chẳng đáng kể, nhưng làm người phải có khí tiết!
Vì vậy, Triệu Tử Minh hít một hơi thật sâu đứng ra, lớn tiếng nói: "Các trưởng lão từng dạy chúng ta biết rõ vinh nhục, phân biệt đúng sai, nếu chúng ta vì muốn sống sót mà ở lại giúp bọn ngươi làm những việc ác này, thì sẽ có nhiều người khác phải chết!"
"Là đệ tử của tiên môn, chúng ta phải luôn luôn trừ ma diệt quỷ, bảo vệ danh dự của môn phái, giúp đỡ những người yếu thế."
"Nếu không, chính là tội nhân của tiên môn!"
“Các ngươi nói xem, chúng ta có nên ở lại không?”
Tức khắc, các đệ tử Thượng Thanh Tông đồng lòng, cùng nhau hô vang: “Không nên!”
“Chỉ là cái chết mà thôi, có gì đáng sợ đâu?”
“Đúng vậy, chết thì chết, được chết cùng các sư huynh sư tỷ, ta thấy cũng không tệ nữa kìa, có lẽ cái chết cũng không còn đáng sợ thế nữa.”
“Ta có một câu hỏi, chúng ta chết rồi có được vào Trường Minh Các không?”
“Tất nhiên là được rồi, sau khi chết, tên của chúng ta sẽ được ghi vào Trường Minh Các, ngọn đèn của chúng ta sẽ được thắp sáng, nếu thi thể còn nguy ên vẹn thì sẽ được đưa lên Trường Minh Phong chôn cất.

Vậy nên, sợ cái gì chứ? Chết rồi vẫn có người nhớ đến chúng ta mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận