Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện


Lộ Chi Ngư mơ hồ nhớ lại, Ma Vực bắt đầu tính giờ kể từ khi mọi người chính thức bước vào nơi diễn ra câu chuyện, vậy nên trước đó, mọi chuyện ở miếu Bồ Tát chỉ được coi là chuyện nhỏ nhặt.
Và bây giờ, vở kịch chính thức sắp bắt đầu.
“Không tìm ai cả.” Triệu Tử Minh nói: "Này nhóc, người lớn nhà ngươi ở đâu cả rồi? Chúng ta là đệ tử của Thượng Thanh Tông, vì tu luyện mà lạc vào nơi này, trời lại không may đổ mưa nên chúng ta muốn tìm nơi trú mưa.

Không biết có thể ở nhờ nhà ngươi một chút được không?”
Triệu Tử Minh vừa nói xong liền nhìn vào trong.
Căn nhà tranh này trông có vẻ đã có tuổi, một số đồ đạc bên trong đã bị bỏ hoang, toàn bộ căn nhà bố trí không hợp lý, ánh sáng không lọt vào âm u như một ngôi nhà ma không thấy ánh mặt trời trong nhiều năm.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi run rẩy, trong nháy mắt, trong đầu chợt nảy sinh ý muốn rút lui.
Hắn vừa lùi một bước, sau lưng liền bị một ngón tay đâm vào, chuông bạc trên cổ tay leng keng rung động.
Lộ sư tỷ ở phía sau hắn cong mắt cười hỏi: "Sợ cái gì?”
Triệu Tử Minh lập tức bình tĩnh lại.
Có nhiều sư đệ sư muội nhìn như thế nên hắn không thể lùi bước.
“Không, không có.”
Lộ Chi Ngư vòng qua Triệu Tử Minh để nhìn vào bên trong căn nhà.

Chỉ cần liếc mắt qua, nàng đã nhận ra căn nhà này rất kỳ lạ, âm khí nặng nề, dường như không có dấu hiệu của sự sống.
Cuối tầm mắt, một cánh cửa gỗ màu nâu sẫm bị niêm phong trong bóng tối, chiếc khóa đồng đã bong tróc treo lủng lẳng trên cánh cửa.

Khe hở của cánh cửa không khít lắm, mơ hồ có thể thấy một vật gì đó lóe lên.
Quá kỳ lạ.
Nàng tiến thêm một bước, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, hỏi: “Chúng ta có thể vào không?”
Thiếu niên ngửa đầu lên, đôi mắt đen như mực giống như vật chết, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng, hàng mi dày như rừng cây, đan xen nhưng lại rất đều đặn.
Một lúc sau, đồng tử của thiếu niên đột ngột co lại, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống thì thầm: “Vào đi.”
Cậu nhường đường, đứng lại trong bóng tối của cánh cửa.
Căn nhà không lớn chỉ có ba phòng, phòng ở giữa đã bị khóa.

Như vậy, hơn mười người chen chúc trong một căn nhà nhỏ hẹp như vậy quả thật khá chật chội.
Sau khi đóng cửa lại, ánh nắng mặt trời bị chặn ở bên ngoài.
Đột nhiên, căn nhà tranh sáng lên.
Một chiếc đèn cầy cũ kỹ, bong tróc được đốt lên, ánh lửa đỏ rực in bóng lên tường tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt.

Thiếu niên đốt xong ngọn đèn liền trở lại đứng bên cạnh cửa.
Lộ Chi Ngư nghiêng người về phía trước, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Cảm ơn.”
Thiếu niên mím môi lắc đầu.
Trông có vẻ...!hơi nhút nhát? Không thích nói chuyện sao?
Lộ Chi Ngư khoanh tay trước ngực cúi người xuống, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cậu, lại hỏi: “Này nhóc, cha nương của ngươi đâu?”
Nghe vậy, thiếu niên ngẩng đầu lên từ từ đảo mắt, chỉ vào cánh cửa đã khóa nói nhỏ: “Cha nương, ở trong đó.”
Lộ Chi Ngư theo hướng thiếu niên chỉ nhìn qua.
Là cánh cửa đã khóa đó sao?
Nàng quay đầu lại liếc nhìn thiếu niên, cậu vẫn đứng yên lặng bên cạnh cánh cửa cúi đầu rũ mắt, dường như không hề quan tâm đến những gì họ sắp làm.
Nàng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đang định tiến lên xem xét kỹ hơn thì Triệu Tử Minh đã đi trước một bước.
Thiếu niên phía sau cánh cửa vẫn cúi đầu.
Nhưng khóe miệng bị bóng tối che khuất lại dần nhếch lên một nụ cười.
“Ở bên trong à?”
Triệu Tử Minh nhíu mày không hiểu nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Hắn lật đi lật lại chiếc khóa, thấy không có gì bất thường đang định rời đi thì -
Đột nhiên, cánh cửa rung chuyển hai cái.

Triệu Tử Minh vui mừng nói: “Này! Có người ở trong! Đợi chút, ta sẽ mở cửa cho các ngươi.”
Vừa nói hắn vừa nghịch ngợm chiếc khóa, trong lòng nghĩ: Đứa nhỏ nhà này thật là nghịch ngợm, lại còn nhốt cha nương mình trong phòng nữa, may mà hôm nay chúng ta đến đây, nếu không thì không biết sẽ bị nhốt đến bao giờ đâu.
Cánh cửa lại bị đẩy mạnh hai cái.
Triệu Tử Minh nói: “Đợi chút, đừng vội.

Cái khóa nhà ngươi thật khó mở, ngươi có biết chìa khóa ở đâu không?”
Hắn ngẩng đầu lên.
Một con mắt xanh lè ló ra từ khe hở nhỏ hẹp.
Trên khuôn mặt đó dính đầy máu, da mặt đã bị thối rữa nghiêm trọng, hắn ta há miệng cười đến tận mang tai, vài con giòi trắng bụng đang quằn quại trong kẽ răng, trên những chiếc răng nhô ra còn dính vài giọt máu sắp đông.
Mùi hôi thối ập đến.
Đồng tử của Triệu Tử Minh co lại, không khỏi lẩm bẩm: “Đây là...!cái gì?”
Chưa kịp lùi lại, một bàn tay khô đen từ khe cửa đột ngột thò ra nắm chặt lấy cổ tay của Triệu Tử Minh.
Ngọn nến lung lay hai cái.
Mọi người dần nhìn rõ đôi bàn tay quỷ quyệt đó.
Móng tay của bàn tay dài khoảng nửa tấc, da màu xanh đen đầy những vết bầm tím, phần da ở kẽ ngón tay đã bị thối rữa gần hết, huyết tương đặc quánh đông lại tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn ta nắm chặt cổ tay của Triệu Tử Minh với một lực rất lớn, đập mạnh vào khung cửa.
Thấy vậy, Triệu Tử Minh hít một hơi lạnh rút tay lại, lúc này, các đệ tử khác như sực tỉnh, vội vàng chạy tới giữ chặt lấy eo của Triệu Tử Minh kéo về phía sau.
“Buông ra! Buông ra!”
Triệu Tử Minh gân xanh nổi lên, giật mạnh một cái.
“Hừ!”
Bàn tay quỷ vẫn ngoan cố kéo về phía trước, thậm chí còn kéo luôn cả bàn tay trái của Triệu Tử Minh.


Một trong những đệ tử thấy sư huynh bị bàn tay đen sì này giữ chặt vội vàng rút kiếm chém tới "Rầm” một tiếng, bàn tay không hề nhúc nhích, ngược lại thanh kiếm lại nứt ra mấy đường.
Sau đó, bàn tay đột ngột thu lại, các đệ tử không kịp thu lực ngã nhào ra đất, kêu la ầm ĩ.
“Rầm rầm” Cái thứ ở trong phòng dường như nổi giận liên tục đập vào cửa, nhưng vì không phá vỡ được nên đành phải tạm thời dừng lại.
Căn nhà tranh trở nên tĩnh lặng không một tiếng động.
Đột nhiên, một con mắt xanh lè ló ra từ khe cửa nhìn chằm chằm vào những người bên ngoài, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn.
Triệu Tử Minh và những người khác vội vàng bò dậy, lùi về phía sau vài bước, giọng nói the thé: “Đó...!đó là cái gì vậy?”
Lộ Chi Ngư đứng bên cạnh cánh cửa không nói gì, chỉ nhíu mày quan sát tình hình mắt không chớp lấy một cái, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt trong căn nhà.
Nàng không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Bởi vì Ma Vực đã bắt đầu, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ bất kỳ đầu mối nào dù là nhỏ nhất!
Thấy bọn người này hoảng hốt như vậy, khóe miệng của thiếu niên lang khẽ cong lên.
Cậu nấp sau cánh cửa, lợi dụng góc khuất nên không còn đứng thẳng tắp như trước nữa, dáng người có phần lơ đãng.
Trong mắt thiếu niên ẩn chứa một nụ cười, đôi đồng tử đen láy lóe lên một tia chế giễu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lộ Chi Ngư.
Dường như cảm nhận được nàng sắp quay đầu lại, thiếu niên vội vàng che giấu biểu cảm của mình, cụp mắt xuống lặng lẽ đứng lại trong bóng tối của cánh cửa.
“Rầm rầm…”
Cái thứ đó đột ngột lao tới đập mạnh vào cánh cửa gỗ, tiếng gỗ vỡ vụn vang lên như một tiếng sấm giữa không gian tĩnh lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận