Tối đến, Thích Ca vội vội vàng vàng từ công ty chi nhánh quay trở về, cùng ăn cơm với Lộc Nhất Bạch.
Royal lại còn ghẹo y, “Mấy người bên bển cũng chẳng hiểu chuyện gì hết nhỉ? Sao mà ngay cả cơm tối cũng không biết đường sắp xếp cho sếp Thích vậy chèn?”
Thích Ca cong cong khóe miệng, cấp dưới trong công ty bên đó thật ra cũng rất cố gắng mời y ở lại dùng cơm, nhưng sao y có thể đồng ý chứ? Đương nhiên là về ăn cơm chung với chồng quan trọng hơn rồi.
Sau khi vuột mất năm năm, bây giờ, Thích Ca cảm thấy mỗi ngày được ở bên cạnh Lộc Nhất Bạch đều là vô cùng quý giá.
Nếu có thể, y hy vọng mỗi một bữa cơm y đều có thể ăn cùng với Lộc Nhất Bạch.
“Hôm nay em đi họp, gặp một người quen biết Mạnh Tình Tình, nghe đâu cô ta đã chuyển hết tài sản đi rồi.” Thích Ca vừa ăn vừa tám chuyện với Lộc Nhất Bạch, “Chắc là hai người bọn họ sẽ ly hôn sớm thôi.”
“Cũng được vài ngày rồi.” Lộc Nhất Bạch đã nhận được tin tức, “Mạnh Tình Tình đã chuẩn bị văn bản xong xuôi hết rồi, cũng đã liên hệ bàn bạc với công ty PR.”
Thích Ca thở dài, “Thật ra cô ta không cần phải thuê công ty PR làm gì, netizen nhất định sẽ đứng về phía cô ta.”
“Lo trước khỏi họa thôi.” Lộc Nhất Bạch hiểu được hành động của cô, “Ai biết được liệu Đinh Lan Thanh có mời thủy quân tới hay không? Dù sao nhân phẩm của gã cũng chẳng ra đâu vào đâu.”
“Cũng phải.” Nhắc tới Đinh Lan Thanh khiến Thích Ca cảm thấy buồn bực, “Anh có định thu mua Diệu Thời không?”
Mạnh Tình Tình đã tỏ rõ rằng mình sẽ không quản lý công ty, giao cho người khác lại sợ gặp phải một Đinh Lan Thanh khác, nên cô ta sẽ phải buông tay khỏi Diệu Thời.
Tình hình phát triển của Diệu Thời trong hai năm nay rất tốt, lần này đơn thuần là do bị Lộc Nhất Bạch phá mới đổ, thế nên rất nhiều người muốn nhúng tay thu mua Diệu Thời.
Chẳng qua, Lộc Nhất Bạch không mở miệng, những người này chỉ đành ngồi yên quan sát tình hình, dù sao nếu thật sự phải tranh, bọn họ đều tranh không lại Lộc Nhất Bạch.
“Để xem Mạnh Tình Tình muốn thế nào, cô ta không bài xích thì anh sẽ mua.” Lộc Nhất Bạch nói, “Diệu Thời có mấy nghệ sĩ khá tiềm năng.”
Dù gì thì Diệu Thời cũng là bị Lộc Nhất Bạch phá đổ, lỡ đâu Mạnh Tình Tình vì thế mà hận hắn, không muốn công ty rơi vào trong tay hắn, âu cũng là điều dễ hiểu.
Nếu đã vậy, hắn không cần phải cố giành lấy chi cho người ta ghét thêm.
“Yên tâm, em có hỏi thăm rồi, Mạnh Tình Tình không có ý kiến gì với anh cả, cô ta còn rất cảm ơn anh là đằng khác, chọc thủng cái mặt nạ dối trá của Đinh Lan Thanh.” Thích Ca cười cười nhìn hắn, nói tiếp, “Anh cũng đừng có mượn cớ, em biết anh muốn bồi thường cho nghệ sĩ bên đó.”
Lần này bất đắc dĩ mới phải dùng tới thủ đoạn trên thương trường, nhưng trong lòng Lộc Nhất Bạch vốn mềm mại, gặp phải loại tình huống như này, sau khi hết thảy lắng xuống thì sẽ cố hết sức bồi thường cho người vô tội bị liên lụy.
Lộc Nhất Bạch không đồng ý cũng chẳng phản đối lời Thích Ca vừa nói, cũng không nhắc tới chuyện Đinh Lan Thanh.
Hôm nay ra ngoài họp, Thích Ca phải tăng ca xử lý nốt vài việc dang dở còn tồn đọng lại.
Ăn cơm xong y liền ngồi bên cạnh bắt đầu xử lý một báo cáo bảng biểu, Lộc Nhất Bạch đã cầm lấy văn kiện, cùng y làm việc.
Thích Ca xem xong bảng biểu thì đứng dậy uống miếng nước, bất chợt chú ý tới thùng đựng rác giấy đã sắp đầy.
Để phòng ngừa việc bất cẩn làm mất tài liệu quan trọng, giấy vụn trong văn phòng của Lộc Nhất Bạch được thu gom đặc biệt, có khi còn được Thích Ca xem xét lại lần nữa trước khi cho vào máy hủy giấy.
Đọc bảng biểu tiêu hao kha khá tế bào não, Thích Ca mang thùng rác giấy tới trước máy hủy giấy, chầm chậm bỏ vào máy, coi như nghỉ xả hơi.
Một phong thư mới toanh xuất hiện trước mắt y, Thích Ca không nhớ mình từng thấy phong thư này, cầm lấy sờ sờ.
Bên trong cũng không có gì nhiều, sờ lên thấy có vẻ giống một xấp ảnh chụp.
“Thư này đâu ra vậy?” Thích Ca nghi hoặc lẩm bẩm, đồng thời mở thư ra.
Lộc Nhất Bạch vốn chẳng để tâm tới lời Đinh Lan Thanh nói, đã quên mất chuyện này từ đời nào, bây giờ nghe thấy tiếng Thích Ca mới nhớ tới, lập tức bật thốt lên, “Đừng xem.”
Thích Ca còn chưa kịp lấy ảnh chụp ra, nghe hắn nói thì hoảng sợ, “Sao vậy?”
“Đó là…” Lộc Nhất Bạch ý thức được hắn hơi kích động quá, sợ Thích Ca nghĩ nhiều, hơi do dự nhưng rồi vẫn nói chuyện Đinh Lan Thanh tới công ty ra.
Thích Ca cầm phong thư về lại bên cạnh hắn, hơi không vui lắm, “Sao anh lại không nói chuyện này với em?”
“Anh cảm thấy không quan trọng.” Lộc Nhất Bạch nói, “Anh tin em.”
Phong thư trong tay quả thật không hề được mở ra, cũng có nghĩa Lộc Nhất Bạch quả thật tin tưởng y không điều kiện.
Trong lòng Thích Ca ngọt như đường, y nhìn nhìn phong thư trong tay, tự y cũng thấy tò mò, “Nhưng em lại rất tò mò, rốt cuộc gã kiếm ra được thứ gì bất lợi cho em nhỉ?”
Y không thẹn với lương tâm, nên có là gì cũng không sợ.
Lộc Nhất Bạch cũng chỉ là không muốn để ý tới Đinh Lan Thanh, Thích Ca muốn xem thì hắn sẽ không cản, “Vậy cùng xem đi.”
Thích Ca cười cười mở thư, lấy ảnh chụp ra.
Sau đó hai người đều sững sờ, sắc mặt Thích Ca lập tức thay đổi.
Trong phong thư có bảy tám tấm ảnh, mỗi tấm đều là cảnh Thích Ca uống cà phê hoặc là ăn cơm với mỗi một người đàn ông khác nhau.
Trông cũng không thân mật lắm, khá giống như đang… đi xem mắt?
Thích Ca luôn nói trong lòng chỉ có Lộc Nhất Bạch, năm năm qua vẫn nhớ mãi Lộc Nhất Bạch không quên, nhưng y lại đi xem mắt với nhiều người như vậy, quả thật vô lý tới mức không thể nói ra miệng được.
Lộc Nhất Bạch nhìn về phía Thích Ca.
Thích Ca thấy mấy tấm ảnh này, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Y không phải một người giỏi che giấu cảm xúc, trước giờ vẫn là vui thì cười, bực thì giận, buồn thì khóc.
Đặc biệt là khi ở trước mặt Lộc Nhất Bạch, gần như không hề che giấu gì.
Thế nên, Lộc Nhất Bạch cũng không bài xích nước mắt của Thích Ca, thế nhưng, lần khóc này cũng hơi bị kỳ lạ.
“Em sao vậy?” Lộc Nhất Bạch kéo người vào trong lồng ngực mình, đau lòng hôn lên mí mắt y, “Anh còn chưa khóc, sao em đã khóc bù lu bù loa rồi?” (Tui cũng khóc bù lu bù loa huhuhuhu anh 7 ơi)
Thích Ca sụt sịt mũi, “Anh xem rồi mà không tức giận hả?”
“Tức giận cái gì?” Lộc Nhất Bạch cười cười, “Giận em đi xem mắt ấy hả? Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện trong quá khứ không quan trọng sao? Chỉ cần sau này em đừng lén anh đi xem mắt là được rồi.”
“Sao anh biết là đi xem mắt?” Trong mắt Thích Ca vẫn còn ngấn lệ, vẻ mặt vô cùng bi thương.
Lộc Nhất Bạch không cười nổi nữa, “Anh biết.”
Hắn dừng một chút, “Thật ra, anh đã biết từ lâu rồi.”
Thích Ca khiếp sợ nhìn hắn.
“Lần này, lần này, với cả lần này…” Lộc Nhất Bạch đếm từng tấm ảnh một, “Anh đều nhìn thấy tận mắt.”
Hai mắt Thích Ca trừng to, giọng nói y run rẩy, “Anh, anh thấy tận mắt? Làm sao anh có thể thấy tận mắt được?”
“Sau khi chia tay anh vẫn không nỡ buông tay em, nên muốn tìm em để quay lại bên nhau.” Lộc Nhất Bạch nhìn những tấm ảnh chụp đó, cuối cùng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, “Anh tới trường em, nghe nói em ra nước ngoài làm trao đổi sinh, anh cũng theo em đi nước ngoài.
Sau đó, anh thấy em đi xem mắt với người khác, thì về nước.”
Chỉ mấy câu đơn giản, nhưng trong đó lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
Thích Ca nhìn Lộc Nhất Bạch, nước mắt rốt cuộc không kiềm được mà chảy dài.
“Đều là quá khứ rồi, em đừng khóc nữa.” Lộc Nhất Bạch mỉm cười, “Em đã gặp nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn cảm thấy anh tốt nhất, đây là chuyện tốt mà.”
“Không, không phải vậy…” Thích Ca đau khổ lắc đầu nguầy nguậy.
Trái tim Lộc Nhất Bạch đập lỡ một nhịp.
Mất cả nửa ngày Thích Ca mới có thể bình tĩnh lại.
Lộc Nhất Bạch lau nước mắt cho y, dịu dàng hỏi, “Chuyện em đi xem mắt còn có ẩn tình gì à? Sao em lại thế này?”
Nói không để ý, chứ ngay lúc phát hiện có lẽ mình đã hiểu lầm gì đó, trong lòng Lộc Nhất Bạch không khỏi sinh ra một chút kỳ vọng.
“Em từng nói với anh, thật ra em vô cùng khát vọng tình yêu thương của ba mẹ rồi đúng không?” Thích Ca nghẹn ngào nói, “Nguyên nhân chúng ta chia tay lúc đó thật ra có một phần là do mẹ em, bà nói nếu con bà mà là đồng tính, bà cũng sẽ đưa ra quyết định giống với ba mẹ của Dư An Chi.”
Cái này Thích Ca quả thật từng nói đến, Lộc Nhất Bạch có thể hiểu được.
Đối với một đứa trẻ khao khát tình thương cha mẹ, khi xảy ra chuyện xung đột với ý muốn của cha mẹ nó, cán cân cảm xúc của nó sẽ nghiêng về phía cha mẹ mình, âu cũng là chuyện bình thường.
Hồi còn bé Lộc Nhất Bạch cũng cực kỳ hâm mộ những đứa trẻ khác có cha có mẹ, nên hắn có thể thấu hiểu cảm giác của Thích Ca khi đó.
“Em sợ rằng đến cuối cùng chúng ta sẽ có kết cục giống như Dư An Chi và Đinh Lan Thanh, cũng sợ ba mẹ em sẽ biến thành như ba mẹ Dư An Chi, thế nên em… buông tay anh.” Vài chữ cuối cùng, Thích Ca phải dùng hết sức lực mới có thể nói ra, mỗi một chữ như lưỡi dao sắc bén cứa một đường từ trái tim đến yết hầu y, đau đến run rẩy.
Đây là điều y hối hận nhất, cũng là sự kiện thống khổ nhất cả đời y, từ đầu tới cuối vẫn không thể buông bỏ.
Lộc Nhất Bạch không ngắt lời, mà chỉ ôm chặt lấy y.
“Thật ra ngay sau khi chia tay em liền thấy hối hận, nhưng những thứ khiến em sợ hãi vẫn còn đó, em không dám tìm anh quay lại.
Đúng lúc trường em có danh ngạch học sinh trao đổi, nên em đi.” Thích Ca tiếp tục nói, “Lúc đó em nghĩ, em đã buông tay anh, ít nhất thì em còn có gia đình có thể cho em ấm áp.
Em vốn tưởng rằng em có thể sống hạnh phúc bên cha mẹ, bên người nhà em.”
Cách y nói như vậy đã chứng minh cuộc sống sau đó không như y mong đợi.
Từ việc Thích Ca không còn liên lạc gì nhiều với gia đình là đoán được, sau đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến Thích Ca vô cùng đau buồn, mới có thể làm một đứa trẻ vốn khát vọng tình thương gia đình vứt bỏ quan hệ với cha mẹ.
Lộc Nhất Bạch bây giờ chẳng cần biết y có từng đi xem mắt hay không, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Thích Ca im lặng một hồi, mới sắp xếp lại được lời nói, “Lúc em mới tới, gì bọn họ cũng chiều theo em, dù em có làm sai họ cũng không la mắng trách cứ em.
Nhưng em vẫn rất nhớ anh, lại luôn cảm thấy không thể hòa nhập với bọn họ, em tưởng là do em không tốt, cứ cố gắng lấy lòng bọn họ, mãi tới một ngày…”
Thích Ca hơi dừng, “Mãi tới một ngày, em nghe thấy anh trai và em gái của em nói chuyện với nhau.
Bọn họ tưởng là em không hiểu tiếng Ý, nên trước mặt em cũng không thèm cố kỵ gì.”
Lồng ngực Lộc Nhất Bạch lại bắt đầu đau ê ẩm, hắn biết nói tiếng Ý, lúc Thích Ca và hắn ở bên nhau y còn thường quấn quýt lấy hắn đòi hắn dạy cho.
Khi đó Thích Ca luôn mang một vẻ khát khao hướng tới, “Sau khi học được rồi, em sẽ không nói với bọn họ đâu.
Chờ tới khi em qua Ý sẽ dọa bọn họ sợ chơi.”
“Bọn nó nói tới chuyện của Dư An Chi, anh của em nói nếu Dư An Chi mà là em, em sẽ không phải tự sát, cả nhà sẽ ủng hộ em.
Em gái em không hiểu, hỏi anh em tại sao.” Thích Ca cười một cái ngắn ngủi, “Anh Lộc, anh biết tại sao không?”
Lộc Nhất Bạch không biết, nhưng hắn có thể đoán được, hắn ôm chặt lấy Thích Ca, “77, em đừng nói nữa.”
“Tại vì như vậy sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.
Gia đình em có quy định, sau khi kết hôn sinh con mới có tư cách phân chia tài sản ra ở riêng.
Nếu em là gay, vậy ba mẹ không cần phải nghĩ cách chia tài sản sao mới không bị mang tiếng thiên vị, anh chị em trong nhà đều vui vẻ.
Chuyện tốt như vậy, ngu gì không ủng hộ?” Thích Ca nói tới đây, trái lại trở nên bình tĩnh, “Sau đó em thử come out với ba mẹ em.
Sau khi hết kinh ngạc thì bọn họ quả thật bình tĩnh chấp nhận.
Nhưng mà em lại nghe thấy bọn họ dùng tiếng Ý nói ngay tại đó, nghiêm khắc cảnh cáo anh trai em không được như em.
Mẹ của em còn nói rằng nếu anh em dám thích đàn ông thì mẹ sẽ đánh gãy chân anh, cả đời cũng không tiếp nhận anh.” (má tưởng tượng cái cảnh thành viên trong gia đình mình đứng trước mặt mình hùa vào nói một thứ tiếng mà mình không hiểu đã cay lắm rồi, đằng này 77 còn hiểu mà không thể nói ra đcm)
Y nhìn về phía ảnh chụp trên bàn, “Mấy ngày sau, không biết anh em nghe ngóng được tin em thất tình ở đâu, mà rất nhiệt tình giới thiệu cho em toàn những người đẹp trai.
Chính là mấy người trong mấy tấm ảnh này đây, mỗi một người đều rất tuấn tú dễ nhìn đúng không? Em đi, nhưng không phải là để xem mắt, anh hiểu không?”
Lộc Nhất Bạch hiểu, nhưng hắn đã đau lòng tới mức không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ của Thích Ca từng nói, nếu con bà mà là gay, bà cũng sẽ như mẹ của Dư An Chi cố hết sức ngăn cản, dù có phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Đến lúc Thích Ca thật sự come out, bà ta lại không hề tức giận một chút nào.
Mỗi một người đồng tình luyến ái đều mong muốn có được sự ủng hộ cùng cảm thông từ người nhà, nhưng đằng sau sự ủng hộ và cảm thông này có phải là tình yêu thương dành cho Thích Ca không?
Không phải.
Có lẽ lúc nói ra cái câu kia, đứa con trong suy nghĩ của bà chỉ có mỗi một mình đứa con lớn nhất đã luôn ở bên cạnh bà mà thôi.
Còn Thích Ca, y chỉ là một trong những trách nhiệm của bọn họ.
Cứ thế, Thích Ca vì khát vọng hơi ấm gia đình mà từ bỏ người mình yêu, trong lòng có bao nhiêu chờ mong thì có bấy nhiêu bi thương khổ sở.
Trái tim Lộc Nhất Bạch như vỡ nát, hắn mạnh mẽ dúi/vân vê/nhào nặn Thích Ca vào trong lòng, hận không thể dung hợp y vào làm một với mình, “Nhà của em có bao nhiêu tài sản? Có so được với Thanh Bách không? Anh cho em hết…”
“Nói cái gì đâu không à?” Thích Ca nở nụ cười, “Ngay từ đầu em đã không quan tâm rồi, mà bây giờ trừ anh ra em cũng chẳng còn quan tâm gì nữa.”
Thích Ca không quan tâm tới tiền là thật, nhưng y không thể hoàn toàn không quan tâm tới gia đình.
Chỉ là không có cách nào khác, người nhà không cần y, y chỉ có thể từ bỏ.
“Không sao cả, anh cho em, em muốn gì anh cũng cho em hết.” Lộc Nhất Bạch lẩm bẩm nói, “Tiền, anh cho em, nhà, anh cũng có thể cho em… Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ luôn có nhà để về.”
Thích Ca kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên sụp đổ/tan vỡ.
Lộc Nhất Bạch nhìn y khóc nức nở không kiềm chế được, chỉ ước mình có thể đem cả thế giới tới trước mặt y, nâng niu cưng chiều y.
“Anh Lộc, anh biết không? Điều khiến em bận tâm, đau lòng không phải là người nhà em không muốn em.
Em biết giữa em và bọn họ có khoảng cách, em có thể hiểu.” Thích Ca vừa khóc vừa nói, “Điều khiến em đau lòng nhất là em từng vì bọn họ mà buông tay anh, em vô cùng vô cùng vô cùng hối hận.
Em từ bỏ người yêu em nhất vì những người không yêu em, sao em lại ngu như vậy, lại đần tới nỗi như vậy?”
Đây mới là rào cản Thích Ca vẫn mãi không thể vượt qua, là khúc mắc sâu nhất trong lòng y.
Y bị gia đình từ bỏ, nên biết cảm giác bị từ bỏ đau khổ tới cỡ nào.
Nhưng chính y, cũng đã từ bỏ Lộc Nhất Bạch.
Mỗi lần nghĩ lại việc mình đã làm là mỗi lần y cảm nhận được nỗi dằn vặt.
“Không sao cả.” Lộc Nhất Bạch thật sự không còn khúc mắc gì nữa, hắn nâng mặt Thích Ca trong tay, dịu dàng như tan thành nước, “Nếu bị từ bỏ một lần lại có thể đổi lấy cả đời không rời không bỏ, anh thấy rất đáng giá.”
Thích Ca rúc vào trong ngực hắn, nức nở nói, “Cả đời, không rời không bỏ.”
Hết chương 51.