Sổ Tay Cưng Chiều Bệ Hạ Nhỏ

Cửa văn phòng.

Vệ Bình Dã đem Dung Dung bế lên: "Tiểu bệ hạ đói sao? Ông mang tiểu bệ hạ đi căng tin ăn cơm nhé, ăn đùi gà lớn."

À đúng rồi, Dung Dung không thích ăn đùi gà lớn.

Vệ Bình Dã sửa lời: "Ăn cà chua xào trứng mà tiểu bệ hạ thích ăn nhất."

Lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng nói chuyện.

"Tiểu Lưu, không phải là tôi thúc giục cô, nhưng bọn họ đều là những người đã từng lên tin tức, rất nhiều người còn đang chú ý động tĩnh của bọn họ, cô tranh thủ thời gian, sắp xếp ổn thỏa cho họ đi. Hôm qua nhân viên công tác kia đã nói với cô đi cô nhi viện, sau đó mới phát trợ cấp, sao cô lại đã phát tiền trợ cấp cho họ trước?"

Tiếng của cảnh sát Tiểu Lưu truyền tới: "Tôi nghĩ phải việc nào ra việc đó, cho nên..."

"Họ là những ví dụ sống đấy, cô cùng nhân viên di dời phối hợp tốt sắp xếp ổn thỏa cho họ, những người không có hộ khẩu còn bám ở trên núi mới có thể yên tâm mà xuống núi."

"Tôi biết rồi, ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Không phải là cố gắng hết sức, mà nhất định phải làm cho tốt."

Cảnh sát Tiểu Lưu cùng một người khác đi lên cầu thang, thấy Dung Dung cùng với các ông đang đứng trước cửa văn phòng.

Bầu không khí có chút căng thẳng.

Dung Dung nhỏ giọng chào hỏi: "Chào chị cảnh sát, chào chú ạ."

Các ông cũng gật đầu: "Cảnh sát Lưu, sở trưởng."

"À, đi ăn cơm sao?"

"Đúng vậy." Vệ Bình Dã hai tay ôm Dung Dung lên, đem cậu nâng lên ước lượng, "Dung Dung nói đói bụng, chuẩn bị đưa cậu đi nhà ăn."

"Được, nhanh đi đi."

Hai bên chào tạm biệt, Dung Dung cũng giơ tay nhỏ lên nói "bai bai" với họ, sau đó bị ông ôm đi.

Các ông đều nghe được vừa rồi cảnh sát Lưu cùng sở trưởng chính là đang nói chuyện của bọn họ.

Người trên tin tức chính là bọn bọ.

Khi bọn họ vừa mới xuyên qua, hạ xuống đường lớn, suýt chút nữa xảy ra chuyện.

Khu Đào Nguyên vẫn luôn yên bình, thậm chí đến chuyện nháo loạn khi say rượu cũng không có, đài truyền hình khó khăn lắm mới nắm được một cái tin tức "lớn", liền đưa tin ngay lập tức.

Cái tin tức "lớn" này trực tiếp chiếm phần tin tức xã hội suốt 10 phút.

Tổ hợp bé con cùng với ba ông mặc trang phục cổ đại ở trên núi không có không có hộ khẩu, thực sự khiến người ta chú ý.

Cho nên, cho đến bây giời vẫn còn rất nhiều người chú ý tới động thái của bọn họ.

Nhưng mà các ông chưa hiểu rõ Internet, nên cũng không để tâm đến chuyện này

Hiện tại điều bọn họ lo lắng nhất vẫn là Dung Dung.

Dung Dung ngồi ở chỗ ngồi, cầm muỗng nhỏ khuấy cà chua xào trứng.

Các ông đang suy nghĩ, cậu cũng lơ đễnh không tập trung.

Dung Dung không khỏi nghĩ, giọng điệu của chú hồi nãy thực nghiêm khắc.

Chị cảnh sát sẽ bị mắng sao? Vì chuyện của cậu?

Trước kia khi cậu bị đạo trưởng ở đạo quan mắng, cậu sẽ rất buồn.

Cậu không muốn làm cho chị cảnh sát buồn.

***

Cảnh sát Tiểu Lưu đang họp, có lẽ đây là một cuộc họp rất quan trọng, mở họp cả buổi chiều.

Dung Dung cùng với các ông ở ngồi đợi ở phòng tiếp khách.

Các ông vốn dĩ muốn thương lượng về vấn đề "Dung Dung đi cô nhi viện", nhưng Dung Dung không muốn tách ra với các ông dù chỉ một giây, căn bản không cho bọn họ thời gian riêng để một mình thảo luận.

Không có biện pháp khác, các ông liền cùng cậu xem phim hoạt hình, chơi đồ chơi cả một buổi chiều.

Lúc chạng vạng tối, các ông chuẩn bị dắt cậu ra ngoài đi dạo.

Bọn họ vừa mới bước ra khỏi phòng, cảnh sát Tiểu Lưu họp xong đi về.

"Dung Dung muốn đi đâu thế?"

Dung Dung ngẩng đầu: "Chị cảnh sát, ông muốn đem em ra ngoài đi dạo."

"Được rồi, đừng đi quá xa nhé, có chuyện gì thì tìm đốn bốt gác ở gần nhé. Cảnh sát Tiểu Lưu nói "Chị buổi tối còn một cuộc họp, sau khi trở về mọi người tự mình đến căng tin ăn cơm nhé, không cần chờ chị."

"Được ạ."Dung Dung gật đầu, chị thật bận rộn vẫn còn bận chuyện của cậu sao?

"Ngày mai cháu mang mọi người đi xem phòng tái định cư, đừng quên nhé."

"Được." Các ông gật đầu nói lời cảm ơn: "Đa tạ."

Dung Dung nắm lấy tay ông đi ra khỏi đồn công an.

Cậu nghiêng đầu nhỏ, nhìn cảnh vật xung quanh, như đang suy nghĩ điều gì.

****

9 giờ tối, trong ký túc xá.

Dung Dung thay đồ ngủ, ôm thỏ con nằm ở trên giường.

Thành công công giúp cậu đắp chăn lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, dỗ cậu ngủ.

Đèn trong phòng tắt, cửa phòng khép hờ, ánh ánh sáng từ trong phòng khách chiếu vào.

Vệ Bình Dã cùng Dương Biện Chương đang chờ ở bên ngoài.

Chỉ một lát sau, Dung Dung ngủ rồi, Thành công công nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy đi ra ngoài.

Dương Biện Chương hạ giọng: "Ông tới đây, chúng ta bàn bạc một chút nên làm như thế nào."

Bọn họ ngồi ở phòng khách.

Vệ Bình Dã ngồi ở trên ghế sô pha, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, giơ chân lên ngồi thật ngầu."

Hắn vô thức liếc nhìn bộ giáp bên cạnh như thể hắn vẫn chưa từ bỏ "Kế hoạch chạy trốn" của mình.

Dương Biện Chương vừa nhìn hắn một cái liền biết hắn đang suy nghĩ gì, nghiêm túc nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ đến."

Vệ Bình Dã quay đầu nhìn hắn: "Ta không nghĩ tới."

Dương Biện Chương nghiêm mặt nói: "Ban ngày, cảnh sát Tiểu Lưu nói rất đúng. Việc cấp bách nhất bây giờ là chúng ta nên thích nghi với cuộc sống ở đây, tìm một công việc, ít nhất phải kiếm được tiền, mới có thể nói đến chuyện nuôi dưỡng tiểu bệ hạ."

"Bằng không bệ hạ cho dù đi theo chúng ta cũng chỉ là đi chịu khổ mà thôi."

Vệ Bình Dã ngồi thẳng lên, hỏi lại ông: "Vậy ý của ông chính là muốn cho tiểu bệ hạ đi..."

Hắn còn chưa nói xong, Dương Biện Chương liền ngắt lời nói của hắn: "Nhỏ giọng chút, tiểu bệ hạ còn đang ngủ."

Vệ Bình Dã nắm chặt tay, lùi lại dựa vào ghế, không nhìn Dương Biện Chương nữa.

Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không tách tiểu bệ hạ ra, tôi sẽ chăm sóc tiểu bệ hạ, tôi có thể vừa kiếm tiền vừa chăm sóc tiểu bệ hạ, các ngươi không cần quản nữa."

Dương Biện Chương bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Thành công công: "Ông cảm thấy sao?"

Thành công công trầm mặc hồi lâu, Dương Biện Chương nói: "Cứ nói đi đừng ngại. Hiện giờ không phải ở trong cung, ông có ý kiến gì cứ nói ra."

Thành công công cau mày, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không muốn cùng tiểu bệ hạ tách ra."

Vệ Bình Dã lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, thò người về phía trước, vỗ vỗ mu bàn tay của ông.

Anh em tốt! Kết minh đi!

Ngay sau đó, Thành công công lại nói: "Nhưng mà Dương Thái phó nói cũng có lý, chúng ta mang theo tiểu bệ hạ như vậy, đồ ăn vặt tiểu bệ hạ thích ăn cũng phải giảm bớt, tiểu bệ hạ chỉ có thể cùng chúng ta chịu khổ, cho nên..."

Nụ cười trên mặt Vệ Bình Dã cứng lại, lặng lẽ rút tay về.

Thu hồi danh hiệu "Anh em tốt"

Thành công công nghiêm túc nói: "Ý của ta rất đơn giản, đau dài không bằng đau ngắn. Nhân lúc tiểu bệ hạ còn nhỏ, nhanh kiếm tiền sau đó đem tiểu bệ hạ đón ra mới có thể làm cho mỗi ngày tiểu bệ hạ đều sống thật tốt."

"Nhiều ngày ở đây thế này, chúng ta ở chỗ này cũng đã nhìn thấy trên TV, đây là một thế giới rất tốt, tốt hơn nhiều so với thế giới trước đây của chúng ta, hai vị đại nhân có thể thử xem."

Hắn cùng với Dương Biện Chương nhìn nhau gật đầu, sau đó nhìn về phía Vệ Bình Dã.

Hai người đều đã hạ quyết tâm rồi, chỉ đợi hắn thôi.

Chỉ là Vệ Bình Dã buồn bã, tủi thân mà co lại ở trên ghế, trông như sắp khóc.

Mãnh nam rơi lệ.

Vệ Bình Dã đột nhiên tăng thêm khí thế, muốn áp đảo hai người: "Không được! Tôi không đồng ý!"

Đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên trong nhẹ nhàng đẩy ra.

Dung Dung mặc đồ ngủ bò sữa, để chân trần, ôm búp bê vải hình thỏ con đứng ở trước cửa.

Dương Biện Chương bịt miệng Vệ Bình Dã lại, bảo hắn im lặng.

Thành công công nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu bệ hạ, sao lại tỉnh rồi?"

Tiểu bệ hạ cúi đầu dụi dụi hai mắt: "Ông ơi, cháu khát, cháu muốn uống nước.

"Ồ, được." Thành công công đứng dậy: "Ông đi rót nước cho tiểu bệ hạ."

Khi Thành công công xoay người rót nước, Dung Dung lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: "Cháu đồng ý....các ông đừng cần cãi nhau nữa..."

Vệ Bình Dã đột nhiên đứng lên, ôm cậu lên: "Tiểu bệ hạ đừng để ý đến bọn họ, ông mang tiểu bệ hạ đi, ông nuôi tiểu bệ hạ, bây giờ đi ngay lập tức."

***

(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc wattpad lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)

Ngày hôm sau cảnh sát Tiểu Lưu dậy thật sớm và đợi ở tầng dưới trong ký túc xá.

Các đồng nghiệp lục tục thức dậy chuẩn bị đi làm, thấy cô ở chỗ này, thuận miệng hỏi: "Tiểu Lưu, cô ở đây làm gì vậy?"

"Chờ Dung Dung cùng với các ông của Dung Dung, tôi đã hẹn với bọn họ, hôm nay tôi sẽ dẫn họ đi xem nhà ở tái định cư."

"Được, vậy cô chờ một chút, tôi thấy cửa phòng bọn họ còn chưa mở, trẻ nhỏ ham ngủ, nhất định là Dung Dung còn chưa dậy."

"Được."

Cảnh sát Tiểu Lưu ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn lên ký túc xá.

Các ông sẽ không để người đợi lâu, thấy cô ở dưới lầu chờ sẽ lập tức xuống ngay.

Nhưng cô đã chờ dưới lầu 20 phút, mọi người ở ký túc xá đều đã đi hết, vẫn không chờ được Dung Dung cùng các ông của cậu.

Cảnh sát Tiểu Lưu nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, vội vàng ngăn một đồng nghiệp nam lại.

"Giúp tôi nhìn xem có phải xảy ra chuyện hay không, bọn họ ngày thường đều dậy rất sớm."

"Được, để tôi đi xem."

Đồng nghiệp sải bước lên lầu rất nhanh đã chạy quay lại.

"Tiểu Lưu, cửa khóa, bên trong không có ai, hình như bọn họ đi ra ngoài."

"Sẽ không, chúng tôi đã nói hôm nay đi xem phòng tái định cư, bọn họ có thể..."

Đồng nghiệp đột nhiên nghĩ tới điều gì, thấp giọng nhắc nhở cô: "Tiền trợ của bọn họ không phải đã phát rồi sao? Không phải thực sự lấy tiền xong rồi chạy chứ."

"Đã phát rồi." Cảnh sát Tiểu Lưu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phủ nhận: "Sẽ không, bọn họ sẽ không làm như vậy."

Nhưng cô cũng không khỏi lẩm bẩm một chút.

Hôm nay tiền trợ cấp sinh hoạt của ông đã được phát, thâm chí hôm qua bọn họ đã cố ý học cách rút tiền như thế nào. Chạng vạng ngày hôm qua, bọn họ còn đi ra ngoài một chuyên nói là đi dạo, hiện tại nhớ lại, giống như đi ra ngoài nghiên cứu tuyến đường.

Cảnh sát Tiểu Lưu thật sự không muốn nghĩ chuyện này theo hướng xấu nhất.

Cô xoay người chạy về phía tòa nhà văn phòng, vọt vào phòng điều khiển tầng hai: "Cho tôi xem camera ở cửa."

Camera ở cửa cho thấy, Dung Dung cùng với các ông 7 giờ sáng hôm nay đã rời đi, mãi đến bây giờ cũng không có về.

Cảnh sát Tiểu Lưu xác nhận lại camera hai lần, sau đó đội mũ lên, quay người đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài tìm trước thử xem, mọi người hỗ trợ lập án đặc biệt."

Cô vừa chạy ra bên ngoài, cô vừa sắp xếp lại những sự kiện của mấy ngày qua trong đầu.

Bọn họ không quen thuộc xung quanh, sẽ không đi đến địa phương quá xa lạ.

Khả năng lớn nhất là họ đi đến trung tâm thành phố, còn có ngân hàng đã đi ngày hôm qua.

Cho dù muốn chạy, họ cũng chắc chắn sẽ đi rút tiền trước.

Cảnh sát Tiểu Lưu chạy ra cửa lớn, vừa chuẩn bị đi ngân hàng xem một chút, quay đầu nhìn hai bên cổng, bỗng nhiên thấy Dung Dung cùng với các ông đang đi về phía bên này.

Bọn họ đã trở lại.

Vỉa hè không rộng, ba người ông chia nhau đi, đi ở bên trong.

Dung Dung ngồi trên vai Vệ Bình Dã, Vệ Bình Dã giơ hai tay che chở cậu. Dung Dung ngoan ngoãn ngồi xong, lắc hai chân nhỏ.

Một hộp sữa đặt trên đỉnh đầu Vệ Bình Dã, hai tay Dung Dung giữ hộp sữa, tập trung hút.

____Là sữa Miêu Tử.

Lần trước Dung Dung thấy trên TV, vô cùng muốn uống sữa đó. Các ông có tiền liền mua cho cậu.

Cảnh sát Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm, đi lên phía trước: "Mọi người đi đâu vậy? Làm cháu sợ muốn chết, cháu còn tưởng rằng..."

Dung Dung muốn nói chuyện, nhưng ngay khi miệng cậu rời khỏi ống hút của hộp sữa, có một giọt sữa rơi trên đầu Vệ Bình Dã.

Chết rồi.

Dung Dung lặng lẽ nhìn bốn phía xung quang, phát hiện ba người ông đều không chú ý, liền lén vươn tay lau lau giúp Vệ gia gia.

Lau sữa xong, trên tay Dung Dung dính dính.

Vì vậy cậu lại vươn "tiểu ma trảo" về phía quần áo Vệ gia gia, vụng trộm đem sữa lau lên quần áo Vệ gia gia.

Tay không còn dính, Dung Dung nghiêm túc nói: "Chị cảnh sát, Dung Dung quyết định đi "hồ ly viện"*, cho nên Dung Dung đi cắt tóc."

*Dung Dung nói ngọng hoặc là nghe không rõ nên nói cô nhi viện (福利院-fúlì yuàn) thành hồ ly viện (狐狸院-Húlíyuàn)

Cảnh sát Tiểu Lưu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu Dung Dung đã không còn.

Cậu đi cắt tóc, trở thành tóc ngắn gọn gàng, khoan khoái nhẹ nhàng.

Trong phút chốc, cảnh sát Tiểu Lưu chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: "Bé ngốc*, ai nói với em..."

(*Cảnh sát Tiểu Lưu nói là 小笨蛋-xiàobèndàn: Ngu ngốc, ngốc nghếch)

Chờ một chút, hình như là chính cô nói.

____Hôm qua cô đã nói với Dung Dung: "Nhưng mà bây giờ mọi người đều đã xuống núi, có thể cắt tóc rồi. Dung Dung có muốn cắt tóc không?"

Những thăm dò khéo léo của cô, làm Dung Dung nghĩ rằng nếu cậu vào cô nhi viện, cậu phải cắt tóc ngay.

Dung Dung nhỏ giọng nói: "Dung Dung không phải bé ngốc, Dung Dung là bé trứng thông minh*."

(*小聪明蛋-xiǎocōngmíng dàn: Dung Dung phản bác lại 笨蛋-bèndàn ở bên trên ý)

Cậu cúi đầu nói với Vệ Bình Dã: "Ông ơi, nếu Dung Dung cùng ông chạy mất, chị cảnh sát nhất định sẽ rất buồn, cho nên chúng ta không thể chạy trốn."

"Ông ơi, Dung Dung thông minh mà."

Vệ Bình Dã gật gật đầu: "Thông minh, Dung Dung còn thông minh hơn ông nữa."

----Hết chương 5----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui