Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Ngồi xếp bằng trên đất, rốt cuộc đôi mắt cũng có thể thích ứng được với bóng tối bên trong nhà, ngắm nhìn bốn phía, ta giựt giựt khóe miệng, thật ra nơi này không có cái chỗ nào có thể đặt chân được hết.

Trước mặt là một ông già, mái tóc dài hoa râm, làn da tái nhợt không chút máu, mang theo nếp nhăn đọng lại qua năm tháng, từ ngũ quan đến thân hình đều rất gầy yếu, đôi môi màu tím mím chặt, nhìn qua có vẻ khó ở.

Có lẽ còn đang tức giận vì bị ta dẫm nát thuốc hồi nãy, lão vuốt vuốt chùm râu như cây chổi chà, không nói gì chỉ hung tợn trừng ta.

“Sư phụ.” Thấy bầu không khí không đúng lắm, Tiệm thuốc di động giùng giằng muốn giải vây “Đây là Tả hộ pháp của chúng ta, Lạc Vũ, còn kia là đồ đệ của hắn, Y Phong. Chúng ta tới đây là có chuyện muốn kính nhờ ngài.”

“Hừ, liên quan gì tới ta.” Hoành Mạch Lâm nghiêng đầu.

Tiệm thuốc di động đỏ mặt “Thật ra là ta điều chế Ngự Đạo, nhưng sau khi đưa Y Phong uống vào thì có vẻ như đã xảy ra chút vấn đề.”

“Thì sao, không biết cách giải quyết, ngươi còn là con nít chưa dứt sữa sao?” Mí mắt của Hoành Mạch Lâm không nâng lên, chỉ thấy lão đang cười nhạt.

Dưới ánh mắt sắc như đao của lão, Tiệm thuốc di động run lẩy bẩy rụt cổ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

…Thế ngoại cao nhân đều là tính nết như vậy, chúng ta phải nhẫn.

Liếc Tiệm thuốc di động bị một đòn nốc ao núp ở góc tường, ta mở miệng “Tiền bối…”

Hoành Mạch Lâm hừ lạnh “Ta không nhớ có đứa hậu bối mặt trắng như ngươi.”


(─ 皿 ─) Ta có thể tát lão không?

“Độc Thánh đại nhân.” Y Phong quả quyết đè lại cái tay đang tính rút kiếm của ta “Chúng ta cũng là không có cách nào, trên cõi đời này, e rằng không có ai có độc thuật cao minh hơn ngài, vấn đề của Ngự Đạo, có lẽ chỉ có ngài mới giải quyết được.”

“Aizz, thật ra vốn có kẻ có thể sánh ngang với ta, chỉ tiếc…” Theo lời của Y Phong, sắc mặt của Hoành Mạch Lâm hơi dịu lại. Lão cẩn thận nhìn Y Phong rồi nói “Ngươi chính là kẻ đã uống Ngự Đạo? Nhìn dáng dấp không vượt quá một năm, nhưng nội lực thì rất thâm hậu.”

Y Phong gật đầu “Ánh mắt của Độc Thánh đại nhân quả là bất phàm, vãn bối đúng là đã uống Ngự Đạo được hơn chín tháng rồi.”

Vuốt râu, Hoành Mạch Lâm vểnh mép “Đó là tất nhiên, ngươi nghĩ ta là ai.”

“Độc Thánh đại nhân đúng là cao nhân, vãn bối xin bái phục.” Y Phong chắp tay, hai người nhìn nhau cười.

Nhìn bộ dáng của hai người đó hận không thể gặp nhau sớm hơn, mới gặp mà như đã quen lâu, ta yên lặng nuốt xuống một búng máu. Nịnh hót, là một loại văn hóa bác đại uyên thâm.

“Ta có thể giúp các ngươi, nhưng với một điều kiện.” Sau khi hàn huyên vài câu với Y Phong xong, Hoành Mạch Lâm trầm tư một lát rồi nói.

Ta đắn đo một hồi, ngẩng đầu lên nhìn lão “Điệu kiện gì?”

“Giúp ta đi tìm một món đồ. Không cần lo lắng, cách chỗ này không xa đâu, ở ngay phía sau chân núi Vân Phù này nè.”

“Chẳng lẽ là cái sơn động kia, chỗ đó đi vào thì được nhưng không đi ra được a!” Không đợi ta đáp lời, Tiệm thuốc di động đã trợn mắt hét to.

“Chỉ cần có võ công đầy đủ thì sợ gì không ra được? Chẳng qua là vào đó lấy cái hộp thôi.” Hoành Mạch Lâm liếc hắn một cái, khinh thường nói.

“Với bản lãnh của Độc Thánh đại nhân, thì chắc hẳn đã sớm ra tay rồi?” Y Phong hỏi.

“Lão phu và người đặt cái hộp vào trong kia có ước hẹn 30 năm, hơn nữa, mặc dù độc thuật rất giỏi, nhưng võ công của lão phu chỉ cỡ mức trung bình, không thể nào được sơn động kia.”

Ngay cả Độc Thánh cũng không dám vào, chẳng lẽ sơn động kia hung hiểm đến vậy? Thế thì ta không thể để Y Phong mạo hiểm được.

“Thứ cho vãn bối khó có thể nghe theo.” Nói xong lời này, ta liền nháy mắt với Y Phong rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Hoành Mạch Lâm vẫn thong thả nhìn chúng ta, thoải mái mở miệng “Các ngươi cho là có thể rời đi được sao?”

Có ý gì? Ta thầm giật mình, quay đầu nhìn lão.

“Y Phong đã trúng độc rồi nha.”


Trong bóng tối, lão thấp giọng nói, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh khốc.

Bởi vì ta là Độc Thánh nên ta thích thì ta hạ độc thôi. Hoành Mạch Lâm, lão đúng là cầm thú!!! ‘Trúng độc’ cái gì chứ, là giả đi, tuyệt đối là giả a.

Miễn cưỡng duy trì cái mặt đơ, ta híp mắt bình tĩnh nói “Không biết tiền bối đã hạ độc lúc nào?”

Từ lúc bước vào tới giờ, ta và Y Phong ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt a phắc, muốn hạ độc thì phải có điều kiện chớ.

“Khửa khửa khửa, chẳng lẽ ngươi không ngửi được mùi hương ở đây sao? Mặc dù bản chất loại hương này không có độc, nhưng nếu trộn với Ngự Đạo thì sẽ trở thành kịch độc. Bây giờ nhìn thử cổ tay của thằng nhóc này đi, xem coi có phải có một chấm đỏ hay không.”

Y Phong vén tay áo lên nhìn, quả nhiên, trên cổ tay của nó có một chấm đỏ phá lệ nổi bật.

“Từ lúc vào đây ta đã ngửi thấy mùi hương này. Nói cách khác, ngay từ đầu ngươi đã biết chúng ta sẽ tới đây, hơn nữa còn biết cả chuyện Y Phong đã uống Ngự Đạo?” Ta nhíu mày.

“Ngươi cho là dù không báo trước với lão phu cũng có thể thuận lợi vào cốc? Chỉ dựa vào thằng nhãi Diêu Phác kia?” Lão lộ ra nụ cười nhạt làm người ta dựng cả tóc gáy, giơ lên một ngón tay, nói “Bất quá đây cũng không phải là chuyện xấu gì đâu, dù sao có thể hòa hợp được với Cốc Thần hương, chứng tỏ Ngự Đạo trên người hắn cũng không có vấn đề gì. Chúc mừng nhé.”

Chúc mừng cái đầu lão! Ta hung hắng nhìn chòng chọc Hoành Mạch Lâm, nghiêm túc nghiên cứu xem coi nên ra tay vào chỗ nào trên người lão thì mới tốt đây.

Y Phong bình tĩnh vuốt chấm đỏ, sau đó nở nụ cười tối tăm với Hoành Mạch Lâm “Độc Thánh đại nhân, không biết trong cái hộp kia có gì quan trọng mà khiến ngài không tiếc hạ độc với đồ đệ của bạn của đồ đệ nhà mình?”

Nhưng Độc Thánh không hổ danh là Độc Thánh, dưới sự công kích bão táp của ta và Y Phong, lão vẫn sừng sững bất động “Các ngươi cũng không cần tức giận đến vậy, thật ra lão phu cũng vừa mắt thằng nhóc này, chỉ cần ngươi lấy món đồ kia ra thì lão phu tự nhiên sẽ giải độc.”

“Cũng đâu nhất thiết phải kêu bọn Lạc Vũ đi a…” Chống lại áp lực của sư phụ nhà mình, Tiệm thuốc di động gắng gượng giơ một cái tay lên, yếu ớt hỏi.

“Hừ, ngươi cho là trên đời này có mấy ai chịu tình nguyện vào cái hang kia, còn được lão phu nhìn vừa mắt?” Hoành Mạch Lâm trợn mắt, mặt đầy khinh bỉ.


“Lúc nào độc mới bùng phát?” Y Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi Hoành Mạch Lâm.

“Không gấp, ít nhất là nửa tháng. Bây giờ các ngươi xuất phát, nếu không chết ở trong hang thì sẽ kịp.”

“Bây giờ?” Tiệm thuốc di động kêu rên.

“Ờ, chẳng lẽ lão phu còn phải mời họ ăn cơm?” Hoành Mạch Lâm cười nhạt.

…Lão già khốn kiếp mắc dịch!

“Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi?” Ta cúi người, kề sát cái mặt của mình vào mặt lão.

“Ngươi có thể thử.” Lão thờ ơ đáp lại.

Ta đơ mặt nhìn chằm chằm lão một hồi lâu, sau đó đứng dậy rời đi. Không còn cách nào, ở trên địa bàn của lão, chúng ta rõ ràng rơi vào thế hạ phong, mà Hoành Mạch Lâm giống như quyết tâm muốn chúng ta đi lấy cái hộp kia, sợ rằng đành phải cắn răng làm theo lời lão thôi.

Tư thế ngồi của Hoành Mạch Lâm vẫn không đổi, chẳng qua tay phải lặng lẽ run lên, rồi chợt siết chặt nắm đấm.

Lúc chúng ta vừa mới bước chân ra khỏi cổng viện, một tiếng nói già nua đầy tang thương mang theo mùi thuốc truyền tới, ngay sau đó rất nhanh phiêu tán trong không trung.

“Đó đúng là vật quan trọng hơn cả tính mạng của lão phu, thật xin lỗi, nhờ các ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận