Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Từ khi thấy viên thuốc kia, ba ngày liên tục, Hòanh Mạch Lâm đều cầm cái hộp lặng lẽ ra sau núi, chắp tay sau lưng, một thân một mình đứng im ngửa mặt nhìn trời.

Gió nổi lên, mang theo cái lạnh thấu xương, bay về phía chân trời, để lại âm thanh xào xạc tiêu điều.

“Aizz, không ngờ người như sư phụ sẽ có một ngày đa sầu đa cảm như vậy.” Núp ở phía sau bụi cây, Tiệm thuốc di động thở dài nói “Xem ra người rất thích Độc Vương.”

“Đúng vậy, không ngờ một kẻ miệng lưỡi độc địa như Độc Thánh đây cũng có lúc như vậy.” Ta quẹt nhánh cỏ cản trước mặt ra, gật đầu tỏ vẻ đồng ý “Nhưng mà tại sao Độc Vương để lại Dục Huyết Lan cho hắn?”

“Ừ, nói không chừng đó là ám hiệu gì đó giữa hai người bọn họ.” Y Phong mỉm cười, giúp ta gạt nhánh cỏ qua một bên.

“Cái thứ muộn tao.” Tiệm thuốc di động phát biểu nhận xét.

Ba người cùng nhau gật đầu.

“Này, các ngươi đừng có xem lão phu là không khí a!!” Hoành Mạch Lâm xù lông.

“Chúng ta chỉ là tò mò chút thôi mà.” Tiệm thuốc di động phủi bụi tuyết trên người, ngượng ngùng đi ra, nhấn mạnh “Tuyệt đối không phải vì tò mò đâu.”

Chưa đánh đã khai cái gì… Ta cạn lời nhìn hắn, sau đó nhìn Hoành Mạch Lâm “Chúng ta chỉ muốn biết, sau khi có được Dục Huyết Lan rồi, ngươi sẽ làm gì?”


Lão ngẩn người, siết chặt hộp gỗ trong tay, ánh mắt trở nên tối tăm phiền muộn “Không liên quan đến các ngươi.” Lão nhếch môi, trông có vẻ miễn cưỡng “Các ngươi và Diêu Phác đều đi đi, không cần lo lắng cho lão phu.”

Nói xong, lão đi qua đám người chúng ta, giống như muốn rời đi, nhưng bị Tiệm thuốc di động túm lại.

“Ngươi muốn làm cái…” Hoành Mạch Lâm không kiên nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi mắt cố chấp.

“Ta không phải là kẻ bỏ rơi sư phụ mình trong những lúc như thế này đâu!”

“Được rồi, lão phu chỉ muốn một mình nghiên cứu loại thuốc này mà thôi.” Hoành Mạch Lâm không được tự nhiên quay đầu.

“Ngươi đang nói dối.” Y Phong đột nhiên chen vào “Ngươi vốn không có ý nguyện nghiên cứu thứ đáng sợ như Dục Huyết Lan, nếu không thì tại sao vào 30 năm trước, ngươi lại ra tay phá hủy nó? Hơn nữa nếu muốn nghiên cứu thì ngươi không cần phải đuổi cả Diêu Phác đi.” Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp “Ngươi là muốn ăn viên thuốc này sao?”

“Sư phụ, điều hắn nói là thật?” Tiệm thuốc di động trợn to mắt.

“Nếu đúng thì sao.” Hoành Mạch Lâm hất rơi tay của Tiệm thuốc di động, mặt không thay đổi lui về sau một bước “Hắn đưa Dục Huyết Lan cho lão phu, là có ý muốn lão phu uống nó. Lão phu đã phụ hắn một lần, quyết không phụ hắn lần thứ hai.”

“Cho nên sư phụ sẽ vì hắn mà chết ư? Hắn đã chết, nhưng sư phụ còn sống a, người vẫn có thể tiếp tục sống mà.” Tiệm thuốc di động nhìn cái tay trống không của mình, mờ mịt nói.

Hoành Mạch Lâm thở dài, nhìn hắn một hồi lâu rồi nói “Đây là số mệnh của lão phu. Lúc hắn rời đi, lão phu coi như bản thân đã chết, bây giờ chỉ là muốn đi gặp hắn mà thôi. Người mà đã ăn Dục Huyết Lan vào rồi, chỉ cần đụng chạm nhẹ thôi là đủ truyền độc sang cho người khác. Sau khi lão phu vào phòng ăn viên thuốc này, ngươi hãy đốt cả ngôi nhà và lão phu đi.”

“Ta không làm. Sư phụ có giỏi thì nuốt thuốc xong tự mình đi đốt nhà đi!” Đôi mắt của Tiệm thuốc di động đỏ ngầu, giọng điệu tàn bạo.

“Cho dù ngươi có nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện mà lão phu phải làm.” Lão cười khổ nói “Nếu ngươi không muốn thì hãy đi đi.”

Ta chưa từng thấy Tiệm thuốc di động lộ ra biểu tình như vậy, cho tới giờ hắn luôn là một kẻ vô tâm vô phế, giờ phút này cả người hắn toát ra sự đau thương và bất lực.

“Sư phụ là tên khốn kiếp, không chịu trách nhiệm, tự cho mình là trung tâm, luyện chế thuốc quên nấu cơm cho ta, còn mắng ta…” Hắn vừa mắng vừa rớt nước mắt.

Hoành Mạch Lâm hé miệng, gió thổi gào thét, không nghe rõ lão nói cái gì.

Ta nghĩ, có lẽ lão nói ‘Thật xin lỗi’, cũng có thể là ‘Nhóc thối câm miệng’.

Cho dù như thế nào đi nữa, cuối cùng Tiệm thuốc di động đành phải thỏa hiệp.


Bởi vì Hoành Mạch Lâm là một kẻ cố chấp cứng đầu, đó là quyết định của người sắp đi chịu chết, không ai có thể lay chuyển được lão.

Cầm cây đuốc, nhìn sân nhà quen thuộc từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của Tiệm thuốc di động nồng đậm bi ai.

“Để ta làm cho.”

Ta đi tới cầm lấy cây đuốc, nhưng hắn cố chấp giữ chặt “Không cần, đây là chuyện cuối cùng mà sư phụ giao phó cho ta.”

Hắn nhìn chăm chăm cửa phòng đóng chặt. Phía sau cánh cửa kia, là vị sư phụ đã nuôi hắn khôn lớn, uống Dục Huyết Lan, chờ cái chết.

Cây đuốc bị ném đi, vạch ra một quỹ đạo đường cung, rơi vào trên mái nhà, nhanh chóng bén lửa.

Tuyết nhẹ nhàng bay xuống, rơi vào trên mặt Tiệm thuốc di động, nhanh chóng tan đi, hóa thành giọt nước chậm rãi trượt xuống.

Hắn giơ tay lau giọt nước đi, sau đó ngồi xuống, trong gió hòa lẫn tiếng nấc nghẹn ngào đầy bi thương.

Sau đó cửa phòng đột nhiên bị đạp tung ra.

Có một người rối rít chạy ra, quần áo tóc tai có chút nhám đen, tên đó nhảy nhót hô “Khốn kiếp khốn kiếp, muốn đốt chết lão tử sao!”

Ba người chúng ta ngây ngốc nhìn tên đó, không nhúc nhích.


Qua hồi lâu, Tiệm thuốc di động ngốc ngốc mở miệng “Sư phụ, người còn chưa chết?”

“Ngươi mới chết!” Hoành Mạch Lâm chật vật cởi áo ngoài bị cháy thủng một lỗ to xuống đất, tức giận giơ tay chỉ hắn mắng “Là do nhóc thối nhà ngươi phóng hỏa đi! Lão tử không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi lại làm ra cái chuyện bất nhân tính đến thế hả?”

“Nhưng mà, sư phụ…”

“Im miệng, ta không dám có đứa đồ đệ như ngươi!” Hoành Mạch Lâm phồng má trợn mắt.

“Ngươi còn nhớ ngươi là ai không?” Y Phong thử dò hỏi.

“Cái gì, ngươi khi dễ ta ngu à? Lão tử không đổi họ không đổi tên, đại danh chính là…” Lão đột nhiên chần chừ một chút, sờ sờ chùm râu, lộ ra biểu tình kinh ngạc “Hể, ta tên gì í nhở?”

“Sư phụ, ngươi sao vậy?” Tiệm thuốc di động bị đả kích.

Y Phong quay đầu hỏi hắn “Sau khi uống Dục Huyết Lan sẽ gây ra tình trạng này?”

“Sao có thể, uống thuốc kia vào sẽ lập tức chết ngay.” Tiệm thuốc di động không chút suy nghĩ trả lời ngay, nhưng sau đó phản ứng “Chẳng lẽ đó căn bản không phải Dục Huyết Lan?”

“Xem ra là đúng rồi.” Ta nhìn vẻ mặt mù mờ của Hoành Mạch Lâm, khẳng định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận