Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Lúc Lâm Hinh nhìn thấy Lạc Tử Tinh, có hơi sững sờ, sau đó sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, bà nhìn Lạc Tử Tinh với con mắt phức tạp, rõ ràng là đã nhận ra cô.

Lạc Tử Tinh lạnh nhạt nói: "Chào mợ."

Điều này khiến cho sắc mặt Lâm Hinh càng thêm tái nhợt.

Diệp Hiên Nhiễm nhìn thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết là không đúng ở chỗ nào, nhưng cậu nhạy cảm phát hiện hai người có khôn mặt tương tự nhau, càng về sau càng im lặng.

Cậu là biết mợ trước đây đã từng kết hôn, thậm chí lúc mợ gả cho cậu, bởi vì vậy mà đã gặp phải một chút ngăn cản, tuy nhiên bởi vì cậu rất kiên định, mọi chuyện mới diễn ra.

Hiện tại nhìn Lạc Tử Tinh, Diệp Hiên Nhiễm lại trở nên im lặng, cậu đột nhiên hiểu được, hóa ra Lạc Tử Tinh chính là con gái của mợ.

Lâm Hinh nhìn Lạc Tử Tinh, run rẩy hỏi cô: "Tiểu Tinh, con có khỏe không?"

"Tôi khỏe." Lạc Tử Tinh không nói dối, cũng không có cố ý chọc giận ai, coi người phụ nữ trước mặt như một người xa la đang nói chuyện phiếm với cô, "Tôi và ba đều rất khỏe, làm phiền mợ quan tâm."

Khuôn mặt Lâm Hinh lộ ra vẻ áy náy, bởi vì khuôn mặt đẹp nên trông có vẻ khổ sở một cách khác thường. Bà hỏi: "Tiểu Tinh, con còn trách ta sao?"

"Bà lo lắng thừa rồi." lúc Lạc Tử Tinh đối mặt với Lâm Hinh, bản tính nhanh mồm nhanh miệng của cô lại càng sắc bén hơn nữa, "Bà đối với tôi và ba mà nói chỉ là một người xa lạ, làm sao có chuyện trách hay không chứ?"

"Mẹ xin lỗi." Lâm Hinh ôm mặt, khẽ khóc lên.

Lạc Tử Tinh lại chỉ cảm thấy bực dọc, cô không thích Lâm Hinh, cảm thấy người phụ nữ này rất vô trách nhiệm. Trong mắt của người khác, có lẽ bà ấy chỉ theo đuổi tình yêu đích thực mà thôi, chứ không phạm phải sai lầm quá lớn.

Nhưng Lạc Tử Tinh sẽ luôn luôn nhớ rõ, người phụ nữ đã vứt bỏ cô và ba như thế nào, lấy điệu bộ cự tuyệt để rời khỏi cuộc sống của bọn họ. Cho nên Lạc Tử Tinh sẽ không bao giờ tha thứ.

Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô không nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy, con người thật sự rất tham lam, sau khi làm chuyện gì đó sai lầm, vẫn còn muốn xin tha thứ, chỉ để làm cho bản thân an lòng. Có lẽ Lâm Hinh thật sự hối hận, nhưng sau đó thì sao, tổn thương đã gây ra, bao nhiêu năm trôi qua cũng chẳng quan tâm, nay chỉ một câu xin lỗi cũng muốn gạt bỏ tất cả sao?

Rất xin lỗi, Lạc Tử Tinh cô không phải là người hiền lành như vậy.

"Tôi còn có việc, đi trước." Lạc Tử Tinh nắm thật chặt áo khoác trên người, sau đó nói một tiếng với Diệp Hiên Nhiễm, rồi xoay người rời khỏi.

"Tiểu Tinh!" thấy vậy Lâm Hinh vội vã gọi tên cô.

Diệp Hiên Nhiễm liếc mắt nhìn Lâm Hinh một cái sau đó không chút do dự đuổi theo Lạc Tử Tinh, cậu người cao chân dài, chỉ vài bước đã bắt được cánh tay Lạc Tử Tinh, nhưng đến khi mở miệng nói lại phát hiện, căn bản cậu không biết nên nói cái gì.

Lạc Tử Tinh cũng không cần cậu đến nói an ủi, nhưng hiện tại cô thừa nhận, tâm trí cô đang rất rồi loạn, thậm chí đến cả Diệp Hiên Nhiễm cô cũng không muốn nhìn thấy, mặc dù trong chuyện này anh không hề có lỗi.

Cô thì thầm: "Nhiễm, mình không thoải mái, mình về nhà trước. Cám ơn cậu đã đi dạo phố cùng với mình."

"Mình đưa cậu trở về." Diệp Hiên Nhiễm không buông tay.

"Không cần." Lạc Tử Tinh lắc đầu, "Mình tự về một mình là được rồi, mình muốn yên tĩnh một chút, được không?"

Diệp Hiên Nhiễm chỉ có thể buông tay, nhìn bóng lưng Lạc Tử Tinh rời đi, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại khủng hoảng.

Lạc Tử Tinh ngồi gần vị trí của cửa sổ xe buýt, hai mắt thất thần, cô thực sự không mong đợi, hai người sẽ gặp mặt như vậy, rõ ràng là nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp lại.

Sau khi cô về nhà, tâm trạng vẫn không hề khá lên, rất nhanh Lạc Văn Viễn đã nhận ra, ân cần hỏi cô: "Tiểu Tinh, con làm sao vậy?"

Lạc Tử Tinh nhìn khuôn mặt vẫn rất đẹp trai của Lạc Văn Viễn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ba, ba có từng hận không?"

"Hả? Hận cái gì?" Lạc Văn Viễn không rõ Lạc Tử Tinh đang hỏi điều gì.

"Hận người phụ nữ đã nhẫn tâm từ bỏ chúng ta." Lạc Tử Tinh nói.

Lạc Văn Viễn ngẩn ra: "Tại sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? Tiểu Tinh, có chuyện gì xảy ra sao?"

Thật ra Lạc Tử Tinh đã có chút hối hận khi hỏi chuyện này, dù sao ba cô cũng sẽ không gặp lại người đó, cô cũng không cần phải nói ra khiến cho ba buồn, bởi vậy lắc đầu: "Không có gì, ba, chỉ là con đột nhiên nghĩ đến thôi."

"Ừ." Lạc Văn Viễn vẫn không yên tâm lắm, "Tiểu Tinh, ba hi vọng con có thể vui vẻ mà trưởng thành, không cần suy nghĩ đến mấy chuyện này, nếu con thật sự gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói cho ba biết."

"Được, ba, con biết rồi."

Lạc Tử Tinh trở về phòng, đột nhiên điện thoại có tin nhắn đến, là đến từ Diệp Hiên Nhiễm, hỏi cô có về nhà an toàn không.

Lạc Tử Tinh không trả lời. Mặc dù cô biết Diệp Hiên Nhiễm không có lỗi, nhưng Lạc Tử Tinh lại không nhịn được muốn giận chó đánh mèo, có lẽ là vì trong lòng cô rất khổ sở muốn tìm ai đó để phát tiết một chút, chắc bởi vì Diệp Hiên Nhiễm đã là người rất quen thuộc với cô, cho nên Lạc Tử Tinh mới có thể yên tâm phát tiết cảm xúc.

Rất nhanh Diệp Hiên Nhiễm đã gọi điện thoại lại, Lạc Tử Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn mở máy nghe.

"Tiểu Tinh, cậu về nhà chưa?" Diệp Hiên Nhiễm hỏi cô.

Lạc Tử Tinh đáp: "Ừ, mình về rồi."

"Mình xin lỗi." Diệp Hiên Nhiễm không biết mình còn có thể nói điều gì, chỉ có thể mở miệng nói lời xin lỗi.

Trong lòng Lạc Tử Tinh càng thêm chua xót: "Tại sao cậu lại nói xin lỗi, vốn dĩ cậu không có làm sai điều gì?"

"Mình......" Diệp Hiên Nhiễm luôn luôn ít lời, cậu cũng không cố gắng giải thích, chỉ có thể nói, "Tiểu Tinh, cậu có thể kể cho mình nghe không?"

Lạc Tử Tinh nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng lại không hề có nước mắt rơi xuống, cô nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới nói: "Ba mình là một người chơi ghia rất tài năng, sau đó ông ấy yêu người phụ nữ đó, mặc dù người phụ nữ đó không yêu ông, nhưng ba vẫn rất tốt với bà, cố gắng ca hát, cố gắng kiếm tiền, chỉ vì muốn cho bà sống một cuộc sống thật tốt. Nhưng năm mình bốn tuổi, ba mình bị tai nạn xe cộ, hai chân tê liệt rốt cuộc không thể đứng lên, mà người phụ nữ đó lại bởi vì mối tình đầu, không chút do dự từ bỏ mình và ba. Thật ra cũng không có gì, chỉ là trái tim mình quá cố chấp, không bỏ xuống được mà thôi."

"Không phải." Diệp Hiên Nhiễm cố gắng an ủi cô, "Đây không phải là cậu lòng dạ hẹp hòi, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ để tâm."

"Cám ơn cậu."

Sau đó Lạc Tử Tinh không nói thêm điều gì nữa, nói với Diệp Hiên Nhiễm liền cúp điện thoại.

Mình xin lỗi, Lạc Tử Tinh thầm nghĩ trong lòng, mình vẫn chưa biết phải đối mặt với cậu như thế nào.

Sau đó vài ngày, lúc Lạc Tử Tinh đến phòng tập, đều không nói chuyện với Diệp Hiên Nhiễm, rất nhanh Úy Trì An Minh đã phát hiện có chuyện không thích hợp, lúc rảnh rỗi sau khi luyện tập đã đến hỏi Lạc Tử Tinh: "Cậu và Nhiễm đang giận dỗi?"

"Không có." Lời Lạc Tử Tinh nói là sự thật, cô và Nhiễm không hề giận nhau, chỉ là không biết phải đối mặt với nhau như thế nào thôi.

Cô có chút buồn rầu nghĩ, vì sao trên thế giới này lại có nhiều chuyện không như ý như vậy, cứ sống vui vẻ có phải tốt hơn không.

Sáng sớm Lạc Tử Tinh vì bị lạnh quá mà tỉnh dậy, thời tiết ở phía Nam trở nên lạnh hơn làm cho mùa đông này đặc biệt khó khăn, loại cảm giác lạnh đến tận xương tủy này làm cho cô thường hay cảm thấy rất khó khăn. Lạc Tử Tinh ôm ổ chăn thật dày nhô đầu ra, mới phát hiện hóa ta bên ngoài trời đang mưa.

Cô run rẩy đứng lên mặc quần áo, bị không khí lạnh lẽo làm cho hắt hơi vài cái, vuốt vuốt cái mũi, Lạc Tử Tinh tính số tiền mình có, quyết định mua hai cái máy sưởi bằng điện, phòng cô và phòng ba mỗi phòng một chiếc. Nếu không thì không biết làm thế nào để trôi qua được mùa đông này.

Cô mặc quần áo thật dày, cầm ô đi ra ngoài, lại nhìn thầy ngoài cửa có một chiếc xe con đang đỗ, chiếc xe màu xám bạc trong thời tiết u ám thế này cũng không dêc nhìn thấy. Cô đã định đi vòng qua, nhưng lúc cô đến gần đột nhiên chiếc xe vang lên tiếng động, cửa kính xe cũng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Diệp Hiên Nhiễm.

Ngón tay thon dài của cậu đặt ở trên tay lái, giống như đang chơi đàn piano.

Lạc Tử Tinh nhìn thấy cậu, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng không khí lạnh lẽo, ẩm ướt ở bốn phương tám hướng ập đến khiến cho cô phải đi đến, mới ra khỏi nhà được vài phút, Lạc Tử Tinh liền đông lạnh, cả người run run.

Vừa lên xe, hệ thống máy sưởi liền thổi đến khiến cho cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cô nhẹ nhàng hắt hơi một cái, âm thanh cũng hơi ồm ồm: "Cậu có bằng lái xe rồi?" Cô còn nhớ rõ lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, Diệp Hiên Nhiễm còn chưa có bằng lái xe.

Diệp Hiên Nhiễm lặng đi một chút, đôi môi yếu ớt treo lên, lộ ra vài phần bất đắc dĩ  cười: "Mình chưa có."

Lạc Tử Tinh rũ mắt xuống, xoay người kéo ra dây an toàn: "Vậy cậu đi cẩn thận một chút."

"Yên tâm, không có việc gì." Diệp Hiên Nhiễm quay đầu lại nhìn Lạc Tử Tinh, nhưng cô cũng không nhìn lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chiếc xe bắt đầu chuyển động.

Đến cổng trường, Lạc Tử Tinh đang định cởi bỏ dây an toàn: "Cậu chỉ cần đưa mình đến cổng trường là được rồi."

Ai biết Diệp Hiên Nhiễm không nghe theo, mà lập tức đem xe đi thẳng vào trường học.

Tuy nhiên Lạc Tử Tinh cũng không tức giận, lúc xe ngừng ở bãi đỗ xe, cô liền cầm ô mở cửa xuống xe, không nghĩ đến, thế nhưng Diệp Hiên Nhiễm cũng xuống xe. Lạc Tử Tinh nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không khỏi kinh hô một tiếng: "Cậu, cậu chuyển trường?"

"ừ, sau này sẽ là bạn cùng lớp với cậu, mong được chỉ giáo nhiều hơn." Diệp Hiên Nhiễm cứ như vậy giới thiệu bản thân.

Tuy nhiên rất nhanh Lạc tử Tinh phát hiện, cậu cũng không mang ô, đột nhiên chậm rãi chạy qua, đến bên cạnh cậu thì đưa tay cầm ô lên cao, để cho cậu được che ở phía dưới: "Cậu thật là, trời mưa vì sao không lấy ô? Còn nữa, cậu chuyển trường lúc nào, vì sao không nói cho mình biết?" Cô liên tục hỏi cậu, cực kỳ khiếp sợ.

Diệp Hiên Nhiễm đưa tay cầm chiếc ô từ tay của Lạc Tử Tinh, cùng cô đi về phía lớp học, một bên trả lời câu hỏi của cô: "Bởi vì cậu có cầm theo ô, hôm qua mới hoàn thành việc chuyển trường, bởi vì tâm trạng cậu không tốt nên mình không nói."

Mưa ngày càng dày hạt, rất nhiều học sinh đang cố gắng đi thật nhanh đến, chỉ có bọn họ đi rất chậm, từ xa nhìn lại, sự khác biệt về chiều cao giữa hai người bọn họ giống như hình ảnh nam nữ chính trong truyện tranh, nhưng không biết bọn họ có thể có được một kết thúc có hậu giống như trong truyện cổ tích hay không.

Lúc Lạc Tử Tinh chuẩn bị đi vào lớp học liền đi cách xa cậu một chút, cũng không giải thích là tại sao, Diệp Hiên Nhiễm cũng không đứng gần lại. Bọn họ một trước một sau đến phòng học, Lạc Tử Tinh trực tiếp đi vào, còn Diệp Hiên Nhiễm sau khi nói một tiếng với cô thì đi đến văn phòng của giáo viên.

Trở lại chỗ ngồi  Lạc Tử Tinh vẫn còn có chút không tin được, cô và Diệp Hiên Nhiễm sẽ thành bạn cùng lớp, nghĩ đến khí chất của cậu, gần như Lạc Tử Tinh có thể đoán được cậu sẽ mang đến sự oanh động như thế nào. Bạn cùng bàn Thư Văn Tĩnh quay sang Lạc Tử Tinh để chứng thực: "Tiểu Tinh Tiểu Tinh, nghe nói lớp chúng ta sẽ có một học sinh rất đẹp trai chuyển đến, có đúng không?"

"À, hình như là đúng." Lạc Tử Tinh mơ hồ đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui