Sổ Tay Hình Cảnh

Type-er: Lan Anh 2203

Diệp Nam Sênh và Cung Khắc một trước một sau đi ra khỏi phòng xác, người cảnh sát phụ trách quay phim đi phía trước.

Nối liền ra ngoài phòng để xác là một hành lang rất dài, rộng khoảng hai
mét, một bên tường mở ra hai ô cửa với khoảng cách rất xa, trên cửa treo loại rèm vén đơn giản bằng nhựa cứng, rộng khoảng nửa bàn tay. Gió thổi tới, rèm cửa đung đưa theo từng cơn gió mạnh yếu, phát ra những tiếng
va đập bồm bộp.

Gió tới từ bên tường còn lại, ở đó mở mấy ô cửa
sổ, cửa sổ có diện tích không lớn nhưng lại được xếp với tần suất dày
đặc suốt cả bức tường, từ đó có thể nhìn ra một khoảng trời đang âm u
của Lâm Thủy.

Có mấy ô cửa được mở, nước mưa hắt vào.

Ba
người đi tới giữa hành lang, đúng lúc bắt gặp vài người từ phía đối diện đi đến. Đi đầu là một ông già của nhà tang lễ, khoảng năm mươi tuổi,
chân không nhanh nhẹn lắm, gù lưng nghiêm trọng, được Giám đốc sắp xếp
cho làm những công việc chỉ dẫn như hiện tại. Ông ấy đi lại cực kỳ chậm
chạp, ít nhiều khiến Tiểu Lưu – cậu cảnh sát thuộc Công an quận Du Hoài
đi phía sau có chút sốt ruột. Tiểu Lưu và cậu cảnh sát đi trước Diệp Nam Sênh lướt qua nhau, Diệp Nam Sênh nghe thấy họ cùng lẩm bẩm một câu:
“Cuối cùng cũng có manh mối”.

Làm cảnh sát ai cũng vậy, có một
chút đầu mối mới là mừng ra mặt, nhưng đồng thời cũng vì những manh mối
không dùng được mà cảm thấy khủng hoảng, thế nên thường trước khi vụ án
được phá thành công, mọi niềm vui đều chỉ là giả.

Cùng tâm trạng
thấp thỏm như thế còn có một nam và hai nữ đi theo sau Tiểu Lưu. Người
đàn ông khoảng sáu chục tuổi, đeo chiếc kính gọng kim loại, gọng kính
dùng đã lâu, bên mép sơn đã bong tróc. Gương mặt ông ấy tiều tụy, ánh
mắt mang theo chút sốt sắng không rõ ràng, nhưng có thể nhận ra, ông ấy
đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

Ông ấy và người phụ nữ trẻ tuổi hơn trong hai người đang đỡ một người phụ nữ đã khá có tuổi đi giữa. Bà ấy
đang sụt sùi, âm thanh lúc to lúc nhỏ, chính là tiếng ồn mà Diệp Nam
Sênh nghe thấy khi còn ở trong phòng để xác. Có vẻ như đây là người tới
nhận xác.

Người của hai đội đi qua rồi cách xa rất nhanh. Cậu cảnh sát dẫn Diệp Nam Sênh ra khỏi hành lang, rồi đi lấy xe.

Bên ngoài hành làng nối liền với một khoảnh sân của nhà tang lễ, trước mặt
là một tòa nhà, cũng thuộc nhà tang lễ. Diệp Nam Sênh đứng trước vườn
làm một động tác tay ngực. Cơn mưa rả rích nặng hạt dần, nhưng một người đang ướt mưa là cô dường như chẳng có cảm giác gì.

“Nước hoa Opium của Yves Saint Laurent, người phụ nữ đó cũng có cá tính đấy.” Cô nói.

Diệp Nam Sênh đang nói tới người phụ nữ trẻ tuổi trong ba người kia. Nhưng
xưa nay Diệp Nam Sênh chỉ coi nghiên cứu về thi thể, xác vụn rồi nguyên
nhân tử vong … là đam mê duy nhất của bản thân. Về việc người phụ nữ kia là ai, vì sao tới một nơi như nhà xác mà vẫn mang trên người một mùi
hương thơm tho … thì chẳng liên quan tới cô.

Không ai trả lời cô.

Cung Khắc vẫn đi phía sau cô. Diệp Nam Sênh cũng coi như đã hiểu tính anh,

có thể tổng kết ngắn gọn trong tám chữ: Im hơi lặng tiếng, giả thần giả quỷ.

Đối với một Cung Khắc được Đới Minh Phong nâng lên thành
thần, Diệp Nam Sênh cảm thấy nhìn chung danh chưa xứng với thực. Nhưng
việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu cảnh sát lái xe, tới tận khi
phát hiện sau lưng không còn bóng người, Diệp Nam Sênh mới sửng sốt.

“902 … 902!” Cậu cảnh sát có người nhà gọi tới, thế nên Diệp Nam Sênh một
mình quay ngược trở lại tìm Cung Khắc. Cô không gọi quá to, vì hành lang rất dài, tiếng bước chân còn không hề vọng lại. Bản thân Diệp Nam Sênh
không sợ, nhưng có người sợ.

Đi mãi tới tận cùng hành lang, chính là căn phòng để xác đó. Cửa phòng bật mở, vì cơn mưa ngời trời trở nên
nặng hạt nên ánh sáng bên trong càng nhạt nhòa, lạnh lẽo trong bầu không khí ẩm ướt.

Tiếng khóc đột ngột lớn lên đúng lúc Diệp Nam Sênh đứng lại trước cửa, một tiếng than xé ruột xé gan.

Xem ra … đúng rồi.

Diệp Nam Sênh không thích mấy tình huống này. Cô thò đầu vào trong cửa, gọi một tiếng: “902, anh có đó không?”.

Miệng còn chưa kịp khép lại, bỗng một bàn tay trắng bệch từ trong góc tối bên cạnh cửa thò ra phía sau cổ Diệp Nam Sênh, động tác nhanh tới nỗi sống
lưng cô còn chưa kịp lạnh thì đã bị khóa chặt trong một vòng tay. Vòng
tay ấy rất cứng, hệt như bàn tay gầy gò đang bịt miệng cô vậy.

902, anh buông tay! Trong bóng tối, hai con người trao đổi trong im lặng.

Cô bảo đảm sẽ giữ được yên lặng không?

Gì chứ? Không đấy! Diệp Nam Sênh giãy giụa trong lòng Cung Khắc, ra sức vùng vẫy.

Nhưng rồi cô lập tức hối hận.

Làm được! Làm được! Diệp Nam Sênh lại gật đầu lia lịa. Nếu còn không đồng
ý, cô chắc chắn sẽ bị tên điên Cung Khắc này bịt đến chết ngạt thì thôi. Cuối cùng Cung Khắc cũng thả lỏng tay. Diệp Nam Sênh được tự do trở lại không còn dám chọc anh nữa, nhưng cũng không kiềm chế được giọng thì
thầm như sắp nổ tung: “902, tay anh khỏe lắm anh có biết không. Suýt
chút nữa anh khiến tôi chết ngạt rồi, anh có biết không … Ưm …”.

Vì cái miệng thiếu kiểm soát này, một lần nữa Diệp Nam Sênh bị Cung Khắc
giữ chặt. Nhưng lần này có chút khác biệt, anh cũng nhẹ tay hơn nhiều,
thậm chí Diệp Nam Sênh còn ngửi được mùi thử thuốc hóa học nhàn nhạt
trên năm đầu ngón tay anh.

Trái tim thi thoảng lại nhảy lên những nhịp bất thường. Cô quy kết lý do của chuyện này thành việc mình đã
nhìn một cảnh không muốn nhìn.

Người nhà nạn nhân gào khóc đúng nửa tiếng đồng hồ, còn họ thì ra ngoài khi tiếng khóc duy trì tới phút thứ mười bốn.

Mười bốn phút, địa ngục của người khác, khổ sở của chính cô. Diệp Nam Sênh
thật muốn để chân lên mông Cung Khắc rồi đá một cái thật mạnh. Chính vào lúc cô đang đắn đo thực hiện suy nghĩ này thì Cung Khắc quay đầu. Vẫn
nét mặt vô cảm, vẫn giọng nói lạnh lùng, “Có nhận ra điều gì từ những
người thân không?”

“Không.” Diệp Nam Sênh đá bay một viên sỏi bên cạnh, bực tức, “Anh có sao?”. Ma mới tin.

Thế mà Cung Khắc lại gật đầu.


“Gì cơ?”

Dường như đang nhớ lại chuyện gì, Cung Khắc ngẩng đầu lên suy ngẫm, “Muốn biết hả? Cầu xin tôi đi”.

Hình như là ngữ điệu này phải không. Dường như đang xác nhận, Cung Khắc nhìn chằm chằm gương mặt nhịn đến tím ngắt của Diệp Nam Sênh đúng ba giây.

Đột phá bất ngờ tăng tốc cho nhịp độ công việc của tổ chuyên án.

Ngày 4 tháng 10, trời quang đãng.

Tám giờ sáng, tại phòng họp của tổ chuyên án.

Đới Minh Phong cả đêm đi lấy chứng cứ, vừa mới quay trở về, râu ria còn
chưa kịp cạo, vội vội vàng vàng chủ trì buổi họp. Anh giới thiệu Cung
Khắc và Diệp Nam Sênh với mọi người trước. Phản ứng của hai vị này khiến những người có mặt hơi bất ngờ. Diệp Nam Sênh thì chỉ khịt mũi một
tiếng, còn Cung Khắc thì thẳng thừng nhắm mắt nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Trước đó, Đới Minh Phong đã được biết về tính cách của Cung Khắc nên không để tâm. Sau khi lần lượt nghe xong các báo cáo về tiến độ điều tra mọi mặt của các thành viên tổ chyên án, Đới Minh Phong dành thời gian cho tổ
pháp y.

Người phát ngôn là tổ trưởng tổ pháp y, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, có mái tóc dày và đeo kính. Theo những ngón tay lướt trên bàn di chuột của máy tính xách tay, màn chiếu trên tường cũng hiện ra bức ánh của một người đàn ông. Anh ta chính là người bị hại đã được
xác nhận trong vụ 9-21 - Mạc Đại Dũng.

“Nạn nhân Mạc Đại Dũng,
thời gian tử vong không quá bốn mươi tám tiếng trước khi xác được phát
hiện, thời gian cụ thể có lẽ vào buổi sáng ngày 19 tháng 9. Ngoại trừ
hộp sọ chưa phát hiện ra thì thi thể của nạn nhân tổng cộng bị chặt
thành hai mươi mảnh, trong đó bao gồm năm mảnh thuộc bộ phận sinh dục.
Nạn nhân vì xuất huyết nội, màu sắc máu hai nửa trái phải trong tim
không thống nhất, phổi phù nề, tạo cảm giác như vê sợi. Trên người,
ngoại trừ hai bắp chân, đầu gối và khuỷu tay có vết xước và vết bầm tím, thì không còn vết thương trí mạng nào khác, nguyên nhân tử vong có lẽ
do chết đuối. Tiếp theo là công cụ.”

Người đàn ông đeo kính lại
di chuột, bức ảnh Mạc Đại Dũng mỉm cười trên màn hình được thay thế bằng hình ảnh các cơ quan trên cơ thể sau khi bị phân chia.

“Hai chân và mười đầu ngón tay, cùng với điểm cắt ở đầu, đường vân ở miệng vết
cắt hướng thẳng xuống dưới, phần đáy không bằng phảng. Ở miệng vết cắt
vẫn còn lưu lại xương vụn, tất cả đều thể hiện rằng đạo cụ dùng để chặt
xác là loại dao có thân dày dùng để băm chặt. Sau khi đối chiếu thực
nghiệm, phát hiện ra chính là một loại dao chặt xương chuyên nghiệp.
Quan sát tới tai trái và bộ phận sinh dục, vết thương vừa mỏng lại sắc,
thuộc loại dao và cách chặt chỉ có trong một số ít ngành nghề.” Người
đàn ông đeo kính đẩy gọng lên mũi, như đang vòng vo.

“Là gì vậy?” Đới Minh Phong hỏi.

“Dao phẫu thuật của bác sỹ.” Người đàn ông lại đẩy gọng kính, “Ngoài ra,
loại tảo đặt biệt mà một đồng nghiệp phát hiện được dưới bồn nước tại
quảng trường Tân Cảng, chúng tôi cũng đã kiểm định ra. Đây là loại tảo
Mandela có nguồn gốc từ vùng biển Brasil, tương đồng với loại tảo chúng

tôi thu thập được trong chiếc túi nilon đen dùng để đựng mảnh xác. Các
chứng cứ pháp y của vụ 9-21 tạm thời có từng này”.

Anh ta định quay về chỗ thì bị Đới Minh Phong chặn lại, “Thế còn vụ 8-25?”.

“Vụ 8-25 dính dáng tới kỹ thuật phục chế chứng cứ, khá phức tạp, mà các
đồng chí trong tổ hầu như không có sở trường về mảng này nên phải đợi
một thời gian nữa.” Người đàn ông đeo kính cất giọng bình thản, nhưng
những người có mặt đều nghe ra ý của anh ta: Người đã hẹn không tới, các anh dùng tạm đám người chúng tôi thôi.

Phòng họp che rèm kín mít, nguồn sáng duy nhất tới từ chiếc máy chiếu. Diệp Nam Sênh nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn nhắm chặt của Cung Khắc, thầm nghĩ tay này
giỏi ngủ thật.

Đúng vào lúc này, người đàn ông “trong cơn say ngủ” đột nhiên lên tiếng, “Cô còn định đợi tới khi nào?”.

“Dĩ nhiên là tới khi họ mời tôi rồi.” Diệp Nam Sênh nói, chú ý thấy cửa
phòng họp bật mở, một người cảnh sát đi vào, kề sát tai Đới Minh Phong
nói mấy câu. Đầu tiên Đới Minh Phong rất mừng, sau đó chỉ còn lại vẻ
ngạc nhiên.

Đới Minh Phong từ từ đứng dậy, vòng qua bàn, tới sau
lưng Diệp Nam Sênh, “Cô Mục nói cô đã phục chế lại toàn bộ chứng cứ của
vụ 8-25 sao?”.

“Đúng vậy, để đảm bảo tính chuẩn xác, tôi còn nhờ bà Mục kiểm tra giúp.”

Về điểm này Đới Minh Phong dĩ nhiên hiểu. Ban nãy trong điện thoại, Mục
Trung Hoa đã nói như vậy. Bà Mục còn nói người học trò này của bà ấy rất chuyên nghiệp, chỉ có điều tính khí vừa khó chịu vừa cứng rắn, đắc tội
với nó thì khó làm việc lắm …

“Bác sỹ Diệp, hãy nói cho mọi người nghe về vụ 8-25 đi.”

“Anh gọi tôi là gì cơ? Tôi nghe chưa rõ.” Diệp Nam Sênh mừng thầm trong bụng, cái chân dưới ghế cứ đung đưa qua lại.

Đới Minh Phong cũng là con người cứng rắn, chưa từng chịu thua, nhưng lần
này đích thực là anh ấy sai trước, ai bảo anh ấy coi thường người ta.

“Cô Diệp …”

“Được rồi, ngắt!” Diệp Nam Sênh đứng dậy rời khỏi ghế, nhẹ nhàng tiến lên
phía trước, “Anh mà xưng hô như kiểu những nếp nhăn của tôi đã rõ rệt
thì anh đừng hòng biết người đó chết thế nào”.

Diệp Nam Sênh cắm
USB vào máy tính, sau vài cái nhấp chuột, màn chiếu trên tường hiện lên
một bộ phận sinh dục nam, vẫn bị cắt bằng chằn chặn thành năm khúc.

“Thi thể không nguyên vẹn, tôi sẽ trình bày mấy điểm có thể khám nghiệm ra.” Lời mở đầu của Diệp Nam Sênh đã báo hiệu thẳng thắn rằng cô sẽ không
nói dài. Đới Minh Phong ngồi luôn bên cạnh Cung Khắc, trông lên Diệp Nam Sênh bị ánh sáng đèn chiếu hắt qua hắt lại, lúc sáng lúc tối, “Vụ án
8-25 và 9-21 tồn tại vài điểm khác biệt. Thứ nhất, chính là cách thức
cắt bộ phận sinh dục. Vụ 9-21 được sử dụng dao phẫu thuật, còn hung khí
trong vụ 8-25 có lẽ là dap phay đã lâu năm”.

“Vì sao vậy?” Bên người có người thắc mắc.

Diệp Nam Sênh không mấy hài lòng khi bị ngắt lời, cô chau mày, “Việc xác
định dùng dao phay có được sau khi phân tích đối chiếu. Còn về suy đoán
cũ mới, thì nằm chính trên bộ phận sinh dục của 8-25. Vết dao ở nơi nào
cũng dính một lớp màng da tương ứng, mà kiểu màng da này đa phần do lưỡi dao bị uống cong tạo thành”.

Bên dưới bỗng vang lên tiếng xì xào. Đới Minh Phong và mọi người bắt đầu không còn coi nhẹ cô pháp y trẻ tuổi này nữa.

Nhưng Diệp Nam Sênh thì làm như không nghe thấy. Cô thay đổi hình ảnh, là lát cắt ở khoảng cách gần.


“Hai mươi năm trước, cô giáo tôi khi tham gia vào công tác khám nghiệm vụ
8-25 đã từng nghi ngờ, có điều dựa vào kỹ thuật trung bình lúc ấy, suy
đoán này chưa được chứng thực. Trước khi tới đây, tôi đã thử phục chế
lại lần nữa, cuối cùng cũng có một phát hiện … Nạn nhân của vụ 8-25, ban đầu bộ phận sinh dục bị người ta cắn đứt, vết dao sau đó chẳng qua chỉ
để che giấu vết tích ban đầu.”

Ngay sau đó, máy tính ghép nối
hình ảnh mấy khúc của bộ phận sinh dục theo kiểu phục chế, xóa bỏ vết
dao. Một dấu vết rõ rệt đã xuất hiện, thật sự là dấu răng, chiếc răng
cửa in hằn rõ nét.

Đới Minh Phong không kìm được xúc động, hoàn toàn không chú ý tới việc Cung Khắc ngồi bên cạnh đã ngáy từ lâu.

Diệp Nam Sênh tiếp tục nói: “Manh mối của vụ 8-25 rất ít, trước mắt chỉ có
bằng này. Nhưng tôi muốn trình bày ý kiến của mình về vụ 9-21”.

“Bác sĩ Diệp cứ nói.” Đới Minh Phong hưng phấn ra mặt. Sao mình lại có mắt không tròng như thế, coi nhân tài thành kẻ vô dụng?

“Hiện trường đầu tiên của vụ 9-21 có lẽ ở trong phòng, sau khi hôn mê vì một
lý do nào đó, nạn nhân đã bị hung thủ đặt quỳ bên cạnh một thứ tương tự
như bồn tắm, sau đó đè chặt lên cẳng chân, dìm chết anh ta. Chứng cứ
chính là vết xước và vết bầm ở hai bắp chân, đầu gối và khuỷu tay, tất
cả đều thuộc về phản ứng của thể sống.”

Cái gọi là phản ứng của
thể sống là chỉ loại phản ứng chỉ có khi người ta còn sống như xuất
huyết, sưng huyết … Lời nói của Diệp Nam Sênh khiến đầu óc thành viên tổ chuyên án có thêm nhiều hướng tư duy rõ rệt. Có người không nhịn được,
lên tiếng: “Còn manh mối gì khác không?”.

Diệp Nam Sênh gật đầu.

Tảo Mandela tại Brasil đại diện cho cái chết và sự trừng phạt của thần
thánh. Khi một mảng tảo Mandela lớn tập trung trên biển, vùng biển ấy sẽ trở thành biển chết. Hung thủ gây án rất chặt chẽ nhưng cố tình để lại
tảo Mandela, rõ ràng có ý thách thức.

“Hung thủ của vụ 8-25 có lẽ không hề muốn giết nạn nhân. Vì một nỗi hiềm khích nào đó, hắn làm nạn
nhân bị thương, từ đó nảy sinh ý định giết người. Sở dĩ hắn chọn lựa
những địa điểm ấy để vứt xác, thứ nhất là vì hận; thứ hai, đơn thuần là
suy đoán của tôi, có thể xuất phát từ kỷ niệm.” Đây chính là những gì
Cung Khắc nói sau khi giúp Diệp Nam Sênh mô phỏng lại hiện trường vụ sát hại tại nhà khách Dương Quang tối qua.

“Xì, vậy tôi cũng có
thể nói là vì cảm giác sung sướng khi giết người vứt xác.” Diệp Nam Sênh xoa cẳng chân bị đè tới đau đớn, đưa ra một khả năng khác. Chính cô gọi Cung Khắc tới, chuyện giết người, quả thật không thể làm một mình.

Mà lúc này đây, người mới bị “giết” một lần - Diệp Nam Sênh - đang ngồi bên giường nghe Cung Khắc trình bày.

Cung Khắc gật đầu, “Vứt những mảnh xác đã chặt đúng là sẽ tạo khoái cảm lớn
hơn. Hung thủ đã có thể giấu xác của nạn nhân bao nhiêu năm không bị ai
phát hiện, nếu không phải vì một ý nghĩa đặc biệt nào đó thì việc phân
tán những cơ quan này ra rõ ràng không hợp lý. Còn có một khả năng nữa,
hung thủ không có nhiều sức lực đến thế”.

“Hung thủ của vụ 8-25
rất có thể là nữ giới, nhưng nạn nhân của vụ 9-21 là một huấn luyện viên khỏe mạnh, không dễ giết.” Mỗi lần thoát ly khỏi phạm vi nạn nhân, đầu
óc của Diệp Nam Sênh lại đông đặc.

“Hung thủ của vụ 9-21 có lẽ là nam giới. Người này gầy gò nhưng cánh tay rất có lực, được hưởng nền
giáo dục cao cấp, tới nay vẫn không tiếng tăm gì, thành tích công việc
bình thường, từng bị xâm phạm tình dục, thù hận nam giới, tự ti, ít nói. Quan trọng nhất là, người này hiểu toàn bộ quá trình của vụ án 8-25, có thể là người từng bị cảnh sát liệt vào đối tượng điều tra.”

Diệp Nam Sênh nhớ lại ý nghĩa và ngụ ý của tảo Mandela mà người kia thuận
miệng nói ra sau một đêm thức trắng cùng cô, rồi tiện tay chỉ vào nhân
vật nhắm mắt, để bản thân chìm vào bóng tối, “Các manh mối khác, anh ấy
sẽ nói cho mọi người”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận