Sổ Tay Hình Cảnh

Cung Khắc vốn nghĩ rằng, muốn tìm Chu Hằng sẽ phải mất một khoảng thời gian, chí ít thì phải tổ chức lực lượng, kiểm tra hình ảnh camera giám sát, tất cả đều không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng anh không ngờ, ngay khi anh vội quay trở lại Túc Đông thì đã nhận được một cuộc điện thoại do Chu Hằng gọi tới.

Trong điện thoại, Chu Hằng nói chuyện vẫn rất ôn hòa. Hắn cười và chào Cung Khắc: “Hi, cảnh sát Cung, tôi nghĩ bây giờ anh đã nhận được món quà của tôi rồi phải không?”. 

“Vương Văn Hiên là gì của anh?” Cung Khắc hỏi thẳng. Đầu kia điện thoại vọng tới một tiếng vỗ tay. Chu Hằng cười phá lên, nói: “Không hổ là cảnh sát Cung, tôi còn chưa nói anh đã đoán ra rồi”.

Cung Khắc không sao ngờ được khi bố anh còn sống thì Trương đã tồn tại nhưng cách thức gây án của Trương khi đó thấp kém, đơn giản hơn Trương mà anh đối mặt bây giờ nhiều. Nếu nói Trương đầu tiên dựa vào bộ não để đối đầu với cảnh sát thì Trương bây giờ ngoài bộ não thông minh, hắn còn có sở trường vận dụng kỹ thuật cao.

Sau một lần nói chuyện với Cận Hoài Lý, Cung Khắc đã miêu tả Trương như thế này – Về bề ngoài, Trương là một người có địa vị nhất định trong xã hội, có một công việc không thấp cũng không nổi bật, được nhận một nền giáo dục cao cấp, tinh thông ngoại ngữ, y học, vật lý học… có sở trường trong việc phân tích tâm lý, hơn nữa điểm quan trọng nhất là hắn rất giỏi bình ổn cảm xúc của mình.

Cung Khắc tự đấm vào đầu. Sao anh không nghĩ ra sớm, trong vụ án của Quan Lệ, Đới Minh Trang, với tư cách là bạn tốt của Quan Lệ, còn chịu đả kích lớn đến thế, vậy mà Chu Hằng từng hẹn hò với Quan Lệ lại không chịu ảnh hưởng gì về mặt cảm xúc. Hơn nữa sau đó hắn lại nhanh chóng kết hôn. Chỉ riêng điểm này thôi, Cung Khắc đã nên đoán ra từ sớm. Không chỉ điểm này, anh còn nhớ lúc trước khi chết, Lý Vỹ đã từng thông qua bệnh viện liên lạc với anh, chỉ vì sơ suất của họ mới khiến Lý Vỹ tử mạng. Cung Khắc còn nhớ lúc đó Lý Vỹ bị dán băng kéo quanh người, ngạt thở mà chết. Khi ấy anh từng hỏi Quan Lệ là vì sao, bây giờ nghĩ lại… Cung Khắc chợt lạnh sống lưng: “Lý Vỹ do anh giết”.

Hình nưh Chu Hằng đang ở trên xe, vì chốc chốc lại có tiếng còi vọng tới. Chu Hằng dường như rất mệt, tiếng cười cũng có chút mệt mỏi: “Này, cảnh sát Cung, lâu như vậy rồi, cuối cùng anh cũng nghĩ ra. Nói thật, may mà anh nhắc tới Lý Vỹ, tôi cũng sắp quên người đó trông như thế nào rồi. Nhưng tôi nhớ một điểm. Khi tối nói muốn chơi cùng anh ta, anh ta còn vỗ tay. Nhưng khi tôi dùng băng keo quấn miệng và môi anh ta lại, anh ta bắt đầu khó thở. Anh ta khoa chân múa tay, muốn lấy thứ đó xuống, nhưng cành như vậy thì băng kéo chỉ càng chặt thêm. Anh ta giãy giụa, vùng vẫy nhưng khi lao xuống cầu thang thì thôi giãy…”

Chu Hằng lúc này cho Cung Khắc cảm giác như một con nghiện, thông qua ký ức để có được khoái cảm.


Đầu kia lại vang lên hai tiếng còi, hình như có ai đang mắng chửi. Lúc ấy Chu Hằng mới nhớ ra có người đang nghe điện thoại với hắn, hắn lại bật cười: “Anh thần thông quảng đại như vậy mà không đoán ra tôi và Vương Văn Hiên có quan hệ gì sao? Nhưng cũng phải, chú ấy không có con trai, tôi lại không ở bên chú ấy”.

Tạp âm trong điện thoại lớn dần, tín hiệu dường như không tốt. Chu Hằng ngáp ngủ: “Vào năm thứ hai sau khi bố anh chết, chú cũng qua đời. Tôi không có phúc như chú. Bệnh viện nói tôi không sống được hết năm nay. Thế nên, Cung Khắc, Cung Tiêu Đằng là món quà cuối cùng tôi dành tặng anh”.

Nói xong, Chu Hằng ngắt máy.

“A lô! A lô!”

Đầu kia đã không còn ai trả lời.

Não Cung Khắc rối như tơ vò.

Từ huyện Thiệp trở lại Túc Đông, đi đường cao tốc cũng phải mất mười tiếng. Một mình Cung Khắc rời khỏi huyện Thiệp vội vàng trở về. Nhưng đi chưa được bao lâu, Cung Khắc bỗng nhiên nhớ ra gì đó. Lúc đó, anh gọi cho Đới Minh Phong đang ở Túc Đông tổ chức lực lượng truy bắt Chu Hằng.


“Có bao nhiêu đường cao tốc dẫn từ Túc Đông ra ngoài?” Cung Khắc hỏi câu đầu tiên. Đới Minh Phong nhanh chóng phản hồi lại một con số: Tổng số các con đường cao tốc lớn nhỏ lên tới bốn mươi đường.

Cung Khắc nhắm mắt lại tính toán và sàng lọc điều kiện: “Đường cao tốc vừa tắc nghẽn trong vòng một tiếng đồng hồ, gần biển, cửa thu phí có một nhân viên nữ, nói giọng Thiểm Bắc. Chúng ta cần tìm một con đường cao tốc phù hợp với những điều kiện này, Chu Hằng rời đi từ đó”.

“Dạ? À…” Đới Minh Phong dường như còn chưa hiểu gì, nhưng anh ấy vẫn không hỏi gì mà lập tức làm theo. Anh ấy hiểu sự sốt sắng của Cung Khắc dành cho sự an toàn của Đông Đông hơn bất cứ ai.

Thật ra Cung Khắc có thể nói ra được những điều kiện ấy vì trong cuộc điện thoại vừa rồi, anh nghe thấy tiếng còi không ngừng vang vọng. Tiếng máy trả lời của cô nhân viên thu phí và tiếng sóng vỗ loáng thoáng chỉ có ở bên bờ biển. Nhớ lại những điểm này, Cung Khắc bỗng nhiên cảm thấy, “Trương” thông minh như vậy, tại sao lại để lại những manh mối này để anh truy ra? Hoặc hắn đang cố ý muốn cảnh sát tìm ra mình. Cung Khắc có dự cảm, Chu Hằng sẽ còn gọi lại nữa. Nhưng đến tận khi trời nhá nhem tối, di động của Cung Khắc vẫn không nhận thêm cuộc điện thoại nào của Chu Hằng.

Tin tức Đới Minh Phong có được sau nửa tiếng đồng hò nói chuyện điện thoại với Cung Khắc. Trong hơn bốn mươi đường cao tốc có bảy đường gần biển. Trong đó, có năm đường từng tắc nghẽn trong khoảng thời gian ấy. Nhưng trạm thu phí có nhân viên nữ nói giọng Thiểm Bắc thì chỉ có một. Đó là đường cao tốc Tương Túc, nối liền Túc Đông và thành phố Tương Tân – một thành phố khác của tỉnh A. Cung Khác dự tính thời gian, nếu Chu Hằng đi tới Tương Tân thì khoảng vài tiếng nữa sẽ vào thành phố. Đới Minh Phong nói họ đã liên lạc với phía cảnh sát Tương Tân, phía Tương Tân sẽ tiến hành kiểm tra những đường cao tốc vào thành phố, một khi phát hiện có Đông Đông trên xe sẽ lập tức chặn lại.

Đới Minh Phong không phản đối, nhưng trực giác nói cho anh biết, Chu Hằng sẽ không bị bọn họ bắt một cách đơn giản như vậy.

Diệp Nam Sênh ở Lâm Thủy xa xôi lúc này đã biết chuyện của Đông Đông. Cô không gọi thẳng cho Cung Khắc mà thông qua Đới Minh Phong để truyền đạt một câu: Em đợi hai bố con trở về.


Cuộc điện thoại thứ hai của Chu Hằng gọi tới vào lúc nửa đêm. Khi ấy Cung Khắc đã không còn xa thành phố Tương Tân nữa. Những ngọn đèn trong những ngôi nhà như một đám mây rực rỡ bay lơ lửng phía xa. Trong đêm tối, tiếng  Chu Hằng vang lên đều đều: “Cảnh sát Cung, Tương Tân chào đón anh. Tiếc là tôi không thích Tương Tân, quá ồn ào. Tôi muốn tới một nơi yên tĩnh, kết thúc tất cả”.

Trên đường vào thành phố, có cảnh sát và công an địa phương dựa vào số liệu của thiết bị để theo dõi. Lúc này, trong xe đang có cảnhsát thao tác số liệu, cố gắng truy tìm vị trí của Chu Hằng. Điều Cung Khắc muốn làm là kéo dài thời gian bằng mọi cách có thể.

“Chu Hằng, anh đừng làm bừa, người các anh hận là tôi, Đông Đông vô tội. Bây giờ anh dừng tay lại vẫn còn kịp, hiện tại y học phát triển, bệnh cyả anh không phải hoàn toàn vô vọng.” Một câu nói vốn có ý an ủi lại vô tình kích động tâm lý tạo phản trong Chu Hằng. Hắn bắt đầu nói dữ dội, cũng mang theo chút châm biếm: “Hy vọng? Các người cho tôi hy vọng khi nào? Bác cả khi biết mình bị bệnh, không sống được bao lâu nữa, quay về quê chẳng qua chỉ để gặp mặt người đàn bà tên Phàn Phương đó, nhưng bà ta thì sao? Khi tốt đẹp với bác cả thì tốt lắm, khi biết bác cả sắp chết thì nói đừng gặp nhau nữa. Phàn Phương đáng chết, chú hai chỉ chịu không nổi bà ta”.

Ngữ khí của Chu Hằng lại trở nên bất lực: “Các anh biết không, chú muốn đi đầu thú nhưng sau khi bác cả biết đã đánh ngất rồi giấu chú dưới hầm, không để chú ra. Khi chú tỉnh lại thì bác cả đã chết. Chú nghĩ, bác cả muốn chú sống tốt. Nhưng ông trời không để chú sống tốt, vì chuyện của bác cả, thôn chèn ép chúng tôi. Chú không còn cách nào khác, đành rời bỏ thôn. Không lâu sau, chú phát hiện mình cũng mắc căn bệnh của bác cả. Chú nói, mắc bệnh này là ông trời đã cắt đứt đường sống của chú, nhưng bác cả đã bảo chú trả thù… trả thù”.

Nghe tới đây, Cung Khắc bỗng nhiên hiểu được tâm lý của em trai của Vương Văn Hiên và Chu Hằng. Con người là vậy, dù bạn có thông minh đến đâu, dù bạn có giàu có cách mấy, nhưng khi đối mặt với một chiếc đồng hồ cát đang đếm ngược, bạn nhìn lớp cát ít dần, ít dần, sự tuyệt vọng ấy quả thực người bình thường không thể nào hiểu được. Huống hồ, em trai của Vương Văn Hiên lại sống quẫn bách đến thế.

“Chu Hằng, anh có một hoàn cảnh sống tốt đẹp, anh và chú ấy sẽ khác.” Cung Khắc nói ra sự nghi hoặc của mình. Câu nói này của anh khiến Chu Hằng phì cười: “Khác? Có gì khác? Mọi thứ của tôi đều do chú cho tôi, tôi và chú có chung một căn bệnh, thù hận của chúng tôi giống nhau, mục đích cũng giống nhau, vậy thì hãy để xã hội này ghi nhớ chúng tôi”.

Người cảnh sát bên cạnh Cung Khắc giơ tay vẽ chữ OK. Đầu kia Chu Hằng cũng nói nốt.

“Cảnh sát Cung, chắc là mấy người đã tra ra vị trí của tôi rồi. Tôi không ở Tương Tân. Nhưng các anh đừng gấp, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi. Ngày mai tôi sẽ nói vị trí của mình cho anh, tới lúc đó tôi còn tặng cho anh một món quà lớn nữa.”


Chu Hằng một lần nữa ngắt máy.

Cung Khắc nắm chặt di động, động tác ấy khiến tay anh kêu lên răng rắc. Món quà lớn của Chu Hằng chắc chắn chẳng tốt đẹp gì. Anh bắt buộc phải tìm ra hắn trước khi hắn gây chuyện. 

Trong lúc này, phía Đới Minh Phong cũng không rảnh rang, anh ấy và những anh tài phía Công an tỉnh phải vội vã từ Túc Đông tới hội họp với Cung Khắc. Họ sẽ gặp nhau ở thành phố Tương Tân.

Hai cuộc điện thoại với Chu Hằng, Cung Khắc đều ghi âm lại, bây giờ cả đám người đang chen nha trong một gian phòng làm việc nhỏ để dỏng tai nghe. Sau vài lần, dường như không phát hiện ra tin gì quý giá. Hạ Đồ ủ dột đấm xuống bàn: “Tên Chu Hằng này quá đáng ghét, chú hắn phạm tội coi như còn có nguyên do, hắn dựa vào đâu mà chạm tới pháp luật, chỉ dựa vào căn bệnh nan y của mình!”.

Một cảnh sát bên cạnh lập tức đưa ra ý kiến của mình: “Cũng chưa chắc, tôi cảm thấy kiểu phạm tội như Chu Hằng có thể phân ra phạm vi phạm tội theo quán tính, không phải hắn muốn phạm tội, là chú hắn luôn rót cho hắn những suy nghĩ này…”.

Cuộc thảo luận rôm rả bắt đầu. Nhưng đầu Cung Khắc bỗng sáng lên. Anh đứng dây, nói với Đới Minh Phong ngồi gần đó: “Đội trưởng Đới, tôi cần một phần tài liệu của bệnh viện Túc Đông”.

Tài liệu được chuyển bằng fax tới Tương Tân sau mười phút. Xem xong, Cung Khắc nói: “Tôi biết Chu Hằng muốn tới đâu gặp mặt chúng ta rồi”.

Anh không những biết địa điểm, còn biết một thông tin không biết nên coi là tốt hay xấu – Cung Tiêu Đằng rất có thể chính là con của Chu Hằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận