Tiếng la hét, tiếng nổ, đủ mọi âm thanh hỗn loạn xâm nhập vào não bộ.
Tiếng còi, tiếng vang tích tắc của thứ máy móc gì đó.
Người vây kín xung quanh, ai cũng hối hả, anh nghe được tiếng hò hét của họ, cũng nghe thấy bước chân vội vã của họ.
Nhưng mí mắt anh nặng trĩu, không sao mở ra được.
Tô Hồi cảm giác mình đang lơ lửng giữa không trung, mọi thứ xung quanh đều là hư vô.
Anh nhìn thấy rất nhiều đốm sáng, lấp lánh xung quanh anh như những vì sao, đó là những ký ức vụn vỡ của anh.
Anh vươn tay ra muốn bắt lấy nhưng những mảnh vụn ký ức đó lại nhẹ nhàng len ra khỏi đầu ngón tay anh.
Một vầng sáng lóe lên trước mắt, Tô Hồi như nhìn thấy vài cảnh tượng, sau đó hình ảnh rõ ràng hơn.
Anh không phân biệt được đây là mơ hay ảo giác sau khi hôn mê.
Nó cũng giống thời gian trong sinh mệnh anh đang quay trở lại.
Tô Hồi cảm giác mình đang ngồi trong xe cảnh sát, ở hàng ghế sau, không có ai khác trên xe.
Anh có thể xác định đây là một giấc mơ nhưng anh không thể tỉnh lại được.
Ánh sáng trắng không chân thực rọi vào cửa sổ, thế giới như trong mơ vẫn tiếp diễn, anh mắc kẹt trong đó, không tìm thấy lối ra.
Hồ sơ vụ án cát mịn bày trước mặt anh.
Rất nhiều bảng biểu, báo cáo điều tra, ảnh chụp hiện trường, thông tin nạn nhân…
Anh đã phân tích địa điểm cài bom, thời gian hành hung vô số lần, cũng rút ra được rất nhiều kết luận, viết một bản báo cáo khắc họa tâm lý rất dày.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Vụ án này rất nghiêm trọng, cảnh sát đã bỏ ra quá nhiều nhân lực, vật lực, vẫn luôn truy tìm tên hung thủ tựa vong hồn kia.
Cứ mỗi mười ngày, sẽ có một vụ nổ xảy ra trong thành phố.
Khoảng thời gian là cố định nhưng địa điểm và cách gây án lại thay đổi không ngừng.
Thành phố này quá lớn…
Nếu không thể xác định địa điểm gây án, sẽ có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra.
Họ như đang dốc sức chạy, không ngừng đuổi theo vụ án cát mịn nhưng người này ẩn mình trong thành phố, tựa như một linh hồn, khiến họ không thể bắt được.
Camera an ninh, nhân chứng, vật chứng, không có lấy một bằng chứng xác thực nào.
Thời gian này cảnh sát đã mở vô số cuộc họp.
Tô Hồi cũng tham gia một vài lần qua điện thoại, internet.
Ai nấy đều căng như dây đàn, anh và Ánh Trăng còn từng tranh cãi vì kết quả khắc họa khác nhau, không ai thuyết phục được ai.
Theo cách gây án trước đây, họ có thể xác định vụ tiếp theo sẽ xảy ra vào chiều nay.
Lúc này họ ở đây là bởi nửa tiếng trước, cảnh sát nhận được điện thoại báo phát hiện vật gây nổ cạnh chợ hoa phía Nam Hoa Đô.
Khu vực này thuộc phạm vi nguy hiểm mà anh dự đoán, lãnh đạo vô cùng coi trọng, đội trưởng Thường còn cho cả đội qua đây lục soát, bên vũ trang cũng cử nhân viên gỡ bom đi theo.
Tô Hồi nhìn ra dòng người ồn ã bên ngoài cùng cảnh sát phụ trách hiện trường.
Anh bỗng nghĩ tới một chuyện, tại sao họ bỗng nhận được điện thoại báo cảnh sát?
Hung thủ vẫn luôn cẩn thận, trước đây hắn ta gây án nhiều lần như vậy, chưa từng bị phát hiện.
Sao lúc này tự dưng lại có điện thoại báo cho họ địa điểm cụ thể?
Tô Hồi chợt ngộ ra, có thể đây là một cái bẫy.
“Đội trưởng Thường, có lẽ đây là một cái bẫy, đối phương muốn kéo cảnh sát qua đây nên mới gọi cuộc điện thoại kia…” Tô Hồi nghĩ rõ ràng xong, lập tức gửi tin nhắn thoại cho đội trưởng Thường.
“…” Đội trưởng Thường sững người, sau đó anh ta khàn giọng nói: “Là bẫy thì có sao? Chúng ta đã quây hết hiện trường lại rồi, cũng đang tổ chức sơ tán người dân và điều tra, đã biết có bom ở đây, chúng ta không thể sắp xếp chỗ này thiếu ổn thỏa được… Quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra vật gây nổ.”
Tô Hồi mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đội trưởng Thường nói đúng, quanh đây quá đông người, họ buộc phải xử lý xong chuyện trước mắt, người còn chưa rút hết, sao cảnh sát rút trước được?
Để đề phòng vụ nổ xảy ra, họ đã phái rất nhiều cảnh sát như giăng một chiếc lưới ở chợ hoa này.
Nhưng lưới nào cũng có lỗ hổng, có khe hở, một khi đối phương chọn một chỗ họ chưa lục soát tới, chắc chắn sẽ gây ra thương vong lớn.
Tô Hồi tiếp tục cúi đầu nghiên cứu tài liệu, anh không nghĩ ra tại sao vụ án này lại có những tình huống không phù hợp với lý thuyết tâm lý học như vậy, thậm chí nửa trước và sau vụ án còn có những đặc trưng tâm lý khác nhau.
Nhưng đặc trưng tâm lý này rất khó hội tụ ở cùng một người, hắn ta đa nhân cách sao? Hay tâm thần phân liệt? Nhiều người gây án?
Nhưng như vậy lại không giống những vụ án đặt bom bình thường, mấy vụ nổ đầu tiên cũng không có đặc điểm này…
Tô Hồi nhíu mày, chắc chắn có cách giải thích hợp lý nào đó cho những điều không hợp lý này, chắc chắn sẽ có cách xâu chuỗi nó.
Lúc này, điện thoại anh bỗng reo lên.
Tô Hồi sửng sốt, là số điện thoại lạ, không có nhiều người biết số điện thoại của anh.
Anh do dự một chốc mới bắt máy, giọng nói khàn đặc vang lên bên kia điện thoại.
“Nhà Thơ, tôi biết anh đang ở đây, anh vẫn chưa tìm ra địa điểm chính xác.”
“Anh là ai?” Tô Hồi hỏi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác có người đang nhìn mình chằm chặp.
Sao người đó lại biết lần này anh đến hiện trường cùng tổ hành động?
“Tôi chỉ là người hảo tâm nhắc nhở anh, bây giờ còn cách vụ nổ mười phút.
Không phải anh không tìm được địa điểm cuối cùng đấy chứ…”
Tới đây, hắn ta cúp điện thoại.
Tại sao người kia lại biết anh là Nhà Thơ?
Họ có được số điện thoại của anh từ đâu?
Tại sao hắn ta biết thời gian nổ chính xác?
Rất nhiều câu hỏi không thể giải đáp.
Nếu lời hắn ta nói là thật thì sao?
Chỉ còn mười phút nữa, cuộc điện thoại này như sự khiêu khích của hung thủ.
Tô Hồi toát mồ hôi lạnh, anh buộc phải khắc họa tâm lý lại một lần nữa.
Tô Hồi đặt hồ sơ những vụ đầu tiên sang một bên, chia chồng hồ sơ trước mặt thành hai nhóm.
Bên trái là những vụ có quy luật hơn, bên phải là vài vụ có sự thay đổi, cách thức gài bom vô cùng hỗn loạn…
Ngoài ra, những cách đặt bom này còn giúp anh bóc tách được một vài thông tin.
Có những thông tin rõ ràng, những có những thứ tiềm ẩn nhưng tất cả đều chỉ tới những hướng khác nhau.
Tô Hồi bạo dạn tách những vụ nổ có đặc trưng khác biệt sang một bên, lần lượt suy nghĩ về những vụ khác.
Những vụ án này có điểm gì chung?
Tô Hồi cố gắng để mình bình tĩnh lại, anh nhìn thấy hiện trường những vụ nổ qua từng câu chữ và tờ giấy, studio chụp ảnh trăm ngày cho em bé, hiện trường hoạt động trong trung tâm thương mại, buổi tiệc mừng thọ của cụ già tám mươi… Những địa điểm này đều là nơi nhiều người qua lại, đều là những nơi đang tổ chức hoạt động, tiếng cười nói hò reo vang khắp nơi…
Anh phải nắm được những điểm tương đồng.
Dường như mỗi khi vụ nổ xảy ra, những người bị tấn công đều rất hạnh phúc, có vẻ tên hung thủ này muốn phá hủy những hạnh phúc đó, phá vỡ cuộc sống tốt đẹp này.
Nếu vậy thì chắc chắn địa điểm chính xác không phải chợ hoa ồn ào và đông đúc…
Tô Hồi ngẩng đầu, anh bỗng nhìn thấy một đội xe đón dâu đang đi qua con đường đối diện, đỗ bên ngoài một nhà hàng cách đó không xa.
Phía Đông chợ hoa, cách đó một con phố có một dãy nhà hàng, trong đó có một tiệm khá lớn, đang tổ chức hôn lễ.
Tiệc cưới sẽ diễn ra vào buổi tối, bây giờ đã gần năm giờ chiều, đội đón dâu đã đến nơi.
Có khi nào chợ hoa chỉ là mồi nhử, vụ nổ sẽ xảy ra trong nhà hàng không?
Tô Hồi bỗng nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng cách cửa nhà hàng không xa.
Đó là một người đàn ông tóc đã hoa râm, anh từng thấy ông ta qua ảnh chụp, người đàn ông đó là Giải Thu.
Trước đây họ từng khoanh vùng được vài nghi phạm, Giải Thu từng xuất hiện trong camera của vài vụ nổ nên cũng bị điều tra, là một trong số nghi phạm.
Có điều lời khai của ông ta rất kín kẽ, cảnh sát cũng không có bằng chứng buộc tội ông ta.
Sau đó có một vụ nổ xảy ra trong thời gian Giải Thu bị thẩm vấn, trở thành chứng cứ ngoại phạm tốt nhất cho ông ta.
Nhưng lúc này, người đàn ông đó lại xuất hiện ở hiện trường vụ nổ…
Tô Hồi nhớ anh từng đọc hồ sơ về người này, ông ta là công nhân mỏ đã thất nghiệp, nửa năm trước vợ ông ta qua đời vì ung thư, chỉ còn một thân một mình.
Mà ông ta cũng là kẻ bệnh tật quấn thân, một người như vậy đúng khớp với khắc họa hung thủ của anh.
Lúc này, dường như Giải Thu cũng nhận ra, ông ta vội vã quay người, đi về phía đám đông.
Nếu không có ai ngăn cản, có lẽ ông ta sẽ biến mất trong dòng người ngay.
“Đội trưởng La, tôi phát hiện một người khả nghi đối diện nhà hàng tiệc cưới, có thể đây mới là địa điểm đặt bom thật sự…” Tô Hồi chỉ kịp nói một câu qua bộ đàm.
Thời gian quá gấp rút, anh do dự một chốc rồi xuống xe chạy qua bên kia đường, ngăn cản người đàn ông đó.
Tô Hồi biết chỉ cần trốn trong xe, chắc chắn vụ nổ sẽ không ảnh hưởng đến anh nhưng anh không làm được, không thể ngó lơ mạng sống của người khác.
Lúc này đây, Tô Hồi bỗng hiểu tại sao đội trưởng Thường lại nói biết rõ đây là bẫy nhưng vẫn phải nhảy vào…
“Giải Thu!” Tô Hồi chặn ông ta trước cửa nhà hàng, “Thứ đó ở đâu!”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn anh, im lặng không nói gì, ông ta rút một con dao từ trong áo ra.
Tô Hồi nhanh chóng suy đoán mọi điều kiện tại đây, anh phải làm sao mới thay đổi được cục diện này?
Đội hình sự đều ở bên chợ hoa, dù có nhanh tới đâu cũng mất khoảng năm phút mới tới được đây.
Anh không có súng, chỉ mang một bộ còng.
Anh chưa từng giỏi chuyện đánh đấm, huống chi là đối mặt với một tội phạm hung hãn tàn bạo… Có lẽ anh không thể câu giờ đến khi cảnh sát tới.
Giải Thu bỗng nhiên lao tới, ẩu đả với anh.
Tô Hồi cản tay người đàn ông, xoay người đá chân, anh linh hoạt hơn một chút, cố gắng đánh bằng kỹ xảo nhưng sức mạnh của hai người chênh lệch quá nhiều.
Dù người đàn ông này đã tuổi trung niên nhưng ông ta từng là thợ mỏ, cổ tay thô hơn tay anh gấp đôi.
Chẳng mấy chốc, hai người lao vào đánh nhau, đọ sức mấy hồi.
Tô Hồi liều mạng phản kháng, nhìn tình thế này, hai người vẫn đang ngang tài ngang sức.
Nhưng anh tay không tấc sắt, còn đối phương lại có hung khí, nếu cứ thế này…
Tô Hồi quả quyết lựa chọn, anh giả vờ mất sức, để lộ sơ hở, lưỡi dao lạnh lẽo lập tức đâm vào người anh.
Giải Thu thấy anh bị thương, đang chuẩn bị chạy lại thấy tay mình đã bị Tô Hồi khóa chặt.
Còng tay khóa lấy tay trái ông ta, đầu bên kia thì bị Tô Hồi còng lên lan can kim loại bên cạnh tự lúc nào.
Tô Hồi ngẩng đầu, bàn tay đẫm máu giữ cổ tay ông ta, “Giải Thu, anh không chạy được đâu.
Bom gài ở đâu? Điều khiển đâu?!”
Lúc này Giải Thu mới nhận ra mình đã vào tròng.
Ông ta khẽ chửi một câu, điên cuồng lắc cổ tay đang bị còng tay giữ chặt, thử vùng tay ra.
Khi phát hiện mình có giãy thế nào cũng vô dụng, ông ta ngẩng đầu, căm tức nhìn Tô Hồi, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Ông ta cười nói: “Mày không tìm được đâu… Mày sẽ không bao giờ ngăn cản được mọi chuyện…”
Ông ta không mang theo điều khiển, anh cũng không biết những thứ đó đang gài ở đâu.
Tô Hồi bụm vết thương lùi lại hai bước, anh đã cố gắng tránh chỗ nguy hiểm nhưng vết đâm này còn sâu hơn, đau hơn anh tưởng tượng.
So thực lực, Tô Hồi quả không phải đối thủ của ông ta nhưng cũng không đến mức quá thảm hại.
Cơ mà lúc này chỉ có làm như vậy anh mới có thể giành được thêm nhiều thời gian cho mọi người.
Tất cả chỉ diễn ra trong hai, ba phút ngắn ngủi, trận ẩu đả đã thu hút mọi người ngoài cổng, đám đông hoảng loạn la hét, còn có người chạy đi gọi bảo vệ và cảnh sát.
Tô Hồi không có thời gian quan tâm chuyện này, anh chật vật đứng dậy, lấy tay bịt vết thương rồi lảo đảo vào trong nhà hàng.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, máu trong người không ngừng chảy ra ngoài, dòng máu nóng hổi nhỏ từng giọt xuống đất.
Tiệc cưới sắp bắt đầu, bỗng có một người máu me đầy người bước vào.
Cảnh tượng này khiến mọi người lập tức hỗn loạn, dường như có người đang la hét, có người trốn tránh, cũng có người định ra đỡ anh.
Hội trường không lớn, đi qua một sảnh nhỏ là tới sảnh lớn đã bày rất nhiều bàn ăn, còn có một sân khấu chữ T.
Tô Hồi không có thời gian băng bó vết thương, anh gắng gượng lên sân khấu, run rẩy nói: “Tôi là cảnh sát, chúng tôi nghi ngờ có người gài bom ở đây, vui lòng nhanh chóng rời khỏi hiện trường…”
Đám đông tức thì hoảng loạn, có người chạy ra cửa, tiếng gào khóc của trẻ con vang lên, cũng có người không tin, chưa nhận ra nguy hiểm đang tới gần.
Tô Hồi cảm giác mình sắp ngất đi rồi nhưng anh không dám dừng lại, anh muốn tìm ra nơi gài bom, rốt cuộc thứ đó đang ở đâu…
Ánh sáng trắng xóa trước mắt lay động, anh không thể ngăn cản dòng máu trào ra từ vết thương trên tay.
Cơn đau không ngừng dữ dội hơn, trán ướt mồ hôi lạnh, anh lấy bộ đàm ra ấn nút, nói từng câu ngắt quãng: “Số bốn mươi tám đường Hân Nam phường Chợ Hoa, đã xác định có bom trong nhà hàng tiệc cưới, tôi… vẫn chưa tìm thấy vị trí gài bom…”
Tô Hồi nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, anh thấy một vài cảnh sát đang chạy tới đây, đi đầu là đội trưởng đội hình sự số ba, Thường Vũ.
Cảnh sát có mặt cũng không khiến Tô Hồi thấy nhẹ nhõm hơn, trái lại càng thêm lo lắng.
Đúng lúc này, Tô Hồi nhìn qua đám đông, anh bỗng khựng lại.
Có một người đang đứng bên kia đường, nhìn thẳng vào nhà hàng, lạnh lùng quan sát tất cả.
Tô Hồi bỗng nhớ đến cuộc gọi kỳ lạ khi trước…
Có lẽ đây mới là cái bẫy cuối cùng…
Họ bị dụ dỗ từng bước, dù đến cuối cùng đã giải đáp được bí ẩn, vẫn không thể thay đổi kết cục.
Tiếng nổ vang lên bên cạnh anh…
Vụ nổ kéo theo một chuỗi phản ứng dây chuyền…
Cửa kính trong nhà hàng vỡ tung, đám cháy bốc lên từ sau bếp.
Giây trước thôi vẫn còn là buổi tiệc cưới tươi đẹp, chỉ chốc lát đã hóa cảnh tang thương.
Luồng khí xung quanh ngọn lửa đầy Tô Hồi ra ngoài, cái nóng thiêu cháy từng tấc da thịt, một hòn đá bị bắn ra xé rách da thịt ghim vào cơ thể anh, anh chật vật hộc một ngụm máu, cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục.
Tiếng nổ vang dội bên tai khiến anh không thể nghe rõ mọi thứ, âm thanh ù ù xuyên thẳng vào não, cả thế giới không ngừng rung lắc, có người đang gào thét, có người đang khóc than.
Vụ nổ, trọng thương, anh cảm giác mình đang bị xé rách.
Chỉ còn lại đau đớn…
Giằng co trong trạng thái này hồi lâu, Tô Hồi không ngừng nhắc nhở mình đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ về quá khứ của anh.
Từ rất lâu trước, trí nhớ của anh luôn mờ mịt, thậm chí anh đã quên rất nhiều chi tiết về vụ nổ này.
Cuộc điện thoại đó, bóng người bí ẩn ngoài cửa, đến bây giờ anh mới nhớ ra.
Vụ án cát mịn vẫn chưa kết thúc…
Tô Hồi biết đây là một giấc mơ, mọi thứ trong mơ đều quá chân thực, hệt như lịch sử đang tái diễn.
Nhưng lúc này anh không thể điều khiển bản thân, không thể tỉnh lại.
Anh như bước vào một ảo giác khác.
Tô Hồi thấy người mình nặng nề, cơ thể đẫm máu nằm trên đất, một vài người vây xung quanh anh.
Anh nhìn không rõ, cũng chỉ nghe thấy vài âm thanh lờ mờ đứt đoạn, mọi cảm giác chỉ gói gọn trong đau đớn.
Hình như có một người lại gần anh, dùng tay bịt vết thương giúp anh.
Tô Hồi không biết mình lấy đâu ra sức, bỗng giơ tay tóm lấy người kia, “Có thể… gửi một tin nhắn giúp tôi không?”
Một lát sau, hình như người đó đã lấy được điện thoại của anh, người nọ cúi người, ghé sát lại tai anh, một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Tôi thấy điện thoại của anh rồi, anh nói đi, anh muốn nhắn gì?”
Anh gần như sắp mất ý thức, Tô Hồi chỉ cảm nhận được cơn đau giằng xé trên người mình, anh nghĩ mình sắp chết rồi.
“Gửi bố mẹ tôi… nói với họ là tôi yêu họ… Còn nữa…” Anh thều thào nói: “Còn nữa, gửi cho Lục Tuấn Trì: Xin lỗi, chúng ta không thể gặp nhau rồi.”
Lúc này, cuối cùng anh cũng nhớ ra cái tên ấy…
Lục Tuấn Trì.
Tô Hồi đang chứng kiến tất cả bỗng thấy đầu mình đau nhức.
Trong khoảnh khắc ấy, anh như đã có thể vùng dậy khỏi cơn mơ này.
Mọi ký ức mơ hồ đều tái hiện rõ ràng trong đầu anh, thậm chí cả lúc chiếc xe bị đâm nát, máu Lục Tuấn Trì nhỏ xuống mặt anh, nỗi đau đớn và tình yêu không hối tiếc trong mắt hắn rõ ràng hơn tất cả.
Cuối cùng Tô Hồi cũng biết…
Tại sao mỗi lần ăn kẹo của Lục Tuấn Trì anh đều thấy quen thuộc như vậy?
Tại sao anh thích nghe Lục Tuấn Trì nói chuyện?
Tại sao có những lúc anh đang làm việc, ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì sẽ thấy ấm áp?
Cuối cùng bóng hình sẵn sàng bảo vệ anh trong lúc nguy hiểm nhất cùng bóng dáng anh tìm kiếm trong hồi ức đã lâu cũng lồng vào nhau.
Anh tìm thấy rồi.
Người anh yêu thích, người khiến anh khâm phục, người luôn bao dung anh, cổ vũ anh, sẽ nấu những món rất ngon, nói chuyện trắng đêm với anh, cuối cùng còn nói thích anh, hóa ra…
Hóa ra vẫn luôn ở cạnh anh.
Hóa ra, là anh đã quên.
Hóa ra, là anh thất hứa..