Diêu Phi, Ánh Trăng.
Từng là đồng nghiệp của Nhà Thơ ở tổ phân tích hành vi cũng là người luôn coi anh như đối thủ cạnh tranh.
Cuối cùng nghi vấn trong lòng Tô Hồi đã được giải đáp.
Có Diêu Phi gia nhập, Tất Sơn Vũ lúc này hoàn toàn không khớp với khắc họa của anh, kế hoạch họ đề ra nhắm vào Tất Sơn Vũ cũng không còn tác dụng.
Tại sao lại là Diêu Phi?
Hắn ta thật sự thay đổi thật rồi sao?
Nhưng nếu đã phản bội, tại sao hắn ta lại để lại manh mối cho họ khi thanh toán?
Tại sao hắn ta lại lấy quả bom của Từ Sương?
Nhưng nếu không thay đổi thì tại sao hắn ta không báo cảnh sát, cũng không liên lạc với cảnh sát mà cứ đóng giả Tất Sơn Vũ như vậy?
Có rất nhiều chuyện chưa thể giải thích được, hắn ta có quan hệ gì với người đứng sau chuyện này?
Tô Hồi cẩn thận nghĩ lại những chuyện xảy ra trong nửa năm này, anh cảm giác mình đang nắm trong tay rất nhiều những mảnh ghép nhỏ vụn, anh cố gắng sắp xếp suy nghĩ, muốn ghép chúng lại, tìm ra quá khứ duy nhất từng tồn tại.
Tô Hồi sắp xếp lại từng đầu mối.
“Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Diêu Phi mất tích rồi.
Có lẽ trước đây hắn ta đã khắc họa ra thân phận của Tất Sơn Vũ trong vụ án cát mịn, hắn ta vẫn luôn lần theo manh mối đó.” Có thể Tất Sơn Vũ thật đã bị hắn ta khống chế rồi.
Lục Tuấn Trì ở đầu dây bên kia cũng hiểu ý anh, “Nếu Ánh Trăng đóng giả Tất Sơn Vũ, vậy chắc chắn mục tiêu của hắn ta không phải nơi tiêu biểu ở trung tâm thành phố nữa…”
“Vậy mục tiêu của hắn ta là…” Tô Hồi vừa nói vừa quay lại phòng chỉ huy, anh không ngừng suy nghĩ, nếu là Ánh Trăng… hắn ta sẽ làm thế nào?
Anh đang tìm kiếm Diêu Phi trong ký ức của mình.
Diêu Phi là người hiểu rõ tội phạm nhất, cũng là người bất chấp thủ đoạn, hắn ta chưa từng tuân theo bất cứ một quy tắc nào, bạo dạn làm liều, có thể làm mọi chuyện mọi người không lường trước được.
Tô Hồi quay người, anh đang ở trong phòng chỉ huy tại tổng cục cảnh sát thành phố Hoa Đô, hiện chỉ có vài cảnh sát trong căn phòng này.
Khuôn viên tổng cục có tất cả khoảng mười tòa nhà, bốn cửa ra vào ở bốn phía.
Hôm nay, công an cảnh sát các bộ ngành có thể điều động được đều đã lên đường, lúc này, tổng cục vô cùng trống vắng… Có khi nào, lúc này tổng cục mới là nơi đề phòng lỏng lẻo nhất không?
Nghĩ vậy, Tô Hồi ho khan mấy tiếng, anh đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống sân.
Lúc này họ đang đứng trên tòa chính, Tô Hồi nhìn xuống, tất cả đều mờ mịt, anh nhớ mỗi cổng ra vào đều có ít nhất hai bảo vệ…
Nếu muốn vào cục sẽ có người kiểm tra và cho đăng ký, vào tòa chính thì cần quét vân tay và nhận diện mặt…
Thoạt trông nơi này không có sơ hở, canh phòng nghiêm ngặt, quy định nghiêm minh.
Nhưng thật ra chỉ cần nghĩ kỹ sẽ phát hiện có rất nhiều sơ hở.
Vào trong cục, hoàn toàn không có người lục soát cơ thể hay kiểm tra kỹ càng, chỉ cần điền một tờ đơn đăng ký, mà cũng chẳng có ai kiểm tra xem thông tin đó có đúng hay không.
Sảnh tiếp nhận báo án tầng một và mấy tòa phía sau đều có thể ra vào tùy ý, bình thường người ra kẻ vào vàng thau lẫn lộn…
Anh nghĩ được những điều này thì Diêu Phi cũng nghĩ được.
Khi mọi người đều bị những người khác kìm chân, có lẽ Diêu Phi đang thực hiện kế hoạch của mình.
Tô Hồi nhớ lại tuyến đường từ đó đến tổng cục mà Lục Tuấn Trì nói với mình, dù có chọn đường quanh co thế nào thì thời gian này cũng đủ để hắn ta đến đây rồi.
“Anh nghĩ mục tiêu của hắn ta có thể là tổng cục, mà tính thời gian thì có thể hắn đã vào trong này rồi.” Tô Hồi nhíu mày nói.
Lục Tuấn Trì cũng nhận ra chuyện rất nghiêm trọng, “Em về tổng cục ngay!”
Tô Hồi cúp máy xong vội vàng xoay người, người luôn bình tĩnh như anh cũng không khỏi hoảng loạn.
Anh không nhìn rõ thùng rác ở bên cạnh nên vấp phải, góc bàn bén nhọn đâm vào vết thương cũ trên bụng anh.
Tô Hồi đau đến mắt tối sầm, ngã thẳng xuống đất, có lúc nọ cơn đau xộc thẳng lên não khiến anh nghĩ mình đã ngừng thở.
“Thầy Tô…” Kiều Trạch giật thót tim, vội vàng chạy đến dìu anh.
“Tôi không sao.” Tô Hồi hít sâu, nhịn đau vài giây đợi cơn đau nguôi ngoai, anh không có thời gian quan tâm đến cơn đau trên người.
Tô Hồi buông tay Kiều Trạch, quay đi định sang văn phòng bên cạnh tìm cục trưởng Đàm.
Anh chống batoong, bước tới trước cửa văn phòng cục trưởng Đàm, sau đó Tô Hồi bỗng khựng lại.
Lần này anh vẫn cần gọi người giúp sao?
Lỡ như… đây là cái bẫy của đối phương thì sao?
Có khi nào anh sẽ hại thêm nhiều người khác không?
Tô Hồi nhắm mắt, cảnh tượng hai năm trước lại hiển hiện trong đầu anh.
Anh không muốn lặp lại quá khứ thảm thương ấy nữa, cũng không muốn nhiều người chết hơn nữa.
Anh buộc mình bình tĩnh lại, Diêu Phi anh quen biết tuy lạnh lùng nhưng hắn ta không phải kẻ lạm sát người vô tội.
Nếu năm đó Vu Yên thật sự bị giết hại, nếu ban đầu Diêu Phi từ chức và việc hắn ta bị vu oan là có nguyên nhân, vậy có phải hắn ta sẽ quay lại báo thù không?
Diêu Phi vốn có tác phong làm việc vừa chính vừa tà, vô cùng khác người.
Nếu là Diêu Phi, hắn ta sẽ đi đâu?
Anh vẫn còn ôm ấp hy vọng, anh không tin Diêu Phi sẽ đặt bom trong tổng cục, đẩy tất cả mọi người vào chỗ hiểm.
Nghĩ tới đây, Tô Hồi quay người xuống tầng một mình.
Xuống đến tầng một, anh quay đầu nhìn hàng cây xanh biếc ở sân sau, Tô Hồi đi qua từng dãy nhà đến phía sau tổng cục…
—
Mới mười phút trước, Diêu Phi đeo chiếc balo đen vào từ cửa hông của tổng cục.
Bảo vệ canh cửa cản hắn ta lại, “Anh đến đây làm gì?”
Diêu Phi suy nghĩ, hắn ta ngẩng đầu nhìn người đang dọn dẹp ngoài tường tòa chính.
Cuối tháng mười hằng năm, tổng cục sẽ thuê công ty vệ sinh bên ngoài vệ sinh tường toàn bộ tổng cục.
Vì tổng cục có nhiều tòa khác nhau, quá trình dọn dẹp luôn kéo dài khoảng một tuần.
Các cảnh sát trong cục đều đã quen, hắn ta làm việc ở đây lâu năm, đương nhiên cũng rõ chuyện này.
Nhân lúc hỗn loạn lẻn vào trong không phải việc gì khó…
Diêu Phi chỉ về phía đó, “Tôi là công nhân vệ sinh kính ở cục thành phố mấy hôm nay đây, hôm nay tôi đến muộn, đã xin phép lãnh đạo của chúng tôi rồi.”
Bảo vệ nhìn hắn ta, sau đó chỉ ra sau, “Vào đi.”
Dù đây là tổng cục Hoa Đô nhưng không chỉ có cảnh sát phụ trách việc bảo vệ.
Cảnh sát ít biên chế, tổng cục có đội bảo vệ riêng, người phụ trách đội trưởng, đội phó là cảnh sát, còn nhân viên vẫn thuê thêm bên ngoài.
Thông thường sẽ có hai người gác cửa một lúc, một người là cảnh sát, một người là bảo an, có thể nhận biết qua mã số trên ngực áo.
Người bảo vệ này đã làm việc ở đây mấy năm rồi, hằng ngày không phải nghìn người thì cũng có vài trăm người ra vào tổng cục, thấy Diêu Phi hơi quen thì cũng cho vào luôn.
Thấy họ cho vào dễ dàng như vậy, Diêu Phi nhíu mày hỏi: “Không cần đăng ký sao?”
Một gã cảnh sát tuần tra cầm côn điện đi từ trong phòng bảo vệ ra, trên ngực có dán mã số, hẳn là có biên chế.
Thấy Diêu Phi chủ động đề nghị, gã bèn nói: “Thế thì đăng ký đi.”
Lúc này bảo vệ mới uể oải lấy sổ đăng ký ra, “Anh tên gì? Điền số điện thoại vào đây đi.”
Diêu Phi viết đại một cái tên lên đó, sau đó điền bừa một dãy số, rồi viết thời gian vào ô cuối cùng.
“Đựng gì trong túi đấy?” Cảnh sát chỉ vào chiếc balo da đen hắn ta đang đeo.
“Dụng cụ quét dọn cả thôi, cả quần áo nữa.” Diêu Phi đáp.
“Các anh làm bao hôm nữa thì xong?”
“Chắc là cỡ bốn ngày gì đó.”
Tay cảnh sát nhìn lên tòa nhà, “Cao thế kia cơ à, chú ý an toàn đấy.”
“Có đồ phòng hộ mà.” Diêu Phi nói xong rồi trả sổ cho họ, “Điền xong rồi đây, các anh xem đi.”
“Được rồi, vào đi.” Bảo vệ cất sổ, khoát tay.
Tay cảnh sát cầm côn điện nói: “Lần sau đến sớm vào đấy, vào chung với họ.”
Diêu Phi mỉm cười, chỉnh lại mũ, “Anh cảnh sát yên tâm, không có lần sau đâu.”
Nói xong, hắn ta quay người cười khẩy.
Lúc này họ điều tra nghiêm ngặt bên ngoài nhưng tổng cục lại vô cùng lơi lỏng, gần như hắn ta không tốn chút sức nào đã lẻn vào được…
Có lẽ những bảo vệ này đã làm lâu năm nhưng vẫn chưa gặp tên tội phạm nào tự chui vào lưới, đến tổng cục gây án.
Diêu Phi đi về phía tòa chính, hắn ta ngẩng đầu nhìn, đây là một tòa nhà cao hai mươi hai tầng.
Hắn ta từng làm việc ở đây nhiều năm, trông nơi này vẫn chẳng thay đổi chút nào, bao nhiêu cảnh sát đang vội vàng đi lại, các vị lãnh đạo cũng đang làm việc trong đó.
Chẳng qua dưới tầng có cửa an ninh, muốn vào phải quét vân tay và nhận diện mặt, không dễ như bên ngoài.
Nhưng tòa hành chính bên cạnh lại không canh phòng kỹ càng đến vậy, tòa hành chính có một hành lang trên cao rất dài dẫn sang tầng tám tòa chính, nơi đó mở cửa quanh năm, không cần qua cửa an ninh cũng vào được.
Hắn ta có thể lẻn vào tòa hành chính, đặt bom trong tòa chính.
Nếu ác độc hơn chút nữa, hắn ta có thể đặt cạnh cột chịu lực của tòa chính, đến lúc đó, khi tiếng nổ vang lên, cả tòa nhà sẽ sụp đổ…
Tổng cục sẽ biến thành địa ngục trần gian, người người khóc thét.
Hơn hết là tổng cục Hoa Đô sẽ thành trò cười trong miệng người khác, mất sạch niềm tin.
Tưởng tượng một kế hoạch hoàn chỉnh xong, ánh lửa khắp chốn như xuất hiện trước mắt Diêu Phi, hắn ta vui vẻ huýt sáo, đi vào trong sân.
—
Tổng cục Hoa Đô, ba rưỡi chiều.
Tô Hồi vào một tòa nhà phía sau tổng cục, đây là tòa nhà sâu nhất trong khuôn viên cục cảnh sát, thường ngày rất ít người tới đây.
Cổng chính tòa nhà không khóa, thỉnh thoảng vẫn có người đến quét dọn.
Bên trong trống không, bàn ghế lộn xộn, là một văn phòng đã bỏ hoang nhiều năm.
Đây là văn phòng cũ của Vu Yên, cũng là nơi anh và cục trưởng Đàm trao đổi công việc của tổ phân tích hành vi.
Anh từng muốn phát huy khắc họa tâm lý tội phạm hết mức, biến nó thành một phòng ban quan trọng trong tổng cục.
Văn phòng, phòng họp, phòng hồ sơ ở đây đều đầy đủ, thậm chí còn lớn hơn văn phòng của tổ trọng án bây giờ.
Nhưng cuộc đời trêu ngươi, mọi thứ không được suôn sẻ như Vu Yên nghĩ.
Sau khi Vu Yên qua đời, nơi này đã bị bỏ hoang.
Thậm chí các phòng ban khác đều cảm thấy nơi này xui xẻo, không chịu chuyển sang đây.
Thoáng chốc đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.
Tô Hồi vừa nhớ lại vừa đi tới đó, ba-toong chạm xuống đất, vang vọng khắp văn phòng trống trải này.
Anh chưa kịp nhìn rõ bên trong có người hay không đã ngửi thấy mùi thuốc lá.
Có người ngồi sau bàn làm việc, hắn ta đang hút thuốc.
“Diêu Phi…” Tô Hồi gọi tên hắn ta.
Người đàn ông với cặp mắt hoa đào ấy ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Hồi sặc mùi khói, bắt đầu ho khan.
Diêu Phi ngậm điếu thuốc, thong thả nhả một hơi khói, “Nhà Thơ, lâu rồi không gặp…” Sau đó hắn ta đứng dậy, nghiêng người quan sát Tô Hồi như thể không ngạc nhiên vì sự có mặt của anh chút nào, “Không ngờ anh lại tới đây.”
“Anh đến đây bao lâu rồi?”
Diêu Phi búng tàn thuốc, nói: “Chưa hút xong một điếu.”
Tô Hồi bình tĩnh đứng trước mặt hắn ta, “Đồ đâu?”
Diêu Phi chỉ chiếc balo đen bên cạnh, “Có hai quả ở đây.”
“Có một quả là của Từ Sương.” Tô Hồi gật đầu, anh kéo ghế ngồi đối diện Diêu Phi.
“Đủ để nổ banh xác hai ta rồi.” Diêu Phi hút một hơi, nói: “Có điều tên kia đặt tận năm giờ tối cơ, chúng ta vẫn còn thời gian nói chuyện.
Là một chuyên gia khắc họa tâm lý, hẳn anh cũng biết tại sao tôi xuất hiện ở đây nhỉ.”
Tô Hồi khẽ ho vài tiếng, “Đây là phòng làm việc của anh và Vu Yên ngày trước, tôi nghĩ nếu anh về cục, chắc chắn sẽ quay lại chốn cũ.”
Trước đây khi Diêu Phi còn ở cục, Tô Hồi từng thấy hắn ta đứng trước cửa sổ tòa chính nhìn về hướng này rất nhiều lần.
Lần nào hắn ta cũng đứng rất lâu, lúc đó, bóng lưng Ánh Trăng vô cùng cô đơn.
Diêu Phi hỏi tiếp: “Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại làm những chuyện này?”
Tô Hồi nói: “Tôi nghĩ anh làm vậy vì Vu Yên.
Vì anh vẫn nghĩ vụ án Vu Yên có vấn đề.”
Diêu Phi híp mắt nhìn anh, “Quả nhiên anh cũng biết.”
Tô Hồi lắc đầu, anh nhắm mắt, “Tôi không biết rõ về vụ án của Vu Yên, cũng chưa từng điều tra.
Tôi chỉ biết nhiều năm qua anh vẫn luôn canh cánh chuyện này, sự thật cái chết của Vu Yên là thứ anh không thể buông bỏ, bởi vậy hẳn là nó có liên quan đến hành động hôm nay của anh…”
Lúc này, anh đang âm thầm tái hiện, sắp xếp lại mọi chuyện.
Sau vụ án cát mịn, Diêu Phi bị đuổi việc, anh bị thương nặng, tổ phân tích hành vi mỗi người một nơi, buộc phải giải tán.
Năm đó, sau khi rời khỏi tổng cục, Diêu Phi vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm sự thật, hắn ta vẫn âm thầm điều tra vụ án Vu Yên, muốn điều tra sự thật về cái chết của anh.
Có thể cái chết của Vu Yên liên quan đến tổ chức đứng sau chuyện này.
Nhất định hắn ta đã điều tra được gì đó.
Diêu Phi nói: “Vậy chắc anh cũng biết mục đích của tôi rồi.”
Tô Hồi đáp lại: “Tôi nghĩ anh không đến đây để trả thù.”
Diêu Phi nghiêng đầu, “Sao lại nói vậy?”
Tô Hồi nghiêm túc suy luận: “Nếu muốn giết người, anh sẽ chọn tòa chính đông đúc chứ không phải tòa nhà vắng vẻ này.
Dù bom có nổ trong này cùng lắm cũng chỉ có hai chúng ta chết thôi.”
Diêu Phi kẹp điếu thuốc, nói: “Tòa chính? Muốn vào đó không đơn giản đâu.”
Tô Hồi nói: “Có lẽ anh sẽ chọn vào từ tòa hành chính bên cạnh, đi vòng lên từ đó.”
Diêu Phi “hừ” một tiếng, “Tôi ghét cái kiểu tự cho rằng mình thông minh như anh lắm.”
Tô Hồi cúi đầu không đáp lại, gương mặt tuấn tú tái nhợt nhưng tâm trí anh vô cùng bình tĩnh.
Làm đồng nghiệp mấy năm, anh chẳng lạ gì người này nữa, đây là phản ứng của hắn ta khi bị đâm trúng tim đen, cũng chứng tỏ suy luận vừa rồi của anh là chính xác.
“Anh có từng nghĩ tôi đang lừa anh không, có lẽ tôi đang câu giờ, chỉ muốn trốn qua đây nhìn các anh nổ tung thôi.
Biết đâu tôi còn có đồng lõa khác.” Diêu Phi hỏi ngược lại Tô Hồi, “Anh không sợ tôi đã gài bom trong tòa chính từ trước rồi à?”
Diêu Phi có một đôi mắt đào hoa, khi hắn ta mỉm cười, người khác rất dễ lơ là cảnh giác, nghĩ rằng mình có thể tin tưởng hắn ta.
Nhưng khi hắn ta nhìn xuống, đôi mắt ấy lại như một con sói hung tàn.
Tô Hồi khẽ nói: “Vậy nên tôi tìm anh đây.”
Diêu Phi nhả một hơi khói, chăm chú nhìn anh, “Tôi có vài câu muốn hỏi anh.”.