“Vâng, cục trưởng Đàm, bây giờ tôi đang ở cùng Diêu Phi, chúng tôi ở tòa mười ba trong cục, là văn phòng cũ của Vu Yên.
Chỗ chúng tôi đang có hai quả bom, thời gian hẹn nổ là năm giờ chiều…”
Tô Hồi gọi cục trưởng Đàm, Diêu Phi yên tĩnh ngồi nghe, sau đó hắn ta lại châm thêm một điếu thuốc.
“Đúng vậy, Diêu Phi trà trộn vào tìm hiểu động cơ của đám Tống Lam Ân, lấy được hai quả bom, tình hình phức tạp, tôi sẽ nói rõ với chú sau.”
Tô Hồi cúp điện thoại, anh nhìn đồng hồ, bây giờ là ba rưỡi chiều, họ đã nói chuyện mười mấy phút.
Anh nói với Diêu Phi: “Lát nữa bên vũ trang phụ trách dỡ bom sẽ đợi bên ngoài, tôi ra ngoài đưa đồ cho họ.”
Diêu Phi nhả một hơi khói, hào phóng khoát tay, “Đằng nào cũng đưa anh rồi, các anh làm sao thì tùy.” Sau đó hắn ta tò mò nhìn Tô Hồi, “Tôi thì không sợ chết rồi nhưng anh bình tĩnh vậy cũng làm tôi ngạc nhiên đấy.”
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn hắn ta, gương mặt anh tuấn tú, trắng như sứ trắng ngâm nước.
Cảm nhận được nguy hiểm cũng là một bản năng của nhân loại.
Dù chứng giải thể nhân cách của Tô Hồi đã đỡ nhiều rồi nhưng đến lúc căng thẳng tột bậc, anh vẫn vượt trội hơn người bình thường, có thể bình tĩnh đối mặt với vấn đề hơn người khác.
Khói thuốc lượn lờ trong phòng, mùi thuốc lá tràn ngập.
Tô Hồi nhíu mày, không trả lời câu hỏi của hắn ta mà chỉ nói: “Anh hút ít thôi.”
Diêu Phi cười, “Ôi chao, lâu lắm rồi tôi không được đồng nghiệp quan tâm thế này đấy.”
Nói là vậy, nhưng hắn ta vẫn dụi điếu thuốc, “Nghe lời anh, không hút trong phòng nữa.”
Trước đây, Tô Hồi biết có một thời gian Diêu Phi không hút thuốc, hình như sau khi Vu Yên qua đời, hắn ta bắt đầu nghiện thuốc, có những lúc một ngày hút hết tận hai bao.
Không lâu sau vũ trang đã có mặt bên ngoài, cục trưởng Đàm gọi điện cho Tô Hồi, bảo anh giao đồ cho Chúc Bạch Y.
Tô Hồi xách chiếc túi, đi qua hành lang thật dài ra ngoài sân.
Chiếc túi nặng trịch, Diêu Phi đi theo anh, hai người đi cách nhau mấy mét.
Tô Hồi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn người đứng kín sân, chẳng qua những người đó đều đứng cách họ mấy chục mét, chỉ đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.
Giữa khoảng sân trống là một thùng chống cháy nổ, mấy tay cảnh sát vũ trang mặc đồ chống cháy nổ dày dặn đứng bên cạnh, chuẩn bị xử lý bom.
Trang phục chống cháy nổ bọc kín người họ, chỉ có phần tay cần linh hoạt, không đeo thứ gì bảo vệ.
Người dẫn đầu là Chúc Bạch Y họ đã gặp lúc trước, lúc này hắn ta cũng đang vũ trang hạng nặng.
Tô Hồi đi qua, mấy người họ đều có vẻ vô cùng nghiêm túc như sắp gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Hai quả bom này chứa lượng thuốc không nhỏ, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người.
Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể sẽ gây ra thương vong nghiêm trọng.
Vả lại, nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, tổng cục cũng mất hết thể diện.
Lúc này, kẻ đầu tiên Diêu Phi lại tựa lên cây cột bên cạnh, lấy chiếc bật lửa trong túi ra bật tanh tách.
Đợi Tô Hồi giao hai quả bom cho cảnh sát, xác nhận đã an toàn, đặt vào thùng chống cháy nổ, Chúc Bạch Y mới thở phào.
Anh ta xua tay với Tô Hồi, ý bảo anh mau tránh ra.
Mọi người lập tức tản đi, đặc nhiệm tiến lên dỡ bom.
Họ mở quả bom ra, tìm đường liên kết bên trong.
Tô Hồi đi tới khu an toàn, vừa tới sát mép, anh đã bị Lục Tuấn Trì vừa vội vàng chạy tới kéo lên, ôm vào lòng.
Hắn ôm rất chặt, đến nỗi người luôn hờ hững như Tô Hồi cũng thấy lúng túng.
“Không sao đâu.” Anh an ủi vỗ lưng Lục Tuấn Trì, nói nhỏ bên tai hắn, “Tổ trưởng Lục bé nhỏ, bao nhiêu người đang nhìn kìa…”
Lúc này Lục Tuấn Trì mới buông tay, hắn quay sang nhìn Diêu Phi đứng cách đó không xa, tức giận nói: “Là tội phạm lại lẻn vào cục cảnh sát định hành hung, anh cũng can đảm thật đấy!”
Hắn và Diêu Phi là kiểu người khác hẳn nhau, những chuyện Diêu Phi làm là chuyện hắn không bao giờ nghĩ đến.
Vào trong sân, Diêu Phi lại châm thuốc, hắn ta nghe Lục Tuấn Trì nói, không đáp lại.
Lục Tuấn Trì nghiêm túc nói tiếp: “Bây giờ vẫn chưa có bằng chứng chứng minh anh không cùng phe với họ, lỡ mấy thứ này nổ tung tổng cục thì sao? Còn nữa, anh lãng phí thời gian và công sức của cảnh sát, những chuyện này đều có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng!”
Không nói đến chuyện khác, Diêu Phi đẩy Tô Hồi vào chỗ nguy hiểm, đây là chuyện hắn không thể nhẫn nhịn.
Tô Hồi quay lại nhìn, anh hiểu rất rõ Diêu Phi, hắn ta là người khéo miệng, mình có lý thì sẽ không để yên, trước đây hai người có ý kiến khác nhau đều phải tranh luận cả buổi, phải nói ra kết quả bằng được.
Lục Tuấn Trì nói hắn ta như vậy, với tính cách của Diêu Phi, chắc chắn hắn ta sẽ phản bác.
Thậm chí Tô Hồi đã nghĩ vài lý do giúp hắn ta, ví dụ như Diêu Phi có thể nói cuối cùng không ai thương vong cả, còn có thể đẩy việc quyết định cho cục trưởng Đàm, người khác không nên vượt quá chức trách.
Nhưng lúc này Diêu Phi lại im lặng.
Lục Tuấn Trì còn muốn nói gì đó, Tô Hồi lại kéo tay hắn.
Anh sợ hai người bất đồng ý kiến lại cãi nhau trong cục.
Không ngờ Diêu Phi lại hỏi: “Tổ trưởng Lục, thầy Vu… có từng nhắc đến tôi với cậu không?”
Nghe hắn ta hỏi vậy, Lục Tuấn Trì cảm giác mình tức giận cũng bằng thừa.
Diêu Phi hoàn toàn không quan tâm mình vừa làm chuyện đáng sợ thế nào, cũng không cần biết mình sẽ bị xử lý ra sao.
Lúc này, điều hắn ta quan tâm nhất lại là Vu Yên có từng nói về hắn ta không…
Lúc đó, Lục Tuấn Trì tức giận toan nói không nhưng nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Diêu Phi, hắn khựng lại.
Tô Hồi cũng thấy Diêu Phi đã khác xưa, thường ngày hắn ta như một con sói nhưng lúc này lại giống một chú chó cụp tai.
Lục Tuấn Trì im lặng một giây, sau đó trả lời: “Có.”
Dù hắn không nhớ chính xác Vu Yên nói gì nhưng hắn có ấn tượng về cái tên “Diêu Phi” này, hẳn là từng nghe Vu Yên kể.
Nghe thấy câu trả lời này, Diêu Phi như sống lại, tựa như đã hoàn thành được tâm nguyện cả đời, hắn ta vui vẻ hút thuốc, “Cảm ơn cậu.”
Câu cảm ơn này chặn ngang họng Lục Tuấn Trì, hắn dừng một lát, nói: “Nếu anh bớt gây họa thì cậu sẽ vui hơn đấy.”
Cục trường Đàm cũng vừa mới “tiêu hóa” được chuyện Diêu Phi làm, ông thật sự không thể vui vẻ với cấp dưới cũ xách hai quả bom vào tổng cục như hắn ta được.
Nhưng may sao, ít nhất sự việc đã được giải quyết đâu vào đó, bây giờ bên ngoài cũng bớt nguy hiểm hơn.
Bầu không khí tại hiện trường hơi kỳ lạ.
Tô Hồi biết Diêu Phi là kiểu người các lãnh đạo ghét nhất.
Hắn ta vô cùng khó kiểm soát, thích ra chiêu hiểm, không làm việc theo quy tắc, những gì hắn ta làm cũng không được nhiều người thấu hiểu.
Như lúc này đây, Tô Hồi rất khó đánh giá rằng Diêu Phi là người xấu biến cả tổng cục thành nơi nguy hiểm hay là người tốt cứu những người dân vô tội trong thành phố này.
Nhìn từ góc độ khác, sau cái chết của Vu Yên, Diêu Phi lại bị vu oan, mà hắn ta vẫn đồng ý tin tưởng anh, đây đã là chuyện không dễ dàng.
Dù thế nào Tô Hồi cũng biết rõ một chuyện, hợp tác với Diêu Phi vẫn hơn đối đầu với hắn ta.
Nghĩ tới đây, Tô Hồi bèn chuyển chủ đề, “Việc cấp bách trước mắt là bắt được đám người kia đã.
Tổ trưởng Lục, tình hình bên các em sao rồi?”
Lục Tuấn Trì nói: “Vẫn còn bốn quả bên ngoài, ngoài ra vẫn chưa tìm được tung tích Tống Lam Ân.”
Trong lúc họ nói chuyện, bên kia cũng đã dỡ bom xong.
Chúc Bạch Y ra dấu an toàn với họ.
Lúc này cục trưởng Đàm mới thở phào, “Dù cuối cùng ra sao, nhiệm vụ hàng đầu của các cậu lúc này là đoàn kết.
Diêu Phi, cậu biết nhiều chuyện, theo họ về phòng chỉ huy trước đã, chiều nay các cậu phải bắt được những người còn lại, sau đó mới tính đến chuyện công tội.”
Đến lúc này, cục trưởng Đàm vô cùng bình tĩnh.
Sự nguy hiểm của Diêu Phi cũng là lý do năm đó ông đồng ý khai trừ hắn ta.
Sau khi bị cách chức, dường như hắn ta càng tự do hơn, cũng bất chấp hơn, bước nào cũng giẫm trên ranh giới trắng-đen.
Nhưng giờ là giai đoạn đặc biệt.
Ông biết rõ sự nguy hiểm của Diêu Phi, cũng thừa nhận năng lực của hắn ta.
Có những lúc Diêu Phi có thể xoay chuyển tình thế, tựa như thiên binh thiên tướng được trời phái xuống, hắn ta làm được những điều mà những cảnh sát luôn tuân thủ kỷ luật, đi theo nề nếp có cố gắng cách mấy cũng không làm được.
Như lúc này đây, ông khó mà nói được điều cấp dưới cũ này mang lại cho ông hãi hùng nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn.
Nếu lúc này không có Tô Hồi, ông sẽ không để Diêu Phi vào phòng chỉ huy.
Nhưng có Tô Hồi ở đây, có những lúc, một cộng một sẽ lớn hơn hai.
Mấy người cùng lên tầng.
Mọi người nhìn Ánh Trăng, hiển nhiên mọi người đều có nhiều phỏng đoán về thân phận của hắn ta.
Mấy tay cảnh sát nhạy tin nhanh chóng nghe ngóng được hắn ta là Ánh Trăng, tiếng phản đối cũng vang lên tứ phía.
“Không phải Ánh Trăng không còn là cảnh sát nữa sao? Chuyện năm đó hắn ta còn không nói rõ mà, vừa rồi cũng là hắn ta mang bom đến đúng không? Loại người nguy hiểm thế này có khác gì tội phạm đâu, vậy mà giờ cục trưởng Đàm còn cho hắn ta vào phòng chỉ huy?”
“Có tin được kiểu người coi hành động như trò đùa này không? Nên bắt hắn ta vào hỏi cung trước mới an toàn nhỉ?”
“Cẩn thận có khi là bẫy đó, nói không chừng hắn ta lại dẫn chúng ta vào bẫy.”
“Chúng ta điều động nhiều cảnh sát như vậy, cũng đã tìm ra rất nhiều bom, còn cần hắn ta làm gì…”
Nhưng cũng có những người ủng hộ.
“Cứ không sao là được rồi.”
“Dạo này có vụ gì vậy? Đã là người thứ ba rồi đúng không, sao tổ phân tích hành vi lại lộ thân phận hết vậy.”
“Đúng vậy, dù không bằng Nhà Thơ nhưng Ánh Trăng cũng xuất sắc lắm mà.”
“Tôi còn đang lo đây, nếu Ánh Trăng và Nhà Thơ bắt tay nhau, có khi lại bắt được những người còn lại nhanh hơn ấy nhỉ?”
“Bắt tay nhau? Không phải trước đây không ưa nhau hả? Tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?”
Tô Hồi và Diêu Phi đứng trước dàn camera an ninh thảo luận về vụ án, hoàn toàn mặc kệ những lời thảo luận bên ngoài.
Lục Tuấn Trì thì đang theo dõi cả quá trình, hắn cử một đội đến địa điểm Diêu Phi nói để bắt Tất Sơn Vũ thật.
Tô Hồi quay lại nhìn Diêu Phi, “Hiện giờ anh là người hiểu rõ tình hình đối phương nhất, có thể cho chúng tôi vài manh mối không?”
Ánh Trăng mà anh biết là người bất chấp thủ đoạn, với hiểu biết của anh về hắn ta, hắn ta vẫn còn đang giấu chiêu.
Quả nhiên, Diêu Phi híp mắt, “Lúc tôi tiếp cận họ có mang bốn thiết bộ định vị.
Vốn dĩ tôi định dùng ba chiếc cho ba người họ, còn một chiếc để xơ cua.”
Khi tiếp cận Tống Lam Ân, hắn ta đã tìm hiểu và chuẩn bị vài thứ.
Tô Hồi gật đầu, anh đã tính được số tội phạm chính, tất nhiên Diêu Phi cũng tính được.
Khi hắn ta gặp đối phương đã chuẩn bị sẵn thiết bị định vị, hòng sau này có thể giám sát vị trí của họ.
Diêu Phi nghiêm túc nói: “…Chẳng qua sau đó kế hoạch thay đổi, Tống Lam Ân chiêu mộ thêm người mới, tôi cũng đành phải tới đâu hay tới đó.
Trong đó có ba chiếc tôi đã gài vào túi trong lúc đặt bom tại địa điểm cố định cho Tống Lam Ân lúc sáng.
Chiếc còn lại tôi thả vào túi áo khoác của Tống Lam Ân, chắc là hắn ta vẫn chưa phát hiện nhỉ…”
Lúc đó, Diêu Phi đã lợi dụng cái ôm tạm biệt kia, thả thiết bị định vị to cỡ khuy áo vào túi hắn ta.
Nghe vậy, Tề Chính Dương tức trợn mắt, “Sao anh không nói sớm?!”
Diêu Phi cười, “Anh cảnh sát này, anh đâu có hỏi tôi.”
Tề Chính Dương lại ngoảnh đi, nghiến răng mắng, “Đồ khùng…”
Diêu Phi như không nghe thấy, hắn ta đăng nhập vào phần mềm theo dõi giúp Kiều Trạch, kiểm tra vị trí.
Ngoài một chiếc đã bị cảnh sát bắt được, ba chiếc còn lại vẫn đang ở bên ngoài.
Có những định vị này, cảnh sát đã chủ động hơn rất nhiều, cũng tiết kiệm được thêm nhiều thời gian tìm kiếm.
Các cảnh sát tại hiện trường nhanh chóng tóm được những kẻ khác, cũng nhanh chóng tìm ra bom họ mang theo.
Một lát sau, Lục Tuấn Trì lại dẫn đội ra ngoài.
Nếu ví thành phố này như một khu rừng, vậy những kẻ hung đồ kia là những con thú đang đi săn.
Chúng nhe nanh múa vuốt, muốn xé toạc máu thịt con người.
Nhưng khi mặt trời dần ngả bóng, cuối cùng các thợ săn cũng dần vượt lên.
Bốn quả, ba quả, hai quả, một quả…
Từng cây đinh được nhổ lên, trái tim đang thấp thỏm của họ cũng dần bình tĩnh lại.
Đã có mười hai trên mười ba quả bom được tìm ra, hơn nữa không quả nào phát nổ.
Họ đã biến một nhiệm vụ bất khả thi thành khả thi.
Lúc này, chỉ còn Tống Lam Ân vẫn chưa bị bắt….