Tô Hồi nhìn ông lão trước mặt mình, anh không có vẻ gì là sợ hãi, vẫn bình tĩnh nói: “Nhưng bây giờ ông đã bị chúng tôi bắt rồi.”
Đới Nguyên Thanh như một con thú hoang bị thợ săn rút đi toàn bộ móng vuốt rồi nhốt trong chiếc lồng chật hẹp.
Nghe Tô Hồi nói, mặt ông ta méo xệch, sau đó ông ta dần thả lỏng, bình tĩnh trở lại.
Tô Hồi nói phải, tức giận cũng không thay đổi được tình trạng này.
Mất đi những hung khí kia, ông ta chỉ là một người già, không thể giết người nữa.
Đới Nguyên Thanh như con cá nóc xẹp hơi, ông ta nhìn xuống, còng lưng, quay lại dáng vẻ thường ngày.
Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng: “Từ khi chào đời tôi đã không bình thường.
Có người bẩm sinh đã hợp làm bác sĩ, có người quyết tâm làm nhà khoa học, còn tôi từ nhỏ đã xác định rằng, mình sẽ là một kẻ sát nhân trời sinh, phải thấy người chết mới thoải mái, tôi thỏa mãn trước cái chết của con người.”
Tô Hồi hỏi: “Anh cũng từng đến viện nghiên cứu 372 à? Anh vào đó từ lúc nào?”
Đới Nguyên Thanh nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi, ông ta nói tiếp: “Đằng nào tôi cũng bị bắt rồi, tôi cũng không ngại phối hợp với cảnh sát, cho các anh biết vài chuyện vậy.
Lúc tôi đến đó đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ít nhiều vẫn nhớ được đôi chút.
Đó là chuyện mười mấy năm trước, khi mẹ tôi chưa chết, ngày đó bà ấy quỳ xuống cầu xin tôi, nhất quyết bảo tôi vào đó.”
“Những kẻ ở đó đã làm gì?”
Giọng Đới Nguyên Thanh hơi khàn, “Ban đầu, họ khiến chúng tôi nghĩ rằng họ mới là người hiểu chúng tôi, tôn trọng chúng tôi, không coi chúng tôi như những kẻ lạc loài.
Họ bảo tôi phối hợp với công việc của họ, nhập hồ sơ của tôi vào, bắt đầu hỏi tôi đủ loại chuyện, điền hết cái này đến cái khác.
Đúng rồi, họ còn cho chúng tôi tiền, mỗi lần hai trăm, nếu chịu phối hợp làm vài chuyện sẽ được nhiều hơn.”
Nghe như họ đang thu thập thông tin, nếu chỉ có vậy thì họ cũng chỉ như một cơ quan nghiên cứu bình thường, chẳng qua đối tượng nghiên cứu của họ là những người có tâm lý đặc biệt.
Tô Hồi hỏi tiếp: “Họ không chỉ làm vậy đâu đúng không, còn chuyện gì đặc biệt nữa?”
Đới Nguyên Thanh dừng một lát, nói: “Đúng vậy, những điều đó chỉ là bề nổi thôi.
Tôi gặp một người đàn ông ở đó, sau khi mọi người quen nhau hơn, hắn ta bắt đầu trao đổi với tôi sâu hơn, biến những ảo tưởng của tôi trở nên chân thật hơn, thậm chí còn cho tôi xem những hình ảnh và vụ án khác.
Hắn ta cho tôi lời khuyên, nói tôi biết tôi phải làm thế nào mới được thỏa mãn, mới giải phóng được những cảm xúc tích tụ trong lòng tôi.”
Họ đang dẫn dắt…
“Ví dụ, họ đã làm thế nào?”
“Ví dụ…” Yết hầu Đới Nguyên Thanh dịch chuyển, “Họ sẽ cung cấp thỏ, chuột bạch cho chúng tôi, cả mèo nữa, sau đó quan sát cách tôi giết những con vật đó.”
Tô Hồi hơi nghiêng người về phía trước, anh chống cằm, nhìn ông lão trước mắt, “Hắn ta dần dần mở rộng hành vi này của ông đến con người à?”
Đới Nguyên Thanh gật đầu, “Ví dụ, hắn ta bảo tôi lấy tên người thân đặt cho một con thỏ trong số đó, sau đó giết nó.” Sau đó ông ta nói tiếp: “Hắn ta còn có cả đống lý lẽ hoàn chỉnh, nghe cũng ra gì lắm, gì mà… Đây là DNA mà tự nhiên viết cho chúng ta, những người không có tình cảm như chúng tôi hợp với chiến tranh hơn người bình thường, cũng có khả năng sinh tồn trong môi trường tồi tệ tốt hơn, tôi mới là hướng tiến hóa cuối cùng của con người.”
“Ông có tin chuyện này không?”
Đới Nguyên Thanh lắc đầu, “Câu chữ của hắn ta cực kỳ thuyết phục, hắn rất giỏi ăn nói, tôi không tin cách nói trẻ con ấu trĩ như vậy đâu nhưng mà tôi tin khoản tiền được họ gửi vào tài khoản.
Vì số tiền này mà rất nhiều bậc phụ huynh đưa những đứa trẻ không bình thường nhà mình vào đó.
Người ở đó còn cho chúng tôi một ít thuốc miễn phí, cung cấp cho chúng tôi thông tin về những người khác.
Quen biết họ, tôi mới biết hóa ra trên thế giới có người cũng giống tôi…”
Kiều Trạch nghe ông ta nói, cậu nhíu mày, thầm nghĩ khó tin thật.
Nhưng dù đã có bút ghi âm và ghi hình lại, cậu vẫn nhanh tay ghi lại lên sổ.
“…Họ biết chỗ khác thường của tôi, biết tôi từng làm gì, cũng biết tôi muốn làm gì.
Sau khi viện nghiên cứu bị cháy, vốn tôi đã mất liên lạc với họ…” Nói tới đây, Đới Nguyên Thanh đổi chủ đề.
“Nhưng nhiều năm sau, họ lại liên lạc với tôi, hỏi tôi có đồng ý tham gia một vụ đặt bom, còn nói sẽ cho tôi một khoản tiền lớn… Lúc đó tôi đã đồng ý.”
Tô Hồi khẽ hỏi: “Thân phận của ông trong vụ này không chỉ có vậy, đúng không?”
Đới Nguyên Thanh gật đầu, “Đúng vậy, tôi không chỉ là người tham gia, còn là người giám sát Tống Lam Ân.
Tôi phụ trách theo dõi mọi hành động của hắn ta, báo cáo với những người kia.
Người kia từng nói với tôi vài chuyện.” Nói tới đây, Đới Nguyên Thanh nói chậm lại, “Hắn ta muốn tạo ra một vụ án mà không ai có thể điều tra được.”
Ánh đèn chiếu xuống, mặt Đới Nguyên Thanh trắng bệch, da dẻ già nua, ngón tay gầy gò, trông hơi đáng sợ.
Tô Hồi híp mắt, anh chưa từng thấy mình gần kẻ chủ mưu như lúc này.
Mục đích của đối phương là gì? Làm khó cảnh sát, đối địch với họ?
Tô Hồi bỗng nhận ra một chuyện, đối phương đang nghi ngờ Tống Lam Ân.
Hiển nhiên, sức khống chế của họ với Tống Lam Ân không đủ lớn.
Anh hỏi tiếp: “Những người đó có tất cả bao nhiêu người?”
Đới Nguyên Thanh lắc đầu, “Tôi không biết, lần nào liên lạc cũng là từ một phía.”
“Anh biết thân phận kẻ chủ mưu không?” Tô Hổi hỏi.
Đới Nguyên Thanh bật cười, “Vai vế nhỏ như tôi sao biết chuyện đó được? Tôi còn không biết tên hắn ta.” Ông nói tiếp: “Tôi chỉ biết người đó có thể là những người đó vừa có quyền, có tiền, có thế.
Trong mắt họ, những người như chúng tôi chỉ là con kiến, không cần coi trọng.”
Nói tới đây, Đới Nguyên Thanh trợn mắt nhìn Tô Hồi, “Trong số họ, cũng có người làm cảnh sát.”
Những gì ông ta vừa nói đã có phần trùng khớp với ghi âm cuộc trò chuyện của Tô Hồi và Trần Tuyết Hiền khi trước.
Tô Hồi nhớ lại những gì Diêu Phi nói, anh tổng hợp lại những thông tin đã biết.
Ở Hoa Đô, đúng là có những người đang âm thầm bồi dưỡng những sát thủ này.
Người đứng sau họ nắm giữ bí mật của những hung thủ đó, còn ám thị họ có báo cảnh sát cũng vô dụng.
Những sát thủ liên hoàn ấy sẽ trở thành con rối của chúng, mặc họ điều khiển.
Chúng cũng biết sự tồn tại của tổ phân tích hành vi, thậm chí coi tổ phân tích hành vi là kẻ thù, lên kế hoạch hủy hoại họ.
Nghe Đới Nguyên Thanh nói, cục trưởng Đàm ngồi trong phòng quan sát cũng giật mình.
Dù trước đây Tô Hồi đã nói với ông những suy đoán của mình nhưng khi nghe Đới Nguyên Thanh đích thân nói ra, ông vẫn vô cùng ngạc nhiên.
Ông là một cánh tay đắc lực của cảnh sát Hoa Đô, đã tiếp nhận tổng cục Hoa Đô từ bảy năm trước, sao ông lại không hay biết chuyện này?
Cục trưởng Đàm suy nghĩ một hồi, ông cau mày, sực nhớ ra gì đó.
Năm đó sau khi Giải Thu chết, cục phó Vương từng chủ động xin ông điều tra tiếp vụ án đó…
Ông hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Cục phó Vương đâu?”
“Lúc sáu giờ hơn đã nói mình không khỏe, về nhà rồi ạ.” Cục phó Vương bị bệnh tim, thỉnh thoảng lại xin nghỉ, hầu như ai làm việc ở tổng cục cũng biết.
Sáu giờ hơn, cũng là lúc họ truy bắt Tống Lam Ân.
“Liên lạc với ông ta đi.”
“Vâng!” Viên cảnh sát kia tức tốc ra khỏi phòng.
Cục trưởng Đàm nhíu mày nghĩ, chẳng lẽ người nằm vùng trong cảnh sát là cục phó Vương luôn khiêm tốn đó sao?
—
Chín giờ tối, một chiếc xe màu đen lặng lẽ đỗ ở ngoại thành Hoa Đô.
Đây là một khoảng đất trống trong công viên ngập nước.
Công viên luôn mở cửa, mọi người hay qua đây chơi vào ngày nghỉ, cũng có người thích chụp ảnh đến quay chim di trú.
Nhưng giao thông không được thuận tiện nên buổi tối các ngày trong tuần rất ít người tới đây.
Lúc này, công viên tối om, vô cùng yên tĩnh.
Tài xế đỗ xe lại, mở đèn pha màu vỏ quýt, “Xuống xe đi, hắn đang chờ anh ở phía trước.”
Tống Lam Ân mở cửa xe, gió đêm thổi mạnh, nhiệt độ hạ thấp, hắn ta không mặc áo khoác nên cảm thấy hơi lạnh.
Tống Lam Ân đút hai tay vào túi, đi tới cột đèn đường phía trước.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng lái đi, hoàn toàn không có ý định đưa hắn ta đi…
Có một người đàn ông đứng đó, thấy hắn ta đến, người đó quay lại nói: “Tống Lam Ân, lâu rồi không gặp, anh đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
“Tôi đã bảo Tất Sơn Vũ lẻn vào tổng cục, chẳng qua vẫn chưa nhận được tin gì mới.” Tống Lam Ân nhìn hắn ta.
“Tất Sơn Vũ?” Người đàn ông kia bật cười, “Sao anh lại ngây thơ thế, anh bị người ta lừa còn đếm tiền giúp người ta, tên đó là người của cảnh sát…”
“Không thể nào…” Tống Lam Ân lập tức phản bác nhưng sau đó hắn ta bình tĩnh lại, bảo sao hắn ta lại không thấy chút tin tức nào.
Người đàn ông thở dài, “Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại thất bại…”
Tống Lam Ân cười khẩy, “Tôi hết giá trị với các anh rồi đúng không?”
Người kia quay sang nhìn hắn ta, sau đó rút súng nhắm vào Tống Lam Ân.
“Vốn dĩ tôi không muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi chỉ muốn gặp anh thôi…” Tống Lam Ân cười khẩy, hắn ta vén áo lên, để lộ quả bom buộc trên người, “Tôi sống cuộc sống thế này đủ lắm rồi!”
Thứ này giống như thứ đã nổ chết Giải Thu hai năm trước.
Giọng Tống Lam Ân hơi run, hắn ta nói rất nhanh: “Hai năm qua, tôi đã nghĩ kỹ rồi, các người vốn chẳng nghĩ đến đường lui của chúng tôi, gì mà ra nước ngoài, tất cả đều là mấy người lừa dối hết! Vụ án cát mịn là một vụ án được dàn xếp tỉ mỉ, nếu tôi không bị bắt, e là người của các anh cũng phá được vụ án này, những kẻ như chúng tôi chỉ là quân cờ để các anh vơ vét tiền bạc, tăng lương thăng chức thôi…”
Dù hắn ta chỉ là một con quỷ nương nhờ bóng tối của thành phố này nhưng hắn ta không thích cảm giác bị đám người này lợi dụng.
Giải Thu đã chết, nếu hắn ta không bị Lam An nhốt hai năm, hẳn cũng chết từ lâu rồi.
Hắn ta vẫn nhớ lần đầu tiên mình gặp người đàn ông trước mắt, khi đó hắn ta mới mười tuổi, bố nuôi hắn ta nghe nói Giải Thu đến viện nghiên cứu 372 khám bệnh, chỗ đó chấp nhận những đứa trẻ kỳ lạ, không có tình cảm, nên đã đưa hắn ta tới đó.
Những kẻ đó không phải người cứu rỗi họ, mà là những con quỷ đẩy họ xuống địa ngục.
Hắn ta bị đẩy vào tay những người đó, vì sự tồn tại của chúng mà cuộc đời hắn ta thay đổi.
Nói xong, Tống Lam Ân rút điều khiển ra, sau đó hắn ta ấn nút…
Đến lúc này hắn ta cũng không sống được nữa, dù là bên nào cũng sẽ không để hắn ta được sống.
Hắn ta chế tạo nhiều bom như vậy, ngoài lúc thí nghiệm, hắn ta chưa từng thấy hiện trường bom nổ.
Trong thời khắc cuối cùng của hôm nay, hắn ta muốn xem thử.
Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa ngọn lửa và sức mạnh, đủ để xé tan thân xác con người.
Lựa chọn sống hay chết, chỉ trong một khoảnh khắc.
Lúc này, hắn ta nhớ đến Giải Thu.
Dù hắn ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi sinh mạng mình đi tới thời khắc cuối cùng, hóa ra nội tâm hắn ta lại trống trải đến vậy, bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Nhưng khi Tống Lam Ân ấn nút xong…
Bầu trời đêm vẫn yên tĩnh, trăng sáng vằng vặc, không có gì xảy ra.
Tống Lam Ân khó tin trợn mắt, mặt hắn ta sượng lại.
“Tống Lam Ân.” Người đàn ông gọi tên hắn ta, sau đó lại gần Tống Lam Ân, “Anh nghĩ hai năm qua lão già Đới Nguyên Thanh kia vẫn miệt mài tìm anh thật sao? Nguyên liệu để anh chế tạo là tôi cung cấp, tất nhiên tôi biết rõ anh muốn dùng chúng để làm gì.”
Lúc này Tống Lam Ân mới hiểu, “Anh tráo đổi nguyên liệu?”
Hắn ta mang quả bom không thể nổ này đi khắp Hoa Đô cả buổi trời, lúc này, hắn ta thấy mình chẳng khác nào một thằng hề.
“Chỉ đổi một linh kiện nho nhỏ thôi, nếu anh không dùng bom hẹn giờ mà đổi sang loại điều khiển, chắc chắn sẽ dùng đến linh kiện đó.” Người đàn ông nói: “Chai cháy dự phòng của anh đã dùng rồi đúng không?”
Tống Lam Ân bỗng mất hết sức lực, hôm nay hắn ta đến đây là vì muốn kéo theo kẻ này chết cùng.
Nhưng tiếc là hắn ta vẫn tính sót một bước…
Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn ta, “Chúng tôi đã nhận quà của anh rồi, sẽ có người thay linh kiện gốc vào.” Sau đó người kia giơ súng lên, “Còn bây giờ, anh chết được rồi…”
Tống Lam Ân sững sờ, sau đó nhào lên…
Pằng!
Tiếng súng vang lên giữa đêm khuya, đánh thức đàn chim trong công viên ngập nước này.
Màn đêm lại trở về với yên lặng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, “A lô, tôi đã giải quyết Tống Lam Ân rồi.”
Người bên kia nói vài câu.
Sau đó người đàn ông đáp: “Được, lát nữa gặp nhau.”
Nói xong, người đàn ông cẩn thận chà bớt dấu chân của mình, đeo găng tay và chân đi tới cạnh xác chết, quỳ xuống rút một con dao ra…
—
Ngoại ô thành phố Hoa Đô, vẫn còn rất nhiều xe cảnh sát đang tìm kiếm quanh khu này.
“Tổ trưởng Lục, có người báo cảnh sát nói nghe thấy tiếng súng trong công viên ngập nước gần chỗ anh.”
“Đã biết!” Lục Tuấn Trì tức tốc quay đầu xe.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, họ phát hiện một thi thể nam giới nằm sâu trong công viên.
Lục Tuấn Trì vội vàng qua đó tra xét, Tống Lam Ân nằm ngửa trên đất, mắt hắn ta trợn trừng, máu nhuộm đỏ lồng ngực, vết thương vô cùng lộn xộn.
Chết thế này lãi cho hắn ta quá.
Nhìn vào mắt hắn ta, Lục Tuấn Trì nhớ lại khoảnh khắc hai người đối đầu.
Hắn lập tức báo cáo với tổng cục, “Đã xác nhận thi thể là Tống Lam Ân, hình như là chết do súng, có điều đã bị hung thủ rạch thêm phá hoại rồi, có lẽ là để tránh thí nghiệm đường đạn, hung thủ đã lấy viên đạn ra.
Thi thể đã chết hơn hai mươi phút, bom không có ở đây, có lẽ bị lấy đi rồi.”
Hung thủ vụ án cát mịn đã chết, manh mối về kẻ chủ mưu đứt đoạn.
Phong phòng chỉ huy, cục trưởng Đàm như già đi vài tuổi.
Tô Hồi cúi đầu ngồi bên cạnh, anh miết đầu ba-toong, sự mệt mỏi kéo đến cuồn cuộn.
Anh bỗng không dám chắc trận này họ đã thắng hay đã thua.
Kết hợp với lời khai của Đới Nguyên Thanh, Tô Hồi đã đoán được Tống Lam Ân đi theo chúng làm gì.
Thứ thúc đẩy hắn ta làm vậy không phải vì sự lương thiện trong con người hắn ta, mà là sự thật phía sau tất cả, cùng với sự không cam lòng của hắn ta.
Dù thế nào, cái chết này cũng là một chuyện đáng vui mừng.
Hắn ta không thể chế tạo những quả bom tước đoạt mạng sống này nữa.
—
Hơn mười giờ tối, cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng rút quân về tổng cục, công việc hôm nay sắp kết thúc.
Ngay hôm đó, cục trưởng Đàm cũng tuyên bố mở chuyên án điều tra nhằm vào vụ án 372.
Những chuyện còn đáng ngờ trong vụ án cát mịn cũng được đưa vào đó.
Vì Diêu Phi cũng liên quan đến vụ án, cục trưởng Đàm đã lấy lý do phối hợp điều tra, xếp chỗ ở cho hắn ta, còn yêu cầu hắn ta ký vài cam kết bảo mật và hồ sơ công tác phối hợp điều tra.
Cho Diêu Phi tham gia điều tra chuyên án 372 với tư cách người cung cấp thông tin.
Sau một ngày đầy chấn động, vừa xuống đến cổng chân Tô Hồi đã nhũn ra, suýt nữa bổ nhào xuống đất.
Lục Tuấn Trì đứng sau lưng đỡ anh, Tô Hồi vừa đứng vững đã lại che miệng ho sù sụ.
Lục Tuấn Trì không lái xe, hắn ra cổng rồi gọi một chiếc taxi.
Tô Hồi ho xong bèn nói: “Nếu chúng ta vẫn không tìm thấy quả bom đó thì sao?”
Anh từng trải qua một vụ nổ, lúc này nhớ lại vẫn thấy sợ hãi.
Lục Tuấn Trì an ủi anh, “Chúng ta sẽ cố gắng tìm ra nó.” Hắn dừng một lát, nói tiếp: “Chúng ta sẽ sớm tra ra chân tướng thôi.”
Lúc này đêm đã khuya, vẫn còn không ít người tất bật ra vào tổng cục, Tô Hồi nhìn dòng người vội vã, cảm thấy mệt mỏi.
Quả bom chưa tìm thấy kia như mây đen quanh quẩn trong lòng anh.
Họ vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu lấy quả bom đi.
Họ càng không biết nhiều về viện nghiên cứu 372, đó là những đối thủ điên cuồng đến mức nào…
Lục Tuấn Trì cởi áo khoác, khoác lên người anh, “Mai em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra trước đã.”
Tô Hồi nói: “Anh đỡ nhiều rồi mà, bây giờ chưa có sức thôi…”
Lục Tuấn Trì kiên quyết nói: “Đã đặt lịch rồi, em cũng xin phép cục trưởng Đàm rồi.”
Tô Hồi nghe vậy cũng không nói gì nữa, không lâu sau xe cũng đến, hai người bèn lên xe.
Tô Hồi vùi mặt vào cổ áo, ngửi mùi hương của Lục Tuấn Trì trên đó, lúc này anh vẫn còn hơi choáng váng.
Lục Tuấn Trì vươn tay lau vết bụi dính trên má anh, sau đó kéo anh lại, để anh tựa lên vai hắn.
Trên đường, xe cộ lướt nhanh qua cạnh họ.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Tô Hồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tình nhân kia vừa mới ăn khuya xong, đang nắm tay nhau đi dạo, tiếng cười vọng vào trong xe; người chồng vừa về nhà đã thấy vợ mình đẩy xe em bé ra đón; một cặp vợ chồng già đang dìu nhau tản bộ.
Đây là những hình ảnh rất bình thường trong cuộc sống.
Nhà cao tầng mọc lên san sát, ánh đèn muôn màu chớp nháy, từ xa nhìn lại, những ánh đèn này rực rỡ như sao.
Thành phố này vừa phồn hoa, vừa bình lặng như vậy.
Nhưng rất nhiều người không biết hôm nay là một ngày chấn động thế nào, có bao nhiêu người đang hy sinh cho sự yên bình của thành phố này.
Một lát sau, Lục Tuấn Trì nhận điện thoại, sau đó hắn nói với Tô Hồi: “Em vừa nhận một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Tô Hồi nghĩ hồi, nói: “Tin tốt đi.”
Lục Tuấn Trì nói: “Bệnh viện mới gọi đến, lão Hình đã tỉnh rồi.”
Hình Vân Hải hôn mê nhiều ngày, cuối cùng đã tỉnh lại, đây đúng là tin tốt.
Tô Hồi cảm giác tâm trạng mình cũng tốt theo, anh chớp mắt hỏi: “Vậy tin xấu thì sao?”
“Cũng không hẳn là xấu hoàn toàn.” Lục Tuấn Trì nói: “Cục phó Vương vừa được phát hiện đã treo cổ chết trong nhà.”
—-.