Dường như ngay lập tức, một vài viên cảnh sát đã vọt vào, nhanh chóng chế ngự Tống Dung Giang, đè gã lên bàn, đồng thời còng tay lại.
Tô Hồi được trả tự do, anh ho khan vài tiếng, bình thản chỉnh trang lại quần áo của mình, sau đó khàn khàn lên tiếng: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã tiết lộ, cô ấy ở trong rừng cây óc chó kia, cũng chính là nơi anh từng suýt ‘có’ được Đào Lị năm ấy… Anh đang hoàn thành nốt nghi thức năm ấy không thể hoàn thành.”
Năm ấy, Đào Lị chỉ coi Tống Dung Giang như một người bạn bình thường.
Mỗi lần Tống Dung Giang gọi cô ra đó, gã sẽ kể cho cô mọi chuyện xảy ra trong nhà, sau đó Đào Lị sẽ không ngừng giảng giải cho gã, từ đầu đến cuối, cô chỉ muốn giúp đỡ gã.
Họ đã từng cùng leo núi, còn từng đi chùa cùng nhau.
Đôi khi gã sẽ ôm lấy Đào Lị nhưng cô lại chỉ nghĩ rằng gã không phân biệt rõ giới hạn nam nữ, vẫn coi gã là bạn thân.
Nhưng khi Tống Dung Giang đè Đào Lị xuống trong rừng óc chó sau trường, Đào Lị sợ tới bật khóc.
Cô chưa bao giờ cảm thấy cái chết và nỗi sợ lại gần mình như lúc này, khi ấy cô đã dốc sức phản kháng chàng trai cường tráng hơn mình gấp mấy lần.
Trong cơn hoảng loạn, Tống Dung Giang bóp cổ cô, Đào Lị ra sức đấm đá, khiến gã bị thương, lúc này mới có thể chật vật trốn chạy.
Ký ức ấy đã trở thành ác mộng trong suốt mười mấy năm sau này.
Trên thực tế, sau khi Tô Hồi nói chuyện với Đào Lị, anh đã khoanh vùng một vài địa điểm đáng ngờ nhưng những nơi đó đều là những địa điểm cô và Tống Dung Giang từng đi qua, cách nhau không xa, cũng khớp với những vị trí xe taxi xuất hiện, khiến anh khó phán đoán được.
Vậy nên vừa rồi Tô Hồi cố ý chọc giận Tống Dung Giang.
Lúc này, phản ứng của Tống Dung Giang đã nói cho anh biết – Bùi Vi Vi đang ở đâu.
Tô Hồi nhìn gã hung thủ hung tàn ác độc trước mắt, “Khi còn sống, cô ấy không thuộc về anh, chết rồi cũng sẽ không thuộc về anh.”
Tống Dung Giang hoàn toàn phát điên, hai mắt gã giăng đỏ tơ máu, gã giãy dụa đụng vào mấy viên cảnh sát, suýt nữa cả ba người cũng không giữ nổi gã.
Gã đàn ông điên cuồng này đã hóa thành này hung thần tàn ác, gã hung tợn nhìn Tô Hồi, thể như muốn xé xác anh: “Mẹ kiếp, tao có thành ma cũng không tha cho mày!”
Tô Hồi cười bất lực, nói: “Người muốn lấy mạng tôi nhiều lắm, e là anh còn phải xếp hàng…”
Cảnh sát nhanh chóng hoàn toàn khống chế Tống Dung Giang, sau đó áp giải gã ra khỏi phòng thẩm vấn.
Một lần thăm hỏi kết thúc, Tô Hồi ra khỏi phòng thẩm vấn, lúc này anh mới nhận ra vùng eo nơi mình vừa bị đụng đang đau âm ỉ.
Cảm giác đau đớn này rất kỳ lạ, khi ngồi yên chỉ là cơn đau âm ỉ hơi khó chịu nhưng khi vận động, thỉnh thoảng anh sẽ cảm thấy eo mình nhói lên, khiến anh phải túa mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là khi ho khan, cơ thể rung động khiến anh cảm thấy như hông mình sắp nứt ra.
Viên cảnh sát tốt bụng dẫn anh ra chỗ khác nghỉ ngơi, sau đó rót cho anh một cốc nước ấm.
Tô Hồi cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy.
Viên cảnh sát thấy sắc mặt anh hơi tệ, bèn lên tiếng hỏi: “Thầy Tô, có cần chúng tôi đưa thầy xuống núi không?”
Tô Hồi lắc đầu, “Không sao, tôi nghỉ một lát là ổn, các anh cứ làm việc tiếp đi.”
Ly nước ấm áp giúp anh dần bình tĩnh trở lại, Tô Hồi cũng không thấy vui vẻ sau khi chiến thắng, ngược lại anh bỗng có cảm giác mệt mỏi, trống rỗng.
Sau đó, Tô Hồi nghĩ hẳn là anh nên gọi cho cục trưởng Đàm…
Tô Hồi lấy điện thoại ra, vừa rồi khi ở phòng thẩm vấn, anh không muốn cuộc đối thoại bị cắt ngang nên đã tắt tiếng điện thoại.
Anh ấn lên màn hình, nhìn thấy hai tin nhắn thoại của Lục Tuấn Trì mà mình vẫn chưa nhận…
Lúc này, Tô Hồi đã có thời gian nghe điện thoại của Lục Tuấn Trì, anh gọi lại cho hắn, chẳng bao lâu hắn đã nhận điện thoại.
Giọng nói bình tĩnh của Lục Tuấn Trì truyền tới từ bên kia: “Alo, thầy Tô à, chúng tôi đã phát hiện ra Đồ Tể rồi, hơn nữa còn cứu được nhân viên quán cafe bị bắt cóc, Ninh Kha.
Chúng tôi tìm được hắn ở ngay vị trí anh suy luận lần trước.”
Tô Hồi có thể nghe được sự dồn dập trong giọng nói của Lục Tuấn Trì, hẳn là hắn không gọi cho anh chỉ để thông báo tin này, anh mở miệng hỏi: “Hắn chạy thoát à?”
Một sát thủ liên hoàn kín đáo, phạm tội có tổ chức, có thể hắn không chỉ chuẩn bị cho mình một đường lui duy nhất, một khi bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để bắt người, họ rất khó tìm lại hắn trong thành phố này một lần nữa.
“Đúng vậy, trước đó cảnh sát vẫn luôn theo dõi xe của hắn nhưng sau khi lái xe bỏ trốn không lâu, chúng tôi phát hiện hắn đã bỏ xe lại ve đường.
Tôi đoán rằng, có lẽ hắn đã đổi một chiếc xe khác.
Trước mắt, chúng tôi đã điều tra nơi ở của Phó Vân Sơ cùng một vài địa điểm khác hắn có thể sẽ tới nhưng vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể của hắn…”
Trong tay Phó Vân Sơ còn cả chìa khóa của những chiếc xe cũ khác, hắn có thể mở cửa những chiếc xe bỏ hoang ở khắp nơi trên thành phố, để đối phó với cuộc trốn chạy lần này, e là hắn đã đổ xăng cho một vài chiếc xe trong đó, một khi những chiếc xe kia hòa vào dòng xe, họ sẽ rất khó phân biệt.
Nói tới đây, Lục Tuấn Trì hỏi: “Thầy Tô, giờ thầy có thời gian không…” Hắn muốn có được phương hướng chính xác của Phó Vân Sơ, không thể không nhờ Tô Hồi giúp đỡ lần nữa.
Hắn có thể điều tra đến lúc này, hoàn toàn là nhờ những điều Tô Hồi chỉ ra cho họ, mà Tô Hồi cũng là người hiểu Đồ Tể nhất, gần gũi với Phó Vân Sơ nhất.
“Tên thật của Đồ Tể là gì? Nghề nghiệp của hắn, và cả những thông tin liên quan khác…” Tô Hồi nghe ra ý muốn nhờ giúp đỡ của Lục Tuấn Trì, bèn mở miệng hỏi.
Từ khi anh bắt đầu nhúng tay vào phụ án này, tất cả những gì xảy ra trong đó đã có “quan hệ” với anh, vụ án này ảnh hưởng tới sự an toàn của mọi người trong thành phố, anh không thể ngó lơ được.
Lục Tuấn Trì nói: “Đồ Tể là một họa sĩ tên Phó Vân Sơ, toàn bộ hồ sơ về hắn ta đã ở chỗ chúng tôi rồi, có hơi nhiều chút, thầy Tô đang ở đâu? Giờ tôi đến đón anh.”
Vừa rồi Tô Hồi còn đang rầu rĩ không biết nên xuống núi bằng cách nào, nghĩ hồi, anh vẫn nói với Lục Tuấn Trì: “Tôi đang ở nhà tù núi Bạch Hổ.”
Lục Tuấn Trì không hỏi anh vì sao lại ở đó, hắn nói: “Được, lúc nào tới tôi gọi lại anh sau.”
Ngắt điện thoại với Lục Tuấn Trì, Tô Hồi lại gọi tới cho cục trưởng Đàm.
Cục trưởng rất xem trọng việc này, sau khi nghe anh thuật lại cuộc nói chuyện giữa mình và Tống Dung Giang, ông nói: “Rừng óc chó sau cơ sở cũ trường trung học Hoa Đô phải không? Tôi sẽ cho người qua đó kiểm tra ngay lập tức.”
Tô Hồi: “Cục trưởng Đàm, nếu mọi người phát hiện hài cốt của cô gái kia, phiền cục trưởng thông báo cho tôi.”
Cục trưởng Đàm: “Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ nói cho cậu.
Tô Hồi, tôi biết cậu đã cố hết sức rồi, dù kết quả chuyện này có thể nào, tôi cũng phải thay mặt bố mẹ cô ấy gửi lời cảm ơn cậu.”
Nghe những lời này, Tô Hồi cảm thấy một luồng ấm áp dâng lên trong trái tim lạnh giá của mình.
Anh bỏ điện thoại xuống, yên lặng ngồi trên ghế, cúi đầu ngắm nghía tay mình.
Dường như mọi âm thanh như đã đi xa, anh cảm thấy mình như một con rối gỗ được kéo dây, chỉ có thể vịn vào những lời nói này, những việc này để cảm nhận hiện thực rằng mình vẫn còn sống.
Tô Hồi đã nghĩ hẳn là Lục Tuấn Trì phải mất rất nhiều thời gian mới lái xe được tới đâ, nhưng không ngờ chưa đến nửa tiếng, Lục Tuấn Trì đã lái xe tới, tìm được anh.
Lục Tuấn Trì có sẵn quan hệ với một vài cảnh sát canh giữ ở đây, chỉ thân phận tổ trưởng Tổ Trọng án thôi cũng đủ để hắn đi lại thoải mái trong này.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Hồi, “Thầy Tô.”
Tô Hối đứng lên, chống gậy nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lục Tuấn Trì thuận tay cầm túi giúp Tô Hồi, hai người sóng vai bước ra ngoài.
Vừa ngồi lên xe, hông Tô Hồi bỗng nhói lên, anh mím môi nhịn đau, không nói gì với Lục Tuấn Trì mà cúi đầu thắt dây an toàn.
Lục Tuấn Trì đưa cho anh một chồng tài liệu rất dày, dặn dò: “Anh ngồi vững nhé, có thể lúc xuống núi tôi sẽ lái hơi nhanh, lúc nào xuống đến nơi rồi anh hãy xem mấy hồ sơ này, giờ tôi thuật lại tình huống cơ bản cho anh trước đã.”
Tô Hồi ừm một tiếng, nhận chồng tài liệu, đủ loại tài liệu được chồng thành một xấp dày, thoạt trông phải tới hơn một trăm tờ.
Tô Hồi lật đại vài trang, phần lớn trong đó là các bức tranh của Phó Vân Sơ.
Chiếc xe phóng thẳng xuống dưới chân núi, Lục Tuấn Trì lái thật sự rất nhanh nhưng cũng rất vững, ngồi trên đó cảm thấy an toàn hơn chiếc xe khách kia nhiều.
Tô Hồi ngồi xem tranh, chiếc xe xóc nảy khiến hông anh hơi nhói, anh không nhịn được hơi cau mày, Lục Tuấn Trì nhanh chóng phát hiện ra, bèn đưa cho anh một viên kẹo: “Say xe à? Ăn kẹo cho đỡ say.”
Tô Hồi cảm ơn một câu, bóc viên kẹo hắn đưa rồi ngậm trong miệng.
Viên kẹo kia là mùi chanh, chua chua ngọt ngọt vừa đủ để xoa dịu sự khó chịu của anh.
Nhưng nó lại hơi chua quá, chua đến mức răng anh sắp nhũn ra, dường như anh cũng từng mếm thử hương vị này.
Tô Hồi ngậm kẹo, nhìn vỏ kẹo trong tay mình, thoạt trông vỏ kẹo cũng rất quen nhưng có nghĩ sao cũng không nhớ ra mình từng ăn nó lúc nào, ở đâu.
Đến khi xe chạy xuống đường bằng, Lục Tuấn Trì cũng đã thuật lại vụ hành động trước đó xong xuôi.
Tô Hồi suy nghĩ một lát, giở lại tập hồ sơ kia, “Bức tranh treo trong sảnh lớn là bức này phải không?”
Lục Tuấn Trì nghiêng đầu nhìn, đúng là ảnh chụp bức họa “Chí Ái” kia, hắn bèn ừ một tiếng.
Tô Hồi chăm chú ngắm nhìn bức tranh, anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trườn lên sau lưng mình, nhìn vào bức tranh yên tĩnh, bình thản lại có thể nhìn thấu nội tâm kích động của họa sĩ từ trong đó, những chiếc hộp này như đôi mắt của vô số nạn nhân, đang chăm chú nhìn hắn.
Tô Hồi tiếp tục lật xem, ngắm nghía từng bức tranh một.
Đặc trưng trong những bức tranh của Phó Vân Sơ vô cùng rõ ràng, hắn đa phần dùng những màu lạnh, âm u lại sạch sẽ, khiến người khác cảm nhận được xúc cảm ấn chứa trong vẻ ngoại yên tĩnh.
Màu đỏ rất hiếm thấy trong tranh hắn vẽ, ngay cả những màu ấm cũng ít khi xuất hiện, thể như hắn đang trốn tránh những màu sắc này.
Nghĩ tới đây, Tô Hồi bỗng khựng lại, anh chợt lật tới một bức tranh đỏ rực, hơn nữa nội dung bức họa này cũng khác những bức khác.
Tô Hồi nhìn ngắm bức tranh kia, như muốn tìm ra điều gì trong đó.
Một lát sau, anh mới tiếp tục lật xem.
Tô Hồi xem những bức tranh xong, liền mở tập hồ sơ về Phó Vân Sơ, bố mẹ ly dị, hắn ta được bố nuôi nấng, tốt nghiệp trường nghệ thuật ở nước ngoài…
Sau đó, anh mở tài liệu về mẹ Phó Vân Sơ, gõ ngón tay lên một chỗ: “Mẹ hắn ta từng mở một quán đồ uống.”
Mặc dù hồ sơ không viết rõ là quán cà phê, nhưng rõ ràng “quán cà phê” cũng thuộc phạm trù kinh doanh này.
Lục Tuấn Trì cũng chú ý tới điều này, có điều bản thân anh cũng không thể xác định việc này có liên quan đến hành vi hiện tại của Phó Vân Sơ: “Thông tin đó rơi vào khoảng năm Phó Vân Sơ năm đến mười tuổi, theo chúng tôi điều tra sau năm mười tuổi Phó Vân Sơ không còn ở cùng mẹ, thậm chí còn chưa gọi điện thoại bao giờ.
Anh cho rằng hành vi giết chóc của hắn có liên quan đến những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này?”
Năm tuổi đến mười tuổi, đó cũng chính là khoảng thời gian trước khi Phó Vân Sơ được phán cho bố nuôi dưỡng.
Tô Hồi gật đầu, nói: “Rất có thể trong khoảng thời gian này tâm lý của hắn đã bị tổn thương, thiết hụt tình cảm của mẹ khiến hành vi của hắn ta càng khác thường hơn, các anh đã phong tỏa điều tra chưa?”
“Đã phát lệnh truy nã, cũng đã kiểm tra kỹ càng mọi ga tàu, bến xe, sân bay, trạm thu phí trên đường cao tốc.” Lục Tuấn Trì nói: “Tôi nghĩ rằng, sau khi bị phát hiện, Phó Vân Sơ sẽ cố gắng chạy trốn.” Đây cũng là tư duy của người bình thường.
“Không, hắn ta sẽ giết người…” Tô Hồi nhìn hình ảnh mẹ Phó Vân Sơ trong hồ sơ, sau đó quay lại trang đầu nhìn bức họa tên “Chí Ái”, “Trước đây, tên sát thủ liên hoàn Edmund Kemper đã giết chết mẹ mình trước khi đầu hàng cảnh sát.
Đầu – cũng chính là ‘biểu tượng’ của hắn ta.
Tôi cảm thấy người trong bức tranh ‘Chí Ái’ này chính là mẹ Phó Vân Sơ.
Bà đứng trước những chiếc hộp đựng thi cốt, có nghĩa là có thể bà là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Có điều…”
“Có điều sao?…” Lục Tuấn Trì hỏi, hắn cảm thấy bức họa kia khiến hắn thấy khó chịu, nhưng hắn lại không hiểu được nội dung trong đó.
Tô Hồi chần chừ một lát, dè dặt đưa ra phỏng đoán: “Hắn đang tìm kiếm đáp án, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội để cứu bà.”
“Mẹ Phó Vân Sơ hiện không ở Hoa Đô, bà ấy sống ở An Thành.” Lục Tuấn Trì nghiêng đầu nhìn bản đồ, đi đây tới An Thành có hai cách đi, một đường quốc lộ và một đường thủy, nếu Tô Hồi đoán không sai thì có thể Phó Vân Sơ đã thoát khỏi vòng vây của họ…
Tô Hồi nghĩ một lát, nói: “Mong là có đủ nhân lực trong thành phố, anh báo với cảnh sát An Thành trước, tôi cũng không bảo đảm suy đoán của tôi chính xác hoàn toàn.”
Nhớ lại khung cảnh mình từng thấy trong tầng hầm, Lục Tuấn Trì vẫn cảm thấy không rét mà run.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Biết rồi, tôi sẽ lái xe qua đó ngay, đồng thời yêu cầu cảnh sát An Thành phối hợp, những người khác ở lại Hoa Đô tiếp tục điều tra.”
May thay, hiện giờ họ ở ngay gần núi Bạch Hồ, mà từ núi Bạch Hổ đến An Thành có một lối đi tắt, hắn đi qua đó nhanh hơi những người khác đuổi theo rất nhiều.
Lục Tuấn Trì đánh tay lái, đổi hướng đi về phía An Thành.
…
Chạng vạng, Phó Vân Sơ dừng xe trước một khu dân cư, hắn chưa từng bước vào nơi này nhưng hắn vẫn nhớ rất kỹ biển số nhà ấy, có chết cũng không thể quên.
Nơi này không còn là Hoa Đô, mà là An Thành.
Những gã cảnh sát đó có thông minh thế nào cũng không thể nghĩ đến nơi này nhanh như vậy.
Phó Vân Sơ mặc một bộ đồ nữ, vóc dáng của hắn cao lớn nhưng mặt mũi lại nữ tính, có mặc đồ nữ cũng không có gì quá khác lạ, để tránh bị cảnh sát theo dõi, sau khi hắn đổi sang chiếc xe bỏ hoang này, cũng đã thay đổi diện mạo, cách ăn vận thế này cũng đủ để hắn tranh thủ một chút thời gian.
May cho hắn, cảnh sát vẫn chưa điều tra được chiếc xe bỏ hoang còn khá mới này, nên hắn mới có thể chạy trốn.
Phó Vân Sơ đi giày cao gót, hắn bịt vết thương trên cánh tay lại, đi thẳng lên trên tầng.
Hắn gõ cửa, không bao lâu sau, đã có người mở cửa.
Người mở cửa chính là mẹ hắn- Diêm Tuyết, sau khi ly hôn, bà cũng không tái hôn mà sống một mình ở An Thành.
Trong ký ức của Phó Vân Sơ, Diêm Tuyết vừa xinh đẹp, vừa nghiêm khắc, vừa lạnh lùng, chỉ cần hắn làm việc gì phật ý bà, sẽ nhận lại ngay một trận đánh mắng từ bà.
Cho đến lúc này khi gặp lại Diêm Tuyết, hắn vẫn căng thẳng như trước nhưng người phụ nữ trước mặt hắn lúc này đã còng lưng, tuổi già sức yếu.
Không biết hai mẹ con đã thay đổi từ lúc nào, người mẹ cao lớn trong ký ức khi nhỏ của hắn, giờ đã thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Đã mười mấy năm không gặp mặt nhưng Diêm Tuyết vẫn nhanh chóng nhận ra Phó Vân Sơ, bà nhìn Phó Vân Sơ trong bộ đồ nữ, nhíu mày, “Vân Sơ! Sao con lại ăn vận thành ra kỳ cục thế này!”
“À, đã đến lúc này rồi, bà vẫn cứ quen thói trách móc tôi.” Phó Vân Sơ đẩy Diêm Tuyết vào nhà, hắn vươn tay kéo bộ tóc giả của mình xuống, sau đó lấy con dao từ trong ba lô ra, “Mẹ à, tôi bị cảnh sát tóm rồi, tôi giết người đó.”
Diêm Tuyết nghe Phó Vân Sơ nói xong, cúi đầu nhìn con dao đang chĩa về phía mình trong tay hắn, bà nhìn sang cánh tay trái, trên đó là lớp băng bó thô ráp đã nhuốm đỏ máu tươi, khó mà tưởng tượng được, hắn đã lái xe từ Hoa Đô tới đây trong tình trạng như vậy.
Diêm Tuyết hiểu ra, Phó Vân Sơ không hề đùa cợt, mà chuyện đã thật sự tới nước này, bà run run hỏi: “Con… tới giết mẹ sao?”
“Đúng vậy, dù tôi có chết, cũng phải kéo bà chết cùng!” Phó Vân Sơ giơ dao, chất vất bà: “Hôm nay tôi đến đây vì muốn hỏi bà, vì sao bà lại biến con trai của mình thành một tội phạm giết người, thành một quái vật như thế này?”
Diêm Tuyết lui về sau vài bước, ngồi phịch xuống ghế, bà nhìn đứa con đã lâu không gặp, cười khổ, “À, quái vật… Con cũng tự gọi mình như vậy sao?”
Bà ngẩng đầu, nhìn đứa con chính mình sinh ra, nhiều năm trôi qua, hắn đã trưởng thành, cũng trở nên xa lạ, Diêm Tuyết mở miệng hỏi: “Vậy theo con, sao con lại thành ra thế này?”
Phó Vân Sơ siết chặt con dao, hai mắt đỏ ngầu: “Tôi… tôi nhớ là… khi tôi còn nhỏ, lúc nào bà cũng đánh tôi, mắng tôi, những đứa trẻ khác đều nhận được tình thương của mẹ, được mẹ ôm ấp, nhưng bà lúc nào cũng trì triết, trách móc tôi! Bà để lại một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi như tôi lại quán nước, để tôi chơi một mình!”
“Mỗi khi ngẩng đầu lên, tôi phát hiện bà không còn ở đó, lần nào cũng sợ hãi bật khóc… Lúc đó tôi rất sợ hãi, bất lực, tôi sợ bà vứt bỏ tôi, không cần tôi nữa!”
“Mấy người làm trong quán nước của bà, ngoài mặt ai cũng sợ bà bởi vì bà trách móc họ nặng nề, họ nhịn cho qua chuyện, sau đó đều nói xấu bà, bọn họ bắt nạt tôi, chọc ghẹo tôi, cấu véo tôi! Nhổ nước bọt vào đồ ăn của tôi…”
“Có một lần tôi không thấy bà bèn ra sau bếp tìm, lúc đó tôi va phải một nhân viên phục vụ, cà phê nóng bỏng hắt lên lưng tôi, ả nhân viên kia lập tức gào lên mắng nhiếc, để lại trên người tôi một vết sẹo mùi cà phê không thể biến mất!”
“Nhưng… nhưng sau khi bà phát hiện, bà không hề an ủi tôi, còn hùa theo bọn chúng trách móc tôi! Dường như tất cả mọi việc đều là lỗi lầm của tôi! Sau đó, bà lại bỏ rơi tôi!”
“Bà đẩy tôi cho bố… Nhưng bà chưa từng hỏi tôi, cũng không thèm thăm tôi lấy một lần! Bà vội vàng vứt tôi đi chẳng khác gì một thứ đồ dơ bẩn!”
Phó Vân Sơ nói liến thoắng, hai tay run rẩy, “Bà chỉ biết đánh tôi, mắng tôi, trách tôi, oán tôi, trong ký ức của tôi từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng cho tôi một chút tình yêu nào!”
“Con hỏi mẹ vì sao lại không ôm con, không cho con tình thương của mẹ, hôm nay mẹ sẽ cho con biết…” Diêm Tuyết nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
Những lời này đã mắc kẹt trong lòng bà nhiều năm, đến lúc này, cuối cùng bà cũng lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Sơ.
“Bởi vì mẹ sợ con, con của mẹ.”
“Dù mẹ sinh ra con, nhưng bao năm trôi qua, không có lúc nào mẹ không chìm trong ác mộng, mẹ không thể hiểu con.”
“Hồi còn nhỏ con chỉ bé thế này thôi, đáng yêu đến vậy, thỉnh thoảng con sẽ khóc, đôi lúc con lại cười, trông con chẳng khác nào một viên thịt nho nhỏ, khi đó mẹ đã nghĩ, mẹ muốn trao cho con tất cả những gì mẹ có! Nhưng sau này khi con dần lớn lên, từ năm con ba tuổi đã vô cùng thông minh, dù là nói chuyện, đi đứng, con đều nhanh nhẹn hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều.
Lúc đó con không biết mẹ hãnh diện thế nào, yêu con thế nào đâu.
Mẹ cũng phát hiện con có năng khiếu nghệ thuật, con có thể vẽ những bức tranh rất đẹp, sử dụng màu sắc thuần thục, giáo viên mỹ thuật còn khen con không ngớt miệng…”
Nói tới đây, vẻ khiếp sợ chợt hiện lên trong mắt Diêm Tuyết, “Nhưng con luôn vô tình làm những việc tàn nhẫn.”
“Mẹ vẫn nhớ từ năm con ba tuổi, con bắt đầu tự đi bắt sâu, bắt bướm, xén tóc, giun dế, còn có cá, rồi đến những con chim nhỏ.”
“Dù là loài vật nào, con đều rất vui vẻ cắt lìa đầu và thân chúng ra, sau đó nhìn chúng giãy dụa hấp hối, còn con thì tươi cười mãn nguyện đứng bên cạnh.”
“Khi đó mẹ đã thử đủ mọi cách rồi, mẹ kể chuyện cổ tích cho con, nói rằng những gì con làm là sai, mẹ dạy con yêu quý động vật, mẹ nghiêm khắc trách mắng con, vì muốn con được giống những đứa trẻ khác, mỗi lần con chơi đùa với bạn bè, mẹ đều sẽ lo lắng, sợ rằng con sẽ làm ra chuyện gì đó kinh khủng!”
“Mẹ thừa nhận, mẹ có lỗi vì không thể cho con một tuổi thơ tuyệt đẹp, cũng vì mẹ không trông chừng con cẩn thận nên con mới bị bỏng nhưng những điều đó cũng có nguyên nhân.”
“Mẹ đưa con tới những lớp học giáo dục trẻ em, chẳng được mấy hôm giáo viên đã nói với mẹ, rằng con thật khác lạ, con đánh nhau với bạn cùng lớp.”
“Mẹ đưa con đi khám, đưa con đến các viện nghiên cứu, đưa con đến mọi nơi có thể giúp đỡ con.
Nhưng tất cả đều vô dụng.”
“Mẹ để con một mình trong quán nước, bởi vì đó là nơi duy nhất mẹ có thể vừa làm việc vừa quan sát con.
Mẹ sẽ đứng sau đám đông nhìn theo con, mẹ nghĩ rằng con chỉ có hơi khác lạ, hơi kỳ quái mà thôi, con sẽ bình thưởng trở lại khi con dần trưởng thành.
Nhưng mẹ đã sai rồi, có lần mẹ đã nhìn thấy quyển vẽ của con… Mẹ thấy những bức tranh con vẽ…” Lúc này, chỉ cần nhớ lại những bức tranh đó, Diêm Tuyết vẫn thấy lạnh sống lưng, bà bất lực bụm mặt, “Từ lúc ấy, mẹ đã trốn tránh con…”
Phó Vân Sơ mở miệng, bất lực phản bác: “Nhưng lúc đó tôi chỉ vẽ mà thôi…”
Sau đó hắn nhớ lại, cũng chỉ vì lúc đó hắn không thể chiến thắng dục vọng trong lòng mình.
Diêm Tuyết thở dài, nói tiếp: “Áp lực công việc của mẹ quá lớn, quan hệ với bố con cũng không tốt, mẹ hay nghiêm khắc mắng con, đánh con, sau đó lại ôm con khóc, bởi mẹ quá bất lực, mẹ không biết phải làm sao mới có thể chấp nhận sự thật, rằng con là một quái vật.”
“Những điều sau đó vẫn xảy ra, khi con học lớp ba, con cầm dao thủ công cắt cổ bạn cùng bàn nhưng vì lúc đó con còn yếu, nên vết dao không đủ sâu!”
“Nhà trường muốn đuổi học con, phụ huynh trong trường đều nhìn mẹ bằng ánh mắt quái dị!”
“Cuối cùng mẹ cũng suy sụp, mẹ và bố con đã cãi nhau một trận ác liệt, ông ta cho rằng con là người bình thường nhưng mẹ vẫn luôn không yên tâm về con.
Kết quả cuối cùng thì con cũng biết rồi, bố mẹ ly hôn, con phải chuyển trường tới Hoa Đô mới có thể học tiếp.”
“Mẹ sợ rồi, mẹ cũng sai rồi, những tư tưởng ma quỷ ấy đã khắc vào trong máu thịt con, mẹ không biết sự tàn nhẫn của con từ đâu mà tới nhưng chúng thật sự có tồn tại…”
“Mẹ không hiểu nổi chính con của mình, cho dù mẹ đã sinh ra con…” Diêm Tuyết lại che mặt, bà khóc thành tiếng, “Nhưng mẹ không biết… phải làm sao để giữ con lại.”
“Mẹ đã biết trước, có thể con sẽ đi tới bước đường này, chỉ là mẹ không dám thừa nhận… Mẹ thường xuyên mơ thấy một ngày, mẹ sẽ giống như mấy cô gái kia, bị con giết chết.”
Phó Vân Sơ nhìn người phụ nữ trước mắt, ký ức ngày nhỏ của hắn đã dần mờ nhạt, rất nhiều chuyện Diêm Tuyết nói lúc này, hắn đã không còn nhớ rõ, mình thật sự đã khác những đứa trẻ bình thường từ lúc đó sao?
Mình thật sự đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy sao?
Lúc này hắn cố gắng nhớ lại tất cả, lại phát hiện đầu mình trống rỗng.
Hắn vẫn luôn hận thù Diêm Tuyết, nhiều năm như vậy, mỗi khi giết một cô gái, hắn đều như đang mổ xẻ mẹ mình một lần, hắn cho rằng chính sự lạnh lùng của bà khiến hắn thành ra thế này.
Nhưng rốt cuộc đâu mới là sự thật?
Vì sao sự thật trong lời Diêm Tuyết lại khác với những gì hắn nhớ?
Vì hắn luôn có một linh hồn ma quỷ, cho nên mới làm ra những chuyện như ngày hôm nay sao? Hay bởi vì vốn hắn đã khác thường, nhưng những gì Diêm Tuyết từng làm khiến sự khác thường này phát triển?
“Mẹ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Mẹ nghĩ rằng mình chẳng thể nào dạy dỗ con được nữa, mẹ mệt mỏi với bản thân, mẹ tự nhủ rằng có lẽ những gì bố con nói là đúng, mẹ nghĩ rằng mẹ không quản thúc con, không quan tâm con nữa, con sẽ trở thành một người bình thường, là một đứa trẻ con.
Mẹ sai rồi, mẹ không thể dạy dỗ con nên người, không thể giám sát con, mẹ làm sai thì phải trả giá, con có thể lấy mạng mẹ…”
Diêm Tuyết nói xong, bà vươn cánh tay gầy gò kéo tay Phó Vân Sơ: “Nhưng Vân Sơ à, giết mẹ rồi, con hãy tự thú đi… Mẹ xin con…”
Nói tới đây, bên ngoài bỗng ầm ĩ, Phó Vân Sơ quay đầu nhìn, ở phía xa, hắn có thể nhìn thấy một vài cảnh sát cơ động được võ trang hạng nặng, còn có những tay bắn tỉa đang ngắm súng về phía hắn.
Cảnh sát luôn luôn tìm đến nhanh như vậy!
“Bà đang câu giờ!” Phó Vân Sơ quay đầu nhìn Diêm Tuyết.
“Mẹ… mẹ không… mẹ không hề biết con sẽ mới, cũng không biết những gì con đã làm…” Diêm Tuyết lắc đầu, “Nếu mẹ báo cảnh sát, sao mẹ lại bảo con đi tự thú…”
Phó Vân Sơ rút khẩu súng ra từ ba lô, ép lên huyệt thái dương của Diêm Tuyết, “Bà vẫn luôn ích kỷ như thế, từ trước đến giờ bà chỉ sống cho mình bà, bà chưa từng suy nghĩ cho tôi!”
…
Bên dưới khu dân cư Diêm Tuyết ở tại An Thành, xe của Lục Tuấn Trì dừng trước cửa, quãng đường vừa rồi hắn lái xe rất nhanh, lại đi đường tắt, nên mới có thể đến đây nhanh như vậy.
Cảnh sát An Thành đã bao vây nhà Diêm Tuyết từ trước.
Người phụ trách cục cảnh sát An Thành từng tham gia họp với Lục Tuấn Trì vài lần, hai bên quen biết lẫn nhau, anh ta đi qua chào hắn.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Đội trưởng Dương, tình hình bên trong thế nào?”
Dương Thăng nói: “Vừa mới sơ tán cư dân.
Hiện giờ hung thủ vẫn đang nói chuyện với mẹ mình, tâm trạng vô cùng kích động.
Trong tay hắn ta có dao, có cả súng… mặc dù cư dân trong khu nhà đã ra ngoài, nhưng địa hình ở đây phức tạp… rất khó ngắm bắn.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Hai bên giằng co bao lâu rồi?”
Dương Thăng ngại ngùng sờ mũi, “Mười phút, có cảnh sát canh trước cửa, chúng tôi đã mở còi báo động một lần rồi nhưng hiện vẫn chưa có hiệu quả gì…”
Lục Tuấn Trì xoay người mở cửa xe, hỏi Tô Hồi: “Thầy Tô, nếu phải đàm phán với đối phương thì cần chú ý những gì?”
Tô Hồi nghĩ hồi, nói: “Đừng kích thích hắn từ bên ngoài, đừng nhắc đến chuyện kiện cáo với hắn, cũng đừng nhắc tới những người phụ nữ đã bị hắn giết…” Anh dừng lại, cúi đầu nói: “Nhiều điều cần chú ý quá, tôi có thể nói chuyện trực tiếp với hắn không?”
Gọi đầu hàng và xử lý hiện trường đều có trách nhiệm nhất định, Lục Tuấn Trì không ngờ rằng Tô Hồi lại chủ động nhận việc này, khiến hắn thấy hơi bất ngờ.
Dương Thăng vốn đang không biết làm sao, bỗng nghe được cuộc nói chuyện của họ: “Tổ trưởng Lục, cậu đưa cả chuyên gia đàm phán tới à? Thế thì xong việc rồi.
Chuyện này phải để người có chuyên môn làm…”
Lục Tuấn Trì do dự một chốc, cân nhắc không biết có nên nói chuyện Tô Hồi không phải chuyên gia đàm phán cho Dương Thăng biết không, nhưng khi hắn quay lại nhìn Tô Hồi, hắn quyết định tin tưởng anh.
Hiện giờ, quả thật bọn họ không có ai phù hợp để đàm phán với Đồ Tể hơn Tô Hồi.
Lục Tuấn Trì đưa bộ đàm cho Tô Hồi.
Tô Hồi tháo dây an toàn xuống xe, cử động khiến hông anh hơi ê ẩm, cũng may không có vẻ sẽ nghiêm trọng hơn.
Hai người đi theo Dương Thăng lên trên sân thượng cao nhất khu dân cư, nơi này ở khá xa nhà Diêm Tuyết, cách nhau khoảng chừng hơn hai mươi mét, vẫn có thể nhìn thấy tình hình trong nhà.
Hai bên sân thượng có bắn tỉa, nhưng vì Phó Vân Sơ vẫn luôn né tránh, hơn nữa khoảng cách giữa hắn và con tin quá gần, không thể bắn được.
Tô Hồi đứng dựa vào lan can, sau đó nói với Lục Tuấn Trì đang đứng cạnh mình, “Tôi sẽ thử dẫn hắn tới cạnh cửa sổ, nếu chộp được thời điểm phù hợp, các anh có thể xông lên khống chế hắn.”
Lục Tuấn Trì đáp lại, cầm sẵn súng trên tay.
Trước tiên, Tô Hồi đánh tiếng với người trong nhà, “Phó Vân Sơ, chào anh.”
Phó Vân Sơ đi tới góc ban công, kích động hét ra bên ngoài: “Cút đi, cút mẹ chúng mày đi, tao không cần nói chuyện với chúng mày! Đứa nào dám đến gần đây, tao sẽ giết bà ta.”
Nhìn xuyên qua cửa sổ ở một góc ban công, cảnh sát chỉ có thể nhìn thấy một góc của Phó Vân Sơ, hắn mặc bộ đồ nữ dính máu, lúc này trông có vẻ buồn cười, hắn cầm dao bằng tay trái, còn tay phải cầm súng, dồn hết cơ thể mình nấp sau bức tường.
“Tôi đã xem những bức tranh của anh rồi.” Tô Hồi tiếp tục thăm dò.
“Cút! Cút mẹ mày đi! Tao không muốn nghe chúng mày bốc phét ở đây! Chúng mày không lùi lại tao sẽ giết bà ta ngay lập tức!!!” Lời nói của Tô Hồi nhận lại phản ứng dữ dội của Phó Vân Sơ, dao trong tay hắn vẫn luôn dán chặt vào cổ Diêm Tuyết.
Tô Hồi không hề hoảng loạn, anh nói tiếp: “Giết mẹ anh, không khiến anh thấy khá hơn đâu.”
Trong quá trình thực hiện hành vi phạm tội, động cơ gây án không ngừng thay đổi, nhìn vào quan hệ của hai người, anh nhanh chóng nhận ra động cơ gây án của Phó Vân Sơ đã xuất hiện sự thay đổi.
Phó Vân Sơ nhịn cơn đau, lái xe mấy chục cây số đến nơi này, dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tô Hồi cảm nhận được, hận thù của hắn với mẹ mình đã suy yếu dần đi, cũng chính vì vậy mà hắn không giết chết mẹ mình ngay lập tức, mà chọn cách dùng bà làm con tin.
Tô Hồi đoán rằng, động cơ gây án của Phó Vân Sơ đã có sự biến chuyển.
Tiếng chửi rủa không xuất hiện ngay, Tô Hồi bèn nói tiếp: “Tựa như chiếc bánh mì hồi nhỏ anh rất thích nhưng khi anh quay lại đây, ăn nó, anh bỗng phát hiện hương vị ấy hoàn toàn khác với trí nhớ của mình.”
“Im! Im đi!” Phó Vân Sơ khua dao.
Diêm Tuyết sợ hãi thốt lên, có điều động tác của hắn không phải vung về phía bà, mà là Tô Hồi và những cảnh sát đang nói chuyện với hắn cách đó không xa, vì quá kích động, có một chốc nọ Phó Vân Sơ đã lộ mình trước họng súng của cảnh sát, nhưng dường như cũng chỉ trong nháy mắt, thời gian quá ngắn.
Lục Tuấn Trì siết chặt khẩu súng trong tay, anh nhìn sang Tô Hồi bên cạnh mình, nổ súng một cách bừa bãi không chỉ không thể khống chế kẻ thủ ác, ngược lại sẽ chọc giận hắn, hoặc ngộ thương con tin, hắn cần phải vô cùng cẩn thận.
Lúc này, vẻ mặt Tô Hồi vẫn hờ hững như trước, biểu cảm của anh khiến bầu không khí căng thẳng ở hiện trường cũng chùng xuống theo.
Mắt Tô Hồi hơi híp lại, anh nói tiếp: “Anh yêu bà ấy mà, tất cả những việc này không liên quan đến bà.”
Tô Hồi thấy được tình yêu dành cho mẹ ở Phó Vân Sơ, rất nhiều cô gái trong những bức tranh của hắn đều lấy hình tượng từ Diêm Tuyết, có lẽ bản thân Phó Vân Sơ cũng chưa nhận ra sự quyến luyến mình dành cho mẹ.
Tô Hồi thẳng thắn bóc trần chuyện này, tiếp tục đánh tan động cơ của Phó Vân Sơ.
“Chúng mày không biết gì hết! Đám cảnh sát chúng mày… không thể hiểu được nỗi khổ của tao…” Phó Vân Sơ nghiến răng phản bác.
“Tôi biết có người thích những bức tranh của anh, có rất nhiều người yêu thích tác phẩm của anh, anh chỉ… không giống nhiều người khác thôi…”
“Mày lừa tao! Đám cảnh sát chúng mày đều lừa tao.
Chúng mày muốn bắt tao, giết tao!” Phó Vân Sơ càng thêm kích động, hắn không ngừng khua con dao trong tay.
“Tôi không lừa anh, tôi đã từng xem tranh của anh rồi, tôi rất thích một bức họa của anh.” Tô Hồi dừng lại, đoạn nói: “Bức họa ấy tên là ‘Sóng Ngầm’, đó là cuộc sống mà anh mong muốn.”
Tô Hồi vừa dứt lời, Phó Vân Sơ bỗng khựng lại, hắn ngây người khoảng một giây, nhưng lúc này, có một nửa cơ thể hắn đang lộ ra ngoài cửa sổ.
Lúc trước, Lục Tuấn Trì cũng từng xem bức họa kia rồi, hắn vẫn nhớ bức tranh kia được vẽ từ góc nhìn từ trên cao xuống, nhân vật chính trong bức tranh là một cậu bé ngồi một mình trên thuyền, nhìn xuống mặt nước bên dưới, trong nước là đủ loại hình phản chiếu, có nhà cao tầng, cao ốc, còn có rất nhiều người.
Lúc trước khi xem bức họa, hắn cũng không phát hiện ra bức tranh này có gì khác thường, nhưng rõ ràng ý nghĩa của nó với Phó Vân Sơ lại khác.
Lục Tuấn Trì bỗng nghĩ kỹ lại, trước đây khi xem những bức họa của Phó Vân Sơ, hắn đã nghĩ Phó Vân Sơ chưa từng vẽ đàn ông, nhưng nói chính xác hơn hắn chỉ không vẽ đàn ông trưởng thành thôi, nhân vật chính xuất hiện trong bức họa này, là một cậu bé.
Hắn vẫn nhớ trong số những bức tranh của Phó Vân Sơ, không có bức tranh nào dùng màu ấm nhưng trong bức tranh này lại có hoàng hôn, chiếu xuống đỏ rực cả cậu bé và thế giới của cậu.
Đó là bức tranh duy nhất vẽ về tuổi thơ trong số những tác phẩm của của hắn.
Thay vì nói cậu bé trong tranh đang ngắm nhìn làn nước, nhìn cá dưới hồ, chính xác hơn là cậu đang nhìn đám đông chen chúc trong thành phố, nhìn cái bóng của mình được hoàng hôn phản chiếu.
’Sóng ngầm’ là sóng ngầm trong nội tâm hắn, đại diện cho khao khát của Phó Vân Sơ trong cuộc sống.
Chỉ có khoảnh khắc ấy, hắn gạt đi tất cả điên cuồng và tàn bạo.
Nhưng đồng thời, trong mắt cậu bé chất chứa vẻ tuyệt vọng.
Hắn vẫn luôn là một kẻ khác loài, đứng nhìn những người khác…
Hắn là một quái vật…
Một quái vật khát máu…
Trong khoảnh khắc, Phó Vân Sơ như đã quay về thời thơ ấu, hắn nhìn qua cửa kính trong quán nước, nhìn dòng người qua lại, khao khát mình sẽ trở thành một người bình thường trong đó.
Phó Vân Sơ không thể kìm lòng nhìn về phía Tô Hồi, nhưng hắn cũng chỉ ngây người khoảng một giây ngắn ngủi, cơ hội lướt qua chóng vánh.
Tiếng súng vang lên, Lục Tuấn Trì quyết đoán bóp cò, hắn đứng ngay bên cạnh Tô Hồi, là vị trí quan sát tốt nhất, vị trí còn phù hợp hơn cả những tay súng bắn tỉa.
Tay hắn rất vững, tựa như viên đạn bắn ra trong hàng triệu lần luyện tập.
Kỹ năng bắn súng của Lục Tuấn Trì rất tốt, tố chất tâm lý vững vàng, mỗi lần viên đạn phóng đi, đều sẽ chắc chắn bay thẳng vào hồng tâm.
Thời gian như đã dừng lại, viên đạn kia nhanh chóng vút đi trong không trung, ghim thẳng vào ngực Phó Vân Sơ, máu tươi văng ra tung tóe.
Đồng thời, Diêm Tuyết cũng nghe thấy tiếng súng, bà thốt lên một tiếng, phản xạ vô điều kiện làm động tác che chở con mình.
Máu chảy ra, Phó Vân Sơ cũng dần ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá nhanh, sau đó mấy cảnh sát khác mới kịp phản ứng lại, cảnh sát cơ động đã canh sẵn bên ngoài nhanh nhẹn vọt vào phòng, tách Diêm Tuyết đang khóc nức nở ra khỏi con trai bà.
Thông tin truyền tới qua bộ đàm: “Nghi phạm chỉ mới bị thương, vẫn chưa chết, đã bị khống chế, đã giải cứu con tin.”
Tô Hồi nhìn vào căn phòng, tầm mắt anh vẫn mờ mịt nhưng anh biết ở đó có một người đàn ông trẻ tuổi, hắn phải trả giá cho tội lỗi của mình, chết không hết tội.
Anh đã lừa hắn, một khi những tên quái vật này thoát khỏi lồng giam, đôi môi đã nhuốm máu, hắn sẽ không thể chung sống với những người bình thường nữa.
Hắn sẽ bị muôn người dè bỉu, bị pháp luật kiểm soát.
Ý nghĩa ẩn trong bức họa kia, chỉ là một giấc mơ hắn tự lừa mình dối người.
Từ khoảnh khắc kẻ tàn nhẫn này vung cưa, hắn chỉ có thể giết người đền mạng, chỉ có một đường chết..