Bốn giờ chiều, tại văn phòng trong tổng cục.
Nghe nói thầy Tô sắp tới, vừa quá trưa Trịnh Bách đã dọn sạch bàn làm việc giúp Tô Hồi theo lời dặn của Lục Tuấn Trì, Hạ Minh Tích quét dọn lại văn phòng, còn Kiều Trạch thì đi nhận đồ dùng trong văn phòng giúp Tô Hồi, Khúc Minh có việc bên ngoài, tiện thể đi mua hoa quả.
Mới hôm qua, tổ trọng án biết tin thầy Tô đồng ý đến chỗ họ làm cố vấn.
Tô Hồi giúp đỡ họ không ít trong vụ án lần trước, mấy tổ viên trong tổ đều khâm phục trước năng lực của anh, lúc này, họ đều rất mong chờ.
Riêng tổ trọng án chiếm trọn một văn phòng cỡ trung, phòng làm việc của Lục Tuấn Trì được ngăn cách bằng một tấm cửa thủy tinh chớp lật, bên ngoài là bàn làm việc của Tô Hồi, lớn hơn những nhiều khác nhiều.
Kiều Trạch thò đầu vào nói: “Làm vậy không giống mời cố vấn đến chút nào.” Cậu nhìn sao cũng thấy kiểu sắp xếp này trông rất quen.
“Thế thì giống cái gì?” Hạ Minh Tích bưng cốc nước, vừa đi vừa hỏi.
“Tổ trưởng vừa ngẩng đầu là có thể thấy thầy Tô liền.” Kiều Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, “Giống kiểu thư ký ấy, lại còn là kiểu tình nhân của chủ tịch bá đạo.”
Hạ Minh Tích nghe vậy, thiếu chút nữa đã phun hết nước trong miệng ra.
Đang nói chuyện, Khúc Minh đã xách đồ về, ngoài mấy túi hoa quả, ông còn ôm một bó hoa: “Mọi người đừng nhìn nữa, ra giúp tôi đi.”
Trịnh Bách đi rửa hoa quả giúp ông, văn phòng lại tiếp tục yên lặng.
Một lát sau, Hạ Minh Tích bước tới nhìn bó hoa, “Ôi, sao anh mua cả hoa vậy? Tổ trưởng dặn ạ?”
Khúc Minh nói: “Không, tự tôi mua đấy, cố vấn mới tới ngày đầu tiên, tặng hoa mới đủ hoành tráng.”
“Sao hả? Chú tính đại diện nhân dân các cấp tặng hoa cho thầy Tô à?” Kiều Trạch lại quan sát bó hoa, “Nhưng mà chú nên mua mấy bông cẩm chướng, hướng dương gì đó ấy, bây giờ là thời đại hoa hồng tường vi sao trời, vẽ thêm trái tim là tỏ tình được luôn rồi.
Kiểu gì tổ trưởng cũng biết vụ này, chú đừng có vuốt mông ngựa vuốt lộn móng chứ, ngược lại còn bị chê cười.”
Khúc Minh nào biết gì về hoa cỏ, ông thấy hoa này đẹp cũng không có vấn đề gì bèn mua, ông vội nói: “Vậy để tôi giấu đi.”
Nói tới đây, Trịch Bách vừa rửa hoa quả xong liền chạy tới báo động, “Đến rồi, đang lên cầu thang.”
Khúc Minh thấy không kịp nữa, não chợt lóe lên, ông lập tức nhét bó hoa vào tay cô gái duy nhất – Hạ Minh Tích, “Tiểu Hạ cầm nhé, lát chú mời cô ăn cơm.”
“Ấy?” Hạ Minh Tích còn chưa kịp đỡ cái nồi từ trên trời xuống rơi xuống này, đã thấy Lục Tuấn Trì đẩy cửa vào, sau đó là Tô Hồi đang chống ba-toong.
Không khí trong văn phòng lập tức căng thẳng hẳn lên, cuối cùng Kiều Trạch cũng phản ứng lại, lên tiếng: “Tổ trưởng, thầy Tô…”
Hạ Minh Tích chớp mắt đôi lần, cô ôm một bó hoa to đùng, chuẩn bị tinh thần, định bụng sẽ nói gì đó để ném củ khoai nóng bỏng tay này đi.
Cô vừa định đưa hoa cho Tô Hồi, ngẩng đầu lên đã thấy Lục Tuấn Trì đang lườm bó hoa, sau đó mím môi thẳng tắp.
Sau đó Hạ Minh Tích trông thấy Kiều Trạch đang bán mạng ra hiệu cho cô, cậu chớp đến mức mắt sắp rút gân rồi.
Là một cô gái, mặc dù cung phản xạ của Hạ Minh Tích hơi dài, không nhạy bén với chuyện tình cảm lắm nhưng cô vẫn có giác quan thứ sáu, cô bất giác rùng mình, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đâu đây.
Mặc dù Hạ Minh Tích không biết có gì không đúng nhưng cô cảm thấy nếu mình tặng hoa cho Tô Hồi, e là mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn, cơ mà cô đã vươn tay ra rồi…
Cái khó ló cái khôn, cô lập tức phản ứng lại, cong tay 90 độ, đưa hoa cho Lục Tuấn Trì đang đứng bên cạnh, sau đó mỉm cười ỏn ẻn, “Tổ trưởng, hoa này, anh không tặng thầy Tô à?”
Lục Tuấn Trì vươn tay nhận bó hoa, anh cúi đầu nhìn lại, hoa hồng tím, tường vi hồng phớt, giấy gói sao trời màu trắng.
Lục Tuấn Trì cầm hoa, đưa cho Tô Hồi đứng cạnh mình, “À… mua để chào mừng anh đó.”
Hoa chuyền từ Khúc Minh đến Hạ Minh Tích rồi đến Lục Tuấn Trì, cuối cùng lại tới tay Tô Hồi, tất cả chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủn, như thể họ vừa mới chơi đánh trống chuyền hoa.
“Cảm ơn mọi người.” Tô Hồi nhận qua, anh cúi đầu nhìn, chỉ có thể phân biệt đại khái từng mảng màu nhưng anh có thể ngửi được hương hoa, bèn kìm lòng không đặng mà vươn tay sờ lên cánh hoa.
Hoa tươi xứng với người đẹp, bó hoa thuận lợi đến tay anh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Gần đây thầy Tô đang bị trật eo, có lẽ thời gian tới thầy Tô sẽ không ra hiện trường nhiều đâu, mọi người cố gắng hỗ trợ.” Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Tiểu Hạ, cắm hoa vào bình đi.”
Hạ Minh Tích thấy đã hết nguy hiểm, bèn vội vàng chuồn khỏi hiện trường, “Được ạ, em đi ngay đây!” Cô đi lấy một cái bình thuỷ tinh, mang vào toilet.
Trong văn phòng chỉ còn lại vài tên đàn ông, Khúc Minh lập tức vỗ tay, “Chào mừng thầy Tô! Thầy ăn chút hoa quả đi, tổ trưởng dặn chúng tôi mua đó.”
Tô Hồi nói: “Mọi người cùng ăn đi, mong là sau này mọi người sẽ giúp đỡ tôi.”
“Tổ trưởng lãnh đạo sáng suốt, có thầy Tô làm cố vấn, sau này chúng ta nhàn rồi.” Kiều Trạch luôn miệng tâng bốc mà không thèm chớp mắt, “Vả lại, chúng em còn cần thầy Tô phân tích vụ án giúp chúng em, là thầy giúp đỡ chúng em mới phải…”
Lúc này, Hạ Minh Tích đã rửa bình xong, cô còn rót thêm ít nước vào bình để cắm hoa, đặt trên bàn làm việc của Tô Hồi.
Văn phòng bỗng có thêm một khoảng tươi đẹp.
Tán gẫu xong, Kiều Trạch nói sang công việc: “Phải rồi, tổ trưởng, gần đây Hoa Đô có một vụ quan trọng, bên phân cục vẫn chưa sắp xếp xong xuôi, hẹn ngày mai sẽ bàn giao cho chúng ta…”
Bình thường vui vẻ đùa giỡn nhưng khi nhắc đến công việc, bầu không khí trong tổ trọng án nghiêm túc hẳn hơn.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vụ án thế nào?”
Kiều Trạch nói: “Giết người theo gia đình, sau khi phân cục báo cáo lên, tổ thẩm tra đã phê vụ này cho chúng ta.”
Tổ thẩm tra có thể coi là một tổ chức đặc biệt được tổng cục Hoa Đô xây dựng.
Mấy năm đầu sau khi cục trưởng Đàm nhậm chức, trị an ở Hoa Đô vẫn tồn tại những vấn đề rất lớn.
Một là quyền hạn của phân cục quá lớn, một cục trưởng phân cục đã có thể “xưng bá” một phương, mấy phân cục đều chỉ lo phần mình, ném họa cho nhau, ai phụ trách khu vực nấy, có án cũng chỉ điều tra phần của mình, báo cáo trình lên cũng mỗi chỗ một kiểu, giống như ếch ngồi đáy giếng, không thể quan sát được toàn cảnh.
Thêm nữa là cảnh sát và lãnh đạo cố định, tố chất của cảnh sát cấp cơ sở thấp, vì năng lực và kỹ thuật có hạn nên khó tránh khỏi những sai lầm trong khi phá án, khiến tình hình rối loạn, bị gián đoạn, thậm chí còn xuất hiện cả án oan xử nhầm người, giết nhầm người.
Để thay đổi tình trạng này, cục trưởng Đàm đã thành lập tổ thẩm tra vào hai năm trước.
Bình thường khi nhận án, phía phân cục kết án xong vẫn chưa xong việc, phải nộp hồ sơ lên tổ thẩm tra của tổng cục, để tổ thẩm tra xem lại, tra xét lỗ hổng, bổ sung những chỗ còn sai sót.
Từ khi thành lập tổ thẩm tra, quả thật họ đã tìm ra vài lần phân cục có sai sót, tóm được đuôi tóc, trấn chỉnh lại lãnh đạo phân cục, buộc họ phải phối hợp.
Từ đó về sau, quyền hạn của tổ thẩm tra cũng được mở rộng, không chỉ phụ trách thẩm tra lại vụ án, còn có quyền xét duyệt những vụ án chưa đủ bằng chứng và ghép án.
Phân cục nhận án xong cũng có thể nhờ tổ thẩm tra kiểm tra lại giúp, sau đó chuyển sang cho phòng ban phù hợp để xử lý.
Hai vụ án lần này là do tổ thẩm tra chia cho họ, trên đó có đánh dấu sao và một dấu hỏi chấm, dấu sao có nghĩa là trọng án, dấu hỏi là trong quá trình điều tra phát hiện những điểm giống nhau, nghi là cần gộp án nhưng cần phải kiểm chứng thêm.
Lục Tuấn Trì đã gặp tổ trưởng tổ thẩm tra vài lần, tổ trưởng là một chị gái rất ngầu, tên nghe cũng rất hay, cô họ Đào, tên Đào Lý Chi.
Phong cách làm việc của cô gái này nhanh nhẹn, dứt khoát, một cô gái hiếm hoi có thể gây dựng cho mình một khoảng trời trong tổng cục hầu hết là đàn ông này, cũng có không ít người ủng hộ, bảo vệ cô.
Đột nhập giết người cướp của, dù đặt ở đâu thì đây cũng là án quan trọng, hơn nữa còn là gây án nhiều lần, Lục Tuấn Trì lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Đã có hồ sơ chưa? Cho anh xem nào.”
“Mấy vụ trước đó ở thành phố khác, hồ sơ vẫn chưa được chuyển tới đầy đủ, bây giờ ở chỗ chúng ta chỉ có biên bản điều tra tại hiện trường của hai vụ thôi, kết quả bên pháp y với giám định vật chứng cũng chưa có.” Kiều Trạch vừa nói vừa lấy hồ sơ.
Khúc Minh đã đọc qua hai bản hồ sơ này rồi, ông bèn thuật lại: “Vụ này là đột nhập vào nhà cướp của giết người, đám người này đã gây án ở nhiều nơi trong nước rồi, gây án theo nhóm, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng để lại rất ít manh mối.
Một tuần trước, đàn anh ở Tần Thành của tôi nói rằng đã điều tra được một chút manh mối, đoán rằng họ sắp đi xuống phía nam, nhắc tôi phải chú ý.
Đấy, vừa đến Hoa Đô đã gây ra hai vụ án trong một tuần.”
Trong hai vụ án này, vụ đầu tiên xảy ra vào mấy hôm trước, chính là ngày họ trở về từ Lâm Thành.
Nhà của một đôi vợ chồng trẻ bị đột nhập, chúng giết hại người trong nhà, cả hai vợ chồng đều bị đâm rất nhiều nhát.
Kỳ lạ là, dường như tội phạm không vội vàng rời đi, thậm chí còn nghỉ ngơi một lát trong nhà nạn nhân, còn lấy hoa quả và kem trong tủ lạnh ra ăn.
Điện thoại của hai vợ chồng được đặt trên bàn ăn, dấu vân tay đã bị lau sạch.
Sau khi thực hiện hành vi phạm tội, những tên tội phạm kia còn thong dong dọn dẹp hiện trường, dấu vân tay trên dao bị lau sạch sẽ, sàn cũng được lau cẩn thận, không để lại dấu chân.
Trong toán cướp có người hút thuốc, họ phát hiện thấy dấu vết khói thuốc trong nhà nhưng không tìm ra tàn thuốc.
Sau đó, một trăm nghìn tệ bị rút ra từ thẻ ngân hàng của cô vợ, cảnh sát đã trích camera an ninh ở chỗ máy ATM, người rút tiền là một gã đàn ông đội mũ đeo khẩu trang.
Vụ án còn lại còn quái lạ hơn, vừa mới xảy ra tối hôm qua, lần này toán cướp đột nhập vào một căn duplex.
Khi ấy không chỉ có hai vợ chồng trong nhà, còn có bố mẹ chồng và con cái họ, tổng cộng là năm người.
Sau khi đột nhập, toán cướp nhanh chóng đánh chết người vợ ở phòng khách bằng gậy bóng chày, sau đó đụng mặt mẹ chồng chạy xuống xem chuyện, chúng lập tức dùng dao đâm bà.
Sau đó người chồng và bố chồng cũng nghe tiếng chạy xuống, sau một hồi vật lộn, toán cướp bỏ chạy.
Lần này, hung thủ chưa kịp quét dọn hiện trường, bỏ lại nhân chứng.
Nghe đâu toán cướp có ba người, người vật lộn với nạn nhân chính là gã đàn ông đội mũ đeo khẩu trang, ngoài ra còn có một người phụ nữ và một cậu bé canh chừng ngoài cửa và hỗ trợ.
Mô tả về hung thủ của họ hoàn toàn ăn khớp với gã đàn ông xuất hiện trong camera an ninh vụ đầu tiên.
Cảnh sát lần theo manh mối điều tra thêm camera an ninh, cuối cùng đã tìm được cả ba hung thủ kia, quả thật có một người phụ nữ và một cậu choai choai đi cùng gã đàn ông kia.
Phía sau tập hồ sơ còn có một vài tờ khai của nhân chứng và hình ảnh.
Nhà, vốn là một nơi ấm áp, nhưng trong hai vụ án này nhà lại trở thành hiện trường gây án số một.
Hai khu chung cư không xa nhau lắm, nằm trong cùng một khu vực.
Hai vụ đột nhập giết người xảy ra trong thời gian ngắn tại cùng một phân cục, cảnh sát hình sự phân cục liền trình lên tổ thẩm tra, tổ thẩm tra bèn chuyển vụ này cho tổ trọng án trên tổng cục.
Hạ Minh Tích giở hồ sơ, hỏi: “Đối tượng là vợ chồng à? Vậy chúng ta phải bắt ‘Quái nhân Florence’ sao?”
(*Quái nhân Florence là tên đồ tể chuyên nhắm vào các cặp thành nhân.
Search Quái nhân Florence để đọc thêm thông tin:>)
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng quái nhân Florence vẫn “vang danh tên tuổi”, tên đồ tể này đã từng giết hại tám cặp tình nhân ở Ý.
“Giờ vẫn chưa thể chắc chắn được.” Lục Tuấn Trì tiếp tục đọc hồ sơ, đôi mày nhíu chặt.
Tô Hồi thấy hắn đã đọc xong, bèn vươn một tay nói: “Cho tôi xem với.”
“Giết người cướp của, đột nhập nhà dân…” Lục Tuấn Trì vừa nói vừa đưa hồ sơ qua, “Hung thủ có tất cả ba người, thoạt trông toán cướp này cũng khá giống một gia đình…”
Tô Hồi ừ một tiếng, cúi đầu chăm chú đọc.
Lục Tuấn Trì ngoái đầu dặn Kiều Trạch: “Vụ án này không nhỏ, nếu xác định được là gây án liên hoàn, mọi người phải chuẩn bị sẵn tinh thần, sau khi chính thức tiếp nhận vụ này có lẽ chúng ta sẽ rất bận.”
Mấy tổ viên đều đáp lại, một vụ án thế này, dù để chỗ nào xử lý cũng là một vụ lớn.
Nói sơ qua về vụ án mới, Hạ Minh Tích lại mang mấy chồng hồ sơ ra, là tổng kết từ vụ án trước cần Lục Tuấn Trì xem lại.
Vụ trước vừa mới kết án, nghi phạm Phó Vân Sơ vẫn đang bị thương, đang bị giam ở An Thành, phải một thời gian nữa mới có thể áp giải về đây.
Lục Tuấn Trì ký tên từng bản, xử lý xong mọi chuyện.
Hồ sơ điều tra của hai vụ án xếp thành một chồng dày.
Mắt Tô Hồi không tốt, không thể đọc quá lâu, anh đọc vài tờ đã dừng lại day trán, anh cứ loáng thoáng cảm thấy vụ án này có vấn đề gì đó nhưng vẫn chưa nghĩ ra vấn đề đó nằm ở đâu.
Hồi lâu sau, Tô Hồi ngẩng đầu hỏi: “Đôi vợ chồng bị đâm nhiều nhát trong vụ án đầu tiên ấy, thi thể họ đang ở đâu?”
Trước đó Lục Tuấn Trì đã nhờ Kiều Trạch hỏi thăm chuyện này, “Đang ở chỗ pháp y.”
“Vậy người vợ trong vụ án còn lại đâu?”
“Cô ấy thì ở nhà tang lễ, không chuyển tới đây.”
Tô Hồi nói: “Tôi muốn xem thi thể hai vợ chồng kia.”
Lục Tuấn Trì bỏ tài liệu trên tay xuống, “Anh không sợ à?” Trong nhận thức của hắn, trước giờ Tô Hồi vẫn luôn làm nghiên cứu học thuật, thoạt trông lại có vẻ mảnh mai yếu đuối.
Cảm giác khi nhìn thi thể thật sự và xem ảnh chụp hoàn toàn khác nhau.
Nhưng thi thể ấy là người sống, giờ lại nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo, trên người đầy vết thương và vết hoen tử thi, mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Rất nhiều người không sợ hình chụp thi thể nhưng khi nhìn thi thể thật sự cũng phải mất ngủ vài hôm.
Tô Hồi cụp mắt, bình tĩnh nói: “Tôi từng thấy thi thể rồi, anh không cần lo cho tôi.”
Lục Tuấn Trì bỗng cảm thấy dường như mình vẫn chưa đủ hiểu về Tô Hồi.
“Tôi cũng xong việc rồi, tôi đi cùng anh.” Dứt lời, Lục Tuấn Trì xách ba lô giúp anh, sóng vai rời khỏi cửa tổ trọng án trong cái nhìn chăm chăm của các tổ viên..