Lục Tuấn Trì dẫn Tô Hồi ra ngoài, hai người cùng nhau sang tòa giám định bên cạnh sau đó lên phòng pháp y.
Hiếm có ngày chủ nhiệm Thương ở đây, ông dẫn hai người họ đến phòng giải phẫu.
Sau khi được đưa đến đây, hai cỗ thi thể được giải phẫu lại lần nữa.
Nhiệt độ trong phòng giải phẫu quanh năm suốt tháng đều ở mức thấp, cả căn phòng được đóng kín hoàn toàn, không hề có bất kì một tia sáng tự nhiên nào chiếu vào.
Trong phòng còn được lắm hai bộ thiết bị lọc không khí công suất lớn, dù thi thể được đưa về có bốc mùi như thế nào thì khi nằm trong căn phòng này cũng sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Trên bàn giải phẫu lúc này là hai thi thể bóng loáng, bóng đèn trên trần chiếu xuống, giúp mọi người có thể nhìn rõ từng chi tiết.
Hai thi thể một nam một nữ, chính là Lục Cầm và Diệp Chi Học bị giết hại mấy hôm trước.
Lục Cầm nằm trên bàn giải phẫu, mái tóc tán loạn, mắt cô vẫn còn hơi trừng lên.
Diệp Chi Học bên cạnh cũng đã mất mạng từ lâu, thi thể có màu trắng nhợt.
Mấy hôm trước, đôi vợ chồng trẻ này vẫn còn chung sống với nhau, cùng trải qua cuộc sống hòa thuận hạnh phúc.
Nhưng lúc này đây trên người họ đã không còn độ ấm, trên cơ thể là vết giải phẫu hình chữ Y.
Tô Hồi đeo găng tay, sau đó lại gần để thấy rõ hơn, mấy vết thương trên cơ thể họ đều là vết dao đâm, lần lượt xuất hiện trên đùi, cánh tay và ngực, do mất quá nhiều máu nên dường như vết bầm tử thi không xuất hiện trên hai thi thể này.
Thương Khanh Hàn đã làm pháp y nhiều năm, chưa có kiểu thi thể nào là anh chưa từng nhìn thấy, anh đẩy kính, nói: “Trên đầu người đàn ông có hai vết thương do gậy đập, tay hai nạn nhân đều có dấu vết bị trói, miệng cũng từng bị siết lại, phương pháp siết miệng này khiến hai người họ vẫn có thể lên tiếng nhưng không thể gào lên, khi họ đã bị thương, dần dần yếu đi, toán cướp đã cắt sợi vải buộc cho họ.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Thời gian tử vong là lúc nào?”
“Các chất trong dạ dày cho thấy thời gian tử vong chính xác của hai người vào khoảng nửa đêm, nói cách khác, hung thủ đã tra tấn họ ba tiếng.”
Biểu cảm của Tô Hồi vẫn vô cùng bình tĩnh, anh chăm chú quan sát hai thi thể, nói: “Mục đích của hung thủ không phải để cướp, mà chủ yếu là vì giết người.”
Thương Khanh Hàn gật đầu tán thành: “Những nơi hung thủ hạ dao đầu tiên là những bộ phận không nguy hiểm đến tính mạng như đùi, cánh tay, nhát cuối cùng mới là trí mạng.”
Tô Hồi ừ một tiếng, “Nhát cuối cùng giống như hành hình vậy…” Đặc biệt trên thi thể Lục Cầm, vết thương do nhát dao cuối cùng gây ra vô cùng ngay ngắn, thậm chí, anh có thể cảm nhận được niềm sung sướng của hung thủ khi đâm nhát dao cuối cùng.
Chủ nhiệm Thương tiếp lời: “Tôi đã xem báo cáo của phân cục, trong đó họ viết đồng nghiệp của nạn nhân phát hiện họ không đến làm mới báo cảnh sát, nhờ đó mới có thể kịp thời phát hiện hai thi thể này, giữ cho nó được khá hoàn chỉnh.
Những vết thương này xuất hiện từ khi nạn nhân còn sống, không có dấu vết bị xâm phạm sau khi chết.
Một khi bị thương, chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng chảy máu, oxy hóa, nhiễm trùng, vết thương xuất hiện cách nhau một khoảng thời gian có thể phân biệt thứ tự xuất hiện, tôi có thể soạn ra thứ tự hình thành vết thương dựa trên lượng máu chảy ra cho mọi người.”
Dứt lời, Thương Khanh Hàn dán vài miếng dấu dưới mấy vết thương.
Thứ tự xuất hiện của những vết thương có thể giúp họ tái hiện lại chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Tô Hồi nhíu mày, nhìn thứ tự xuất hiện của những vết thương này, thứ tự xuất hiện này chứng minh họ giết người theo trình tự từng bước, từ vết thương trên tay chân, cuối cùng là ngực.
Lục Tuấn Trì nhìn sang báo cáo khám nghiệm tử thi, cảm ơn một câu, sau đó hỏi: “Chủ nhiệm Thương, anh còn kiểm tra thêm được gì không?”
Phải biết rằng, chủ nhiệm Thương – Thương Khanh Hàn chính là mũi nhọn số một của tổng cục, kiến thức và khả năng quan sát của anh mạnh hơn nhóm pháp y trẻ không biết bao nhiêu lần.
Nếu anh có thể đưa ra một vài chi tiết, cũng đủ giúp bọn họ hiểu thêm về những hung thủ kia.
Chủ nhiệm Thương nói: “Tôi phát hiện một vài tình huống khác với những vụ án cùng loại.
Có thể nói hai nạn nhân này bị hại cùng một lúc nhưng lại do hai hung thủ khác nhau.”
Nghe tới đây, Tô Hồi nhíu chặt mày, Lục Tuấn Trì cũng dừng đọc báo cáo, nhìn anh.
Chủ nhiệm Thương giải thích cụ thể hơn: “Hung thủ cho rằng họ vứt dao, không để lại dấu vân tay là có thể xóa bỏ toàn bộ dấu vết nhưng vết thương trên thi thể đã tiết lộ rất nhiều thông tin.
Cách cầm dao của mỗi người đều khác nhau, họ cầm dao bằng tay trái hay tay phải, khi cầm dao, ngón cái của hung thủ đặt ở trong hay ở ngoài, dùng bao nhiêu sức, hướng đâm thế nào, những yếu tố này đều ảnh hưởng đến vết thương.”
Lục Tuấn Trì nghe vậy bèn khâm phục gật đầu, “Cho nên dù dùng chung hung khí, những hung thủ khác nhau dùng cũng sẽ tạo ra kiểu vết thương khác nhau.
Tôi nghe nói những pháp y có kinh nghiệm có thể phân biệt được những điểm khác nhau này.”
Thương Khanh Hàn nghe câu “pháp y có kinh nghiệm”, vô cùng thích ý, anh tiếp tục giải thích cho hai người: “Có thể nhận biết vết dao do sát thủ chuyên nghiệp đâm như nhận biết vân tay vậy.
Chỉ riêng nhìn vào vết thương trên hai thi thể này, vết dao trên người nữ giới vô cùng ngay ngắn, nhát đâm rất dứt khoát, rất sâu, ngược lại vết dao trên người nam giới lại khá nông, có vết răng cưa xuất hiện khi chịu lực nhiều lần và vết ma sát khi lấy sức lần hai.”
Lục Tuấn Trì cúi xuống nhìn, quả thật có một vài điểm khác biệt giữa hai vết thương.
Thương Khanh Hàn tổng kết: “Tóm lại, dựa vào vết thương trên thi thể hai nạn nhân, tôi có thể mạnh dạn phỏng đoán, người giết họ là hai người khác nhau, có thể nữ giới hoặc cậu bé kia giết hại người chồng, còn hung thủ giết hại nữ giới, chính là gã đàn ông đô con kia.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, “Bên giám định vật chất điều tra hiện trường cho biết thi thể được phát hiện ở hai phòng khác nhau, không thấy dấu vết di chuyển, một nhân chứng trong vụ án khác cũng nói, toán cướp có ba người.”
Tô Hồi liên hệ đến vô vàn thông tin, thông thường, trong một tổ chức phạm tội nhiều người, họ sẽ có phân công phạm tội rõ ràng, ví dụ như nữ giới sẽ làm những việc khá tỉ mỉ, cần cẩn thận, hầu hết nam giới sẽ phụ trách những việc bạo lực.
Hai thi thể này tử vong trong tình trạng như vậy khiến vụ án này càng thêm khó hiểu.
Nhìn hai thi thể này, Tô Hồi có thể cảm nhận được một nỗi đau, nỗi đau này đến từ những vết thương trên người họ, đến từ những nỗi niềm không cam chịu của họ.
Đêm hôm ấy, rốt cuộc đã có chuyện gì…
“Nhìn chung chủ yếu thi thể chỉ cung cấp được từng đó thông tin thôi, những thứ khác tôi viết trong báo cáo hết rồi.” Chủ nhiệm Thương nhìn sang Lục Tuấn Trì, nói: “Những bí mật còn lại phải nhờ cảnh sát hình sự các cậu điều tra.”
***
Lúc này đang là giờ tan tầm buổi chiều, trong khu chung cư Hâm Mậu ở Hoa Đô, dì Trương mua đồ ăn về nhà như mọi ngày.
Dì Trương trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn ngay cửa chung cư, khi đi đổ rác, bà từng gặp cô gái này hai lần rồi, được biết đây là hàng xóm mới chuyển tới căn hộ đối diện.
Thấy hai người cùng đi vào chung cư, dì Trương nhiệt tình hỏi chuyện: “Ôi, cô cũng mới đi chợ về đấy à?”
Dường như người phụ nữ kia không ngờ dì Trương lại bắt chuyện với mình, ngơ ngác vài giây mới đáp lại: “Vâng ạ.”
Thấy dì Trương xách hai túi đồ lớn, người phụ nữ chủ động vươn tay, nói: “Cô mua nhiều đồ vậy ạ? Để cháu xách giúp cô.”
Xách đến đây, quả thật dì Trương đã hơi mệt rồi, thấy cô gái chủ động giúp đỡ, liền mượn dịp đưa một chiếc túi cho cô ta: “Ôi chao, ngại quá, cô bé này tốt bụng quá, nếu con gái nhà cô bằng được một nửa cháu thì đã không để bà già này phải bận rộn cả ngày rồi.”
Người phụ nữ kia chỉ ngại ngùng cười, xách đồ giúp bà, hai người vào trong chung cư.
“Này, cô bé, cháu tên gì thế?”
“Cháu họ Mễ, tên là Mễ Thư.”
“Ôi, họ này cũng hiếm lắm đấy.”
“Cháu làm nghề gì thế?”
“Cháu là lập trình viên.”
“Ôi, con gái không mấy ai làm nghề này đâu, chắc áp lực lắm nhỉ…”
“Cũng tạm ạ, quen rồi.”
“Cô thấy cháu hay tan làm sớm…” Bà dì bắt đầu nhiều chuyện.
“À, gần đây cháu nghỉ việc rồi, con cháu học nghệ thuật, thầy dạy thêm của nó ở Hoa Đô.”
“Cái đứa lớn đùng nhà cháu là con cháu à… Cô không tin nổi đấy, còn trẻ thế này sao lại có con lớn như thế?”
“Là của chồng cháu với vợ cũ…” Mễ Thư bổ sung thêm một câu.
Nói tới đây, cô ta bèn bước nhanh hơn, cô ta bỗng thấy hối hận vì đã bắt chuyện với bà cô này, chẳng khác nào đang điều tra hộ khẩu, hỏi không dứt miệng, nói dối một câu là phải nói dối thêm câu nữa để che đậy.
May mà dì Trương không hỏi tiếp, không là cô ta còn phải bịa thêm một ông thầy dạy thêm, hai người tán gẫu vài câu về giá cả thực phẩm, cuối cùng cũng đi tới lối lên cầu thang.
Lên đến tầng 3, dì Trương nhận túi đồ, “Ôi, cảm ơn cháu nhiều.”
Mễ Thư nói: “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi.”
Dì Trương lại khách sáo nói: “Lần sau qua chơi nhé.”
Cuối cùng ai về nhà ấy, thế giới cũng im lặng hẳn.
Mễ Thư thở dài, đặt đồ ăn vừa mua lên trên bàn.
Nhà cô ta có hai phòng một sảnh, trong một tòa chung cư kiểu cũ, không có thang máy, đồ đạc trong nhà cũng rất cũ kỹ, đồ gia dụng đều phai màu vàng cũ của loại gỗ kém chất lượng.
Cửa sổ trong nhà không lớn, bắt sáng càng tệ hơn, rèm cửa trong nhà lúc này đang kéo một nửa, một người đàn ông mặc đồ đen ngồi trước cửa sổ, còn có một cậu thiếu niên mười mấy tuổi nằm trên sô pha, cầm ngang di động để chơi game.
Người đàn ông hơi khó chịu, quay đầu nhìn Mễ Thư, “Vừa rồi tôi thấy cô nói chuyện với bà cô nhà đối diện.”
Mễ Thư xắn tay áo, tim nảy lên thình thịch, “Chỉ thuận miệng tán gẫu vài câu thôi.”
Giọng người đàn ông khàn khàn, “Lỡ như bà ta nghe xong lại nghi ngờ, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Thiếu niên trên sô pha chơi xong một ván, bèn bỏ điện thoại xuống nói: “Sau này cô đừng mua đồ ăn nữa, gọi đồ ăn ngoài cũng vậy mà.”
Mễ Thư run giọng nói: “Nhưng tôi thấy, tự nấu cơm sẽ giống một gia đình hơn…”
Bỗng nhiên, một từ “gia đình” này khiến mọi người đều im lặng.
Mễ Thư nói thêm: “Hai người không cần làm gì hết.”
Cô ta chủ động gánh vác toàn bộ việc nhà, cô ta mua thực phẩm, rửa rau, nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa.
Cô ta cẩn thận, kiên nhẫn quét dọn căn nhà này mỗi ngày.
Giống như lần nào cô ta cũng quét dọn hiện trường rất cẩn thận, xóa hết dấu vân tay, dấu chân, thu dọn cả những hột hoa quả, đầu thuốc lá mà họ bày ra ở đó.
Khi cô ta làm việc này, tựa như sau mỗi lần chạy chương trình, tỉ mẩn kiểm tra lại từng câu chữ, tìm ra từng lỗi sai.
Mễ Thư đánh bạo nói tiếp: “Hơn nữa tôi cảm thấy nếu mọi người đều không ra ngoài, không giao lưu với người bình thường càng khiến người ta nghi ngờ hơn.”
Bầu không khí trong phòng như đông lại, cuối cùng người đàn ông áo đen cũng chấp nhận: “Được rồi, cứ vừa phải là được.
Tôi không muốn có thêm phiền đâu.”.