Thời gian họp báo đã đến, mọi người chen nhau đứng trong sảnh.
Bỗng nhiên hội trường tối sầm, hình chiếu sáng lên trên bức tường trắng.
Nội dung trình chiếu là vài bức ảnh, những bức ảnh đó rất cũ kỹ, đã ố vàng, trong ảnh là hai thiếu niên.
Họ đứng trước cửa căn nhà lụp xụp, bẽn lẽn cười, họ cùng vào trường, cùng ra khỏi trường.
Từng bức ảnh xuất hiện trước mắt mọi người, từ khi họ còn nhỏ đến khi trưởng thành, rồi đến tuổi trung niên…
Mọi người trong hội trường yên tĩnh xem, họ nhận ra, hai người này là Tần Thành Thịnh và Mục Chấn Nguyên.
Những tấm hình này ghi lại cuộc đời họ.
Trong những năm tháng dài dằng dặc, họ cùng nhau tiến bước.
Từ những chàng trai hai bàn tay trắng, đến ôm trùm bất động sản giá trị hàng trăm triệu, con đường này gian truân thế nào, e rằng chỉ có họ mới thấu.
Đám đông ồn ào chợt im lặng, chờ đợi buổi họp báo bắt đầu.
Tần An Ca ngẩng đầu nhìn những tấm hình kia, cậu ta nhíu mày, sao ông ta lại chiếu thứ này?
Cậu ta muốn hét lên, những bức hình này đều là giả dối.
Nhưng rõ ràng đám phóng viên này lại không nghĩ vậy, mọi người nhao nhao chụp ảnh, ghi lại cảnh tượng trước mặt.
Tiếng Mục Chấn Nguyên vang lên trong sảnh: “Hôm nay, tôi rất xin lỗi khi gặp mặt các bạn một cách sơ sài như vậy.
Tại đây, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời, cũng như một lời giải thích.
Quốc Tế Trung Sơn vẫn luôn đúng quy cách, đúng pháp luật, mà bản thân tôi cũng chưa từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật…”
Mọi người nghe thấy tiếng, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Mục Chấn Nguyên đâu.
“Ông ta đâu?”
“Ông chủ Mục đến chưa?”
“Không thấy người đâu hết…”
“Tôi nghĩ mọi người đã thấy thông báo truy nã trên mạng rồi, cũng đã tìm hiểu thông tin về vụ án rồi.
Lát nữa cảnh sát sẽ đăng tải thông báo, tôi xin phép không nói nhiều tại đây… Ở đây, tôi chỉ giải thích và làm rõ một vài điều, về đôi chút cái gọi là ân oán giữa tôi với ông chủ Tần Thành Thịnh của Cường Thịnh Vạn Gia…”
Đến lúc này, gã cáo già này vẫn chơi bài tình cảm!
Tần An Ca cắn răng, phẫn nộ, cậu ta ngẩng đầu lên tìm kiếm, muốn tìm xem Mục Chấn Nguyên đang ở đâu.
Sau đó cậu ta phát hiện, mình bị một vài người bao vây.
Nhưng người đó đều rất cao to, rõ ràng không phải phóng viên, họ vây kín cậu ta, cậu ta hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng vây này.
Tần An Ca thấy lồng ngực mình lạnh lẽo.
Cậu ta bị cảnh sát bao vây rồi?!
Họ theo dõi cậu ta từ lúc nào? Tại sao cậu ta không hề hay biết?
Hay đây vốn là một cái bẫy, vậy nên Mục Chấn Nguyên mới không xuất hiện?!
Thiếu niên không tìm Mục Chấn Nguyên nữa, cậu ta rút súng, định bóp cò.
Ai cũng được, chỉ cần giết người là được, dù là đám phóng viên bất lương hay lũ cảnh sát chết tiệt kia…
Ngay lúc này, tay phải cậu ta bị một người giữ chặt.
“Đứng im!” Người nọ trầm giọng cảnh cáo.
Tần An Ca ngẩng đầu, nhìn thấy một cảnh sát trẻ tuổi.
Người này là Lục Tuấn Trì vừa mới chạy xuống đây, tay trái hắn bắt lấy cổ tay Tần An Ca, khuỷu tay phải giơ lên huých một cái, đánh một chiêu vừa nhanh vừa mạnh.
Tần An Ca bị đánh trúng, đầu óc choáng váng.
Tần An Ca vẫn không thả khẩu súng trong tay, mặt cậu ta dữ tợn, làm một động tác.
Cậu ta gồng mình xoay họng súng, hướng về phía mình…
Lúc này cậu ta đã biết mình không thể giết Mục Chấn Nguyên, nên muốn mượn cái chết để thoát khỏi vòng lao lý.
Đương nhiên Lục Tuấn Trì không cho cậu ta được như ý.
Hắn siết chặt khẩu súng trong tay Tần An Ca, ngón tay ghìm mạnh xuống chốt an toàn, khiến cậu ta không thể nổ súng.
Tần An Ca cảm giác ngón tay mình sắp đứt lìa, cổ tay không thể nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã bị tước mất súng.
Sau đó tay cậu ta bị Lục Tuấn Trì vặn ra sau, không thể phản kháng.
Tần An Ca nhanh chóng bị bắt, cảnh sát lục soát vũ khí trên người cậu ta, sau đó tròng tay cậu ta vào còng.
Mất vũ khí, Tần An Ca tựa như thú dữ bị rút vuốt.
Cậu ta giương nanh múa vuốt, gắng sức vùng vẫy nhưng hai tay đã bị còng chặt, không thể làm gì được nữa.
Cậu ta không cam lòng…
Tối nay cậu ta từng là tâm điểm của sự chú ý nhưng đến lúc này, cậu ta chỉ còn cách kẻ thù của mình một bước, lại phải dừng chân tại đây.
Lục Tuấn Trì kéo mũ cậu ta xuống, lạnh lùng nói: “Tần An Ca, cậu đã bị bắt.”
Nghe câu này, Tần An Ca mới thở hổn hển, gục đầu xuống.
Cậu ta thua rồi.
Trong sảnh, tiếng Mục Chấn Nguyên vẫn còn vang vọng, “Tần Thành Thịnh là bạn thân nhất của tôi nhưng sau này, chúng tôi có sự khác biệt trong quan điểm kinh doanh.
Tôi cho rằng một công ty xây dựng tốt phải đặt chất lượng lên hàng đầu, giá cả phải vừa phải với dân.
Thời gian chúng tôi bỏ ra để xây từng công trình là một năm đến vài năm, với một xí nghiệp, chuyện ăn bớt ăn xén tiền công trình quá thiển cận…”
Có phóng viên đặt câu hỏi: “Có người nói anh từng đăng tải thông tin tiêu cực về Cường Thịnh Vạn Gia lên các kênh truyền thông.”
“Giới kinh doanh vốn là tôi lừa anh gạt, đầu tiên tôi phải giải thích, những tin tức đó không phải tôi tự đăng tải…”
Mục Chấn Nguyên phát ngôn rất cẩn thận, luôn để lại đường lui cho mình.
Ông ta nói mình không tự đăng tải nhưng không nói mình không cho người đăng tải.
Dù sau này có bị điều tra ra, ông ta chỉ cần tìm một kẻ thế tội là có thể thoát thân.
Mục Chân Nguyên chuyển chủ đề, dời sự chú ý của mọi người đi, “Tôi đã cho rằng khi những thông tin này xuất hiện, nếu Tần Thành Thịnh nhìn ra được vấn đề của công ty mình, có lẽ ông ấy có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt…”
“Anh từng từ chối không cho Cường Thịnh Vạn Gia mượn tiền đúng không?”
Mục Chấn Nguyên nói tiếp: “Tôi đã thử khuyên bạn mình nhưng lại không thể kéo ông ấy lại… Trước khi qua đời, ông ấy từng đến tìm tôi, muốn tôi cho mượn tiền.
Nhưng tôi biết tiền không thể giải quyết tất cả, tôi đã đưa hàng loạt phương án cho ông ấy, hy vọng ông ấy giải quyết khu nhà xây dở kia nhưng tôi không ngờ ông ấy lại quá vội vàng, bỗng nhiên tái phát bệnh tim rồi ra đi mãi mãi…”
“Nói láo! Ông ta đang nói dối… Sự thật không phải vậy…” Tần An Ca muốn phản bác lời Mục Chấn Nguyên.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã bị kéo khỏi đại sảnh, những phóng viên kia vẫn tập trung lắng nghe, thậm chí không mấy ai để ý đến chút hỗn loạn trong góc này.
“Ông chủ Mục thấy sao về khu nhà xây dở kia? Nơi đó cũng là nơi anh sinh ra mà.”
“Tôi vẫn luôn quan tâm đến dự án khu nhà xây dở của Cường Thịnh Vạn Gia…”
“Tối nay có rất nhiều người đã chết, tất cả đều liên quan đến khu nhà kia, anh nghĩ nên xử lý khu nhà đó thế nào…”
Mục Chấn Nguyên cố gắng bình tĩnh, đáp: “Tốt nhất là xây cho xong, khu vực đó vẫn luôn là nỗi đau đáu trong lòng tôi…”
Có nhiều nguyên nhân để công trình đó thành khu nhà xây dở, càng lâu dài càng khó xử lý, tiếp nhận một công trình dang dở thậm chí còn tiêu tốn nhiều sức người, sức của hơn xây mới.
Mục Chấn Nguyên muốn né tránh vấn đề này.
Những phóng viên kia lại không chịu bỏ qua, hết người này đến người khác hỏi đến.
“Ông chủ Mục, tôi nghe nói khu nhà xây dở là dự án anh và Tần Thành Thịnh cùng lên kế hoạch khi anh còn ở Cường Thịnh Vạn Gia.”
Rất nhiều chuyện trong quá khứ của hai người bị đào lên, đăng tải trên mạng.
Mục Chấn Nguyên lúng túng cười, “Đúng vậy… Lúc đó chúng tôi muốn cống hiến chút gì đó cho quê nhà…”
“Ông chủ Mục, nghe nói doanh thu của Quốc Tế Trung Sơn năm ngoái là hơn mười tỷ… Lợi nhuận ròng cũng hơn một tỷ, gần đây công ty cũng chuẩn bị lên sàn chứng khoán, không biết anh có còn sức cống hiến cho vài công trình trong thành phố không…”
Các phóng viên không quan tâm đến quan hệ giữa ông ta và Tần Thành Thịnh, những câu hỏi của họ bắt đầu có những ám chỉ, từng người từng người dần biến thành những dũng sĩ muốn cướp của người giàu cho người nghèo.
Mục Chấn Nguyên tưởng chừng mình đang bị trói trên cột hành hình, tốc độ trả lời dần chậm lại.
Ông ta nhận ra nếu mình không chịu cắt thịt rút máu mình, sau hôm nay, cậu ta sẽ là kẻ hèn hạ lật lòng, vứt bỏ bạn cũ…
Tối hôm nay, ánh mắt của mọi người cùng dồn về Vạn Hộ Thành, mạng sống của những thiếu niên ấy, những tòa nhà còn dang dở, tác động đến trái tim của tất cả mọi người.
Nếu mọi vấn đề xuất phát từ khu nhà xây dở, từ khu ổ chuột, vậy có phải chỉ cần thay đổi nó, bi kịch sẽ không xảy ra nữa?
Mục Chấn Nguyên xuất thân từ Vạn Hộ Thành, có đủ năng lực, hiểu biết về dự án, lại là bạn thân của Tần Thành Thịnh, dường như đây là sự lựa chọn tốt nhất để giải quyết vấn đề…
Nghe đến đây, Tần An Ca quay phắt đầu lại.
Cậu ta nhớ đến tòa nhà xây dở kia…
Đó là tòa nhà Đào Anh Húc quan tâm nhất.
Đào Anh Húc từng nói với cậu ta rằng mình từng thấy những tòa nhà kia đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều người, khiến họ đánh mất niềm tin.
Cậu ấy bằng lòng đổi tất cả những gì mình đó để những tòa nhà ấy được hoàn công.
Trong hội trường, âm thanh của Mục Chấn Nguyên dừng lại hồi lâu.
Cuối cùng ông ta nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này.”
—
Tần An Ca được áp giải về tổng cục với tốc độ nhanh nhất.
Nghe tin đã bắt được hung thủ, cuối cùng cục trưởng Đàm cũng thở phào nhẹ nhõm, ông dặn Lục Tuấn Trì nhất định phải điều tra rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Mùi cà phê tràn ngập trong phòng làm việc của tổ trọng án, mọi người đều đã sẵn sàng để chiến đấu suốt đêm.
Tô Hồi cũng không nghỉ ngơi, anh muốn thấy thiếu niên điên cuồng khiến họ phải bận rộn cả buổi tối này.
Trong phòng thẩm vấn, Tần An Ca bị còng tay lên ghế, cậu ta cúi đầu, khóe mắt có một vài vết thương.
Nếu không phải đã biết những gì cậu ta làm tối nay, thoạt trông đây cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường.
Đến khi Lục Tuấn Trì và Kiều Trạch phụ trách ghi chép vào phòng, Tần An Ca mới ngẩng đầu lên.
Lục Tuấn Trì trực tiếp hỏi: “Tần An Ca, cậu có thừa nhận hành vi phạm tội giết chết hai người, cố ý gây thương tích cho ba người vào tối nay không?”
Tần An Ca lại bắt được thông tin gì đó trong lời hắn, “Diệp Hâm Thần và Mạc Tú Tú chưa chết đúng không?”
Lục Tuấn Trì không đáp lại, hỏi tiếp: “Tại sao cậu lại giết Khổng Đào?”
Tần An Ca ngồi lùi ra sau, tựa lên ghế, không áy náy chút nào, “Để livestream có vẻ thật hơn.
Đó là livestream đầu tiên, vô cùng quan trọng.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Tại sao cậu giết Đào Anh Húc?”
Tần An Ca bỗng im lặng, cúi đầu không đáp lại.
Lục Tuấn Trì hỏi cậu ta: “Cậu ấy không phải bạn cậu sao?”
“Bạn?” Tần An Ca ngẩng đầu, nghiến răng nói: “Cậu ta không phải bạn tôi.
Trước đây, cậu ta chỉ là một con chó đi sau lưng tôi, nhặt những thứ tôi bỏ đi.
Nhưng sau khi nhà tôi gặp chuyện, không lúc nào cậu ta không khoe khoang trước mặt tôi, mở miệng ra là nói muốn giúp đỡ.
Cuối cùng…” Cậu ta nói tới đây, viền mắt đỏ lên.
Lục Tuấn Trì ngẩng đầu hỏi lại: “Cậu ấy không giúp cậu? Nhờ cậu ấy cậu mới có thể ổn định cuộc sống ở Vạn Hộ Thành đúng không? Ban đầu cũng là cậu ấy lên kế hoạch livestream giúp cậu đúng không?”
Sau khi tìm hiểu chuyện của hai người, hắn cũng tức giận thay Đào Anh Húc.
Tần An Ca cúi đầu nhìn còng tay trên tay mình, “Tất cả đều là giả dối… Tôi không cần cậu ta thương hại.
Cũng như vậy, tôi không cần những cái chết giả tạo, chỉ cái chết thật sự mới có thể chạm đến tâm hồn con người…”
Kiều Trạch ngồi bên cạnh hỏi: “Vậy tức là cậu thừa nhận đã giết những người kia, mục đích là để được xã hội chú ý?”
Tần An Ca nhìn lên, lạnh lùng nói: “Tôi phải làm vậy người khác mới biết bố tôi vô tội, gia đình tôi không nên chịu cảnh như vậy.
Các anh cũng điều tra được rồi đúng không? Người gây ra vấn đề ở công trường là Long Tiểu Thần, người đánh người ép di dời là Liên Thành Yến, người dùng vật liệu xây dựng không phù hợp tiêu chuẩn là Na Học Hải, người không chịu cho bố tôi mượn tiền duy trì công ty, để khu nhà xây dở đình công, khiến bố tôi tái phát bệnh tim là bạn thân nhất của ông ấy – Mục Chấn Nguyên.”
Cậu ta run giọng nói: “Chính những người này tạo ra khu nhà xây dở đó, để lại một đống hoang tàn trong thành phố đó.
Họ mới là đầu sỏ của tội lỗi, tại sao những kẻ đó được sống yên ổn mà bố tôi đến chết vẫn bị hàng chục nghìn người thóa mạ?”
Cậu ta từng nghe những người kia mắng chửi bố mình thế nào, thương nhân ác độc, táng gia bại sản là đáng đời, nên xuống địa ngục.
Nhưng rõ ràng bố không phải người như vậy.
“Nhưng bố cậu cũng có lỗi.” Lục Tuấn Trì nói.
Tần An Ca “hừ” một tiếng, “Ông ấy có lỗi gì?”
“Bố cậu sai vì đã tin tưởng và sử dụng những người đó.
Là ông chủ một công ty, ông ấy cần chịu trách nhiệm cho lỗi sai của cấp dưới.
Rõ ràng ông ấy biết dụng cụ bảo hộ Long Tiểu Thần cung cấp cho công nhân có vấn đề nhưng vẫn hợp tác với hắn ta, bố cậu biết Liên Thành Yến chồng chất tiếng xấu nhưng vẫn thuê gã đi đuổi dân di dời, ông ấy biết vật liệu của Na Học Hải rẻ tiền mà không kiểm tra lại, vẫn tiếp tục mua bán.
Ông ấy thật sự không biết gì như cậu nói sao?”
Tần An Ca sửng sốt, mắt chợt dao động, “Ông ấy…”
Trước đây cậu ta không tìm hiểu chuyện này, cũng không quan tâm.
Lúc này cậu ta không thể trả lời câu hỏi của Lục Tuấn Trì, rất có thể, Tần Thành Thịnh biết tất cả những chuyện này.
Lục Tuấn Trì nghiêm mặt nói: “Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, bố cậu đầu tư một khoản tiền rất lớn, sau đó bị công ty nhà họ Bàng lừa đảo, không thể thu hồi vốn, thêm vào đó, chất lượng phòng ốc có vấn đề khiến lượng mua nhà sụt giảm, nguồn vốn đứt đoạn.
Lúc có tiền, bố cậu đã mua rất nhiều đồng hồ, rượu quý, mua nhà lầu xe sang, từng đến Macao vung tiền như rác.
Nếu ông ấy không hoang phí như vậy, có lẽ nhà cậu có thể thoát khỏi khó khăn.
Mục Chấn Nguyên là bạn bố cậu, ông ta không cho bố cậu mượn tiền, có thể cũng đã làm chuyện gì đó nhưng những chuyện này không phạm pháp.”
Tối nay, cảnh sát không chỉ lật lại hành vi của những người kia mà còn điều tra rõ ràng Cường Thịnh Vạn Gia, điều tra hành vi của Tần Thành Thịnh.
Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Chính những hành vi này của bố cậu đã dung dưỡng cho cái ác.
Những chuyện này không phải chỉ cầu Thần bái Phật, làm từ thiện hay nhận nuôi Lệ Tiểu Nam là có thể xóa bỏ.”
Tần An Ca cúi đầu, không lên tiếng.
Lục Tuấn Trì nhìn thiếu niên trước mặt, hỏi: “Tối nay cậu đã giết hai người, làm những chuyện này rồi, mọi thứ sẽ tốt hơn sao?”
Tần An Ca bỗng nhận ra, có lẽ là không…
Cậu ta chưa báo được thù, sự thay đổi cậu ta mong ngóng cũng không tới.
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi từng thấy rất nhiều tội ác, chúng khiến tôi hiểu ra một điều, thế giới này tồn tại một quy tắc là giết chóc không bao giờ ngăn cản được giết chóc, tội ác cũng không bao giờ có thể khiến một tội ác khác dừng lại.
Nếu những người kia không chết, có thể sau này họ sẽ thành cảnh sát, thành luật sư, có thể ngăn cản rất nhiều kẻ ác, chuyện xấu xảy ra.
Nhưng hôm nay họ đã chết ở đây.”
Tần An Ca ngẩng đầu, nói: “Chẳng lẽ tôi không nên vạch trần tội ác của những kẻ xấu xa đó sao?”
Lục Tuấn Trì nhìn cậu ta, “Cậu nên vạch trần nhưng rõ ràng cậu có nhiều cách để dùng như vậy, nhiều con đường để thực hiện như vậy, cậu lại chọn cách làm sai lầm nhất.
Nhiều năm sau này, mọi người không còn nhớ những kẻ xấu xa cậu vạch trần đã làm chuyện gì, họ chỉ nhớ những thiếu niên đã chết vì sự ích kỷ của cậu.”
Dù có mang mục đích tốt đẹp tới đâu để giết chóc, phát động chiến tranh, tuyên cáo, cuối cùng đều sẽ trở thành ma quỷ.
Cậu ta biến bố mình thành bố của một tội phạm giết người.
Đến lúc này Tần An Ca mới thấy sợ, cậu ta nói: “Tại sao… Tại sao cuộc đời lại bất công như vậy?”
“Bất công?” Lục Tuấn Trì hỏi ngược lại: “Dù nhà cậu phá sản, bố cậu qua đời, cậu vẫn có ăn có uống, có nhà để ở.
Cậu vẫn có bạn bè, có những người bằng lòng yêu thương, giúp đỡ cậu.
Xuất phát điểm của cậu đã cao hơn bố cậu năm xưa và rất nhiều đứa trẻ khác rồi.”
Không phải không công bằng, mà chỉ là cậu ta chưa từng trân trọng thứ mình có trong tay.
Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát, nhìn thiếu niên qua vách kính, cậu ta tự cho mình đang tìm kiếm sự công bằng nhưng lại tự cô lập mình, đánh mất nhân tính.
Anh sực nhớ lại một chuyện, Tần An Ca không thể điều tra và hoàn thành tất cả mọi chuyện một mình.
Trong vụ án này, một Đào Anh Húc thông minh lại càng giống kẻ chủ mưu hơn, cậu ta là người khởi xướng kế hoạch, cũng là người thực hiện từng bức kế hoạch.
Có phải Đào Anh Húc đã đoán được kết quả này rồi không?
Trong những người này, chỉ có Mục Chấn Nguyên không có hành vi phạm tội thực chất.
Khi sự việc đến hồi kết, Mục Chấn Nguyên bị truyền thông dồn ép, nhất định phải làm điều gì đó mới được mọi người tha thứ và đồng cảm.
Có khi nào Đào Anh Húc đã dẫn dắt, lợi dụng Tần An Ca, vì cậu ta mới là người hành hình tốt nhất?
Anh nhớ lại đoạn phim tài liệu, Đào Anh Húc đứng dưới gốc cây.
Khi đó, thiếu niên quay người, nhìn tòa nhà xây dở đằng sau, “Em hy vọng khu ổ chuột có thể biến mất khỏi thành phố này.
Khu nhà xây dở sau lưng em cũng được xây dựng lại.
Có điều, những chuyện này đều rất khó thực hiện… Vì một vài nguyên nhân trong quá khứ, không ai muốn tiếp quản nó nữa.”
“Bạn nghĩ mong muốn của mình có thể thành sự thật không?”
Lúc đó, Đào Anh Húc đã cười với ống kính.
Nụ cười của cậu ta rất đẹp, khi khóe miệng giương cao, lúm đồng tiền cũng xuất hiện bên má, “Không thử sao biết được? Phải có người cố gắng làm việc này chứ.”
Vận mệnh của hai thiếu niên này đã đan lại cùng nhau từ lâu.
Nhớ lại những chi tiết này, Tô Hồi cảm giác mình đã ghép được mảnh ghép cuối cùng.
Đêm nay, các đơn vị truyền thông báo chí đều sẽ mở đèn chiến đấu suốt đêm, viết lại câu chuyện truyền kỳ này.
Có lẽ ngày mai, Mạc Tú Tú sẽ được nhiều người phỏng vấn, cuộc đời cô sẽ thay đổi.
Có lẽ Diệp Hâm Thần sẽ được người tốt giúp đỡ và tài trợ.
Có lẽ Lệ Tiểu Nam sẽ được Long Tiểu Thần bồi thường.
Khu nhà xây dở sẽ được xây tiếp, có lẽ cũng chẳng còn ai mắng mỏ Tần Thành Thịnh nữa.
Tô Hồi nhíu mày nhìn thiếu niên trong phòng thẩm vấn, cậu ta sẽ bị pháp luật trừng trị.
Đến lúc này, anh rất khó để phán xét bằng khắc họa tâm lý tội phạm, xem rốt cuộc là Đào Anh Húc lợi dụng nỗi hận của Tần An Ca, hay Tần An Ca lợi dụng kế hoạch của Đào Anh Húc.
Những thiếu niên vô tội đã chết, dùng hai mạng sống còn rất trẻ, có lẽ sẽ thật sự đổi lại được chút gì đó.
Nhưng cuộc trao đổi này có xứng đáng với Khổng Đào bị thiêu chết không?
Cậu ấy có bằng lòng không?
Tô Hồi thở dài, cũng may họ chỉ là cảnh sát, họ chỉ cần bắt người có tội, không cần rạch ròi đúng sai, đen trắng trong đó.
Trên thế giới này, đơn giản nhất là người, phức tạp nhất cũng là người…
Bắt được hung thủ, kẻ gây án cũng đã nhận tội, các tổ viên trong văn phòng thở phào.
Cũng có người bàn tán về buổi họp báo kia.
“Coi như Mục Chấn Nguyên mượn cơ hội này tỏ rõ ân oán với Tần Thành Thịnh rồi.”
“Ông chủ Mục nói sắp tới họ sẽ đánh giá lại khu nhà xây dở trong Vạn Hộ Thành, cố gắng hết sức hoàn thành việc xây dựng tiếp theo.”
“Nếu hoàn công được khu nhà đó cũng là chuyện tốt.
Tiền bạc dành dụm cả đời của rất nhiều người đều đổ vào đó rồi.”
“Sẽ tuyên truyền! Lần này Quốc Tế Trung Sơn lên sàn chứng khoán, chắc chắn cổ phiếu sẽ tăng vọt!”
Sự chú ý của mọi người luôn dễ dàng thay đổi như vậy, vết thương khép miệng, những người ban đầu quan tâm đến livestream, giờ đã say sưa nói chuyện sắp có người tiếp nhận khu nhà xây dở ở Vạn Hộ Thành.
Cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này đã sang ngày mới, một ngày thứ sáu đang tốt đẹp lại trôi qua như đánh trận, bận đến tận nửa đêm.
Hai người xuống tầng, Lục Tuấn Trì nổ máy, Tô Hồi thắt dây an toàn.
Lục Tuấn Trì hỏi anh: “Anh vẫn sốt à?”
Tô Hồi lắc đầu, “Tôi đỡ nhiều rồi.”
Vừa rồi dù có bận rộn thế nào, Lục Tuấn Trì cũng không quên pha cho anh một tách trà gừng ngọt và chính nó đã xua tan cái lạnh trong anh.
Thời gian suy luận căng não đã qua, anh thả lỏng đầu óc, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cơn sốt cũng nhẹ dần.
Thấy Lục Tuấn Trì quan tâm mình, Tô Hồi nghĩ mình cũng nên lễ phép hỏi thăm lại.
Anh quay sang hỏi Lục Tuấn Trì: “À… Anh có mệt không?”
Tối nay, Lục Tuấn Trì chạy đi chạy lại, cũng phải cỡ gần nửa thành phố.
Lục Tuấn Trì đáp: “Vẫn ổn, không mệt bằng hồi tham gia marathon.”
Đến lúc này hắn cũng nghỉ đủ rồi, còn có đôi chút phấn khởi khi phá được án.
Tô Hồi đã suy nghĩ cả buổi tối, bây giờ não anh không hoạt động nổi nữa, anh buột miệng nói: “Vậy thể lực của anh kéo dài quá nhỉ.”
Lục Tuấn Trì quay sang, “Hả?”
Tô Hồi nói ra rồi mới thấy câu này dễ gây hiểu lầm, vội vàng chữa cháy: “Ý tôi là, anh khỏe lắm…”
Dứt lời, anh lại thấy càng tô càng đen.
Tô Hồi ho mấy tiếng, mặt ửng lên, đành cúi đầu ngắm nghía ba-toong của mình.
Lục Tuấn Trì sững sờ nhìn anh, cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi còn leo được mười tầng nữa, chạy xong còn có thể làm đồ ăn khuya…”
Tô Hồi dừng một lát mới nói: “Tôi hơi nhớ đám mèo ở nhà rồi…”
Ban đêm rất lạnh, cũng rất yên tĩnh nhưng cửa nhà vừa mở, ánh đèn vừa lên, cả thế giới lại tràn đầy màu sắc.
Hemingway được thả ra khỏi nhà vệ sinh, nó phát ra tiếng kêu ư ử rất đáng thương, một cục lông mềm mềm, núng nính thịt ngẩng đầu đón chủ nhân về nhà, sau đó lập tức chạy đến cọ họ.
Aristoteles cũng ra khỏi ổ, nó bị tiếng mở cửa đánh thức.
Mèo ta duỗi người rồi liếm lông, sau đó cũng nhanh chóng chạy tới.
Dường như tất cả mệt nhọc đều được hai chú mèo xoa dịu.
Livestream kết thúc, cảnh sát kịp thời đăng thông báo.
Tần An Ca bị bắt, thừa nhận hành vi phạm tội của mình, mà Hoa Đô cũng bắt đầu chấn chỉnh lại toàn bộ ngành xây dựng.
Quốc Tế Trung Sơn thông báo sẽ tiếp nhận khu nhà xây dở ở Vạn Hộ Thành.
Có lẽ phải mất đến mười năm, hai mươi năm nhưng rồi sẽ có một ngày, khi thời đại dần tiến bộ, khu ổ chuột trong thành phố sẽ biến mất mãi mãi..